Đọc truyện Phong Hỏa Kì Duyên – Chương 33
Quãng đường đi rút ngắn dần, chẳng mấy chốc đoàn người của Trúc Linh đã tiến sát doanh trướng của Băng Quốc. Trúc Linh xuống ngựa, nhìn màn đêm phủ khắp nơi. Đêm nay còn là đêm không trăng sao, rất thích hợp để nàng thâm nhập quân địch.
Đây là lần đầu tiên khi nàng đến thế giới này, lại làm công việc gián điệp của kiếp trước. Nó khiến nàng phấn khích và hứng thú lạ thường.
Nàng nhếch môi cười khe khẽ, đồng thời ra lệnh cho Lưu Thanh:
– Các ngươi hãy ở đây đợi ta, ta sẽ thăm dò quân địch.
Lưu Thanh vội vàng can ngăn. Trước lúc đi, thái tử đã dặn dò bọn hắn thật kĩ lưỡng rằng phải bảo vệ thật tốt tiểu công chúa, đừng để nàng phải chịu bất kì thương tổn nào. Hắn rất rõ ràng, tiểu công chúa chính là bảo bối của thái tử, mất đi nàng một lần người đã khổ sở vô cùng rồi.
– Tiểu thư, ngươi cứ để bọn thuộc hạ làm.
Trúc Linh lắc đầu khe khẽ:
– Không được, các ngươi cứ ở đây, ta sẽ đột nhập vào trong đó, các ngươi cứ yên tâm ta sẽ không sao đâu.
Lưu Thanh cười khổ, hắn biết dù nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của nàng.
– Vậy hãy để một mình thuộc hạ đi bảo vệ người. Thái tử đã hạ lệnh cho chúng thuộc hạ bảo vệ người rồi.
Trúc Linh ngẫm nghĩ một lúc. Thôi thì cứ cho Lưu Thanh đi cùng nàng, chắc cũng sẽ có việc nhờ hắn làm.
– Thôi được. Còn sáu người các ngươi hãy truyền tin cho hoàng huynh của ta, rằng ta đã đến nơi và bảo huynh ấy liên kết với đội quân Hoả Thánh triệt phá Băng Quốc. Các ngươi rõ chưa?
– Rõ
Sáu người một lời hô to và nhanh chóng thực thi nhiệm vụ.
Hoàng Trúc Linh và Lưu Thanh không nói với nhau một câu nào ăn ý trà trộn vào doanh trại. Lưu Thanh nhìn trước ngó sau bảo vệ công chúa thật cẩn thận. Hắn rất ngạc nhiên, tại sao công chúa lại thành thục như vậy. Rốt cuộc trong 4 năm mất tích, đã xảy ra chuyện gì với nàng? Hắn rất muốn biết nhưng khoảng cách thân phận khiến hắn nén lại, ghìm sâu trong lòng.
Trúc Linh bao quát nhìn. Doanh trại đông đến như vậy thì biết đến khi nào mới tìm thấy bọn hắn, hơn nữa họn lại dịch dung khuôn mặt nàng chưa hề gặp mặt. Thật khó khăn. Trúc Linh cau hàng mày liễu, cố gắng suy nghĩ nơi nào bọn hắn hay đi nhất. Hoả Thiên Đức vốn là chủ soái của Hoả Thánh nên hắn quan tâm nhất là hướng đi của giặc. Vì vậy hắn rất có khả năng lảng vảng quanh doanh trướng của Hạo Thiên Quân để nghe ngóng tin tức. Hoặc là hắn ra lệnh cho bọn Chí Đại đại ca làm việc đó.
Nghĩ đến đó, Trúc Linh bèn tìm hướng tới doanh trướng, ẩn nấp ở một chỗ nào đó quan sát.
– Lưu Thanh khi nào ngươi thấy có người hành vi mờ ám, tiến vào đại trướng kia thì đuổi theo cho ta.
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Một canh giờ sau.
Một bóng dáng binh lính qua lại, chốc chốc hắn lại nhìn vào doanh trướng. Thỉnh thoảng lại tiếp lời với tên canh gác. Không biết bọn họ nói gì mà vui vẻ thế. Tiếng nói cười huyên náo một vùng. Cũng may cho bọn hắn là tên Hạo Thành Quân đã mất tiêu đâu rồi chứ để hắn nhìn thấy cảnh này có kẻ rơi đầu. Dù sao danh tiếng Sát tướng quân cũng không phải là hư danh thôi đâu.
– Tiểu thư có cần theo dõi tên kia hay không?
