Phong Hành Thiên Hạ

Chương 79: Ngoại truyện 5: Thử một lần


Đọc truyện Phong Hành Thiên Hạ – Chương 79: Ngoại truyện 5: Thử một lần

Edit: Thiên Beta: Thiên  
Tiếp tục ngoại truyện của Mộng Dịch Di và Dạ Văn.

“…” Mộng Dục Cảnh lặng đi một chút, như đột nhiên nhớ tới nói, “Nam hài mà ngươi mang về?”

Mộng Dịch Di tiếp tục cười khổ, không nói gì.

“Nam không phải cũng có thể sinh sao?” Mộng Dục Cảnh không mấy quan trọng nói, “Hơn nữa đây không phải chuyện rất trọng yếu, Mộng Hồi đã sớm mở hệ thống nam nam thành hôn.”

“Chỉ có điều muốn hắn sinh quả thật là chuyện không có khả năng,” Mộng Dịch Di thở dài, “Đám bảo thủ trong triều chắc chắn sẽ gây phiền phức.”

“Đến lúc đó nói sau.” Mộng Dục Cảnh buồn cười nhìn Mộng Dịch Di. Thật tốt, thức tỉnh kịp lúc, tình yêu chân chính cũng tới kịp lúc, không biết hắn lúc nào cũng có thể phiền não những chuyện như vậy, “Lần này ngươi muốn mang hắn theo bên người?”

“Đó là đương nhiên,” Mộng Dịch Di cười cười, “Cũng đánh tiếng cho mấy tên rảnh chuyện.”

“Không sợ có người chỉ trích ngươi sao, nói ngươi tang thê chưa qua đã kết tân hoan?” Mộng Dục Cảnh trêu chọc. Dường như từ khi xác định hai người là tình địch, đã lâu không được trò chuyện vui vẻ như vậy.

“Vậy phải nhờ Hoàng Đế bệ hạ ngài.” Mộng Dịch Di cung kính nói, khóe mắt lại cười giảo hoạt.

“Rồi rồi, để ta lót đường cho ngươi, đáng thương mà, giờ đây ta thành người cô đơn thật rồi.” Mộng Dục Cảnh nhún vai, một bộ bất đắc dĩ.

“Bệ hạ anh minh uy phong, sao có thể là người cô đơn được?” Mộng Dịch Di đứng lên chắp tay thi lễ.

“Thôi khỏi, à, nam hài kia là người chơi, ngươi xác định hắn sẽ không bỏ ngươi về lại cuộc sống của mình?” Mộng Dục Cảnh hỏi.

“Ta đã phái người điều tra tin tức của hắn, không có vấn đề.” Mộng Dịch Di chắc chắn sẽ không tiết lộ tất cả cho Mộng Dục Cảnh, y cũng lường trước Mộng Dục Cảnh hiện tại không có tâm tình đi tìm hiểu tư liệu của Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Vậy được rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi.” Mộng Dục Cảnh phất tay.

“Thần đệ cáo lui!” Mộng Dịch Di thi lễ, xoay người lui xuống.

Công Tử Không Vờ Ngầu chọn được một bộ bản thân muốn mặc trong đống đồ phong phú kia thì hay tin Mộng Dịch Di tiến cung. Theo sau cung nữ, vừa lầm bầm mắng Mộng Dịch Di xa xỉ hủ bại, vừa tò mò hết nhìn đông đến ngó tây, chờ đến khi tới nơi được gọi là bể tắm, Công Tử Không Vờ Ngầu lại trợn mắt há mồm.

“Khỉ! Thế này quá xa xỉ rồi! Đây là bể bơi chứ bể tắm gì! Y không biết nước trân quý bao nhiêu à!”

Cái này cũng không thể trách Công Tử Không Vờ Ngầu, phải biết ở thời đại của hắn, dân số tuy đã được khống chế, nhưng các loại tài nguyên vẫn cực kỳ khuyết thiếu, đặc biệt qua vài lần chiến tranh, nguồn nước tự nhiên đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, mặc dù tìm được cách khôi phục độ tinh khiết của nước, nhưng khái niệm nước trân quý vẫn xâm nhập lòng người, tắm rửa mà lãng phí thế này, dù là người của đại gia tộc cũng không dám nghĩ.

