Đọc truyện Phong Đao – Chương 48: An Tức
Sáng sớm hôm sau, mưa to rốt cục ngừng. Đoàn người tiếp tục chạy đi, vượt qua đường núi, vòng qua rừng cây, rốt cục trưa ngày thứ năm đã đến An Tức sơn.
Ngọn núi này ở sâu trong thung lũng, gió thổi vào cũng khó trở ra, nước chảy luồn qua, mây sa xuống thấp, cỏ cây um tùm. Ngay cả chim bay cá nhảy cũng đều hiếm thấy, nói gì đến dấu chân người.
Dân bản xứ đối với núi này sợ hãi tránh còn không kịp. Ngoài thế núi gập ghềnh hiểm trở, còn bởi vì nó được gọi là “Núi người chết”.
Ba mươi năm trước, nơi này còn là một thung lũng sơn cốc vô danh, cây cỏ cũng xem như sum xuê, dân chúng trong mấy thôn gần đó cũng thường có người vào săn thú. Nhưng mà thời điểm Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch bị ghép tội mưu nghịch, toàn gia trảm thủ, tướng lãnh thân binh của hắn từng lưu lại đóng giữ biên quan cũng bị cấp tốc triệu quay về, tổng cộng hơn ba ngàn người. Trên đường hồi kinh đến đây đêm đã khuya, lại bị mấy ngày liền mưa to, liền hạ trại đóng quân nghỉ ngơi.
Ngay đêm hôm đó, trong núi đột nhiên tẩu giao(*), đất rung đá chuyển. Nước lũ mang theo bùn đất giống như mãnh thú sức mạnh vạn quân nuốt sống nơi này, đem ba nghìn sĩ tốt bao gồm cả hai cái thôn nhỏ gần đó đều chôn vùi dưới bùn gỗ cùng đất đá.
[(*) giao: con thuồng luồng. Tẩu giao: thuồng luồng chạy, ý chỉ lũ cuốn]
Chờ thiên tai qua đi, quan phủ dẫn người tiến đến dọn dẹp, chính là thi hài chồng chất chôn vùi dưới bùn đất. Để tránh bùng nổ dịch bệnh, đành phải mang thi hài người chết chất đống trong núi, một phen nổi lửa ba ngày ba đêm, mới hỏa thiêu hết bọn họ.
Từ đó về sau trong vòng ba mươi dặm không còn thôn trấn nào, chỉ có lác đác mấy hộ nhân gia còn ở trong núi tịch liêu qua ngày, trông giữ vùng khỉ ho cò gáy này cùng với những anh linh đã hòa mình vào trong đất đá.
Lúc này đang là buổi trưa, nhưng mà bởi vì vài ngày nay đều mưa, không trung vẫn có chút âm trầm như cũ, mà đường mòn rất là lầy lội, chỉ hơi không chú ý liền muốn trượt ngã. Diệp Phù Sinh đánh xe ngựa, tận lực tìm đường thuận lợi chút. Nhưng mà muốn đi ra khỏi ngọn núi lớn này cũng không phải ngày một ngày hai, y lo lắng vào đêm còn có mưa gió, liền một đường chú ý bốn phía, tính toán tìm kiếm chỗ có thể nghỉ chân buổi đêm.
Nguyễn Phi Dự ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Lục Minh Uyên sáng nay đã tỉnh lại, nhưng mà cả người không còn chút khí lực nào, chỉ có thể tựa vào thành xe giả làm chim cút. Tần Lan Thường ở bên trong chỉ một lát đã chán, cuối cùng chịu không nổi, xốc cửa ra ngồi cạnh Diệp Phù Sinh giúp y đánh xe. Nhưng mà đại tiểu thư này xuống tay không biết nặng nhẹ, chỉ một roi sợ là có thể đánh đến con ngựa phát cuồng chạy như điên đến tận chân trời góc biển, Diệp Phù Sinh lại không có ý muốn lấy máu thịt của mình cùng với của mấy người nọ phân cao thấp với sơn đạo.
Vì thế, đối mặt với hành vi Tần Lan Thường muốn cướp roi ngựa, Diệp Phù Sinh vươn tay đem roi đưa ra xa, thành khẩn nói: “Nha đầu, giúp ta một việc!”
Tần Lan Thường: “Việc gì?”
“Ngồi một bên hóng mát đi.”
