Phong Đao

Chương 6: Huyệt Động


Đọc truyện Phong Đao – Chương 6: Huyệt Động

Edit: Ổ Xù già

Vọng Hải triều quả là danh bất hư truyền.

Trông thấy mặt sông cách mình ngày càng gần, một tay Diệp Phù Sinh ôm Tạ Ly vào lòng, một tay đánh chưởng xuống nước định bụng tạo thành cột nước và lực đẩy thay đổi tư thế rơi xuống. Không ngờ sức chưởng lại chìm sâu xuống đáy sông, không có chút phản ứng gì. Y mắng thầm một câu tiêu rồi, chỉ kịp quát Tạ Ly nín thở, hai người đã rơi vào trong nước.

Dòng nước cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng kéo tới, cứ như đang muốn giải quyết chút rắc rối bỗng dưng xuất hiện, trả lại sự bình lặng vốn có cho dòng sông. Không may một cái là dưới nước còn có lực hút cực mạnh, gần như tạo thành một dòng xoáy ngầm. Diệp Phù Sinh giữ chặt Tạ Ly, hai người bị dòng xoáy ngầm hút xuống, xoay mòng mòng, không biết qua bao lâu lưng y mới đụng vào một tảng đá, đau buốt.

Sức nước quanh đó giảm đi, nhờ vào đôi mắt chỉ sáng trong đêm đen của mình, Diệp Phù Sinh mới có thể nhìn rõ đây là một huyệt động dưới nước. Bên trong quanh co, gấp khúc, lại có nhiều khe nhỏ phân đi dòng chảy mới để hai người họ có cơ hội nghỉ ngơi, bằng không sợ là đã làm mồi cho cá thật rồi.

Gặp nạn này, cái chân có tật của y lại đau thấu xương, vậy mà ngay cả cái nhíu mày cũng chưa thấy. Y sờ sờ phát hiện túi gấm vẫn còn trong ngực, lại thấy Tạ Ly đang ngẩng đầu lên nhìn mình, y mới thở phào một hơi.

Tên nhóc con ấy uống mấy ngụm nước, giờ đang ôm Đoạn Thủy đao ngồi cạnh y, ngoan ngoãn như một con nhím bị lột đi lớp gai xù bên ngoài. Diệp Phù Sinh đưa cái tay thúi của mình ra nhéo nhéo mặt cậu, than thở: “Người vội vã thấy nhiều, nhưng chưa thấy ai vội vã để đi đầu thai. Xin hỏi thiếu trang chủ, cậu là định học Phật Tổ xả thân nuôi cá, hay là do đã đọc quá nhiều truyện ngu ngốc, nghĩ rằng có thể an toàn thoát hiểm còn có thể nhặt được cao nhân, bí tích gì gì đó? Một thanh đao còn quan trọng hơn cả tính mạng của cậu sao?”

Tạ Ly ôm Đoạn Thủy đao không buông, nói khẽ: “Phải!”

Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Giống y như cha cậu, cứng đầu, khó dạy!”

Nghe dậy, Tạ Ly liếc xéo: “Ai cho ngươi lá gan dám bình phẩm trang chủ như thế?”

“Ơn cứu mạng suối nguồn đáp trả. Đừng nói ta mắng cha cậu hai câu, cho dù bảo cậu gọi ta một tiếng cha cũng không quá đáng nha tiểu tử thúi!” Diệp Phù Sinh lắc đầu, thở dài: “Ta mà có đứa con như cậu, một ngày đánh ba bận cũng không quá đáng. Thích gì không thích cứ thích tìm chết.”

Tạ Ly nín thinh không lên tiếng. Diệp Phù Sinh đỡ vách đá đứng dậy, nhìn bốn phía. Trong huyệt động tuy tối tăm nhưng lại có lợi cho y, có cơn gió ẩm lành lạnh không biết từ đâu thổi tới, y nín thở nghe một hồi, nói: “Tiếng gió thổi từ bên kia qua, đi thôi.”

Tạ Ly hắt xì một tiếng, ôm Đoạn Thủy đao lạnh run. Diệp Phù Sinh ngửa đầu liếc xéo cậu nhóc một cái, móc trong ngực ra một túi kẹo gừng đã thấm nước, thành khẩn nói: “Dùng đỡ một miếng không?”


Tạ Ly: “…Không, đa tạ!”

