Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 29


Đọc truyện Phong Hỏa Kì Duyên – Chương 29

Đường rừng vào buổi tối ẩn nấp biết bao nguy hiểm. Chưa kể đến sơn tặc hoành hành, cho đến dã thú kêu hú săn mồi. Giờ chỉ cần lạc đường mất hướng hay sa vào bẫy săn thú thôi cũng đủ đẻ con người ta hoang mang tột cùng rồi. Bởi lẽ vậy mà chẳng có ai đi trong đêm tối tăm như vậy.

Hoàng Trúc Linh phi ngựa chạy nhanh về hướng Đông của khu rừng. Trong đêm như thế này rất khó xác định phương hướng nên nàng đành đánh liều một phen. Nàng nghe Hoa Liễu Dung nói, ở phía đông khu rừng có dòng sông, chỉ cần đi dọc sông ấy có thể tới biên giới của Băng Quốc một cách nhanh nhất. Trúc Linh phi ngựa, không dám dừng chân ở bất kì nơi đâu. Một là vì đêm tối dã thú săn mồi nơi nơi, muốn nghỉ cũng thập phần cảnh giác. Hai là nàng biết rõ chỗ thảo dược kia để điều chế Dịch Dung thuốc có hạn. Cho nên thời gian nàng đi nhanh bao nhiêu thì thời gian an toàn của bọn hắn sẽ nhiều hơn.

Vậy là trong đêm tối, một bạch y bé nhỏ cưỡi ngựa phi nước đại thật mau. Ánh trăng khuất dần qua kẽ lá tản mạn trong không gian, cố gắng soi đường cho nàng.

Hai canh giờ sau, cả người và ngựa rốt cuộc cũng đã đến ven sông. Trúc Linh xuống ngựa, cột chặt nó vào một gốc cây nào đó. Nàng ra bờ sông, lấy giải dược tẩy bỏ lớp dịch dung trên mắt, xong nàng vốc một ít nước mát lành lên mặt, như cố xua tan cái cơn buồn ngủ đang dần dần ập đến. Trúc Linh lục túi bỏ ra một ít lương khô cố nuốt hết xuống để lấp đầy cái bụng cồn cào. Mắt phượng híp lại, đầu mơ hồ hơn vì cơn buồn ngủ hành hạ. Nàng bỗng rút ra một lọ đan dược, nuốt hai ba viên.

Ở lục địa này, người chế tạo ra đan dược là thập phần hiếm có. Cho nên dù là một đan dược hạ đẳng cũng đủ để cho hàng trăm nghìn người thèm thuồng. Vậy mà Trúc Linh không do dự nuốt vài viên, nếu có người nào nhìn thấy cảnh này chắc cũng phải xót xa bật thốt lên:”Quá phí phạm, quá yêu nghiệt”.

Tăng khí đan kia quả hiệu nghiệm. Uống vài viên khiến nàng phấn chấn sảng khoái hơn nhiều. Nàng quay đầu nhìn hắc mã của mình lòng thầm nghĩ:” Nếu cho hắc mã uống tăng khí đan thì tốc độ đi sẽ bền và nhanh hơn nhỉ?”.

Nghĩ là làm. Trúc Linh nghiền nhỏ đan dược pha loãng với nước cho hắc mã uống. Đan dược nàng không có thiếu nên cũng không cần xót xa khi cho ngựa uống đâu.

– Hắc mã, ta còn phụ thuộc vào ngươi nhiều lắm đó. Đi thôi.

Trúc Linh lại vội vàng leo lên ngựa, nắm chắc dây cương đi tiếp cho tới sáng.

Mặt trời đằng xa rực hồng, nhuộm đỏ cả bầu trời xoá tan đi màn đêm u tối.


Hoàng Trúc Linh đã đi liên tục men theo con sông trong vòng hai canh giờ đồng hồ, và giờ nàng đã đến được một toà thành nhỏ ở ven sông nàng phi ngựa vào hỏi thăm:

– Các vị, cho tại hạ hỏi đi Phong Thần theo hướng nào?

Tên lính gác cổng nhìn vị tiểu huynh đài cưỡi ngựa kia, lòng mẩm chắc hắn lại là một công tử bột bỏ nhà đi chơi rồi. Nghĩ vậy khiến hắn càng ghét hơn người trước mặt. Tại sao trên đời lại có kẻ ung dung tự tại tiêu dao như thế mà vẫn xông xênh ngân lượng còn hắn thì làm việc quần quật cũng chẳng bằng đồng lẻ của bọn nhà giàu? Thật là không cam lòng mà. Vì thế hắn nói giọng tỉnh bơ:

– Kia, ngươi qua sông là đến thôi.

– Đa tạ.

Hoàng Trúc Linh không hiểu tại sao tên lính gác này lại cau có với mình như vậy. Nàng xoay ngựa lại đi gần bờ sông nhìn trước ngo quanh xem có con thuyền nào qua không. Tiếng mọi người đứng chờ ngay đấy huyên náo dần.

Và số nàng rất may mắn, một con thuyền đang tiến lại gần đây, trên thuyền chở rất nhiều người và hàng hoá lỉnh kỉnh. Vừa cập bến, mọi người trên thuyền ùa ra, tay xách nách mang khệ nệ những túi to nhỏ khác nhau. Rồi một tốp nữa cũng nhanh chân kéo đồ đạc lên thuyền. Trúc Linh chẳng chần chừ thêm phút nào, kéo hắc mã lên thuyền.

– Chà Hàn đại phu ông cũng định sang Phong Thần cơ hả?

