Phong Hộ Đế Thần : Thiên Tài Luyện Hồn Sư

Chương 4: Bán Đấu Giá (1)


Đọc truyện Phong Hộ Đế Thần : Thiên Tài Luyện Hồn Sư – Chương 4: Bán Đấu Giá (1)

” Ta muốn tham gia cuộc thi đấu hồn sư, huynh giúp ta nói với gia chủ.” Bạch Cừu lạnh nhạt nói.
Bạch Khả Thiên không ngờ nàng nhờ hắn giúp việc này, suy nghĩ một hồi liền nói : ” Được.” Sau đó chần chừ, ” Muội đã tu luyện được ?”
” Chuyện đó huynh không cần quan tâm.” Bạch Cừu nhàn nhạt. Bạch Khả Thiên không có ý định đối đầu với nàng nên nàng sẽ không làm quan hệ trở nên quá căng thẳng.
Bạch Khả Thiên gật đầu : ” Ta sẽ đi nói với gia chủ. Nếu muội không còn việc gì thì ta đi đây.” Hắn liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng đã thay đổi nhưng lại không biết rốt cuộc là thay đổi ở đâu. Dù sao hắn không phải là mẫu thân và hai muội muội ngu ngốc kia, Đông Phương Diệu là tông chủ tông hội luyện đan, nếu có quan hệ tốt với ông ta gia tộc chắc chắn sẽ vững mạnh. Vậy mà phụ thân hắn lại cố tình không rõ lúc nào cũng như có thù hằn với đích nữ muội muội này. Hắn thở dài một cái rồi bước ra khỏi viện.
Bạch Khả Thiên làm việc thực không làm người ta thất vọng, sáng hôm sau hắn kêu một gã sai vặt đến nhắn chuyện của nàng đã được gia chủ đáp ứng. Ngay sau đó Bạch Cừu lập tức khởi hành đi đến U Minh Thủy Lâm. U Minh Thủy Lâm là một trong bốn nơi trên Không Linh đại lục tập trung nhiều yêu thú nhất, phía bắc thì có lãnh nguyên Cực Trí Thiên, phía nam là hoang mạc Thương Bất Sơn, nằm sâu trong đại lục là U Minh Thủy Lâm và Trục Thiên Đại Sâm Lâm. Dĩ nhiên ở mỗi thành trì đều có nhiều cánh rưng nhỏ rải rác khắp nơi, bất quá yêu thú ở đó tu vi rất thấp nên hồn sư muốn tìm được hồn hoàn thật tốt đều phải đến bốn nơi kia.
” Xin hỏi cô nương muốn mua gì ?” Tiểu nhị cửa hàng đan dược nở nụ cười nghề nghiệp hỏi. Mặc dù cô nương trước mặt ăn vận rách rưới nhưng khí chất không tệ, hắn tất nhiên không dám bày ra dáng vẻ khinh thường.
Bạch Cừu muốn bán một ít đan dược để làm lộ phí lên đường, trực tiếp nói : ” Ta muốn bán đan dược.”

Tiểu nhị hơi kinh ngạc song vẫn cười đáp : ” Cô nương đợi một chút, ta đi gọi Hồng quản sự.”
Tiểu nhị đi rất nhanh chưa đầy nửa khắc đã dẫn đến một nam nhân trung niên cao, gầy, khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt rất sáng. Xem ra là Hồng quản sự trong lời nói của hắn. Hồng quản sự cũng không phải người nhìn mặt mà bắt hình dong, có lễ nói : ” Cô nương là người muốn bán đan dược ?”
Nàng gật đầu.
” Mời cô nương đi theo ta.” Hồng quản sự dẫn nàng đến chiếc bàn nhỏ bên trong quầy thu dược.
Bạch Cừu đã lựa sẵn một ít đan dược từ nhất đến tam phẩm, nàng lấy từ trong Cửu Kiều Minh Nguyệt ra đặt lên bàn. Tuy nói là một ít nhưng mỗi loại đều có trên năm bình, mỗi bình gần hai mươi viên. Đây là đan dược nàng tự luyện, không phải là đan dược có sẵn trong Cửu Kiều Minh Nguyệt.
Bình thường người đến bán đan dược cao nhất chỉ từ 2 đến 3 bình, Hồng quản sự không ngờ cô nương này một lần lấy ra lại hơn mươi lăm bình, tất cả đều là đan dược loại tốt nhất. Hắn kinh hãi : ” Cô nương muốn bán tất cả số đan dược này sao ?”
Nàng bình thản đáp : ” Ân, có chuyện gì sao ?” Đan dược có sẵn trong Cừu Kiều Minh Nguyệt có phẩm chất rất cao, thậm chí còn có tiên linh đan nên Bạch Cừu để sử dụng dần, nàng chỉ bán đan dược nàng tự luyện.

