Phong Hành Thiên Hạ

Chương 50: Trận chiến không cần lo lắng


Đọc truyện Phong Hành Thiên Hạ – Chương 50: Trận chiến không cần lo lắng

Edit: ThiênBeta: Thiên 
“Lam Tử, ngươi đang làm gì vậy? Nguyệt Yêu Tinh kỳ quái hỏi.

“Đương nhiên là lập~ sòng~ cược~~ rồi!” Nhược Thủy U Lam quơ quơ quạt, “Ngươi muốn đặt không?”

“Ách, tiền cược lần này phần lớn đổ vào đám Chấn Thiên Bang phải không?” Nguyệt Yêu Tinh cầm danh sách hỏi.

“Sau khi Phong Hành Thiên Hạ thành lập có không ít người đặt cho chúng ta, aiii.” Nhược Thủy U Lam uể oải nói.

“Điều này không tốt sao?” Nguyệt Yêu Tinh nghi hoặc.

“Như thế thì tiền ta kiếm được sẽ ít đi!” Nhược Thủy U Lam đau khổ, “ Sớm biết vậy sau đại hội võ lâm mới công bố chuyện tạo bang.”

“…” Nguyệt Yêu Tinh câm nín. Không hổ là phó bang chủ trông coi bộ phận tài chính, quả là yêu tiền.

“Được cái,” Nhược Thủy U Lam vui sướng nói, “Rất nhiều người vẫn chưa biết đại sự của Hàn lão đại và Nguyệt lão đại, hố hố.”


Câm nín… Nguyệt Yêu Tinh tiếp câm nín.

Hôm sau đại hội võ lâm bắt đầu. Đại hội võ lâm giới hạn cấp bậc, từ ba lăm cấp trở lên mới có thể báo danh. Cấp bậc người chơi trong Mộng Hồi trước mắt tuy không cao, nhưng đã có không ít người vượt qua năm mươi. Trước mắt cao nhất là năm mươi lăm có hai, theo thứ tự là Đế Thích Thiên bang chủ Chấn Thiên Bang, Yêu Hồ Chín Đuôi phó bang chủ Phong Hành Thiên Hạ; năm mươi ba có một, Kiêu Tử Minh; năm mươi hai có năm, theo thứ tự là Neisser, Nhược Thủy U Lam, Ta Rất Ngây Thơ, Công Tử Không Vờ Ngầu, Lam Nhan; năm mươi có ba, theo thứ tự là Tử Huyễn Nguyệt, Phúc Hắc Niên Cao, Thi Phi Hoàng. Đứng thứ chín bảng xếp hạng cấp bậc là Mèo Không Ăn Cá cấp bốn mươi chín; Nguyệt Yêu Tinh, Dực Yêu, Trì Nhiễu, Vân Thương, Tử Diệp Tử cấp bốn mươi tám đồng hạng mười. Bảng tổng hợp năng lực theo thứ tự là Yêu Hồ Chín Đuôi, Kiêu Tử Minh, Đế Thích Thiên, Nhược Thủy U Lam, Neisser, Tử Huyễn Nguyệt, Ta Rất Ngây Thơ, Lam Nhan, Thi Phi Hoàng, Công Tử Không Vờ Ngầu. Đương nhiên, có bao nhiêu cao thủ ẩn danh, như người trong hai tổ chức Vũ Thiên Lâu, Ám Ảnh Lâu, thì không biết hết được.

Tính đến ngày hết hạn báo danh, thi đấu cá nhân có gần hơn mười ngàn người báo danh, điều này cho thấy tố chất người chơi trong Mộng Hồi đã nâng cao không ít. Vòng loại đấu đơn đầu tiên chia làm năm trăm sân, một sân hai mươi mấy người. Sau khi bắt đầu, trong 20 phút, không thể sử dụng thức ăn và thuốc, người dự thi trong sân tiến hành chiến đầu, trừ bản thân những người còn lại đều là kẻ địch, người đứng lại cuối cùng hoặc hết thời gian, đấu loại sẽ kết thúc. Nếu cuối cùng còn hơn một người thì xem xét tình trạng vết thương trên người quyết định người thắng cuối cùng.

