Đọc truyện Phong Hành Thiên Hạ – Chương 26: Sự thật – Buộc phải chiến đấu
Edit: ThiênBeta: Thiên
“Vì sao, ta chỉ muốn yên ổn chờ đợi, vì sao cứ luôn có người đến quấy rầy như vậy?” Nữ quỹ chậm rãi đứng dậy, từ từ bay lên, đồng tử đen kịt dần biến thành đỏ tươi, không hề chớp mắt nhìn chòng chọc Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn.
Hai người nhất thời cảm nhận được áp lực không khí tăng cao, xung quanh trở nên căng thẳng. Thấy khí thế bị đè xuống, hai người thầm nói không ổn, lập tức phóng thích chân khí bao bọc người chống cự. Lần đọ sức này phải điều động chân khí còn chưa thuần thục trong cơ thể, tuy không khoa trương đến mức hình thành lá chắn bảo vệ nhưng cũng triệt tiêu được ít khí thế, đồng thời đặt nền móng cho việc sử dụng chân khí về sau cho hai người.
Nữ quỷ ngẩn người, thu bớt khí thế: “Các ngươi là ai? Chỉ chưa tới 30 cấp, sao có thể sử dụng chân khí?” Dừng một chút: “Chẳng lẽ các người là truyền nhân của Bắc Đường thái phó và Kiếm Tiên?”
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn sững sốt, hoàn toàn không rõ ý đồ của nàng, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Không nghĩ tới nữ quỷ lại mỉm cười yêu kiều, cởi bỏ lực trường quanh người, đồng tử khôi phục màu đen, sát khí tức khắc biến mất vô ảnh vô tung.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn không hiểu gì cũng hủy chân khí quanh người, lòng thầm kinh ngạc, hóa ra nữ quỷ khi cười rất xinh đẹp.
Dùng mỉm cười yêu kiều tuyệt đối không sai. Làn da xác thực trắng không chút máu, sắc trắng nhợt nhạt gần như trong suốt do lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời lại khiến cặp mắt to đen đặc biệt sáng ngời, sóng mắt xoay chuyển theo nụ cười, tự nhiên quyến rũ kỳ lạ. Đôi môi nhỏ xinh với màu hồng nhẹ nhàng, nhìn không ra vẻ diêm dúa mê hoặc người của nữ quỷ thông thường mà chỉ làm người ta cảm thấy hết sức đáng yêu. Mái tóc đen huyền như dòng thác rũ xuống khoác lên vai đối lập hoàn toàn với quần áo trắng thuần khẽ lay động. Thu hồi sát khí, cả người nàng tản ra hào quang dịu dàng, cho dù đó là ánh sáng nhàn nhạt của lửa ma trơi nhưng vẫn khiến ta thấy thập phần êm dịu.
Nữ quỷ như vậy, khí chất thoát phàm xuất trần như vậy, nói là tiên tử thì đúng hơn.
Ách… Tại sao khác xa tưởng tượng thế?
Khi thấy hình ảnh thành trấn vô cùng thê thảm, khắp nơi oán linh bay bay, Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn ở trong lòng phỏng đoán một ngàn một vạn lần rằng, hẳn vị nữ quỷ kia khi còn sống chịu hành hạ ngược đãi gì gì đó nhảy hồ tự tử, sau đó oán khí quá nặng trút xuống cả Bạch Đà Sơn. Nhưng hiện giờ vị này đầu tiên hỏi thân phận bọn họ sau đó cười hòa ái như thế, nhìn sao cũng không giống.
“Ta không phải tự tử.” Như nhìn thấu tâm tư bọn họ, nữ quỷ thở dài xa xăm, từ không trung hạ xuống, “Giờ còn chút thời gian, để ta giải thích nhiệm vụ kế tiếp đi.”
Giải thích nhiệm vụ? Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn hai mặt nhìn nhau, đảo mắt nhìn nữ quỷ, tên màu đỏ máu biểu thị Boss đã biến thành xanh lam đại biểu cho NPC.
“Ta là người Doãn gia ở Bạch Đà Sơn, sau khi gả vào Doãn gia hai năm bị bệnh chết, không để lại con nối dõi. Nhưng các ngươi không cần lo lắng, ta chết bệnh thông thường, cuộc sống trước khi chết rất tốt, Doãn gia đối với ta cũng rất chiếu cố,” Nữ quỷ mỉm cười, có chút cô đơn, có chút bi thương, “Tuy không có tiếc nuối hoặc không cam lòng, nhưng chuyện đó không cưỡng cầu được, chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận.”
Ẩn ẩn đánh hơi được mùi ẩn tình, có điều Ảnh Cô Nguyệt không nghĩ thêm, hỏi: “Vậy sao ngươi trở thành oán linh?”