Tần Lan Thường nghe ra ý ghét bỏ không che dấu của y, thẹn quá thành giận, khoanh tay lên ngực, nói: “Ta là sợ ngươi ngủ gật, không chừng đem xe ngựa rơi xuống khe suối nha! Thật nên tìm cái gương soi lại chính ngươi đi, giống như là vừa đại chiến ba trăm hiệp ở Câu Lan viện á!”
Diệp Phù Sinh: “…”
Lấy tuổi nha đầu kia mà nói, nàng thật sự biết quá nhiều, tuyệt không giống một cô nương mới lớn.
Chỉ là Diệp Phù Sinh không thể nào phản bác. Mấy ngày nay đích xác y không nghỉ ngơi được.
Kỳ thật từ sau sự kiện năm đó, y chưa từng chân chính nghỉ ngơi qua. Sau không biết bao nhiêu lần từ trong ác mộng bừng tỉnh, một giấc ngủ yên bình trở thành niềm ao ước của y. Cho đến đêm hôm trước trong căn nhà hoang, bị một câu nói của Tần Lan Thường đánh bay ba hồn bảy vía, không biết như thế nào mà dựa vào tường đất ngủ một giấc, còn gặp được một giấc mộng.
Y mơ thấy mình quay về rất nhiều năm trước, không phải là Thống lĩnh Lược Ảnh gì, chỉ là một kẻ giang hồ du hiệp bình thường. Sở Tích Vi lại biến thành bộ dáng hài đồng, nhưng cũng không phải là con rồng cháu giống gì, chỉ là một đứa nhỏ được cưng chiều trong gia đình phú quý, một lần gặp y, sẽ chết sống không chịu quay về nhà, làm một cái tiểu đồ đệ cả ngày bám dính bên mình.
Không có âm mưu, cũng không phát sinh những mối ân cừu vô pháp vãn hồi. Y nhìn Sở Tích Vi từ một tiểu hài tử chỉ biết làm nũng khoe mã, lớn lên thành đại nhân thân dài vai rộng, chính mình lại từ thiếu niên tóc đen đầy đầu, dần dần nhuốm phong sương.
Trong mộng, bọn họ ở tiểu viện nơi Giang Nam, giậu phía Đông trồng hoa cúc, tường phía Tây dựa vào cổ thụ xanh dờn. Sở Tích Vi thân mặc áo vải thô, chậm rì rì mà luyện đao pháp. Y liền nhặt lên một viên mứt hạt sen ném qua, lười biếng mà giáo huấn: “Người mới qua nhược quán (*) đương lúc tráng niên, làm thế nào hành động lại chậm rãi như ông lão tám mươi?”
[(*) qua nhược quán: qua lễ đội mũ. Thời xưa, nam thanh niên đến 20 tuổi thì làm lễ đội mũ, xem như là trưởng thành]
Sở Tích Vi khẽ nhếch miệng đem hạt sen tiếp lấy, nhai nhai, nói: “Nào so được tuổi với sư phụ ngươi?”
Y cả giận bật cười: “Đúng vậy, sư phụ so với ngươi già hơn, sẽ sớm tiến quan tài hơn ngươi. Về sau chờ đến lúc ngươi bị người đánh khóc lóc mũi dãi lòng thòng, xem ai báo thù cho ngươi đi! Ai, trông cậy vào ngươi luyện thành võ lâm cao thủ xem ra là không được, ta phải nhân cơ hội mình còn có thể nhúc nhích, tìm kiếm cái đồ tức (*) lợi hại đi!”
[(*) đồ tức: vợ của đệ tử]
“Không cần!” Sở Tích Vi đứng dựa vào đại thụ sau lưng “Chờ sư phụ ngươi thọ chung chính tẩm (*), ta bồi ngươi đi là được, sợ cái gì?”
[(*) thọ chung chính tẩm: sống hết thọ mệnh, chết tại nhà]
Diệp Phù Sinh búng một viên hạt sen nện lên đầu hắn: “Không tiền đồ! Hồ ngôn loạn ngữ!”
“Không nói bậy.” Sở Tích Vi quay đầu nhìn y “Sư phụ, ta nói thật.”
Diệp Phù Sinh đón nhận ánh mắt thanh niên từ dưới bóng cây nhìn tới, trong mắt hắn tựa như một đóa bích đào đang bừng nở, đột nhiên trước mặt hoa lên.
Trái tim trong ngực như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, Diệp Phù Sinh mở to mắt. Người bên cạnh vẫn không thay đổi, đống lửa trên mặt đất chỉ còn lại làn khói nhẹ.
