Đọc truyện Phong Hành Thiên Hạ – Chương 69: Thú cưỡi thần thú
Edit: Thiên Beta: Thiên
“Cái gì?” Ảnh Cô Nguyệt quay đầu.
“Hỏa Linh Châu, trước mắt là vật sở hữu của bộ tộc Hỏa Phượng Hoàng ở Thánh Vực. Hỏa Phượng Hoàng Thánh Vực, còn được xưng là tộc Chu Tước, đến tháng 7 trời chuyển mát sẽ quá bộ đến Lâu Lan Cổ Thành một lần. Hiện tại cách thời gian Chu Tước quá bộ khoảng một tháng.” Lưu Tinh Trư trả lời.
“Một tháng?” Ảnh Cô Nguyệt suy xét. Từ nơi đây đến Lâu Lan Thành Cổ, cưỡi ngựa liên tục mất chừng nửa tháng, nhưng đối phương là Chu Tước, đón đánh chắc chắn không có khả năng, chỉ có thể nhận nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của Chu Tước không phải dễ nhận.
“Thực tế chúng ta cũng không nhất định phải lấy hạt châu vào ngày nó quá bộ. Ngày Chu Tước quá bộ, con đường đến Thánh Vực sẽ được mở ra, chỉ cần có một loại thú cưỡi thần thú thì có thể đến Thánh Vực.” Lưu Tinh Trư dừng một chút, “Thú cưỡi thần thú đương nhiên không dễ tìm, nhưng lần trước ta xuống núi từng thấy một con gần chỗ tu luyện. Chủ Thần vừa giáng ý chỉ, muốn ta dẫn các ngươi đến nơi đó thu thú cưỡi.”
“Có chuyện tốt thế sao?” Ảnh Cô Nguyệt giật mình, “Ta thương lượng với mọi người trong bang trước đã.”
Vì vậy, đợi mọi người chia chiến lợi phẩm xong, Phong Hành Thiên Hạ tổ chức một hội nghị toàn thể, thảo luận chuyện Hỏa Linh Châu và thú cưỡi.
Không ngoài dự đoán, toàn thể bang chúng lấy nhiệt tình cực cao nhất trí thông qua quyết định đi thu thú cưỡi rồi qua Thánh Vực. Trước không nói đến chỗ Thành Vực chưa ai từng tới kia, chỉ mỗi việc thú cưỡi thần cấp, chậc chậc, thả ra sẽ khiến bao người hâm mộ chết.
“Thú cưỡi và sủng vật có gì khác nhau?” Dực Yêu hỏi.
“Sủng vật có thể chiến đấu, thú cưỡi không thể. Đẳng cấp thú cưỡi càng cao tốc độ càng nhanh, lực phòng ngự cũng cao hơn. Có một số sủng vật cũng có khả năng chở người, như con Chíp Chíp của Cuồng Khiếu Chi Lang, đấy là cực phẩm trong cực phẩm.” Lưu Tinh Trư giải thích, “Chúng ta lần này đi thu thần thú, tên tuổi ngang bốn thánh thú, nhưng là một phần của Chủ Thần, trên thực thế cấp bậc cao hơn bốn thánh thú.”
“Kỳ lân?” Nghĩ tới sự tồn tại dũng mãnh hơn bốn thánh thú, trong đầu Dực Yêu lập tức hiện lên kỳ lân.
“Không phải. Kỳ lân là nhân nghĩa chi thú, đích xác bốn thánh thú cũng phải tiếp đãi long trọng, chúng ta đi thu phục thần thú được xưng là hóa thân của Chủ Thần, cao quý hơn.”
“Hóa thân của Chủ Thần…” Rơi vào mộng ảo tốt đẹp-ing…
“Hóa thân của Chủ Thần…” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn liếc mắt, đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Trời ạ, đây sẽ là thứ gì… Đối với Chủ Thần kinh khủng khắc sâu trong lòng, hai người không khỏi run sợ.
Nhưng bất kể hai người nghĩ thế nào, một đám Phong Hành Thiên Hạ vẫn trùng trùng điệp điệp tới chỗ tu luyện của Lưu Tinh Trư, Thanh Thành Sơn.