“Đây là nhiệm vụ.” Nữ quỷ điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói, “Bạch Đà Sơn vốn phong ấn một lượng lớn oán khí dưới đáy hồ, phong ấn này có quan hệ với phong ấn nơi Bạch Tháp. Năm đó Hoàng hậu Đại Lý bước vào Bạch Tháp, cởi bỏ phong ấn, tuy cuối cùng nàng hao hết linh lực bảo vệ phong ấn nhưng vẫn để người đó thừa cơ, phá bỏ phong ấn nơi đây. Ta nhận được báo mộng từ sư tỷ, cảm giác được số mình đã tận nên nhờ người nhà ném thi thể ta vào trong hồ, mượn linh hồn chính mình tạm thời phong ấn lại, trì hoãn oán khí bộc phát, song vì ta đã không còn thân xử nữ, lại tồn tại khúc mắc, cuối cùng một phần oán khí vẫn tràn ra. Hơn phân nửa người trốn khỏi Bạch Đà Sơn, còn một ít thì bị ăn mòn, biến thành oán linh. Oán khí còn hấp dẫn những linh hồn xung quanh vào, bị hóa thành oán linh, vì vậy ta xin, xin Doãn Phong tìm người phong ấn nơi này, đợi nhiệm vụ Bạch Tháp mở ra.”
Khi nữ quỷ nhắc tới tên Doãn Phong hơi ngập ngừng, nhưng hai người vì sự thật nàng tiết lộ mà kinh hoàng, nhất thời không phát giác.
“Nhưng nhiệm vụ Doãn Phong giao cho chúng ta là loại bỏ nữ quỷ?” Thiên Khiếu Hàn phát hiện có điều không đúng.
“Đích thật là vậy.” Trong mắt nữ quỷ không có bi thương, chỉ có kiên định, “Mấy năm nay ta vẫn luôn ngủ say, tích tụ năng lượng, giờ các ngươi đã tới, ta sẽ kéo tất cả oán khí tập trung lên người mình, đến lúc đó ta sẽ hoàn toàn mất hết lý trí, các người đánh bại ta, tương đương với thanh lọc tất cả oán khí, nơi đây sẽ được cứu.”
“Cái gì!? Thế nhưng!…”
“Không sao, giống như các oán linh khác, các ngươi đánh bại ta, ta cũng sẽ không bị hồn phi phách tán, mà là thanh tẩy oán khí, tan vào luân hồi, lấy nhiệm vụ tiêu diệt oán linh của các người, thanh lọc cũng thế.” Nữ quỷ cắt ngang lo ngại của Thiên Khiếu Hàn.
Dừng một chút, nữ quỷ nghiêm túc nói: “Các ngươi giờ nên nhanh chóng chuẩn bị, ta sẽ bắt đầu hấp thu oán khí.”
Trong mắt hiện lên bi thương và tôn kính, hai người không chần chừ, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Quỷ có thuộc tính âm, sấm sét tính như ánh sáng, vừa lúc khắc quỷ, Ảnh Cô Nguyệt liền sử dụng thuật chuyển ngũ hành lần đầu tiên, đổi thuộc tính của mình và Thiên Khiếu Hàn sang lôi, tăng phòng ngự pháp thuật và lực sát thương với hồn ma.
Nhìn Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn phối hợp thuần thục, kết hợp vị trí ăn ý, nữ quỷ hơi gật đầu cười, sau đó niệm chú ngữ, một đám sương mù xanh lam hình xoáy nước tiến vào thân thể nữ quỷ, nữ quỷ phát ra tiếng thét chói rát, thân thể không ngừng co giật, vụt lớn, nhất thời sát khí tăng vọt.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn nén bi thương trong lòng, đợi sau khi sương mù hoàn toàn tan biến hết, thừa dịp nữ quỷ chưa phát động công kích, sử dụng bùa Thiên Lôi trước.
Lôi chia làm hai loại Âm Lôi và Thiên Lôi, Âm Lôi không có hiệu quả lớn với hồn ma, nhưng Thiên Lôi thì là khắc tinh của chúng, một kích Thiên Lôi này vừa đánh xuống, nữ quỷ gào rống thảm thiết, máu giảm một lượng lớn.
Thiên Khiếu Hàn nhìn nữ quỷ đã mất hết lý trí chỉ biết khàn giọng kêu la, nhìn nàng tóc tai rối bời, da thịt đã hoàn toàn biến thành màu xanh, cặp răng nanh kinh khủng, hai mắt đỏ ngầu trợn lớn, bi phẫn trong lòng càng mãnh liệt, tấn công cũng ngày càng mạnh. Việc kích phát chân khí cũng vận dụng ngày càng thuần thục.