Diệp Phù Sinh lê cái chân phải không mấy linh hoạt của mình, nắm lấy tay Tạ Ly lội trong vũng nước trong động. Tới trước cửa động, Diệp Phù Sinh ngồi xổm xuống sờ sờ lớp rêu xanh trên mặt đất, than thở: “Khinh công của Tạ trang chủ cao thật.”

Tạ Ly không hiểu, Diệp Phù Sinh chỉ lớp rêu xanh thật dày nói: “Cậu nhìn kỹ phía trên đi.”

Từ cửa động dài vào trong đều phủ đầy rêu xanh, dày, nhuyễn chừng một tấc, đụng vào trơn mềm. Dưới lớp rêu xanh ấy là đầm lầy ẩm ướt, chỉ cần ném một hòn đá vào lập tức bị vùi lấp ngay. Nhưng trên lớp rêu ấy có dấu chân đã nhạt, nhìn là do nam tử để lại, tạo thành vết hõm trên mặt rêu, chắc là có người thường đi qua đó, mỗi lần đều giẫm đúng một vị trí, lâu ngày dài tháng mới tạo thành.

Người nào có thể thường xuyên ra vào cấm địa của Đoạn Thủy sơn trang?

“Chỉ có dấu chân đi vào bên trong, chứng tỏ đi vào từ đây nhất định còn có lối ra.” Diệp Phù Sinh ngồi xổm xuống: “Leo lên.”

Tạ Ly do dự một chút, đeo Đoạn Thủy đao lên lưng rồi ôm chặt cổ y. Diệp Phù Sinh nhìn phạm vi rêu xanh, khóe môi cong lên. Tạ Ly cảm thấy hoa mắt, trong thoáng chốc đầu đã đụng vào nham thạch.

Thế là có tiếng xin lỗi không mấy thành ý vang lên: “Ngại quá, ta quên mất trên lưng còn có người.”

Tạ Ly: “…”

Cậu nhóc chớp chớp mắt, nhịn không rơi nước mắt. Cậu cảm giác cả người như dừng lại, thì ra Diệp Phù Sinh đã cõng cậu đi khỏi phạm vi rêu xanh, đứng vững trên mặt đất.

Vừa lúc đó, chân phải Diệp Phù Sinh nhũn xuống, cả người y cũng quỵ theo. Tạ Ly lập tức nhảy khỏi lưng y, xung quanh tối đen nhìn không rõ tình hình, cậu lo lắng, hỏi: “Ngươi sao vậy?”

“Không sao, cậu nặng quá, chân ta chịu không nổi!”


Tạ Ly: “…”

Chân phải ngày càng đau, đầu gối, mắt cá chân, các đốt ngón chân đều đang đau buốt khiến y không thể đi lại. Diệp Phù Sinh trút hết mớ kẹo gừng còn lại vào miệng, đưa tay điểm mấy huyệt vị, lại xoa xoa kinh mạch một hồi rồi mới đưa tay nắm lấy Tạ Ly.

Tạ Ly nắm lấy đôi bàn tay đầy mồ hôi lạnh của y, trong bóng tối cậu không thấy gì cả, chỉ có thể nắm chặt tay y, bước theo.

Diệp phù Sinh đi tới, ngồi xuống xem xét xung quanh. Đây là một căn phòng rất lớn, bốn mặt đều lát đá xanh, bên trên có mấy vết hằn sâu và ở đằng trước…

“Thiếu trang chủ, đi về trái năm bước có một tảng đá lớn, cậu bước lên đó là có thể tìm thấy một cây đèn.”

Tạ Ly làm theo. Dầu bên trong đã đông lại, tiếc là trên người họ lại không mang theo dụng cụ đánh lửa nên dù có đèn lại chẳng thể dùng.

“Lấy thứ này làm gì?” Tạ Ly kéo vài cái nhưng không thể tháo nó xuống được.

Diệp Phù Sinh lại chỉ: “Cậu nâng đế đèn lên trên một cái.”

Rắc rắc, theo tiếng cơ quan mở ra, Tạ Ly cảm giác vách tường cậu đang dựa vào bỗng di chuyển, cả người bị đẩy đi, sau đó vách tường khép lại, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dù sao cậu cũng còn nhỏ, đột nhiên bị đưa tới một nơi tối tăm xa lạ không thể nhìn rõ bàn tay, người quen duy nhất cũng bị cánh cửa đá chia lìa, cậu hoảng hốt, đập liên tục vào vách tường, hô to: “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi…”

Tiếng gọi của cậu không thể xuyên qua vách tường nặng ngàn cân. Diệp Phù Sinh chống một tay xuống đất, từ từ đứng lên. Mắt y nhìn xuyên qua bóng tối, dừng ở vách tường phía trước, có tiếng lay động của dây xích — Có người đứng dậy.