Thanh Thành Sơn chia thành tiền sơn hậu sơn, tiền sơn đã sắp bị người đến bái sư học nghệ san phẳng, hậu sơn thì vẫn quanh năm mây mù lượn lờ, không ai biết rõ bên trong có gì.
“Mây mù này thật ra là chiêu thức để tự ẩn thân của thần thú, tựa như huyễn trận.” Lưu Tinh Trư giải thích. Nàng lấy ngân thương ra, hét một tiếng, chân khí bắn bốn phía, xé mở mây mù cản trước mặt, “Mọi người theo ta, có chân khí tốt nhất vận hành.”
Hiểu được con đường phía trước nhất định gian nguy, một đám Phong Hành Thiên Hạ nâng cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận theo bước Lưu Tinh Trư.
Mây mù rất dày, rõ ràng không có sức nặng nhưng nó lại làm cho lòng người dâng lên cảm giác nặng nề, như tâm bị một lớp chất lỏng đặc ép chặt, khiến người ta không thở nổi.
Càng đi về trước, mây mù càng nhiều. Mới đầu có thể thấy rõ cây cỏ xung quanh, hiện tại chỉ miễn cưỡng thấy bóng lưng người đi trước. Mọi người thu gọn đội hình tránh đi lạc.
“Tới rồi.” Không biết đi bao lâu, Lưu Tinh Trư hô một tiếng khiến lòng người rét lạnh.
Lưu Tinh Trư nâng hai tay lên, sờ sờ phía trước, gõ gõ, dường như trước mặt có một lớp chắn vô hình. Sau đó hai tay dùng sức, như đang xé mở một thứ gì đó.
“Được rồi, vào thôi.” Vẫy tay với mọi người, Lưu Tinh Trư dẫn đầu bước vào.
Thập phần kỳ diệu chính là, rõ ràng chỉ có vài bước, sau khi Lưu Tinh Trư đi tới, mọi người Phong Hành Thiên Hạ lại ngay cả bóng nàng cũng không thấy.
Hiểu được đây là tác dụng của lá chắn vô hình, mọi người chuẩn bị tinh thần, theo sau nơi Lưu Tinh Trư vừa đi qua.
Ảnh Cô Nguyệt giơ tay che đi ánh mặt trời rực rỡ trước mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Trước khi bước tới, xung quanh vẫn mây mù dày đặc, không thấy nổi mặt trời, nhưng chỉ vượt qua một bước, phong cảnh thay đổi rõ rệt.
Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, thỉnh thoảng một vài đám mây trắng nõn bay qua bầu trời xanh ngắt. Ánh nắng tươi sáng lại không thiêu đốt, gió mát mẻ mà không rét lạnh, lớp cỏ xanh rờn dưới đất tràn đầy những bông hoa nhỏ xinh xinh, mênh mông bát ngát. Đỉnh đầu chim non ca xướng, bên người cánh bướm dập dìu, khe suối róc rách, lá cây sàn sạt, thật là một nơi tuyệt đẹp.
“Nơi này được nhỉ?” Lưu Tinh Trư cắt ngang cảm khái của mọi người.
“Đúng, cực kỳ xinh đẹp.” Một nơi tuyệt đẹp như vậy khiến mọi người càng thêm mong đợi với thần thú thần kỳ kia.
“Theo ta, thần thú muốn thu phục thường hay phơi nắng uống nước bên khe suốt.” Lưu Tinh Trư phất tay, ý bảo mọi người theo nàng.
“Chúng ta lỗ mãng xông vào không khiến chúng có địch ý chứ?” Thần Mộng lo lắng.
“Không sao, chúng rất lười, không rảnh sinh địch ý, chỉ cần không quấy rầy chúng ăn ngủ, cơ bản vô hại.” Lưu Tinh Trừ cười thần bí.
Nghe những lời này, dự cảm bất thường trong lòng Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn càng mãnh liệt.
Mà khi bọn họ nhìn thấy thần thụ, dự cảm bất thường cuối cùng biến thành sự thật.
“Này…” Cây quạt trong tay Nhược Thủy U Lam rớt cạnh xuống đất.