– Tất nhiên rồi. Cứ một năm Phong Thần lại tổ chức thi đấu giữa các dược y, và luyện đan sư. Hắc hắc ta phải nhanh chân chứ. Này biết đâu một trong số những đan dược được luyện chế ra kia sẽ thuộc về ta ha ha…

– Hàn đại phu lão đang mơ à? Một viên đan dược được bốc may mắn theo số ghi danh… Trăm nghìn người mới trúng một, lão có thấy khả năng nhỏ nhoi không?


Thi đấu ư? Thật là thú vị. Trúc Linh lại dỏng tai nghe ngóng tiếp.

– Ai, nhà ngươi không phải năm nào cũng đăng kí vào xem sao? Ngươi không trúng nhưng ta lại khác thì sao…

– Hàn đại phu người nói thế tin chắc lắm a, nhưng kẻo trèo cao ngã đau đấy.

– Không sao, thịt lão phu dày lắm có ngã cũng chẳng đau đâu.

– Ha ha ha…

Này nếu không phải có việc khẩn, chắc nàng cũng tham gia thi đấu. Mấy năm trong sơn cốc chịu sự giáo huấn của sư phụ và sư thúc nàng không thể biết tài năng của mình đến đâu. Tất nhiên có lẽ nàng lại phải chờ năm sau tham gia. Trúc Linh khẽ mở nụ cười nhìn xa xăm.

Tiếng cười vui vẻ vang khắp con sông.

——:)———-

Một ngày sau, Trúc Linh đã ròng rã đi đến kinh thành Phong Thần Quốc nơi đây náo nhiệt y như trong trí nhớ của nàng bao ngày. Tuy nhiên nàng không vội đi mua dược liệu ngay mà vào một quán trọ nghỉ ngơi bù cho ngày vất vả kia. Nàng ngủ cho đến tận trưa, khi bụng réo mới dậy, mua đồ ăn lót dạ rồi mới đi đến các dược hiệu mua. Nhưng khốn nỗi duy chỉ có một loại duy nhất nàng không mua được là Dung Tiên thảo.


– Lão bản, ngài thật sự không có Dung Tiên thảo sao?

– Vị công tử này, thứ cho ta, quả thật là cửa hàng của ta không có vị dược quý hiếm đó. Mà không phải riêng mỗi cửa hàng của ta đâu, khắp các tiệm dược khác đều không có nổi một cọng a.

Lão bản thành thực trả lời. Dung Tiên thảo là vị thuốc rất quý được dùng nhiều trong việc dưỡng nhan, kéo dài tuổi xuân, sắc đẹp nên nó rất đắt. Vả lại nó còn hiếm gặp nữa. Phải lên núi cao, trên vách đá cheo leo nguy hiểm hiếm khi có một cây. Vậy lấy đâu ra mà mua bán đây.

– Vậy chẳng lẽ không có nơi nào có sao?

Trúc Linh lại nhăn mày càng sâu. Thời gian của nàng rất ngắn, nàng không thể lỡ thời giờ thêm một chút nào nữa. Nàng boăn khoăn, Dung Tiên thảo thật sự quý đến như vậy ư? Vậy tại sao trong Liên Sơn Cốc lại có nhiều đến mức nàng ngỡ nó chỉ là một dược liệu bình thường thôi.

– Ai có chỗ bán, nhưng nơi đến nơi đó mua thì không khác gì là không mua cả.

– Tại sao là vậy?

– Công tử có phần không biết đó là nơi đấu giá của Phi Long Thương hội, ở đấy không thiếu gì vật quý hiếm. Từ thảo dược đến áo giáp vũ khí hay tàn đồ kho báu đủ cả. Giá ở đó là ở trên trời. Lại có những vật có tiền cũng không thể mua được đâu.

Lại có nơi kì lạ như thế sao? Trúc Linh nhìn chỗ ngân phiếu của mình hao hụt dần lòng bỗng xót xa. Tất cả quỹ tiết kiệm của nàng từ trước đến nay cũng chỉ đủ mua dược liệu cơ bản thôi. Nghe lão bản nói chắc nàng một cọng Dung Tiên thảo cũng không mua nổi.

Trúc Linh trầm ngâm:

– Lão bản nơi ấy có cho gửi đan dược để bán đấu giá không?


Lão bản ngây người. Này này thiếu niên trước mắt lão có bao nhiêu tuổi mà có thể luyện chế đan dược hả? Nhưng cũng có thể hắn là con cháu của một đại gia tộc nào đó. Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc yêu nghiệt kia, lão đã vội khẳng định suy nghĩ thứ hai của mình.

Lão giọng hơi run run hơi xúc động hỏi:

– Công tử có thể bán ở đấy. Có chuyện này không phải… Công tử có Tăng khí đan không? Công tử nhà lão cần nó để chữa trị khỏi bệnh. Công tử ra giá bao nhiêu lão cũng mua.

Hoàng Trúc Linh lắc đầu:

– Lão đã giúp ta rất nhiều rồi. Viên tăng khí đan ta tặng cho lão.

Lão bản cầm chặt viên đan dược. Đây coi như là hy vọng sống của công tử nhà lão, người đã bệnh nặng bao nhiêu năm rồi không cách nào chữa khỏi. Hắn kiên quyết nói:

– Thế sao được chứ… Đây là đan dược quý hiếm nha, ngươi cứ ra giá đi.

Trúc Linh lại lắc đầu:

– Ngươi cứ cầm đi, khi nào có việc khẩn mong lão bản giúp đỡ ta.

– Vậy ta đa tạ, bất cứ khi nào công tử cần, lão phu sẽ giúp sức.

Bước ra khỏi cửa tiệm, không một chút chần chờ, nàng dùng khinh công phóng nhanh về nhà trọ. Nàng lấy tay nải, cầm bình sứ đựng đầy đan dược kia cẩn thận. Bây giờ nó chính là con đường cứu mạng của tất cả nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.