Y sửng sốt thật lâu, lại không ngủ tiếp được.
Nghe Tần Lan Thường nói vậy, trong đầu bất giác nhớ tới giấc mộng không đầu không đuôi kia, Diệp Phù Sinh bất động thanh sắc, trong lòng xoay chuyển, thẳng đến khi phía trước xuất hiện hai bóng người.
Y chọn con đường này ít cỏ dại, trên lớp bùn lầy lội vẫn có dấu chân hỗn độn, có thể thấy là bình thường cũng nhiều người qua lại. Lúc này, hai bóng người một cao một thấp ngược sáng từ xa đến gần, Diệp Phù Sinh giương mắt vừa thấy, là một lão nhân cưỡi trên con lừa, cùng một nam tử nhỏ gầy trên lưng đeo cung tiễn thô sơ.
Trong tay nam tử mang theo một con thỏ hoang, khuôn mặt vàng vọt đang cười, miệng còn ngâm nga tiếu khúc sơn dã không biết tên. Lão nhân gầy gò cưỡi trên một con lừa gầy trơ cả xương, một bên giục lừa, một bên cùng nam tử nói gì đó. Trên lưng lừa treo một cái bao vải đầy mụn vá, bên trong đặt chút rau quả dại chưa ráo nước mưa.
Hai người thấy xe ngựa thường ngày khó gặp, đều sửng sốt một chút, nghĩ chắc là lão gia nào đó đi ngang qua đây, liền không dám kinh động quý nhân, cách ba trượng đã nhanh chóng tránh sang ven đường. Ánh mắt Diệp Phù Sinh đảo qua trên người bọn họ, ngay thời điểm đi ngang qua, y bỗng nhiên mở miệng: “Vị huynh đệ kia, con thỏ đó không ăn được!”
Hai người nọ sửng sốt. Lão giả ngồi trên lưng lừa, tốt xấu cũng có thể nhìn thẳng vào Diệp Phù Sinh đang ngồi trên xe ngựa, liền kinh sợ mà hỏi: “Vị quan nhân này, con thỏ hoang tốt thế này, sao…sao… lại không ăn được?”
Diệp Phù Sinh ghìm ngựa, nghiêng đầu nói: “Bởi vì có độc.”
Nam tử nhỏ gầy cả kinh, nhanh chóng nhìn lại con thỏ. Chỉ thấy con thỏ hoang màu xám ở trong tay vẫn bất động, trên người không có vết thương gì, lại không thấy sức sống.
“Thỏ hoang vốn giảo hoạt, xem nó nếu không bị thương, ở trong tay ngươi lại không nhúc nhích, vốn là có chút kỳ quái.” Diệp Phù Sinh hất hất cằm lên “Nhìn kỹ lỗ tai cùng mũi miệng nó, chỉ sợ là đã ăn lầm cỏ độc.”
Nam tử đem thỏ hoang ôm lên nhìn, lúc này mới phát hiện bên tai cùng miệng mũi đều có một chút máu đen tràn ra, hai con mắt tuy rằng vẫn mở to, không biết khi nào đã không còn ánh sáng, trống rỗng đến dọa người.
Hắn sợ tới mức hét to một tiếng, nhanh chóng đem con thỏ quẳng ra xa. Lão nhân sửng sốt một khắc, liên tục lấy cây gậy trúc đánh hắn, mắng: “Thằng mắc dịch! Đã nói đời này có việc gì lại tiện nghi đến thế, con thỏ nào lại ở trên mặt đất bất động chờ ngươi tới bắt! Thiếu chút nữa là độc chết người một nhà!”
Cây gậy trúc đánh vào người, nam tử đau đến nhe răng trợn mắt, cũng không dám trốn, chỉ có thể dùng tay che mặt. Tần Lan Thường nhếch nhếch miệng, nhỏ giọng mà nói với Diệp Phù Sinh: “Lão nhân kia đánh con mình, như thế nào lại giống như đánh con rùa vậy chứ?”
Diệp Phù Sinh cười không nói, giơ roi ngựa lên liền chuẩn bị tiếp tục chạy đi. Không ngờ lão nhân kia đánh nhi tử xong, liền lên tiếng: “Xin hỏi một câu, quan nhân là muốn đi đâu?”
Diệp Phù Sinh nói: “Dĩ nhiên là muốn rời núi.”