Hồng quản sự lắc lắc đầu : ” Không có, để ta tính tiền cho cô nương. Đan dược nhất phẩm 100 kim tệ 1 viên ở đây có 100 viên là 1 vạn kim tệ. Nhị phẩm đan dược 500 kim tệ, 100 viên là 5 vạn kim tệ. Còn lại tam phẩm đan dược 1500 kim tệ, 100 viên là 15 vạn kim tệ. Của cô nương tổng cộng là 21 vạn kim tệ.” Nói xong liền đi đến bên quầy lấy một xấp ngân phiếu đưa cho Bạch Cừu. ” Cô nương đếm xem có đủ không ?”
Bạch Cừu nhìn cùng không nhìn trực tiếp nhét vào trong ngực : ” Không cần, cảm ơn chưởng quầy.” Nàng hơi cúi người chào hắn rồi rời đi.
Hồng quản sự nhìn theo bóng lưng nàng, lẩm bẩm : ” Trường giang sóng sau xô sóng trước a.”
Ra khỏi cửa hàng đan dược Bạch Cừu đi đến cửa hàng quần áo mua mấy bộ nam trang lại mua thêm một con ngựa. Sau đó mới theo phương hướng Cửu Anh chỉ phi ngựa đến U Minh Thủy Lâm.
Ròng rã hai ngày, Bạch Cừu dừng chân tại Minh Thành, đây là một trong những thành trì lớn nhất của Mạt quốc, độ phồn hoa cơ hồ còn nhiều hơn Triều Ngôn thành. Nàng nghe nói hai ngày nữa Vạn Bảo Lâu ở Minh Thành sẽ tổ chức đấu giá một số vật phẩm, nàng muốn nhân cơ hội này bán một ít đồ thuận tiện xem có thứ gì tốt để mua hay không.
Bởi vì Minh Thành vốn đã đông đúc nay Vạn Bảo Lâu lại tổ chức hội đấu giá nên các quán trọ đều đông nght người, giá phòng ở cũng tăng gấp hai. Bạch Cừu tùy tiện tìm một căn phòng bật trung khá gần Vạn Bảo Lâu. Nguyên lai căn phòng này đã có người thuê nhưng người kia bị đánh chết nên mới để cho nàng có cơ hội. Nghĩ đến nơi này cường giả vi tôn, tùy tiện đánh chết người cũng không ai truy cứu Bạch Cừu cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Đi dạo một vòng Minh Thành, Bạch Cừu dừng chân trước Vạn Bảo Lâu. Vạn Bảo Lâu là một kiến trúc sáu tầng, không ai biết bên trong có những gì nhưng nó lại chiếm một góc vô cùng rộng lớn ở Tây Nam Minh Thành.
” Xin hỏi công tử cần gì ?” Lúc này Bạch Cừu thay một bộ nam trang màu đen, có lẽ vì là sát thủ lâu ngày nên nàng đa phần đều thích màu tối hơn. Mái tóc cột cao để lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt phượng tinh xảo lạnh nhạt khiến khuôn mặt càng trở nên tinh xảo hơn. Tiểu nhị nhìn vị công tử trước mặt, cảm thán tiểu thiếu niên này thực tuấn mỹ.
Bạch Cừu đánh giá Vạn Bảo Lâu một chút, nói : ” Ta muốn gửi bán đấu giá một ít đồ.”
Tiểu nhị nghe vậy thì bảo nàng đợi một chút rồi đi đến bên quầy thầm thì gì đó với một nam nhân trên dưới ba mươi, có lẽ là quản sự nơi này. Nam nhân kia đi tới, gật đầu chào Bạch Cừu : ” Ta là Ngô quản sự. Không biết công tử xưng hô thế nào ?”
” Ta họ Bạch.” Nàng ngắn gọn đáp.
Ngô quản sự gật đầu dẫn nàng đi vào trong, qua mấy đoạn gấp khúc hai người dừng chân trước một căn phòng lớn, bên ngoài là một nam nhân đang viết sổ sách, hai bên giữ cửa là bốn cao thủ hồn tông, xem ra đây là nơi cất giữ vật phẩm đấu giá.
Ngô quản sự hướng nam nhân trung niên đang viết sổ sách nói : ” Lâm quản sự, vị Bạch ông tử này muốn gửi vật phẩm đấu giá.”
Lâm quản sự ngẩn đầu lên nhìn Bạch Cừu, ánh mắt dò xét một chút : ” Bạch công tử muốn gửi bán cái gì ?”