Sau trận đấu loại đầu tiên, chọn ra năm trăm người tiếp tục chia làm ba mươi sáu sân, mỗi sân khoảng mười ba mười bốn người, tiến hành đấu tuần hoàn, người thắng trận nhiều nhất là người xuất sắc nhất, bước vào top ba mươi sáu.

Phương thức đấu vòng ba mươi sáu lấy cách đấu bảng truyền thống, mỗi tổ hai người, người chiến thắng được vào vòng tiếp theo. Đến thời điểm này, may mắn cũng chiếm một nhân tố nhất định. Ví như thực lực của ngươi vốn đứng thứ hai, kết quả ngay trận đầu gặp phải kẻ đứng thứ nhất, vậy chỉ có thể trách ngươi xui xẻo. Cũng chính vì vậy bảng xếp hạng trong đại hội võ lâm không giống bảng xếp hạng thực lực cá nhân. Tuy thế, người xuất sắc trong đại hội võ lâm sẽ được danh hiệu Võ Lâm Minh Chủ, độ thân mật với tất cả NPC võ lâm chính phái tăng 10% cho đến đại hội võ lâm lần sau. Đừng nói gì đến phần thưởng đặc biệt, Võ Lâm Minh Chủ, danh hiệu này hấp dẫn biết bao, nhìn những cao thủ NPC bình thường không thèm nói chuyện với ngươi tôn kính kêu một tiếng “Minh chủ”, đó là chuyện nở mày nở mặt cỡ nào! Vậy nên, vật phẩm thưởng vô cùng hấp dẫn, nhưng danh hiệu “Võ Lâm Minh Chủ” kia cũng là nguyên nhân to lớn khiến mọi người đổ xô.

Con người, nếu không chết vì tiền bạc, cũng vất vả vì cái danh, chính là thế này đây.

Một bang Phong Hành Thiên Hạ, tổng cộng năm mươi hai người, trừ Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn đang ở cấp bốn mươi hai, những người khác đều đã trên bốn lăm, hơn nữa mỗi người đều có một kỹ năng cuộc sống đạt cấp đại sư, bất kể theo võ công hay kỹ năng cuộc sống, dù tùy tiện chọn, cũng là nhân tài các đại bang tranh giành cướp giật.

Nếu nói vậy, Thiên Khiếu Hàn hình như là tên phế nhất, vì hắn không học kỹ năng cuộc sống nào囧.

Song trong bang không có ai nghĩ vậy. Dù sao Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt đã được công nhận là ‘tuy hai mà một’, có Ảnh Cô Nguyệt toàn năng về sinh hoạt, Thiên Khiếu Hàn có kỹ năng cuộc sống hay không cũng không sao, hơn nữa, ai được như hắn, tất cả kỹ năng chiến đấu cơ bản đều max. Nói chung, thường mỗi người sẽ học một kỹ năng chiến đấu cơ bản, như Thiên Khiếu Hàn am hiểu tất cả vũ khí, cận chiến kết hợp viễn chiến, hắn có thể tùy ý cầm bất cứ vũ khí nào chơi đùa vui vẻ. Vũ khí phái Kiếm Tiên tuy là kiếm, nhưng thứ nó điều khiển là kiếm khí, vừa có thể sử dụng như cung tên, lại có thể dùng như ám khí, thậm chí thay cả roi, đây cũng chính là nguyên nhân truyền nhân Kiếm Tiên phải có tất cả kỹ năng chiến đấu cơ bản max.