Chẳng qua nói xong Công Tử Không Vờ Ngầu cũng tự hiểu. Đây là đâu chứ, đây là Mộng Hồi đó, không phải thế giới hiện thực, huống chi nơi đây tốt xấu cũng là phủ đệ của Dịch thân vương dưới một người trên vạn người, bể tắm khoa trương chút vẫn có thể hiểu được.

“Công tử, để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa.” Thị nữ bên cạnh thấy sắc mặt Công Tử Không Vờ Ngầu bình tĩnh lại mới nhẹ giọng nói.


“A?” Công Tử Không Vờ Ngầu sửng sốt, thị nữ đã bước tới giúp hắn cởi thắt lưung.

“A! Thôi không cần, ta tự mình làm.” Mặt Công Tử Không Vờ Ngầu ửng đỏ, vội vàng kéo quần áo lắc đầu nguầy nguậy.

Dù hắn có gia thế cỡ nào cũng chưa từng gặp qua tình huống này.

“Công tử, đây là chức trách của nô tỳ.” Thị nữ nghĩ mình mạo phạm Công Tử Không Vờ Ngầu, sợ hãi vội quỳ xuống đất dập đầu.

“Đấy… này… Ngươi đứng lên trước đi.” Công Tử Không Vờ Ngầu xấu hổ kéo nàng đứng dậy, nghĩ nghĩ, tìm một lý do thích hợp nói, “Ngươi hẳn cũng biết, ta là người chơi, không phải, ừm, dân bản xứ nơi này, ở nơi chúng ta, tắm rửa không cần người khác hầu hạ, ngươi ở bên ngoài chờ là được, ta tắm xong sẽ tự tới.”

Thị nữ sửng sốt, nàng đích xác không nghĩ tới điểm này. Xác định Công Tử Không Vờ Ngầu không phải vì chán ghét mình mới bảo nàng rời đi, thị nữ bày dụng cụ tắm rửa rồi lui về cửa, chở Công Tử Không Vờ Ngầu ra.

Công Tử Không Vờ Ngầu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh xác định không có ai mới yên tâm cởi y phục, bước vào bể nước ấm không qua ngực kia.

Không biết bể tắm này cấu tạo kiểu gì mà nước ấm tự lưu động, không lẽ đây là một nguồn suối thiên nhiên? Cuối cùng Công Tử Không Vờ Ngầu cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ rồi tựa bên bể ngâm mình. Qua nhiều ngày bôn ba, hắn thật sự có chút mệt.

Hiện tại bình tĩnh rồi, quay đầu nhìn những ngày qua, Công Tử Không Vờ Ngầu phát hiện mấy chuyện không đúng.

Chủ yếu là, thái độ của Mộng Dịch Di với hắn, không giống sư phụ đối với đồ đệ. Được rồi, có lẽ Dịch thân vương tôn quý, Ma Tôn điện hạ vốn chỉ muốn tìm một người giải sầu thôi. Nhưng mà thái độ lại không giống đang đùa.

Thông qua đối thoại với các lão đại, hắn đã biết, mình là “người định mệnh”, cũng biết, vương phi Băng Tuyết Liên “chết oan” kia kỳ thật là một thân phận khác của Viêm Hồng Liên, lòng hai người ấy (Hồng Liên và Du U) chỉ có nhau lại xoay người khác vòng vòng, nhưng cũng không thể nói họ không đúng chỗ nào.

So với người mình yêu quý, những người khác thật sự không đáng gì, huống chi chỉ hủy nhân duyên bản thân, lừa gạt tình cảm y, không tạo tổn thương thực chất. Dù chuyện này xảy ra trên người hắn, hắn cũng không đảm bảo sẽ không làm chuyện giống vậy. Nhưng lòng vẫn hoảng hốt, đó là hành vi tư lợi, dù cho lý do chính đáng thế nào.

Nói cách khác Mộng Dịch Di không có áy náy với Băng Tuyết Liên, vậy vẻ mặt áy náy mấy hôm của y là gì đây? Nếu nói chuyện Viêm Hồng Liên y khó vượt qua được, vậy áy náy dọc đường là… giả vờ?

Cuối cùng là vì sao…

Nghĩ nghĩ, vẫn nghĩ không rõ, Công Tử Không Vờ Ngầu rời khỏi bể tắm, lấy khăn lau mình, mặc quần áo sạch sẽ rồi đi ra, tới ngoài cửa, hắn mới phát hiện thị nữ đã đổi người khác.

