Đọc truyện Phong Đao – Chương 50: Sát khí
Mặt trời chiều ngả về Tây, nóng đến chảy cả kim loại.
Lão gia hỏa Nguyễn Phi Dự này, đại để là đời này làm bậy quá nhiều, đi đến chỗ nào đều là mây đen che đầu, là một cái bia ngắm sống sờ sờ.
Một bên nói chuyện hứng thú đến say sưa, một bên nhóm lửa nấu cơm. Diệp Phù Sinh ngồi giữa hai nhóm, dựa vào cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, kì thực trong lòng ngàn chuyển, đem toàn bộ hiểu biết của mình liên quan đến Nam Nho ở trong đầu rà soát một vòng, suy đoán ba người này rốt cuộc là đến từ thế lực phương nào.
Nguyễn Phi Dự bắt đầu từ khoa cử, thành danh trên giang hồ, cực thịnh ở triều đình, có thể nói là ân khắp thiên hạ, cũng là cừu đầy bốn biển. Có người nói hắn là thánh nhân cách tân biến pháp, cũng có người nói hắn là tội nhân say mê quyền lực.
Ân oán thị phi hắn có liên quan nhiều không đếm xuể, công tội cũng khó xác định đúng sai, không ít việc còn liên quan đến quốc gia đại sự, trong lúc nhất thời quả thật khó có thể thuyết minh, kẻ muốn đưa hắn xuống mười tám tầng địa ngục càng là nhiều vô kể.
Đương lúc cân nhắc, Nguyễn Phi Dự bỗng nhiên nói: “Nhìn bộ dáng của ngài, không giống như nông phu bình thường.”
Tần Lan Thường trong lòng giật thót, cũng may được Lục Minh Uyên sớm có đoán trước kéo ống tay áo, mới không lộ ra manh mối gì. Lão nhân giương mắt nhìn nhìn Nguyễn Phi Dự, thở dài nói: “Thời trẻ từng ở trong quân, sau lại xuất ngũ về nhà.”
Diệp Phù Sinh giật mình, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt dừng ở trên người mình; Nhìn lại, chính là tiểu cô nương kia từ trong phòng thò đầu ra, thấy y quay đầu, do dự một chút liền vươn tay, nhưng mà lão nhân kia cũng vừa kịp xoay người lại, cười nói: “Tú Nhi, làm sao vậy?”
“Ông…ông… ông…” Bàn tay lập tức rụt trở về, Tú Nhi ngập ngừng nói: “Cơm… cơm xong rồi…”
Nghe vậy, lão nhân đứng dậy vỗ vỗ quần áo, dẫn bọn họ hướng vào phòng trong. Lục Minh Uyên tụt lại phía sau một bước cùng Diệp Phù Sinh sóng vai, thanh âm đè thấp: “Vừa rồi, Tú Nhi cô nương tựa hồ là có chuyện muốn nói với ngươi.”
Diệp Phù Sinh gật gật đầu, có chút buồn rầu nói: “Mặt ngọc mày ngài, liếc mắt nhìn trộm, chưa nói một chữ, ý đã vô cùng.”
Lục Minh Uyên chưa từng thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như thế, lập tức á khẩu không biết nên nói cái gì, chỉ đành đi tách ra, bo bo giữ mình.
Gian phòng phía trong cũng không lớn, thêm bốn người bọn họ lập tức có vẻ chật chội. Diệp Phù Sinh đánh giá một chút tường trát bùn loang lổ cùng mạng nhện đầy trong góc, lại nhìn đến lão nhân dùng sức lau lau cái bàn gỗ duy nhất trong phòng, dưới một cái chân bàn kê mấy cục gạch, tốt xấu cũng để nó gian nan bảo trì tư thế cân bằng.
Tú Nhi cùng nam tử nhỏ gầy đang đem thức ăn bày lên bàn. Tần Lan Thường nhìn mấy cái tô chén vừa bẩn lại vừa mẻ cùng ngón tay bọn họ không cẩn thận nhúng vào trong nước canh, nhất thời liền hết muốn ăn, lúc bưng bát cơm lên do do dự dự, nửa ngày cũng không động đũa.
Diệp Phù Sinh cầm đôi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân bị ai đá đá. Y bất động thanh sắc mà liếc nhìn đối diện một cái, Tú Nhi chính là đang gắp một miếng củ cải kho, ăn cùng với cháo.
Y cụp mí mắt xuống, gắp một khối đồ ăn ném vào trong bát của Tần Lan Thường, hồn nhiên không màng đến ánh mắt tiểu cô nương nhìn trong bát giống như vừa bị ném vào một con chuột chết; Sau một hồi do dự bị Diệp Phù Sinh đạp cho một cước, nàng đành làm tráng sĩ đoạn cổ tay gắp lên cắn một hơi.
So với Tần Lan Thường khó có thể che dấu ghét bỏ, Nguyễn Phi Dự thân ở địa vị cao phản ứng lại rất bình thường. Hắn uống cháo ngũ cốc, ăn dưa muối thịt kho, nhìn qua chính là lão tú tài quen cơm rau dưa, trong vẻ nghèo kiết hủ lậu vẫn mang theo mùi giấy mực tươi mới.