Một người phụ nữ. Một người phụ nữ thật thảm hại.


Hai tay nàng bị khóa bởi chiếc xích sắt thật dài, lúc di chuyển vang lên tiếng loảng xoảng. Mái tóc dài rối như rơm rạ, trên người khoác một miếng trường bào đã rách nát, gầy đến nỗi nhìn không ra hình người.

Diệp Phù Sinh cảm thán: “Người vốn là một giai nhân, hà tất…”

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, y nắm được một đầu dây xích. Có ai ngờ một người phụ nữ gầy như que củi lại mạnh tới vậy. Y bị nâng lên, ném mạnh vào tường.

Diệp Phù Sinh mềm dẻo như cá trạch, y giữ lấy xích sắt, chân trái đạp lên vách tường một cái, mượn lực bật ra sau lưng người phụ nữ ấy, đưa tay giữ lấy gáy nàng. Nàng ta nghiêng nửa người về trước, một chân thuận đà đá mạnh về sau, lại bị Diệp Phù Sinh bắt được, xoay một cái, ném nàng ta ra xa chừng một trượng.

Leng keng leng keng, nàng ta lại phóng ngược về, hai sợi xích sắt vung về phía y, thế tới như sấm vỗ, nhanh như gió thét, chỉ trong thoáng chốc đã tới ngay trước mặt Diệp Phù Sinh.

Nơi này quá tối nhưng nàng ta lại có thể dễ dàng xác định vị trí của Diệp Phù Sinh, nếu không phải mắt nàng ta cũng bị dị tật như y, thì có lẽ… nàng ta đã quá quen thuộc nơi này.

Gió mạnh phất vào mặt, hai tay Diệp Phù Sinh nhanh như chớp kéo lấy hai sợi xích sắt, xoay người bật lên. Người phụ nữ nọ bị y kéo về trước hai bước, eo xoay qua, xích sắt tuột khỏi tay y, xoay liên tục như hoa sen nở rộ. Trước mặt đều là tàn ảnh, Diệp Phù Sinh híp mắt, đưa tay vào trong tàn ảnh, một túm một tách, bắt được một sợi xích. Tay phải vung chưởng như dao, bổ mạnh vào phát ra một tiếng leng keng.

Người phụ nữ ấy cười to, xích được chế từ huyền thiết tinh thuần, ngay cả đao kiếm cũng khó lòng chặt đứt, huống chi là da thịt?

Tuy nhiên, sợi xích ấy lại gãy ngay dưới chưởng của Diệp Phù Sinh.

Diệp Phù Sinh cầm lấy nửa sợi xích di chuyển linh hoạt tới lui xung quanh, chỉ một lát sau, y đã xoẹt ngang qua người phụ nữ nọ, nửa sợi xích câu lấy cổ nàng ta, ép nàng ta phải chịu đau ngửa đầu về sau.

Cổ họng là khu vực yếu ớt, nhưng Diệp Phù Sinh lại không phải người cay độc thích giết người, y đưa tay điểm vào hai đại huyệt trên người nàng, sợi xích run lên, nàng ta đã bị y quăng ra ngoài.

Chân phải đau đến không thể đứng thẳng, Diệp Phù Sinh bèn ngồi xuống đất: “Vị phu nhân này, không đánh không quen biết, hiện giờ hai ta đã có thể bình thản nói chuyện rồi chưa?”

“Cút!” Nàng ta nâng nửa người lên, tiếc là dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể gượng dậy nổi, nàng che miệng ho khan không ngừng.

Nàng ngẩng đầu, trong mơ hồ vẫn còn cái vẻ xinh đẹp ngày xưa, tiếc là không biết nàng ta đã ở một nơi không thấy ánh mặt trời này bao lâu, khiến cho thân hình không giống người cũng chẳng giống quỷ. Nhan sắc vốn được bảy phần ấy đã giảm không còn chút nào, bất kể ngày xưa nàng từng là một mỹ nhân, hiện giờ cũng chẳng còn thấy chút bóng dáng.

“Là Tạ Vô Y chết rồi hay Đoạn Thủy sơn trang diệt môn mà để một người ngoài như ngươi xông vào Vọng Hải triều?” Đôi mắt của người phụ nữ ấy sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phù Sinh bằng ánh mắt cảnh giác.