“Đúng vậy.” Lưu Tinh Trư bình tĩnh nói.
“Không thể nào?” Yêu Hồ Chín Đuôi dụi mắt, sau đó tiếp tục tròn mắt nhìn, “Không lẽ mắt ta có vấn đề?”
“Không có.” Lưu Tinh Trư bình tĩnh nói.
“Sao có thể?” Dực Yêu cùng Nguyệt Yêu Tinh ôm đầu khóc, “Trời ạ!!!!!!”
“Không gì không thể.” Lưu Tinh Trư vẫn thật bình tĩnh nói.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn thở dài, quả nhiên… thật sự là hóa thân của Chủ Thần…
Chủ Thần tên gì?
Đúng, chính là Lưu Tinh Trư.
Vì sao tên Lưu Tinh Trư?
Tên như nghĩa, heo (Trư) cưỡi sao băng (Lưu Tinh) tới, hay nới là heo sao băng (Lưu Tinh Trư).
Nói cách khác, heo biết bay.
Đúng vậy, không cần hoài nghi, nếu là hóa thân của Chủ Thần, hô hô.
Thì là một đám heo biết bay!~~~~~~~
Thảnh thơi cuộn tròn thân thể, thuộc tính khác nhau chia làm năm màu khác nhau, trên lưng có một đôi cánh nho nhỏ hoàn toàn kém xa thân hình, nhưng xin đừng lo đến vấn đề nó bay nổi không, nhìn kìa, trên bầu trời đầy mây, nhanh như sao băng, lướt như tia chớp, không phải là một đám một đám heo bay sao?
“Đây, đây là thần thú trong truyền thuyết, thần thánh hơn cả bốn thánh thú, cao quý hơn cả kỳ lân, một phần của Chủ Thần đại nhân, được xưng là hóa thân của Chủ Thần đại nhân, siêu cấp thần thú đây sao!!” Mèo Không Ăn Cá tay run run chỉ vào một con heo màu hồng phấn từ từ đi tới cạnh hắn.
“Ừ, Mèo Cưng chân khí thuộc tính hỏa phải không, con heo này cũng thuộc tính hỏa, độ thân mật của ngươi và nó rất cao nha, hô hô, không cần chiến đấu có thể trực tiếp thu phục, mị lực Mèo Cưng thật cao.” Lưu Tinh Trư cười nói, “Mau tận dụng thời cơ, Mèo Cưng ký khế ước với nó đi.”
“Ta… có thể không ký không…” Mèo Cưng mặt cầu xin, cứng ngắc nói.
“Ụt ụt…” Con heo màu hồng phấn quả nhiên không hổ là thần thú, hoàn toàn có thể hiểu lời Mèo Cưng. Nghe chủ nhân mình chọn ghét bỏ mình, nước mắt lăn qua lăn lại trong đôi mắt to tròn, vẻ mặt héo hắt thảm thiết, khiến người khác xót xa.
“Nhưng không có thú cưỡi không thể tới Thánh Vực.” Lưu Tinh Trư bất đắc dĩ giang tay.
“Ta biết rồi, ta ký…” Mèo Cưng với vẻ mặt ‘tất cả là tại ông trời’, tư thái như tráng sĩ bi thảm, ký kế ước thú cưỡi.
Hệ thống thông báo: Mèo Không Ăn Cá thành công cùng thần thú, Thần Heo Bay ký khế ước…
Mèo Cưng lập tức tắt thông báo hệ thống… Thần Heo Bay… Mẹ ơi…
“Những người khác sẽ không may mắn như Mèo Cưng đâu,” Lưu Tinh Trư chìa tay, quơ quơ trước mặt mọi người đang hóa đá, mọi người hoàn hồn, “Đi tìm một con trong lòng ngươi cho là tốt nhất khiêu chiến đi, chỉ cần chúng chấp nhận thì có thể thu phục được.”
Một con trong lòng… heo trong lòng… Gió thổi qua, Phong Thành Thiên Hạ vỡ thành từng mảnh từng mảnh.
