Đọc truyện Phong Hỏa Kì Duyên – Chương 57
Ba hôm sau.
Đoàng đoàng đoàng, tiếng pháo nổ thật giòn rã. Lòng người càng vui vẻ. Vào giờ phút này tất cả lâu chủ, tiệm chủ của Ngọc Huyền thương hội đều cắt ruy băng đỏ khánh thành. Từ đây Ngọc Huyền thương hội bắt đầu khởi dựng.
Vạn Chi thanh lâu giờ đổi thành Phong Ngọc Vạn Chi thanh lâu.
Thanh Chi tửu lâu đổi tên thành Phong Ngọc Thanh Chi tửu lâu.
Các tiệm và cửa hàng nhỏ đều lập tức đổi tên là Phong Ngọc tiệm.
Xưởng may cùng chế tác trang sức được gộp lại gọi là Phong Ngọc Xưởng.
Ngọc Huyền thương hội còn mở ra một y quán cùng bán thảo dược cùng đan dược nữa.
Tất cả đã làm náo động Phong Thần Quốc mấy ngày qua. Dân chúng, không chỉ ở trong nước mà còn ở các nước lân cận, đến tham quan thương hội này rất nhiều.
Ngọc Huyền thương hội. Tên đủ độ ngông. Đại lục bọn họ đang sống chẳng phải tên là Ngọc Huyền sao? Vậy mà chủ của thương hội kia dám lấy hai chữ thiêng liêng kia để đặt cho thương hội của mình. Hắn ta chắc có giấc mơ bá chủ thương hội của đại lục đây. Nhưng hắn chân ướt chân ráo liệu có sức chống lại tứ đại thương hội lớn của Ngọc Huyền hay không? Vân Phi Long thương hội, Tuyệt Khách Tiên thương hội, Dược Thiên thương hội và Nguyệt Thiên thương hội sao lại không chấp nhận lời thách đấu ngông cuồng của hắn đây?
Ngọc Huyền thương hội sóng gió sau này ắt sẽ không ít đâu. Nếu bình an trải qua cơn bão tố này, Ngọc Huyền có lẽ sẽ vùng lên như diều gặp gió. Ngược lại nó chỉ đi vào con đường diệt vong như bao thương hội khác đã từng gây dựng…
Phong Linh rất rõ khó khăn sau này nàng sẽ gặp phải nhưng nàng không từ bỏ bởi nàng muốn có cho mình một thế lực mạnh mẽ bảo vệ người nàng thương yêu.
– Ngọc Huyền thương hội, ta sẽ khiến ngươi trở thành cái tên không ai không biết đến.
———–:)—-
Tiếng pháo vừa dứt, làn người ồn ào tản ra, mau chân đi tìm kiếm cho mình món đồ phù hợp nhất. Tiếng huyên náo gọi nhau vang xa khắp nơi. Phải nói rằng kinh thành Phong Vân đã lâu rồi mới nhộn nhịp đến như vậy. Người và người chen chúc nhau trong các gian hàng, bàn tán đánh giá phẩm chất vật liệu đồ dùng và có cả tiếng cò kè mặc cả của khách nhân.
Trên đường cũng đông vui không kém ở trong cửa hàng cửa tiệm.
Một người đi đường gấp gáp hò hét:
– Này ngươi đi mau lên a, Ngọc Huyền thương hội đang giảm giá mạnh đấy, nghe nói giá của vật phẩm chỉ có một nửa thôi đấy…
Mọi người nghe tên hối hả kia hỏi lại:
– Thật không? Làm sao có thể như thế được?
– Này giảm giá như vậy lỗ đó. Ngươi đừng đùa.
Có tiếng bực mình gắt lên.