Ảnh Cô Nguyệt là một pháp sư nhiều máu am hiểu cận chiến, nhưng so sánh ra, lực công kích của Thiên Khiếu Hàn mạnh hơn. Sau khi học được nội lực môn phái, nội lực hắn cao hơn Ảnh Cô Nguyệt gần hai mươi phần trăm, hơn nữa linh lực có thể tự động chuyển thành nội lực, như thế đã biết hắn kinh dị cỡ nào. Đặc biệt khi đấu đơn, ưu thế của Thiên Khiếu Hàn liền rõ rệt, dù trận pháp của Ảnh Cô Nguyệt có mạnh thì cũng phải cần người khác cho y thời gian kết trận mới được, mà có ai lại chỉ đứng một bên nhìn chứ, vì vậy Ảnh Cô Nguyệt khi phát động trận pháp yêu cầu Thiên Khiếu Hàn ở cạnh bảo vệ. Kiếm chiêu của Thiên Khiếu Hàn tuy uy lực không kém thuật pháp bao nhiêu, nhưng đó là chiêu thức nội lức chính thống, nói cách khác, lập tức thi triển.


Do đó, uy lực từ chiêu thức của Thiên Khiếu Hàn lớn hơn nhiều so với người cao hơn hắn N cấp, nội lực lại nhiều, nếu không ẩn tên, Thiên Khiếu Hàn tuyệt đối có thể đứng vào hàng mười cao thủ. Đây không phải mèo khen mèo dài đuôi, khi vừa đến Dung Thành, Công Tử Không Vờ Ngầu liền đỏ mắt muốn đánh một một với lão đại vô lương của y, kết quả Công Tử Không Vờ Ngầu theo ánh sáng trắng biến mất khỏi sân PK khiến các thành viên trụ cột của Bích Huyết Hàn Sương đang muốn hành Thiên Khiếu Hàn và người của Nguyệt Ảnh Mê Mộng e sợ thiên hạ không loạn đứng ngoài cỗ vũ trợn mắt há mồm, Công Tử Không Vờ Ngầu biến mất, đực mặt ra không ai dám lên đài. Đến khi Công Tử Không Vờ Ngầu kêu to “Không công bằng! Biến thái! Không phải người! Quái vật hơn cả quái vật!”, mới phản ứng, cùng xông lên, từ hành luân phiên sang hội đồng, dưới sự nỗ lực của mọi người, Thiên Khiếu Hàn cuối cùng biến thành bạch quang.

“Cả Lam Tử cũng ra tay, nhiều người như vậy, Hàn không chết mới lạ.” Ảnh Cô Nguyệt ngồi một bên xem diễn vừa uống trà vừa bình luận.

Gì? Ngươi hỏi tại sao Nguyệt không bị mọi người hội đồng?

Ha ha, đây là vấn đề nhân phẩm.

………..

“Ta ở sân số 16, Nguyệt, ngươi sân nào?” Thiên Khiếu Hàn bị hội đồng cuối cùng được mọi người tha cho, may mà đây là sân thi đấu, nếu không, hắn chắc chắn đã bị đánh về 0.

“Sân 53,” Ảnh Cô Nguyệt nhìn nội dung trên thẻ, “Có vẻ mọi người bang ta ở các sân khác nhau, vận khí không tệ.”

Tất cả những người tham gia đại hội võ lâm sẽ nhận được trang bị đặc biệt, giống như một tấm ngọc bài. Tấm thẻ này trang bị xong sẽ cố định, không thể giao dịch không thể rơi xuống, là một vật chứng minh thân phận tuyển thủ dự thi, đến thời gian thi đấu, bất kể tuyển thủ đang ở nơi đâu làm cái gì, đều bị dịch chuyển đến địa phương chỉ định, dù ngươi đang đi vệ sinh ăn cơm tắm rửa hay XX cũng vậy, nên từng tuyển thủ nhất định phải chuẩn bị tốt, ngẫm lại, nếu ngươi đang XX mà bị dịch chuyển đến trước mặt bao nhiêu người, khụ khụ, tiếp theo ta không nói nữa, các vị tự tưởng tượng đi.

Thẻ sẽ hiển thị tin tức mới nhất của đại hội võ lâm, có thể tra cứu thông tin liên quan đến trận đấu. Sau khi đại hội võ lâm kết thúc tấm thẻ này tự động tiêu hủy.