Bạch Cừu lấy ra hai cây thảo dược, tùy tiện nói : ” Đây là Kĩ nhĩ thông thiên cúc, có khả năng cường thân kiện thể, huyết thông bát mạch, thích hợp cho hồn sư tu luyện kim cang bất hoại.” Nàng chỉ vào một đó cúc hoa ngàn cánh đang tỏa sáng. Sau đó lại cầm một đóa hoa lan màu hồng lên : ” Còn đây là Bát Ban Tiên Lan, bổ trợ cho hồn sư hệ thực vật tu luyện đan dược.” Hai thảo dược này là nàng lấy từ dược điền trong Cửu Kiều Minh Nguyệt ra. Vốn trong đó còn rất nhiều loại thảo dược tốt khác nhưng nàng không muốn làm người khác chấn động nhiều.
Lâm quản sự mở to hai mắt nhìn hai nhánh thảo dược trên bàn, vội vã phân phó cho một gia đinh : ” Mau, mau gọi Đàm lão sư đến.”
Đàm lão sư là giám bảo đại sư của Vạn Bảo Lâu, hắn nhìn hai nhánh thảo dược trên bàn, khuôn mặt xúc động hơn cả Lâm quản sự : ” Đây quả thực là Kĩ nhĩ thông thiên cúc và Bát Ban Tiên Lan ! Đều là thảo dược tiên phẩm. Không ngờ ở nơi này ta lại thấy được !” Thảo dược thông thường đều phải trải qua luyện thành đan dược mới có giá trị nhưng tiên linh thảo này có thể dùng để ăn trực tiếp, thậm chí còn có khả năng tăng cấp bậc nên rất quý hiếm.
Lâm quản sự vuốt vuốt chòm râu, cười sung sướng : ” Xem ra danh sách vật phẩm đấu giá đợt cuối đã có rồi.” Hắn nhìn Bạch Cừu : ” Bạch công tử, hai vật này giá khởi đầu khoảng 500 vạn kim tệ. Ta liền đưa cho ngươi 1000 vạn kim tệ trước, đợi đấu giá xong sẽ trích 10% rồi đưa tiếp cho công tử.” Nói xong hắn lập tức đưa cho Bạch Cừu một thẻ tử tệ giá trị 1000 vạn kim tệ. ( đồng tệ – ngân tệ – kim tệ – tử tệ – lam tệ )
Bạch Cừu nhận lấy thẻ tử tệ, nhìn quanh một chút rồi nói : ” Ta có một vật phẩm nữa nhưng ta nghĩ cần phải có chủ nhận Vạn Bảo Lâu đứng ra mua bán, ra mới dám chắc.”
Nếu là người bình thường yêu cầu này lập tức bị từ chối nhưng mấy quản sự và Đàm lão sư đã thấy nàng tùy tiện đã có thể cầm ra hai nhánh tiên linh thảo dĩ nhiên không dám xem thường. Lâm quản sự chần chừ một lúc mới nói : ” Đông gia không có ở đây nhưng vừa vặn Thiếu chủ đang ở tại Minh Thành. Bạch công tử có muốn gặp hay không ?”
Bạch Cừu nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Trước tiên cứ gặp nếu không phải là người đáng tin thì tùy tiện mang cái khác ra cũng được. Mấy ngày trước nàng đã bàn với Cửu Anh, muốn mang thú hồn cốt lâu của hắn đem đi đổi lấy cái khác hoặc bán. Chỉ là thú hồn cốt lâu bách vạn niên giá trị rất cao, khắp đại lục chưa chắc có cái thứ hai nên nàng dĩ nhiên phải thận trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.