– Ây da các ngươi thông tin kém quá, phù phù… Ta không muốn nhiều lời với các ngươi đâu… Phong Tiêu phố y quán của Ngọc Huyền thương hội đang bán đan dược, giá giảm một nửa… Ta đây… Con mẹ nó… Hết thì chết… Đi đây…
Hắn ta hổn hển nói xong, lau mồ hôi, chạy biến mất để lại mảnh không khí tĩnh lặng kinh khủng.
Một giọng nói trầm trầm cao hứng cất lên:
– Bán đan dược nửa giá thành. Đại kinh khủng… Ta đi mua đây…
– Đan dược đó… Ta nghe không lầm chứ… Mau đi thôi… Khà khà ta phải mua nhiều nhiều mới được. Ách, mọi người đi nhanh thế, đợi ta a…
Ở một chỗ ngõ khuất có hai vị công tử diện mạo yêu nghiệt đang đắc ý cười. Tên vừa rồi la hét trên đường kia đã trở về bên cạnh hai nam tử kia, cúi người kính cẩn, giọng nói không chút hỗn loạn khác hoàn toàn so với lúc trước.
– Chủ tử, mọi chuyện đã hoàn thành rồi ạ. Dân chúng đang tiến lại y quán.
Hoả Thiên Đức nhếch môi cười.
– Thanh Phong, ngươi thật có năng khiếu diễn trò. Sau này nương tử ta có buồn ta sẽ cho ngươi cơ hội toả sáng phô diễn tài năng.
Thanh Phong đầu rơi đầy hắc tuyến. Hắn thực vô tội được không? Đang yên lành làm việc, thì bị chủ tử bắt thực hiện mệnh lệnh của phu nhân lại đá thêm câu: “Không diễn cho mọi người tin tưởng, cắt lương một năm.” Hắn xót tiền nên diễn vậy thôi. Hu hu đời hắn là số con bọ mà. Nếu sau này phu nhân có buồn chắc hắn được vinh danh trong phái mất. Nghĩ đến cảnh đó, mặt hắn tái đi vài phần.
– Chủ tử… Phu nhân… ( tha cho thuộc hạ đi, để thuộc hạ tích tiền lấy thê tử chứ).
Câu sau hắn không dám nói. Nói là hỗn, nói là trừ lương, nói là mất đầu…
– Thôi chàng đừng doạ hắn nữa.
Phong Linh thấy thế bật cười, phe phẩy quạt.
Thanh Phong hơi ngẩng đầu nhìn phu nhân gật gật đầu. ” Phu nhân người thật tốt a”. Nhưng sau khi nghe câu nói sau của nàng, hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét.
– Đức, hay chàng lập luôn một đoàn diễn chèo tuồng, khi thoảng lại xem cho vui. Thanh Phong ta sẽ cho ngươi làm đội trưởng… Có lương nha… Thế nào?
Cắn răng. Nuốt nước bọt. Hít vào thở ra chục cái. Thanh Phong mới có đủ dũng khí đáp lại:
– Phục vụ phu nhân và chủ tử là bổn phận của thuộc hạ.
Phong Linh thôi không đùa hắn nữa. Nàng sợ hắn hộc máu chết mất. Trở lại việc chính. Hôm nay kế hoạch của nàng quả là thành công rực rỡ. Phong Linh nàng không ngờ rằng chiêu trò đại hạ giá hút khách nơi này còn chưa có phát triển, người ta vẫn mua hàng trên cơ sở là uy danh của tiệm. Thế nên vừa tung chiêu đã có ảnh hưởng lớn đến dân chúng. Dân nơi đâu cũng thế thôi, cũng ưa đồ rẻ mà chất lượng. Trong ba ngày này tuy nàng sẽ bị hụt một số ngân tệ nhưng ít ra cũng để lại cho dân chúng một ấn tượng tốt. Họ sẽ so sánh mặt hàng bên Ngọc Huyền thương hội với mặt hàng của của các thương hội khác. Chỉ cần chất lượng tốt hơn sẽ có người mua. Thay vì hụt vốn ban đầu thì đường đi sau sẽ dễ dàng hơn, ăn khách hơn.