Lão nhân theo phương hướng y giơ roi nhìn qua, biến sắc, nói: “Quan nhân, ngươi đi vòng đi! Bên kia đi không được!”
Tần Lan Thường ngạc nhiên hỏi: “Vì sao đi không được?”
“Có sơn phỉ a!” Nam tử nhỏ gầy nói tiếp “Chỗ này của chúng ta cũng chẳng phải là địa phương gì tốt, nhưng mà cho dù lên phía Bắc hay là đi về phía Đông, đều phải qua đường này. Tuy nói trong núi chỉ có mấy hộ nhà nghèo không chỗ để đi, nhưng mà cách đây vài ngày có đám đạo tặc đến, ở phía trước chiếm núi làm vua, hướng người qua đường cướp bóc tài vật, hơi không như ý liền muốn giết người, cực kỳ hung ác!”
Tần Lan Thường tính tình nóng nảy bộc trực, lúc này liền hỏi: “Vậy bọn đạo tặc đó có bao nhiêu người?”
“Sợ có trên dưới trăm người, không dễ chọc a!” Trong mắt lão nhân toát ra một tia sợ hãi “Bọn họ chướng mắt chúng ta nghèo khó, ngày thường cũng còn bình an vô sự. Nhưng mà quan nhân các ngươi đi ngang qua, sợ sẽ… Đường kia đi không được, quan nhân vẫn nên đi đường vòng đi!”
Diệp Phù Sinh ánh mắt nheo lại, nở nụ cười: “Việc không đáng ngại, đa tạ lão trượng nhắc nhở!”
Nói xong, liền muốn giơ roi ruổi ngựa. Lão nhân thấy y biết rõ núi có hổ vẫn xông vào, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, trong xe lại truyền đến thanh âm Nguyễn Phi Dự: “Diệp công tử, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghe vị lão nhân này gia đi.”
Tần Lan Thường bị giọng “hòa khí” này của Nam Nho tức đến nổ phổi, cũng không hiểu được một kẻ tránh nặng tìm nhẹ tựa như trứng ba ba như vậy, làm sao lại dám thúc đẩy tân pháp phế cựu đảng? Nghe thế, nàng liền nhịn không được chế nhạo một câu: “Lão gia tử, ngươi nếu là sợ liền ở trong xe đừng có đi ra, tả hữu không cần ngươi phải xách đao chém người, sợ cái gì?”
Diệp Phù Sinh vỗ vỗ bả vai nàng, cảm thấy trước khi có cô nương này, tất cả bà chằn lửa trong thiên hạ đều có thể coi là tiểu gia bích ngọc. Y cân nhắc một khắc, liền đối lão nhân nói: “Một khi đã như vậy, lão trượng biết còn con đường nào có thể rời núi không?”
Lão nhân vừa nghe ân nhân cứu mạng không đi chịu chết, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Có a. Phía sau nhà chúng ta còn có con đường nhỏ, tuy rằng nó dốc hơn một chút, nhưng cũng được xem là khuất, mấy cái sơn phỉ mới đến cũng không biết.”
Diệp Phù Sinh nói: “Có thể thỉnh ngài dẫn đường được không?”
“Dẫn đường không vấn đề gì, dù sao cũng là hướng về nhà, bất quá…” Nam tử nhỏ gầy chen lời “…Cái đường kia sát vách núi, vào đêm đi không tiện. Quan nhân không ngại ở nhà chúng ta nghỉ ngơi một đêm, cũng xem như báo đáp ân tình vừa rồi.”
“Một câu thuận miệng, tính ân cái gì!?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, bẻ ra một góc nén bạc “Vậy liền phiền toái.”
Lão nhân liên miệng từ chối, nam tử nhỏ gầy lại vội vàng nhận lấy, khẩu khí tươi cười cũng càng thêm chân thành tha thiết: “Không có gì! Không có gì! Quan nhân xin đi theo chúng ta!”
Bọn họ chuyển hướng về phía một con đường nhỏ khác, dần dần đi xa. Thẳng đến khi thân ảnh biến mất, có một bàn tay nhặt lên con thỏ hoang bị vứt bỏ.
Nam nhân dáng người phúc hậu nhìn về hướng đám người Diệp Phù Sinh biến mất, trầm mặc một khắc, bỗng nhiên mỉm cười, lẩm bẩm: “Xem ra cũng còn có chút thiện tâm, nhưng mà…”