“Ta nghĩ mấy lễ nghi phiền phức ngươi chắc chắn không quen, người chơi mà, nên cùng người chơi tốt hơn.” Trên mặt thị nữ mới tới ít đi vài phần cung kính, nhiều thêm vài phần lanh lợi.

“Ngươi là người chơi?” Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc.

“Ta tên Anh Thương, Đao Khách cấp hai mươi sáu.” Anh Thương bất đắc dĩ, “Không còn cách nào, ta chỉ muốn tới thăm phủ đệ của Chiến Thần trong truyền thuyết một chút, thuận tiện nhìn xem tình yêu loạn luân 3P buồn nôn kia có phải là huynh đệ ngược luyến tình thâm không, kết quả không cẩn thận bị phát hiện, Dịch thân vương nói để ta làm công ở đây một năm rồi cho ta đi, nếu không thì bị nhốt vào đại lao mười năm, ngươi thấy ta có thể chọn sao, oa oa.”

Vốn nghĩ nhiều lắm là chết một lần thôi, không ngờ Dịch thân vương gian trá thế.

“Vậy một năm nay ngươi không luyện cấp?” Công Tử Không Vờ Ngầu kinh ngạc.

“Cơ bản vậy, nhưng lương nơi này không tệ, còn có thể giành thời gian luyện công, cũng không phải khó sống, hơn nữa đã sắp tới kỳ hạn, không sao.” Anh Thương cười thoải mái, “Khoan hãy nói, làm thị nữ nơi đây, đãi ngộ tốt hơn người chơi gấp mấy lần, bất kể ăn hay ở, ầy, đãi ngộ cho NPC đúng thật tốt. Một năm nay ta ở trạng thái NPC, là trạng thái vô địch nha, hô hô, mua đồ cũng rẻ hơn rất nhiều, có mấy người thấy ta là người Dịch Thân Vương Phủ còn tặng miễn phí nữa. Ta cuối cùng cũng được cáo mượn oai hùm một lần, nhớ tới nô tài trong mấy khúc hí cổ hay ỷ vào chủ tử làm mưa làm gió còn thấy thật ngu xuẩn, giờ thì đã hiểu. Hô hô, hiện tại ta đã gom được không ít gia tài, rời khỏi nơi này coi như có của cải.”

Công Tử Không Vờ Ngầu giật mình, theo Anh Thương rẽ đông quẹo tây, cuối cùng tới nơi ăn uống.

“Ta nói này, ngươi có quan hệ gì với Dịch thân vương, y sao coi trọng ngươi thế?” Anh Thương hỏi.


“Ách? Y là sư phụ ta.” Công Tử Không Vờ Ngầu trả lời.

“Ồ…” Anh Thương cười cười nhìn hắn, ngậm miệng không nói. Bộ dáng bí hiểm đó, không biết sao làm hắn nhớ tới đám Dực Yêu.

Khoan, nàng mới nói huynh đệ ngược luyến tình thâm gì gì…囧, không phải nàng cũng thuộc nhóm đó chứ…

Nếu vậy thật, vì JQ cả mệnh không cần… Ừ, thật điên cuồng, vô cùng điên cuồng, không hổ cùng một nhóm.

“Giờ đang là quốc tang, lấy thanh đạm làm chính, nhưng với vương phủ kiểu quan lại quyền quý, chỉ cần không quá xa hoa thì không thành vấn đề.” Anh Thương để thị nữ lui, thoạt nhìn, nàng là thị nữ cấp bậc khá cao, “Đồ ăn nhiều thế này, không để ý ta ăn cùng chứ.”

Anh Thương nước miếng ròng ròng. Ây, chủ tử và tôi tớ quả khác nhau, nhìn bàn thức ăn này xem, đang quốc tang đó, so với bọn họ lúc bình thường vẫn tốt hơn nhiều.

“Ừ…” Một mình ăn cũng không vui, huống chi nơi này rất nhiều đồ ăn. Công Tử Không Vờ Ngầu nhìn lướt qua bàn… Rất rất nhiều, mình hắn ăn thật? Quá xa xỉ…

“Ngủ rồi?” Mộng Dịch Di trở lại phủ, tùy ý ăn mấy miếng, lòng oán trách, Hoàng Đế này, gọi y tới mà không chuẩn bị thức ăn, buộc y phải tự về ăn.

“Đã ngủ rồi, hí hí.” Anh Thương cười thánh khiết vô cùng.