Phong Linh đắc ý cười.
– Nương tử thật xinh đẹp. Phải chi lúc nào nàng cũng không dịch dung như lúc này ta thật mãn nhãn.
Hoả Thiên Đức bỗng ôm nàng vào lòng, ý muốn ăn đậu hũ rõ ràng.
– Kể cả là ta đang cải trang là nam tử? Chàng có xu hướng thích cái ” lạ” không hả? Ách… Chàng buông ra đi. Hai đại nam nhân, trong mắt mọi người ôm nhau, còn ra cái thể thống gì. Kìa…
Phong Linh đỏ mặt. Hình như nàng vừa nhìn thấy ai đó nhìn vào đây thì phải.
( Người đi đường ngó vào đây khi đó: Á hai đại nam nhân đã yêu nghiệt hảo soái kia lại còn… Thích nhau??? Các chàng muốn bọn nữ nhi chúng ta sống sao đây… Oà…)
– Được rồi, được rồi. Nàng muốn đi đâu tiếp theo?
– Tất nhiên đến Phong Ngọc Thanh Chi tửu lâu rồi. Chàng phải trả tiền ăn đấy.
Phong Linh sờ sờ ngực hắn, mắt cong cong nhìn hắn cười. Hoả Thiên Đức tất nhiên không thiếu tiền, nàng cần bao nhiêu cũng đủ. Hôm nọ hắn đã muốn bảo nàng nán lại để thu xếp tiền bạc cho nàng, ai ngờ đâu nàng lại lấy đan dược để đổi. Thứ nương tử thích mà hắn không đáp ứng được, tự nhiên hắn cảm thấy mình vô dụng. Lần sau hắn sẽ chuẩn bị kĩ càng hơn.
– Linh nhi, chỉ cần nàng thích là được.
Thế là hai người sóng đôi đi vào tửu lâu.
Phong Ngọc Thanh Chi tửu lâu quả là to rộng. Một màu đỏ bao phủ trông thật chói mắt. Trước cửa có hai đại lực sĩ lực lưỡng để bảo vệ an ninh của tửu lâu. Ai muốn chết sớm thì cứ thử gây rối loạn ở đây xem, à tất nhiên ít người có gan dạ đó.
Bên ngoài hào nhoáng như vậy, bên trong càng lộng lẫy bội phần. Các đồ vật đều dát vàng, dát bạc xinh đẹp vô cùng. Các rèm cửa đến khăn trải bàn đều làm từ tơ lụa quý giá. Bàn được thiết kế hình chữ nhật lạ mắt, vật dụng tinh sảo. Để có những vật liệu này Phong Linh đã mất một khoản kha khá. May là Hoả Thiên Đức thu xếp ổn thoả cho nàng nếu không thì sao có hiệu quả cao đến vậy. Đấy là tầng 1, chỉ để ăn uống đơn giản. Đi lên tầng 2 là phòng ăn kín gồm 20 phòng với chế độ phục vụ đặc biệt. Mỗi người có một người phục vụ. Có cả ban nhạc, nếu muốn. Hơn nữa lại có thức ăn lạ lùng nhưng rất ngon: đặc biệt là lẩu. Họ chưa từng ăn loại nào như vậy cả. Tầng 3 chính là nơi trao đổi buôn bán, đấu giá vật phẩm trân quý như áo giáp, kiếm… Số lượng giờ còn rất ít nên nàng chưa tiến hành làm ăn được. Đợi đến khi nàng đủ ngân tệ, xông xáo đi tìm bảo vật đem về làm phong phú vật phẩm sau.
Hoả Thiên Đức nhìn vẻ mặt hài lòng của nàng không nhịn được kéo nàng lên tầng 3. Chỗ đấy an tĩnh nhất mà.
Vừa đặt chân lên tầng ba đã có người chặn họ lại.
