Đọc truyện Phong Hộ Đế Thần : Thiên Tài Luyện Hồn Sư – Chương 13: Đấu Giá (1)
Triệu Khinh Chấn chấn kinh, 6 hồn hoàn tức là “hắn” đã ở cấp bậc hồn đế, 5 hồn hoàn thập vạn niên đã đủ khiến người ta kinh sợ không ngờ “hắn” còn sở hữu một hồn hoàn bách vạn niên, chuyện này căn bản không phải là sự thật ! Dưới uy áp của hồn hoàn bách vạn niên, cả người Triệu Khinh Chấn mềm nhũn, hồn lực di chuyển khó khắn.
Đương lúc này Bạch Cừu cười nhạt một tiếng, nụ cười tựa như Tu la quỷ diễm kinh tâm động phách, rõ ràng chỉ là một cái thiếu niên mười mấy tuổi lại làm người ta không kiềm được mà sợ hãi thật sâu. Mâu quang màu tím lóe sáng, hồn lực khủng bố áp đảo nhanh như chớp thi triển hồn kỹ bách vạn niên của Cửu Anh Hồng Loan Mãng Xà.
Bách vạn niên hồn kỹ : Ảnh Hồn !
Triệu Khinh Chân đang trợn mắt ngã dưới đất, hồn lực bỗng dưng tán loạn, một đạo hàm quang ảo ảnh với khối thần thức khủng bố hiện lên trước mặt hắn, chín cái miệng của Cửu Anh to như một chậu máu há ra khiến hắn không nhịn được ghê tởm một bụng, tay chân như bị đóng băng mặc cho chín cái miệng kia đớp tới. Thần thức của hắn vỡ tung, cả người co giật nằm trên võ đài.
Cả khán đài ngừng trọng.
” Đó là bách vạn niên hồn kỹ sao ?” Mặc dù thanh âm rất nhỏ, tựa như đang thì thào với chính mình nhưng giữa khán đài cực kỳ im lặng thì thanh âm này không nghi ngờ chính là một đạo bùa đòi mạng.
Trọng tài kinh hoảng thật lâu sau đó đi tới kiểm tra tình hình của Triệu Khinh Chấn, thấy hai mắt hắn trừng to như chuông đồng, co giật nửa ngày thì ngừng thở. Trọng tài run rẩy cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Cừu, trực tiếp tuyên bố : ” Trận đấu cuối cùng, Tà Mâu Cửu Anh thắng !”
Khán đài lập tức sôi trào, các thế lực xung quanh cũng rục rịch !
Bạch Cừu bình thản đi ra khỏi võ đài, khóe mắt vừa thấy Độc Cô Nhàn đứng bên cánh cửa, chưa kịp nói gì liền lâm vào hôn mê.
Độc Cô Nhàn tiếp lấy thiên hạ trong lòng, khóe môi cong lên nụ cười tựa như xuân phong, thấp giọng nói : ” Vất vả cho nàng rồi.”
Thời điểm nàng tỉnh dậy đã là hai ngày sau đó, vừa mở mắt nàng đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Độc Cô Nhàn. Dưới tia sáng mờ ảo của dạ linh châu, hàng mi hắn rung rung, phượng mâu yêu mị, kinh diễm cùng khuôn cằm hoàn mỹ, tinh xảo, thoạt nhìn không giống phong thái ôn nhuận như ngọc trước đó mà là loại yêu nghiệt minh diễm lòng người.
” Nàng tỉnh ?” Hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, gật gật đầu : ” Hôm qua nàng dùng một lúc hai hồn kỹ quá mạnh nên hồn lực đã bị cạn kiệt, hôn mê hai ngày hai đêm không tính là nhiều.”
Nghe tới đã hai ngày trôi qua, nàng hơi nhíu mày : ” Hiện tại là giờ nào ?”
Độc Cô Nhàn phiếm cười : “Giờ Thân, nàng yên tâm, buổi đấu giá vẫn chưa có diễn ra.”
Nàng liếc hắn một cái, chợt hỏi : ” Là ngươi đưa ta về sao ?” Nàng nhìn một lượt quanh phòng, nơi này không phải là căn phòng nàng thuê trước đó.
Độc Cô Nhàn biết nàng boăn khoăn, khẽ cười, đôi phượng mâu hơi híp lại : ” Sau khi nàng chiến thắng rất nhiều thế lực đánh chủ ý lên hồn hoàn bách vạn niên của nàng nên ta đã lấy “Vạn Chân Diện” của Lãnh công tử giả trang mang nàng rời khỏi.”
Bạch Cừu nhướn mày, đưa tay lên sờ khuôn mặt, quả nhiên là đường nét không giống. Nghĩ tới kế hoạch trước đó của Độc Cô Nhàn, mâu quang nàng trở nên thâm thúy. Hắn biết nàng có bách vạn niên hồn hoàn của Cửu Anh nên đã hướng Lãnh Hướng Thiên đòi vạn niên hồn hoàn của Khảm Tu Long Xà để nàng hấp thu sau đó tương kế tựu kế kêu nàng sau khi lên võ đài lập tức thi triển đệ lục hồn kỹ của Khảm Tu Long Xà là Ảnh Hồn, khiến Triệu Khinh Chấn tin rằng nàng thực có năm cái hồn hoàn thập vạn niên và một hồn hoàn bách vạn niên.
Đồng thời nhân lúc Triệu Khinh Chấn bị uy áp của bách vạn niên hồn hoàn dọa sợ mà toàn lực xuất ra bách vạn niên hồn kỹ, một chiêu đánh bại Triệu Khinh Chấn !