“Ta nghĩ hẳn không phải do vận khí tốt, chắc là hệ thống cố ý. Rải đều người chơi cấp cao, như vậy mấy trận sau mới có cái để xem.” Yêu Hồ Chín Đuôi vung vẩy thẻ trong tay, bộ dáng thật không đứng đắn, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc.

“Thời gian sắp đến, các vị, cố lên.” Nguyệt Yêu Tinh hưng phấn quơ hoàn nhận, lời chưa dứt, bóng người đột nhiên mờ dần, sau đó biến mất trước mắt mọi người.

“Quả là đột ngột.” Ảnh Cô Nguyệt sửng sốt, phát hiện phong cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Đây là khoảng sân rộng như bãi đất trống, một NPC như người dẫn chương trình đứng trên đài cao chính giữa, ăn mặt thoạt nhìn giống quan viên triều đình.

Hiện tại võ lâm và triều đình đã hợp tác? Ảnh Cô Nguyệt thầm nghĩ.

“Quy tắc thi đấu từ lần trước các bị anh hùng hào kiệt hẳn đã rõ, bản quan sẽ không nhiều lời, hiện tại bắt đầu thi đấu.” NPC không trịnh trọng như bình thường, ngắn gọn vài câu liền tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Theo lời NPC, hình ảnh đài cao đột nhiên biến mất, thay vào đó là đồng hồ đếm ngược mờ mờ, hết thời gian, cả sân đấu sẽ bị huyết vụ bao phủ!

Ảnh Cô Nguyệt khi NPC đang nói chuyện đã lấy Thủy Linh Thạch ra, đợi khi vừa hết thời gian lập tức sử dụng kỹ năng kết giới mạnh nhất hiện tại có thể dùng, Bích Mạc Thiên Hoa. Vị trí của Ảnh Cô Nguyệt vừa lúc tại góc chết của sân đấu, Bích Mạc Thiên Hoa chỉ dùng để phòng ngự được ba mặt, sức chống đỡ được đề cao, người chơi xông qua chém lung tung hai ba lần, không thấy phản ứng gì thì lập tức đi kiếm người khác. Dưới tình hình đang hỗn chiến, không có mấy kẻ ngu đi chém kết giới mà để tùy ý người khác chém mình. Cuối cùng, mọi người đã biết kết giới này không thể chém vỡ trong phút chốc, vì vậy đều tạm thời bỏ qua Ảnh Cô Nguyệt, để y ở một góc.

Nhưng bọn họ không biết, Ảnh Cô Nguyệt khi nhìn thấy người tới công kích kết giới ít đi, lập tức đổi kết giới khác, không phải loại liên tục mất linh lực như Bích Mạc Thiên Hoa, mà là loại kết giới bình thường chỉ mất linh lực một lần, đánh trúng lực phòng ngự sẽ giảm, nhưng đều là màu xanh nước. Vì không ai tới đánh kết giới nữa nên không ai chút ý tới hiện tại kết giới đã yếu đi.

Ảnh Cô Nguyệt ngồi xếp bằng trong kết giới, khôi phục linh lực và độ mệt mỏi, sau đó quan sát cảnh huyết nhục tung tóe trước mắt.

Qua gần mười mấy phút, trên sân kể cả Ảnh Cô Nguyệt chỉ còn ba người. Hai người kia theo nhân số giảm dần đã khôi phục lý trí, nhìn Ảnh Cô Nguyệt vẫn không bị thương chút nào ngồi trong kết giới, ý thức được nếu hết giờ, bọn họ chắc chắn sẽ thua. Vì vậy hai người tạm thời liên minh, cùng tấn công kết giới của Ảnh Cô Nguyệt.