– Các ngươi là ai, không được phép của lâu chủ các ngươi không được phép lên đây.
Phong Linh từ tốn giải thích:
– Chúng ta muốn gặp lâu chủ của các ngươi trao đổi. Ngươi vào báo cho hắn biết người của Hoàng tiểu thư đến.
Tên gác cửa nghi ngờ nhìn hai người lạ mặt kia, sau đó hắn xoay người vào bẩm báo.
Một lúc sau, một trung niên nam tử mặc lục y vội vàng bước ra, dò xét hai người rồi đưa vào phòng.
– Hai vị là người của Hoàng tiểu thư?
Hoả Thiên Đức nhàn nhạt đáp lại, hắn ném cho nàng một ánh mắt đầy nhu tình:
– Phải, ta là cô gia của các ngươi đấy.
– Cô gia… Ách, Hoàng tiểu thư đã có phu quân rồi sao?
Vũ Khoa hơi ngạc nhiên. Vốn là Đoạn Lãng gia chủ nói sau này bọn hắn sẽ phải nghe lệnh của Hoàng tiểu thư bọn hắn đã kinh ngạc hãi hùng lắm rồi. Hoàng tiểu thư là ai? Bọn hắn cũng chưa rõ mặt cùng thân thế của nàng. Chỉ biết nàng rất có tiền và tài giỏi, vậy thôi. Hắn nghi ngờ hỏi tiếp:
– Vậy hai người có chứng cớ gì?
Phong Linh rất tán thưởng thái độ biết nghi ngờ của Vũ Khoa. Nàng đã được Đoạn gia chủ đưa một danh sách lâu chủ tiệm chủ nên mới chỉ biết sơ sơ về hắn. Hôm nay tiếp kiến nàng càng vui vẻ. Có thuộc hạ như vậy, nàng không muốn phát triển cũng khá khó đấy. Nàng rút trong tay áo ra một lệnh bài kim sắc đưa cho hắn xem. Đây là của Đoạn gia chủ đưa cho nàng để bọn thuộc hạ dễ nhận nàng hơn.
– Vũ Khoa xin bái kiến tiểu thư.
Phong Linh cười:
– Không cần như vậy đâu, mà sao ngươi đã biết ta là Hoàng Tiểu thư?
Vũ Khoa trả lời dứt khoát:
– Đoạn gia chủ đã nhắn bọn thuộc hạ rằng chỉ có Hoàng tiểu thư mới có lệnh bài kim sắc.
Hoả Thiên Đức tất nhiên không xen vào chuyện buôn bán của nàng, hắn dạo quanh phòng ngó nghía. Chỗ vũ khí tuy ít ỏi nhưng phẩm chất khá tốt. Nhưng muốn phát triển lâu dài thì không ổn. Hắn có nên sai người đi kiếm bảo vật cho nàng không đây?
Phong Linh tiếp tục bàn chuyện với Vũ Khoa. Hôm nay nàng mang đến hai bản thiết kế trang sức Xuân phân nhẹ nhàng cùng bộ váy Kim Vân và đặc biệt là danh sách món ăn cùng cách làm mà kiếp trước nàng may mắn được học. Làm điệp viên, họ đã huấn luyện nàng toàn diện, cho dù giả mạo ai đó làm bất kì một nghề nào cũng có thể thành công. Đó cũng coi như may mắn của nàng đi.
– Tiểu thư, đây là…
Phong Linh tiếp lời:
– Tiền của chúng ta đấy.
Vũ Khoa ngạc nhiên nhìn nữ tử trước mặt, nàng chỉ đáng tuổi con hắn nhưng quả thực tài năng của nàng đã vượt qua số tuổi của nàng. Tương lai Ngọc Huyền thương hội chắc không chỉ dừng lại đến đây đâu. Chưa kể đến vị hôn phu của nàng hắn thâm trầm vương giả không phải là người tầm thường.