Nhưng mà chưa ăn hết vài miếng, bàn tay Nguyễn Phi Dự cầm đũa run rẩy, thân thể hắn đong đưa hai cái, không kịp kêu tiếng nào liền ngã xuống.
Lục Minh Uyên ngồi bên cạnh hắn hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy thân hình Nguyễn Phi Dự, nhưng mà bản thân hắn cũng đột nhiên vô lực, dùng tay chống xuống bàn, đáng tiếc cuối cùng vẫn là đứng không nổi.
Tần Lan Thường sắc mặt đại biến, rút trường kiếm ra liền chỉ hướng đối diện. Đáng tiếc thân thể nàng mềm nhũn, thanh kiếm loảng xoảng « keng » một tiếng rơi xuống bàn, làm bắn ra không ít nước canh.
Đôi đũa trong tay Diệp Phù Sinh bình tĩnh chống lên bàn. Nhìn kỹ, đầu đũa cắm ngập vào mặt gỗ ba phân, một tay y nắm đôi đũa, tựa như mượn cái này ổn định thân thể chính mình, một tay tiếp được Tần Lan Thường, miễn cho nàng khỏi ngã nhào xuống đất.
Y là người hòa nhã thích cười, lúc này lại nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối diện. Lão nhân kia có chút sợ ánh mắt như thế, nghiêng đầu nói: “Tú Nhi, khi đó ngươi muốn đối vị công tử này nói cái gì?”
Tú Nhi sắc mặt trắng nhợt, cuống quít: “Không…không dám!”
“Tiểu tiện nhân dưỡng không nên thân, thiếu chút nữa là bị ngươi phá hủy đại sự!” Nam tử nhỏ gầy ánh mắt tàn nhẫn, quay đầu liền muốn tát cho nàng một cái. Diệp Phù Sinh nhướng mày, cầm lấy một chén canh trên bàn hắt qua, đập vào trên tay nam tử khiến hắn đau nhức vô cùng. Cánh tay hắn run lên, nhanh chóng thu lại, giận dữ nhìn về phía Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh nói: “Huynh đài hà tất phải tức giận. Vị cô nương này vừa rồi cái gì cũng chưa nói. Bất quá các người dùng thuốc mê để tiếp đón chúng ta, xác thực là thịnh tình.”
“Người bên cạnh Nam Nho, chúng ta không dám khinh thường. Nhưng mà mục đích lần này là thủ cấp của lão tặc, không liên quan đến bọn tiểu bối, đành phải dùng chút thủ đoạn đối phó với các ngươi, không phải là có ý đồ xấu.” Lão nhân mỉm cười, khi nhìn về phía Nguyễn Phi Dự sắc mặt liền âm trầm: “Nguyễn lão tặc! Ba mươi năm không gặp, xem ra ngươi không nhớ được ta.”
Nguyễn Phi Dự ánh mắt thản nhiên, cho dù hiện tại thân không thể động, khí độ cũng không có chút nào chật vật, nói: “Nếu mà lão hủ đều phải nhớ kỹ từng kẻ muốn tính mạng mình, hẳn là ta sống cũng quá mệt mỏi đi.”
Nam tử nhỏ gầy nhíu mày, giận dữ nói: “Trương lão, không cần cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp chém là xong!”
Tần Lan Thường chửi ầm lên: “Chết cũng không cho người ta chết rõ ràng, ngươi là thứ con cháu rùa đen vội vàng đi đầu…”
Diệp Phù Sinh ngăn nàng lại, nói: “Nguyễn lão tiên sinh là quý nhân hay quên chuyện xưa, không bằng để tại hạ đoán một chút?”
Lão nhân bình tĩnh nhìn y một cái, Diệp Phù Sinh nói: “Chọn ở An Tức sơn ôm cây đợi thỏ; lão nhân gia lại là người xuất ngũ, nghĩ đến thù hận trong đó ắt cùng nơi này có liên quan. Chẳng lẽ là…hậu nhân ‘Tần án’?”
Lão nhân nheo mắt: “Vị công tử này, biết được càng nhiều, mệnh càng không dài.”
Diệp Phù Sinh thở dài nói: “Con người của ta trước giờ lười động não. Đáng tiếc gặp các vị bày mưu tính kế, lần này nếu để cho Nguyễn lão tiên sinh chết ở nơi đây, cho dù các ngươi buông tha, một nhà già trẻ của ta cũng khó trốn liên lụy, bởi vậy phải có một cái đầu sỏ để đổ lỗi đi.”
Lão nhân nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ta xem chừng hiện giờ hẳn là nên đem các ngươi giết sạch, miễn phải rắc rối sau này.”
“Tốt nhất là như thế. Nếu không, để bảo toàn cho người nhà, sau khi ta trở về nhất định sẽ lần đến tận gốc rễ mà đem các ngươi đều nắm cổ lôi ra, có một người tính một người, giết sạch không chừa một ai.”