Ảnh Cô Nguyệt chú ý tới ý đồ hai người, khi hai người chưa tấn công tới đã hủy bỏ kết giới trước, kết giới nước vỡ tan, dội ướt hai người kia. Nước lạnh như băng khiến hai người sửng sốt, chưa kịp phản ứng, một đạo thiên lôi bổ xuống. Tuy chỉ là thiên lôi cấp một, nhưng nhờ tính dẫn điện vô cùng tốt của nước, giá trị tổn thương liền tăng gấp đôi, đồng thời thêm hiệu quả rút máu.


Thừa dịp hai người đang dính trạng thái rút máu, Ảnh Cô Nguyệt phát huy ưu thế max tốc, nhanh chóng rời khỏi góc chết. Khi ngang qua hai người, lấy tốc độ nhanh nhất kết trận Lồng Gai, đây là trận pháp trói buộc mạnh nhất thuộc tính mộc, lấy linh lực bổ sung độ bền của nó, đến khi hao hết linh lực.

Ảnh Cô Nguyệt rời xa hai người khoảng năm thước, lấy Thúy Ngọc Bàn Long Địch ra, trực tiếp dùng “Thiên Ma Loạn Âm”, kết hợp ba trạng thái xấu, đóng băng, hỗn loạn và duy trì rút máu liên tục. Hai người đã bị trói lại chịu khổ đóng băng, không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn thanh máu đáng thương của mình từ từ rút xuống, không còn khí lực giãy thoát kết giới trói buộc, vì độ bền Lồng Gai không giảm nên cũng không hấp thu linh lực của Nguyệt.

Nói các khách, chỉ khi nội lực và linh lực của Nguyệt đều tiêu hóa hết, hai người mới có thể khôi phục tự do.

Điều này không thể trách hai người khinh địch, là do kỹ năng của Ảnh Cô Nguyệt quá biến thái. Mới đầu quăng ra một thuật giám định, thấy người này chỉ là phù chú sư vừa bước vào hàng nhất lưu, thấy y dùng kết giới, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, không thấy y dùng môi giới, liền cho rằng người này là phù chú sư chuyên về phòng ngự, lại không nghĩ Ảnh Cô Nguyệt không phải mua phù chú kết giới gì, mà là tự kết trận, công kích sóng âm cũng khiến hai người kêu khổ không thôi. Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bọn họ cả Ảnh Cô Nguyệt thuộc chức nghiệp gì, có kỹ năng gì cũng không biết, hơn nữa Ảnh Cô Nguyệt dĩ dật đãi lao (chờ địch mệt mỏi mới tấn công), hai người họ đã trọng thương, thất bại là chuyện đương nhiên.

Cái này ấy à, thuộc về vấn đề chỉ số thông minh.

Kết quả đã rất rõ ràng, khi linh lực của Ảnh Cô Nguyệt hết một phần tư thì hết giờ, Nguyệt trở thành người xuất sắc nhất sân số năm ba, không một vết thương tiến vào trận tiếp theo.

Trở lại nơi nghỉ ngơi, những người khác đã đến, mọi người cho rằng đối thủ lần này quá yếu, tất cả thoải mái vào vòng tiếp.

“Xem qua hệ thống hẳn dựa vào thực lực cao thấp xếp thứ tự sân đấu.” Thiên Khiếu Hàn chùi thanh kiếm thép đen rất bình thường, nhàn nhã nói.

Trình độ chiến đấu thấp như vậy, sao hắn có thể lấy bảo bối Thừa Ảnh ra chứ. Hắn thậm chí cũng không rút kiếm, chỉ dựa vào khinh công cao siêu lủi tới lủi lui trong đám người, thỉnh thoảng đánh lén, hiệu suất tổ họ không cao như bên Nguyệt, chưa phân được người chiến thắng rõ ràng thì hỗn chiến đã kết thúc. Thiên Khiếu Hàn thường ngồi nghỉ ngơi nên máu lam đều đầy, độ mệt mỏi cũng thấp nhất, trạng thái tốt nhất nên thoải mái qua vòng.

Một trận hỗn chiến không chút lo lắng kết thúc, lập tức đến trận mệt mỏi thứ hai.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.