Nhưng bất kể ngươi hóa đá thế nào, vỡ vụn thế nào, thú cưỡi vẫn phải thu. Ừ, tuy cưỡi heo hơi kinh dị chút, song người ta được ở thuộc tính, thần thú cao cấp đương nhiên vô cùng mạnh, coi như an ủi tâm lý chút đi T^T.
Ảnh Cô Nguyệt chọn một con cường tráng, xanh lá nhạt, trên người có hoa văn xanh sẫm. Cũng không kỳ quái, con này trên người có khí tức thuộc tính mộc, đồng thời cũng có khí tức thuộc tính ám nồng nhất.
Ảnh Cô Nguyệt khiêu chiến Thần Heo xanh lá, nhưng chưa kịp đánh Thần Heo đã nguyện phục tùng. Con heo này còn đắc ý ụt ụt hai tiếng với một đám heo xanh lá sau lưng, sau đó nghênh ngang bước tới nằm sấp bên người Ảnh Cô Nguyệt. Một đám heo sau lưng nó tức giận mắt bốc lửa, thật hận không thể nướng trụi con heo kia.
“Gọi ngươi là Mặc Lục (xanh lá sẫm) đi.” Ảnh Cô Nguyệt đặt tên cho Thần Heo, chung quy không thể kêu “Heo” à “Heo” ơi nhỉ?
Mặc Lục dùng mũi ủi ủi người Ảnh Cô Nguyệt, có vẻ rất vừa lòng cái tên này.
………………..
Một bên, Thiên Khiếu Hàn đang cùng một con màu lam nhạt, trên người có những đường màu xanh thẩm mắt to trừng mắt nhỏ. Khụ, thật sự là mắt to trừng mắt nhỏ đó, heo mắt to, trừng Thiên Khiếu Hàn mắt nhỏ (mắt Hàn cũng không nhỏ đâu, nhưng so với heo thì nhỏ hơn, ha ha).
Trừng nửa ngày, heo kia rốt cuộc chịu không nổi, cúi đầu, trong mắt đầy nước mắt.
“Ụt ụt ịt ịt, ịt ịt ụt ụt!” (Phiên dịch: Phục ngươi, muốn ký thì ký đi!)
Há há, dám đấu với ta! Thiên Khiếu Hàn đắc ý ký khế ước, một con heo cái màu xanh phía sau tâm vỡ đầy đất (Thiên Khiếu Hàn thu heo đực), oa oa, ta cũng muốn theo anh đẹp trai đó, tại sao lại là con heo kia? Tại sao không phải là ta? Oa oa~~~~~~
……………..
Cặp mặt hoa đào tà mị của Yêu Hồ Chín Đuôi nhắm thẳng một con heo màu vàng kim, trên mặt Thần Heo xuất hiện màu đỏ khả nghi.
“Đi cùng ta được không?” Yêu Hồ Chín Đuôi vươn tay, nhẹ giọng cười nói.
“Ụt ụt, ụt ụt ụt ụt!” Thần Heo say mê. (Phiên dịch: Được được, chủ nhân của ta!)
………………….
Tử Huyễn Nguyệt lặng lẽ cầm Thiên Chiến Kính, ánh sáng nháy một cái, đốt ra một đống lửa nhỏ trước mặt.
“Ta không cần biết người là heo gì, chỉ cần là heo đều có thể nướng.”
Con Thần Heo đỏ thẵm trầm mặc.
“Bị nướng hay bị cưỡi, chọn một.”
Thần Heo đỏ thẵm rớt nước mắt, có thể chọn sao?????
………………….
“Ta nói này, đi theo ta đi, theo ta có thể gặp mấy anh đẹp trai đó, a, hả? Ngươi nói ngươi không phải heo si tình? Ngươi không có hứng thú với mấy anh đẹp trai đứng lẻ, chỉ thích mấy ảnh đứng chung với nhau? Ha ha, thật là trùng hợp, ta cũng vậy. Vậy hai ta nhất định với đi cùng nhau! Nói cho ngươi nghe, bang chủ của chúng ta là một đôi tình nhân cực kỳ đẹp trai, phó bang chủ cũng có cặp rồi, hô hô, động tâm chưa? Thích không? Muốn nhìn không? Vậy đi thôi! Cùng ta phát hiện thế giới này chỗ nào cũng đầy JQ, oa há há há!”