Ngữ khí Diệp Phù Sinh thản nhiên, Tần Lan Thường dựa vào đầu vai y lại sợ hãi cả kinh, không hiểu được những lời này rốt cuộc là y đùa giỡn, hay thực sự là tứ mã nan truy.
“Người bên cạnh Nguyễn lão tặc, quả nhiên không kẻ nào dễ đối phó.” Nam tử nhỏ gầy phun ngụm nước miếng, rút ra một thanh hậu bối đao “Vậy để cho ngươi chết rõ ràng, ta tên Nghiêm Bằng, là con trai của tiền nhiệm Binh bộ thượng thư Nghiêm Hoành. Mười hai năm trước Nguyễn lão tặc lấy danh nghĩa trừ dị kỷ hại phụ thân ta lưu đày đến chết. Thù này không báo, thề không làm người!”
Hắn nói thật nhanh, lão nhân muốn ngăn cản cũng không còn kịp. Trầm mặc một khắc, nói: “Thôi, vậy xem như để các ngươi rõ ràng mà ra đi… Lão hủ là Trương Trạch, phó tướng của Tần công. Năm đó Nguyễn lão tặc vu hãm khiến Tần gia cả nhà bị sưu trảm (*), tướng sĩ dưới trướng liên lụy vô số, ta may mắn không chết, tất yếu phải đòi cái công đạo.”
[(*) sưu trảm: chém đầu, tịch thu gia sản]
Từng chuyện từng chuyện nối tiếp, sắc mặt Lục Minh Uyên trong khoảng khắc liền trắng bệch. Hắn nhìn lão sư của mình, chỉ thấy Nguyễn Phi Dự vẫn bình thản chịu đựng gian khổ như cũ, ánh mắt nhìn về hướng Tú Nhi, hỏi: “Như vậy vị cô nương này là hậu nhân của nhà ai?”
Tú Nhi rung giọng nói: “Ta… ta…mẹ ta là con gái của Ngự Sử Từ Tùng Hạ, sau bởi vì Tần án liên lụy bị sung làm doanh kỹ… sinh… sinh ra ta.”
Nguyễn Phi Dự tự giễu đạo: “Vậy xem ra cũng đều là chủ nợ, đòi mệnh không oan.”
“Nếu không oan, liền cúi đầu nhận tội đi!” Nghiêm Bằng nói xong, đã đi đến bên cạnh Nguyễn Phi Dự, hậu bối đao trong tay giơ lên cao, hướng về phía thủ cấp Nguyễn Phi Dự chém tới!
Hắn hai mắt đỏ ngầu, trán bởi vì quá mức kích động mà túa mồ hôi, bàn tay cầm đao cũng chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng vẫn nắm chặt như cũ.
Một đao kia xuất ra mười phần khí lực, hắn cơ hồ cũng có thể nhìn thấy bộ dáng thủ cấp lão tặc rơi trên vũng máu, trên mặt quá mức hưng phấn, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Nhưng nụ cười kia còn chưa kéo ra, đã cứng ngắc ở khóe miệng.
Một bàn tay khô gầy không biết khi nào đã chạm đến bụng của hắn, thế tới quá nhanh, giống như tia chớp cắt qua trời đêm, sấm sét ầm ầm rạch qua không trung.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, bao gồm cả Diệp Phù Sinh.
Một chưởng này nhẹ như bông, mềm mại không xương, giống như một đám mây nhẹ nhàng phớt qua thân thể, không cảm thấy chút lực nào, ngay cả quần áo Nghiêm Bằng cũng không bị phất động nửa phần.
Nhưng mà một luồng nội lực cương liệt đến cực điểm lại xuyên qua một chưởng này dũng mãnh lao vào phế phủ, ở trong cơ thể bùng nổ tàn sát, giống như muốn đem từng tấc kinh mạch đều xoắn lại đến dập nát!
Máu từ trong miệng hắn tràn ra, từng giọt rơi xuống bàn tay với những ngón khô gầy kia.
Máu tựa hồ rất nóng, Nguyễn Phi Dự thu hồi tay, thản nhiên nói: “Năm đó Nghiêm Hoành vì tư lợi bản thân cấu kết phản vương, lão hủ phụng mệnh điều tra, định tội toàn gia sưu trảm. Ngươi lấy việc này trách ta, không biết cũng thế mà tin tưởng cũng thế, tóm lại là tội nhân dư nghiệt sống tạm đến nay, lấy tính mệnh của ngươi cũng xem như không oan.”
Trong lúc nhất thời hết thảy đều kinh sợ. Nghiêm Bằng mắt trợn lên, nhe răng tưởng muốn nói cái gì, đáng tiếc lúc há miệng, chỉ có máu tươi phía sau tiếp phía trước mà trào ra.
Trong vũng máu, có một mẩu thịt nhỏ nhìn thấy ghê cả người. Diệp Phù Sinh nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một mẩu phổi đã bị vỡ vụn.
Một chưởng dập nát ngũ tạng lục phủ!