Ảnh Cô Nguyệt biết rõ Tri Âm không có khả năng thanh lọc oán khí mạnh thế này, vì vậy phủ chân khí lên sáo ngọc, thổi ra từng dòng sóng âm bay lượn thành vòng trói chặt nữ quỷ. Thiên Khiếu Hàn nhân cơ hội tiếp cận, bỏ qua phòng ngự dùng chiêu thức trong Quân Tử Kiếm Pháp, từng chiêu từng thức sắc bén vô cùng, lợi dụng thân thể to lớn hành động bất lợi của nữ quỷ, lấy ưu thế nhanh nhẹn của bản thân, không ngừng vờn đánh, trong 30 giây giới hạn mài từng chút từng chút máu nữ quỷ.
Đợi hết 30 giây, cánh tay dài ngoằng của nữ quỷ mang theo một trận gió quất về phía Thiên Khiếu Hàn. Cũng cùng lúc đó, Ảnh Cô Nguyệt thổi Sát Âm, ba dòng sóng âm bén nhọn cản ngang cánh tay nữ quỷ, để Thiên Khiếu Hàn lui về một khoảng cách an toàn.
Nữ quỷ bị Sát Âm chọc giận, chuyển lực chú ý tới Ảnh Cô Nguyệt, mái tóc rối bời đánh thẳng hướng Ảnh Cô Nguyệt. Thiên Khiếu Hàn thấy thế, lập tức sử dụng Băng Thanh Ngọc Khiết, nhưng không tập kích tóc giải vây cho Ảnh Cô Nguyệt mà bắn thẳng tới tấm lưng đã mất đi sự bảo hộ từ mớ tóc.
Băng Thanh Ngọc Khiết và công kích của nữ quỷ hầu như tới đồng thời, trong lúc nữ quỷ bị đau, Ảnh Cô Nguyệt dựa vào nhanh nhẹn siêu cao của mình né được phần lớn công kích, nhưng phần còn lại ấy vẫn khiến máu y rớt một lượng lớn. Ảnh Cô Nguyệt lau vết máu nơi khóe miệng, lại sử dụng bùa Đóng Băng, đông cứng một chân của nữ quỷ, cho Thiên Khiếu Hàn cơ hội tiếp cận.
Mà lúc này nữ quỷ đã phát hiện ý đồ của hai người, mở rộng miệng, sương mù màu xanh ngưng tụ thành hình cầu muốn tập kích tới Thiên Khiếu Hàn, nhưng nửa đường lại bị sóng âm của Ảnh Cô Nguyệt đánh bạt đi, giúp Thiên Khiếu Hàn tránh thoát. Ảnh Cô Nguyệt tiếp tục dùng Định Thần, khóa pháp thuật của nữ quỷ, Thiên Khiếu Hàn nhân cơ hội lại mài được ít máu.
Nữ quỷ hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, nhất thời oán khí cùng sát khí tăng vọt, tóc đen bay tán loạn, đâm thẳng tới Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt.
Canh khoảng cách công kích, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn vội vàng phủ chân khí lên vũ khí, chống đỡ trực tiếp. Công kích lần này cực kỳ mạnh, máu Ảnh Cô Nguyệt chỉ còn một nửa, mà Thiên Khiếu Hàn còn thấp hơn thế.
Thấy lượng máu giảm xuống quá nhanh, ngay tích tắc nữ quỷ thu hồi tóc, hai người nhanh chóng dùng hồng dược và lam dược, đang lo không có dược phục hồi chân khí, không ngờ lam dược cũng bổ sung được chân khí, mừng rõ uống đầy, lại bắt đầu đợt tấn công tiếp theo.
Dưới sự phối hợp ăn ý lại mạnh mẽ của hai người, máu nữ quỷ mặc dù rất dày cũng không chịu được bị mài liên tục. Công kích từ xa của sóng âm cùng lợi kiếm đánh gần quấy nhiễu, thỉnh thoảng còn có trói và giảm tốc, khiến nữ quỷ đau đầu không dứt. Hơn nữa quái vật không thể hồi máu, hai người lại chuẩn bị dược đầy đủ. Trong giới hạn độ mệt mỏi bọn họ có thể dùng chiến thuật đánh lâu dài với nữ quỷ, dần dần, thanh máu nữ quỷ đã thấy đáy.
Ảnh Cô Nguyệt đang định cho nàng một nhát Thiên Lôi cuối cùng, đột nhiên thấy nữ quỷ gầm thét, hắc khí quanh người phóng đại, Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn bị dòng khí mạnh mẽ đánh bay lên không, ngã văng xuống đất, máu hai người nhất thời chỉ còn một lớp mỏng!
“Cuồng nộ?” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn liếc mắt nhìn nhau, mạnh đến thế sao!?
Mắt thấy ba hắc khí tiếp theo đang đến, hai người không kịp hồi máu, trong lúc nguy cấp, một đường sáng xanh bay ra, sau đó một vòng bảo hộ xanh lá che phía trước hai người!