Thật hiếm khi Diệp Phù Sinh đánh giá một nữ nhân vô lễ như thế, từ đầu đến chân, ngay cả nếp nhăn trên áo cũng không bỏ qua, cuối cùng y nhìn tay nàng — Bày tay trái chỉ có bốn ngón tay, ngón út gãy tận gốc, vết thương tuy đã lâu nhưng vẫn còn gồ ghề, giống như bị dã thú cắn mất.

Ban nãy khi giao thủ y có thể nhìn ra vũ khí chuyên dùng của nàng ta là roi, hơn nữa còn rất giỏi. Nếu không phải bị dây xích hạn chế hành động, cơ thể lại yếu ớt, Diệp Phù Sinh muốn hạ gục nàng ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chín ngón, chuyên dùng roi, Đoạn Thủy sơn trang… Trên giang hồ, người nữ nhân có đủ hết những điều kiện này, chỉ có một.

“Nghe nói hai năm trước trang chủ phu phân của Đoạn Thủy sơn trang bệnh nặng qua đời, đôi thần tiên quyến lữ từng được người người hâm mộ cuối cùng chỉ để lại chồng con côi cút ở lại sơn trang cô độc. Như vậy, có phải là đáng tiếc lắm đúng không? Chỉ là…” Diệp Phù Sinh liếc nàng ta: “…Tạ phu nhân vốn đã chết rồi, sao lại ở nơi đây?”

Ở khoảng cách gần, y có thể nhìn thấy nét biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ ấy. Đôi mày nàng như run lên, chút hồng hào thoáng hiện trên mặt cũng biến mất, vẻ đau đớn hiện ra nơi ánh mắt. Trong khoảnh khắc, Diệp Phù Sinh đã nghĩ nàng ta sẽ khóc, nào ngờ cuối cùng vẫn có thể trấn tĩnh.

…………….

Trên đời này có hai loại người, một loại là nhắm mắt cũng có thể giẫm lên đống tiền, còn một loại chính là uống miếng nước lạnh cũng bị tắc răng.

Thiếu trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang cũng tốt, bên cạnh là người nào cũng được. Trong mắt Sở Tích Vi mọi thứ đều là cỏ rác, hắn liều mạng nhảy xuống không phải vì cứu người, mà là vì thanh Đoạn Thủy đao thằng nhãi con ấy đang ôm trong tay… Tiếc là nửa đường lại bị người ta giành mất.

Thân pháp của người nọ cực nhanh, khinh công cao hơn hắn không chỉ một bậc. Sở Tích Vi định bố thí cho đối phương một ánh mắt để về sau tính sổ cũng không muộn, nhưng hắn còn chưa kịp chớp mắt, đối phương và thằng nhãi đó đã biến mất dưới dòng nước.

Mặt sông lập tức biến đổi, nước ngầm cuộn lên. Sở Tích Vi chỉ do dự một chốc lập tức vận khí hộ thể, di chuyển theo vòng xoáy ngầm, bị cuốn vào trong huyệt động.

Bùn đất trong động trơn trượt ẩm ướt, nhưng nhìn kỹ có thể thấy một dấu chân nho nhỏ, rõ ràng là của trẻ con. Nhìn dấu vết để lại, có lẽ tên cao thủ đó vẫn còn cho nên thằng nhãi kia cũng không đáng lo. Nghĩ tới đó, đôi mày nhíu chặt của Sở Tích Vi giãn ra.

Hắn di chuyển nhẹ nhàng, lướt nhanh như quỷ, đạp nước đi xuyên qua vùng rêu xanh nguy hiểm, đi vào một con đường tối om. Hắn kề tai lên tường nghe một hồi, phát hiện phía trước có tiếng đánh nhau.

Sở Tích Vi quyết định rất nhanh. Hắn định chạy về trước, nào ngờ có tiếng nổ lớn vang lên từ vách núi bên trái, khiến mực nước trong động nhấp nhô mấy lượt, mấy hòn đá treo ngược rơi xuống ầm ầm. Hắn ngẩn người, đưa tay gạt một hòn đá ra, bỗng nhiên di chuyển, cả người như hóa thành tờ giấy dán vào góc chết của con đường.

Sự chấn động kỳ lạ đó tới nhanh đi cũng nhanh, Sở Tích Vi lướt ra ngoài như bóng quỷ, vách tường bên trái đã sụp xuống một chút, xuất hiện một lỗ hổng chừng mấy tấc, hắn lập tức theo lối đó chui vào bên trong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.