Dực Yêu cười vô cùng càn rỡ, con heo cạnh Dực Yêu cũng cười vô cùng càn rỡ, một người một heo cười càng rỡ, thật là khung cảnh hòa hợp.
……………………..
“Đến, bao kéo búa!” Nhược Thủy U Lam cười đắc ý, “Ha ha, ta ra búa, ngươi ra kéo, ta thắng, ngoan ngoãn theo ta đi!”
Thần Heo nào đó trong lòng cười bò, quá dữ! Móng heo trừ ra kéo thì còn có thể ra cái gì chứ?!
Núi băng nào đến từ tốn rút đao ra.
Thần Heo nào đó câm nín… Ta ký…
Một con heo khác, mắt bắn sao, oa! Quá giỏi quá đập trai! Anh hai! Nhất định phải thu tiểu đệ ta!!
Kiêu Tử Minh lạnh lùng nhìn một con heo đột nhiên ngã trước mặt y, tuy không rõ nó kích động cái gì nhưng vẫn thu, miễn phiền toái.
……………….
“Lão tử ăn thịt heo rồi cũng thấy heo chạy rồi, nhưng tại sao ta phải cưỡi trên người cho nó chạy a a a!!” Công Tử Không Vờ Ngầu ngửa mặt lên trời thét dài.
“…” Một con heo màu nâu, thoạt nhìn rất cường tráng, đầu tiên liếc mắt một cái, sau đó từ từ nâng móng heo phải lên, tuy tư thế không quá chuẩn nhưng có thể hiểu được, đây là động tác khinh bỉ.
Bị heo khinh bỉ… Một đàn quạ bay qua đầu…
“Móe! Dám khinh bỉ ta!” Công Tử Không Vờ Ngầu tức giận, xăn tay sao, xông tới đập heo.
Sợ ngươi à! Thần Heo nào đó không hề sợ hãi nghênh đón.
“Binh binh bốp bốp bùm bùm”…. (Đây là âm thanh đánh nhau của người nào đó và heo nào đó)
Mọi người đều nói, nam nhân quen nhau thông qua nắm đấm.
Hiện tại, một người một heo, một quần áo bừa bộn một lông heo bừa bộn nằm trên thảm cỏ, trong lòng vô cùng thư sướng.
“Huynh đệ, không tệ!” Công Tử Không Vờ Ngầu nắm đầu heo nói.
“Ụt ịt, ịt ụt ịt!” Thần Heo gật đầu. (Phiên dịch: Huynh đệ, ngươi cũng không tệ!)
Khụ khụ, nhiệt huyết thanh xuân, tóm lại, một người một heo thông qua đánh nhau, thành lập tình huynh đệ xuyên chủng tộc, thật đáng mừng thật đáng mừng!
……………….
Lưu Tinh Trư nhìn một vòng, chúng Thần Heo lui một vòng.
Lưu Tinh Trư nổi giận, ha ha, dám né ta!
“Ngươi! Đúng, ngươi đó! Con trốn xa nhất kia kìa! Ha ha, động tác rất nhanh, không tệ không tệ, ta muốn ngươi, ha ha, xem ngươi dám chạy nữa không!
Chúng Thần Heo đồng loạt nhìn về phía con heo bị Lưu Tinh Trư điểm danh, không hẹn mà cùng dùng chân vẽ một chữ thập lên mặt đất.
“Amen, cầu Chúa phù hộ ngươi! Đứa bé đáng thương!”
…………….. Quá trình thu phục của những người khác lượt qua…………
Qua một buổi trưa, người trong Phong Hành Thiên Hạ đều có thú cưỡi riêng. Toàn bang đều có thú cưỡi, hơn nữa còn là thú cưỡi thần thú, truyền ra không biết dấy lên bao nhiêu sóng gió trong Mộng Hồi.
“Hướng tới Lâu Lan!” Thiên Khiếu Hàn vung tay hô, Thần Heo bên dưới cũng gầm thét một tiếng.
Lâu Lan, chúng ta tới đây!