Mộng Dịch Di sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.

“Hí hí, cám ơn ta đi.” Hào quang thánh khiếu sau lưng Anh Thương càng chói lọi.

“…” Mộng Dịch Di ngây người hai giây, bật dậy chạy đi, “Ta thấy ngươi muốn tiếp tục làm công năm nữa!”

“Không sao, dược ta hạ tác dụng chạm à! Ngươi từ từ thôi không sao!” Anh Thương vẫy vẫy khăn, “Không ngại thì chụp mấy tấm cho ta nghen!”

“Nữ nhân đáng ghét!” Mộng Dịch Di vọt tới phòng ngủ, trong phòng ánh nến lập lòe, trên giường có một đống lớn lớn.

“Không sao chứ?” Mộng Dịch Di lo lắng kéo chăn.

“…” Công Tử Không Vờ Ngầu xoay người, tiếp tục ngủ.

“Chẳng lẽ trong dược có thuốc ngủ?” Mộng Dịch Di buồn bực, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Công Tử Không Vờ Ngầu.

Công Tử Không Vờ Ngầu giật giật, tiếp tục ngủ.

“Chẳng lẽ dược này thực tế là thuốc ngủ?” Mộng Dịch Di thật buồn bực, tiếp tục vỗ mặt Công Tử Không Vờ Ngầu.

“CMN! Lão tử đang ngủ ngon, ngươi có thấy phiền không!” Rốt cuộc thức giấc, Công Tử Không Vờ Ngầu nổi giận. Phải biết mấy ngày nay đi đường mệt chết, vất vả có cái giường để ngủ mà lại bị đánh thức.


“Hơ, tinh thần rất tốt.” Mộng Dịch Di tiếc nuối.

“A?” Công Tử Không Vờ Ngầu tức giận muốn giật chăn trong tay Mộng Dịch Di, đột nhiên dừng động tác.

“Hửm?” Mộng Dịch Di kinh ngạc nhìn ánh mắt Công Tử Không Vờ Ngầu dần tan rả, làn da màu lúa mạch nổi lên màu đỏ hồng.

Đây… thật đúng giờ?

Không hỗ là truyền nhân Dược Vương Cốc… Mộng Dịch Di buồn bực.

Đúng vậy, Anh Thương đương nhiên không phải Đao Khách gì, nàng là truyền nhân của chính phái Dược Vương Cốc, nếu không thế, Mộng Dịch Di sao có thể để nàng trong phủ.

Xem bộ dáng Công Tử Không Vờ Ngầu hình như không giống người trúng mị dược bình thường, tuy hô hấp dồn dập, mặt mày ửng hồng nhưng trong mắt không có mị thái phóng đãng, ngược lại như mê mang. Ánh mắt tan rả không tiêu cự, tầm mắt lướt một vòng khắp phòng, cuối cùng rơi xuống người Mộng Dịch Di, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

“Sao vậy!” Mộng Dịch Di kinh hãi, vội ôm Công Tử Không Vờ Ngầu, dược gì thế này!

“Ta là người định mệnh của ngươi?” Công Tử Không Vờ Ngầu lẩm bẩm, ngữ điệu thật mềm mại, hoàn toàn khác Công Tử Không Vờ Ngầu giương nanh múa vuốt bình thường.

Hắn hiện tại, càng giống Đông Phương Dạ Văn lúc trước.

“Đúng vậy.” Ổn định tâm trạng, Mộng Dịch Di bình tĩnh nói, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Ngươi thích ta không? Hay chỉ vui đùa?” Gối đầu lên bả vai Mộng Dịch Di, giọng Công Tử Không Vờ Ngầu ồm ồm.

“Ngươi thấy sao?” Mộng Dịch Di hỏi lại.

“Sẽ không bỏ ta một mình?”

“Sẽ không.”

“Dù Hồng Liên quay về?”

“Hắn sẽ không quay về.”

“Nếu thì sao?”

“Không có nếu… Quá khứ ta không quên được, nhưng ta có thể hứa hẹn, tuyệt đối không để ngươi đau khổ.”

“Thật không?”

“Ở quá khứ ta không làm được, nhưng tương lai thì chắc chắn.”

“Hiện tại nữa.”

Dạ Văn nâng đầu, khuôn mặt còn đọng nước mỉm cười.