Bất quá điều nàng nghi hoặc là tại sao hắn chắc chắn sau khi hấp thu hồn hoàn Khảm Tu Long Xà nàng lại có thêm hồn kỹ Ảnh Hồn ? Lẽ nào là may mắn sao ?
Độc Cô Nhàn vẫn nhìn nàng, liếc thấy mâu quang nàng thâm thúy, nghi hoặc cũng không mở miệng giải đáp mà là tươi cười càng lúc càng đậm, khuôn mặt hắn lúc này trở nên yêu nghiệt đến cực điểm rõ ràng khác xa cái nam tử Độc Cô Nhàn ôn nhuận như ngọc, thanh tao nhã nhặn trước đó.
Đáy mắt nàng lóe sáng, nhíu mày hỏi : ” Trước đó người cũng dịch dung sao ?” Hỏi xong nàng mới cảm thấy căn bán hắn với nàng chẳng qua là bèo nước gặp nhau, hắn làm sao có thể để lộ bí mật với nàng ?
Ngoại dự đoán là Độc Cô Nhàn đến nghĩ cũng không cần nghĩ, thản nhiên mỉm cười : ” Ta dùng thần thức che đi.”
Bạch Cừu kinh ngạc, Tử Cực Hạo Hãn Linh Mâu của nàng là một võ hồn hệ tinh thần dĩ nhiên biết muốn che đậy dung mạo trước tất cả mọi ánh mắt thì phải tốn bao nhiêu tinh thần lực cũng tức là thần thức ! Nàng nhìn hắn thật sâu, nàng ẩn ẩn cảm thấy thực lực của hắn căn bản không phải là hồn tông như bề ngoài đã thấy !
Độc Cô Nhàn khẽ cười, hắn liếc ra ngoài khung cửa sổ, bình thản nói : ” Thời gian còn nhiều, nàng muốn nhìn ta bao lâu cũng được bất quá canh giờ sắp tới, nàng thực không muốn đến Vạn Bảo Lâu xem đấu giá sao ?”
Bị hắn nói, nàng hơi xấu hổ song nháy mắt lập tức trở về bộ dạng lạnh nhạt như thường, nhìn hắn một cái : ” Ta muốn thay y phục.”
Độc Cô Nhàn cười phong tình vạn chủng, tao nhã đi ra ngoài, bạc môi loan loan ý cười : ” Ta ở bên ngoài đợi nàng.”
Vạn Bảo Lâu không hổ danh là thiên đại tài phú ở Không Linh đại lục, hội đấu giá nửa năm một lần vô cùng đông đúc, náo nhiệt. Người qua lại đều là không sang thì quý, căn bản không phải là người tầm thường. Bạch Cừu cùng Độc Cô Nhàn vừa bước tới cửa đã thấy Lâm quản sự đứng đó, hắn đánh giá Bạch Cừu một cái, lập tức sửng sốt, cung kính nói : ” Bạch…Nhị vị công tử, xin mời.”
Hôm qua nhờ có Bạch Cừu chiến thắng Triệu Khinh Chấn, Khai Thiên các không những không phải tổn thất một số tiền lớn mà còn thu vào không dưới bốn trăm triệu vạn kim tệ. Dĩ nhiên dưới thỏa thuận của Độc Cô Nhàn và Lãnh Hướng Thiên, 50 triệu vạn kim tệ đã vào túi riêng của Độc Cô Nhàn.
” Lâm quản sự, xin dừng bước.” Chưa đi được một đoạn đã có một đạo thanh âm truyền tới.
Lẩm quản sự, Bạch Cừu lẫn Độc Cô Nhàn đều đồng loạt quay đầu lại. Người tới là một cô nương vận sa y màu tím, bộ dáng thiên chân khả ái, đôi mắt to tròn thủy linh, cánh môi khéo léo mọng nước, vừa nhìn đã muốn đưa vào lòng che chở một phen. Lâm quản sự hơi nhíu mày, nói : ” Mộ Dung tiểu thư có việc gì chỉ báo ?”
Mộ Dung Ngọc Vân là đích tiểu thư của Mộ Dung gia, có thiên phú tu luyện cực cao, ở mười lăm tuổi đã trở thành đại hồn sư tứ phẩm, gia chủ Mộ Dung gia cũng thập phần chiều chuộng nàng ta. Mộ Dung Ngọc Vân vốn nhìn thấy Độc Cô Nhàn bộ dáng tuấn mỹ, ôn hòa nhã nhặn nên mới không nhịn được mà muốn gây chú ý với hắn. Nàng đi tới, cười khả ái : ” Ta hình như không tìm thấy đại ca, ngươi giúp ta tìm một chút.”
Lâm quản sự hơi cau mày, liếc thấy Mộ Dung Ngọc Vân vốn không phải là muốn tìm cái đại ca của nàng ta mà là luôn liếc mắt đưa tình với Độc Cô Nhàn, cười nhạt nói : ” Vậy phiền Mộ Dung tiểu thư ở đây đợi một chút, ta đi thông tri cho người quản lý đạo hồn khí khuếch tán âm ( giống micro ), đem đại ca ngươi kêu đến.” Nói xong cũng không thèm nhìn Mộc Dung Ngọc Vân mà xoay người tiếp tục dẫn đường cho Bạch Cừu và Độc Cô Nhàn.
Mộ Dung Ngọc Vân cắn răng, nhìn Lâm quản sự đi xa trong lòng tức giận không thôi. Dĩ nhiên cũng không ngu ngốc đứng chờ Lâm quản sự kêu đại ca tới nếu không đồn đãi ra nàng đường đường đích tiểu thư Mộ Dung gia lại bị lạc đường phải nhờ người kêu người thân tới !