Trúc Linh gật đầu, miệng cười rất tươi. Lúc này trong đầu nàng tự nhiên xuất hiện cảnh hắn gặp nàng, ai sẽ như thế nào nhỉ. Tại sao nàng vẫn có chút chờ mong?
– Ta và ngươi cùng theo dõi hắn. Ta chắc chắn hắn là người ta muốn tìm. Ngươi nghĩ xem thời buổi chuẩn bị chiến sự như thế này làm gì lại có kẻ dở hơi nào đi tám chuyện, đùa cợt với binh sĩ canh gác lều tướng kia chứ. Hắn thậm chí còn không sợ Sát tướng quân giết hại. Chỉ có hắn thôi.
Lưu Thanh nghe nàng giải thích một hồi càng rõ ra bao điều. Quả là công chúa vẫn thông minh nhất. Có thể trong doanh trại như thế này mà tìm được người, nàng quả thực là thiên tài. Nhưng “hắn” là ai, là người như thế nào mà chiếm được nụ cười của nàng?
Hy vọng đó là người sẽ khiến tiểu công chúa hạnh phúc.
Trúc Linh thấy hắn dời đi, nàng cũng không chần chừ lâu, đuổi theo hắn ngay. Lưu Thanh cũng vì thế mà tiến sát sau lưng nàng.
Hoả Thiên Đức vừa hỏi han được vị trí của Hạo Thiên Quân, hôm nay không thấy hắn trong doanh trại làm hắn thấy lạ lùng. Nhưng…
Bây giờ Hạo Thiên Quân đang vui đùa với bọn kĩ nữ ở bên sông. Hắn có nên đi tới phá hỏng cuộc vui không? Aiz như thế là không có đạo đức.
Hắn nhớ Linh Nhi của hắn, nhớ nàng lúc tức giận nhìn hắn hằn học mà không làm được gì, nhớ khuôn mặt ửng đỏ của nàng khi ôm hôn nàng.
Đang nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng nhận ra có hai đạo thân ảnh đang tiến về phía mình. Hắn đành chuyển hướng phi nhanh vào sâu trong rừng, nơi ít người qua lại.
Hoả Thiên Đức đứng lại. Quay người, lên tiếng lạnh lùng:
– Hai vị đang rất coi thường năng lực của ta phải không?
Trúc Linh vừa nghe giọng hắn, lòng đắc ý bội phần. Khả năng suy luận của nàng không giảm đi một chút nào. Nàng tự nhiên muốn trêu chọc hắn, nàng cố che giấu khuôn mặt mình sau lưng Lưu Thanh. Cố đổi giọng trầm thêm chút nữa:
– Không hổ là Hoả Thánh gián điệp văn võ song toàn. Tại hạ bội phục vô cùng.
Hoả Thiên Đức ngạc nhiên nắm chặt thanh kiếm trong tay. Hắn là ai mà biết đích danh cùng thân phận của hắn. Không thể nào. Chẳng lẽ thuốc dịch dung mà Hoa Liễu Dung điều chế có vấn đề?
– Ngươi là ai? Biết được thân phận của ta ngươi phải chết.
Trúc Linh không ngờ hắn lại như vậy, nàng vẫn đùa:
– Ngươi thật sự không biết ta là ai sao?
Hắn là ai mà khiến hắn có cảm giác quen thuộc như thế này? Hoả Thiên Đức đưa lưỡi kiếm sắc bén tiến lại gần.
Lưu Thanh ngỡ ngàng. Không phải họ biết nhau hay sao? Hắn cũng rút kiếm ra phòng bị. Tên kia rất mạnh là người hắn biết mình không đủ sức để đối phó nổi. Nhưng muốn động đến công chúa thì phải bước qua xác hắn đã.
– Tiểu thư, ngài cẩn thận, ta sẽ bảo vệ ngài.
Trúc Linh khúc khích cười.
– Ha ha, đùa hai ngươi thôi.
Hoả Thiên Đức nghe giọng nói ấy, lòng như được sưởi ấm. Cất kiếm đi về phía hai người, dịu dàng nói:
– Nương tử, vi phu nhớ nàng.
Trúc Linh:
-…
Đổi sắc mặt cũng nhanh quá đi.
Lưu Thanh: “Công chúa, hắn là phò mã gia á??? Sao bình thường như vậy?”. Bất ngờ quá. Ai, này hắn không có thân phận , không hảo soái, hắn lấy gì mà sánh với công chúa tuyệt sắc khuynh thành của hắn chứ? Hừ.
Và một canh giờ sau, Lưu Thanh mới biết mình sai lầm, người kia quả là vượt xa hắn mấy trăm lần mà. Đau khổ quá đi. Lưu Thanh ngửa mặt lên trời, gào thét.