Khi hắn không nói mới phát hiện, người bình thường hay ồn ào, thực tế rất an tĩnh, hai mắt to to, lông mi dài dài, hai má tròn tròn, khuôn mặt như trẻ con.

Giờ phút này Dạ Văn rất an tĩnh, tự nhiên lộ ra khí chất cùng giáo dưỡng tốt đẹp bình thường không thấy. Có lẽ sau khi trở thành Công Tử Không Vờ Ngầu, những thứ như khí chất như giáo dưỡng, những thứ dùng để làm hài lòng người nhà, sớm đã ném sau đầu, vì hắn đã không còn là Dạ Văn. Chẳng qua, đây là thói quen đã thấm nhuần tử nhỏ, lúc này lộ ra ngoài.

“Dạ Văn…”

“Hả?”


“Dạ Văn, tên ta.” Không phải Đông Phương Dạ Văn, là Dạ Văn mà thôi, “Ta nghĩ ta đã quên, nhưng đó vẫn là ta.”

“Dạ Văn…” Lúc mới gặp chỉ biết Công Tử Không Vờ Ngầu khác những người chơi bình thường. Thông qua điều tra, Mộng Dịch Di biết quá khứ của hắn.

Hiện tại, trước mặt y, là Dạ Văn.

“Ừ.” Dạ Văn chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống.

“Dạ Văn…” Muốn ôm đứa nhỏ hiếm khi để lộ một mặt mềm yếu vào lòng lại bị hắn đẩy ra.

“Nếu ngươi có thể thực hiện được lời hứa của mình…” Dạ Văn cười ngượng ngùng, nhưng trong cặp mắt đầy nước là kiên định.

Mộng Dịch Di kinh ngạc nhìn Dạ Văn ôm cổ y, nhẹ hôn lên môi y.

Nói hôn, không bằng nói chạm nhẹ.

Mộng Dịch Di thở dài, ôm chặt Dạ Văn: “Chờ dược hết tác dụng dã.”

Lời chưa dứt, một thủ đao đánh ngất Dạ Văn. Đặt Dạ Văn nằm lên giường, nhẹ nhành vuốt ve thân dưới của hắn để hắn tiết ra. Sau đó giúp hắn đắp chăn, rời khỏi phòng.

Không ngoài dự đoán, ngoài cửa quả nhiên có người rình coi.

“Ngươi hạ dược gì?” Mộng Dịch Di lạnh như băng hỏi.

“Là truyền nhân Dược Vương, đương nhiên không thể xài mấy loại mị dược hạ lưu rồi.” Anh Thương đắc ý, “Dược này trừ thôi tình, còn có thể gợi lên phần mềm yếu nhất trong lòng người. Ta sao có thể thuộc phái ngược thân ngược tâm cường X chứ, lưỡng tình tương duyệt mới tốt. Khoan khoan, ngươi đi đâu vậy?”

“Tắm! Nước! Lạnh!”

“Gì! Đây là Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết? Ngươi nhịn giỏi thật, chậc chậc, đã tới mức này, người ta dâng đến bên miệng rồi.”

“Ngươi nên tới đại lao vài năm đi.”

“Hơ? Đừng chứ? Ta giúp ngươi mà! Ây ây!”

Dạ Văn khẽ mở mắt.

Mộng Dịch Di hẳn bối rối quá rồi, y đã quên mất, thân phận của Dạ Văn vẫn là người chơi. Một thủ đao để đánh ngất người thường, với Dạ Văn chỉ là kỹ năng mà thôi, chờ sau mấy phút, kỹ năng sẽ hết hiệu lực.

Đây là chỗ khác của người chơi và NPC, nơi đây đối với người chơi mà nói, vẫn chỉ là thế giới trò chơi.

Khóe miệng kéo lên một nụ cười không biết là ngọt ngào hay khổ sở.

Cuối cùng đã hiểu lòng hoảng loạn cái gì. Các huynh đệ tuy tốt, nhưng bọn họ vẫn là người của hai thế giới, dù thân thiết thế nào, vẫn sợ.

Hóa ra hắn muốn tìm một nơi dừng chân. Thế giới hiện thực đã không còn đất cho hắn dung thân, tại thế giới Mộng Hồi, có lẽ…

Nếu Mộng Dịch Di thực hiện được lời mình nói, hắn thật sự muốn thử một lần.

Không muốn một mình nữa, thật sự, không muốn nữa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.