Phong Đao

Chương 212: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*)


Đọc truyện Phong Đao – Chương 212: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*)

[(*) một câu trong bài Vãn xuân của Lý Thanh Chiếu thời Nam Tống, đại ý “cảnh còn người mất, mọi sự đã kết thúc”]

1.

Ngày Mộ Thanh Thương đến, trời thu nổi gió, thổi lá vàng đầy trên cây rơi lả tả như mưa.

Hách Liên Ngự ở dưới tàng cây khô đó nhìn hắn, như ngắm trích tiên hạ phàm.

Trong viện, một con chó nằm chết dí, một loạt người quỳ mọp. Trong đó có cả thiếu niên mũ gấm áo cừu biểu tình không phục, lại bị bàn tay Hách Liên Tuyệt dùng sức ngăn chặn, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng.

Hắn là ái tử của Hách Liên Tuyệt, tên gọi Hách Liên Chiêu, mẫu thân là thiếp thất, lại chết sớm. Bởi vậy từ nhỏ đi học đã biết bắt nạt kẻ yếu, ở trước mặt phụ huynh thuận theo giống như con chó vẫy đuôi, sau lưng liền thành chó cậy thế chủ. Đệ tử chi thứ trong Hách Liên gia không ai dám trêu chọc hắn. Dù sao cùng người kết oán còn có thể trả thù, bị chó cắn chẳng lẽ còn có thể cắn ngược lại?

Không ai phản ứng hắn, Hách Liên Chiêu cũng thường tự tìm vui cho mình, nuôi dưỡng mấy con chó dữ, thả chúng ra đả thương người khác để thưởng thức. Hắn chuyên chọn vài kẻ dã loại trong gia tộc không danh không phận hoặc hạ nhân để động thủ. Trong số đó, người bị hắn nhìn chằm chằm nhất chính là Hách Liên Ngự.

Mẫu thân Hách Liên Ngự nghe nói là một tiện tỳ phạm sai lầm lớn, trở thành món đồ chơi mặc người tung hứng, sau khi sinh nhi tử không cha này liền bị băng huyết mà chết. Theo lý, tiểu dã loại như vậy sớm nên bị ném cho chó ăn, cố tình Hách Liên Tuyệt không chỉ đem hắn lưu lại, còn đặt cho hắn một cái tên.

Dã loại không tên không họ, Hách Liên Ngự lại có tên đàng hoàng. Cho dù nửa điểm cậy vào cũng không có, rốt cuộc lại đứng trong Hách Liên gia phổ, xem như nửa cái đệ đệ của Hách Liên Chiêu, khiến cho hắn thực sự nghẹn khuất.

Hách Liên Ngự là được một vũ cơ nuôi lớn. Nàng tên Lạp Mai, là nữ tử Trung nguyên bị bắt tới. Lúc tuổi còn trẻ vì gắng giữ sủng ái để bảo mệnh, mỗi khi hoài thai hài tử liền giấu diếm uống hoa hồng Tây tạng xoá sạch. Cho tới bây giờ nhan sắc phai tàn dưới gối lại không có một mụn con. Bởi vì từng cùng sinh mẫu của Hách Liên Ngự là Tử Nhan có tình tỷ muội, liền vâng theo thỉnh cầu của nàng lúc lâm chung, đem đứa bé này nhận làm nghĩa tử.

Nàng hiện tại không được sủng ái, cuộc sống trái lại so với cơ thiếp bị lãnh đãi trong hậu viện tốt hơn một chút, ở trong thiên phòng làm nô tỳ sai vặt, gập gập ghềnh ghềnh mà đem Hách Liên Ngự nuôi đến mười tuổi.

Hách Liên Ngự từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết mình không được người thích nhìn, cũng rất ít ra khỏi cửa để bị ghét, suốt ngày ngoan ngoãn đi theo Lạp Mai làm việc. Cho đến hai tháng trước, Lạp Mai bởi vì lỡ tay làm vỡ ấm trà tử sa mà phu nhân yêu thích, bị đánh gãy một chân, không thể không ở trong phòng dưỡng thương; hắn lúc này mới ra khỏi tiểu viện, giúp đỡ nha hoàn người hầu ít việc nhặt đậu xếp ghế, mỗi ngày đi đổi chút cơm thừa canh cặn để ấm bụng.

Hắn lớn lên xinh xắn khiến người ta ưa thích, cũng nhu thuận đến không giống hài tử. Vốn là không nên dây vào thị phi, cố tình vận khí không tốt, gặp phải Hách Liên Chiêu. Kẻ này thường ngày nhỏ mọn, quen thói bắt nạt người để xả giận, hôm đó chính gặp lúc tâm tình không tốt, liền kêu người đem Hách Liên Ngự đánh một trận. Vốn là chuyện này cũng không có gì to lớn, nửa đường lại bị Hách Liên Kỳ đi ngang qua bắt dừng lại.

Hách Liên Kỳ người này không phải là quá hảo tâm, chỉ là cảm thấy đệ đệ đáng thất vọng kia cùng một đứa bé nhỏ xíu phân cao thấp đích thực là mất mặt, răn dạy Hách Liên Chiêu một trận, liền đem Hách Liên Ngự thả đi. Cứ như vậy, Hách Liên Chiêu tựa như con chó bị đoạt cục xương, mỗi ngày đều phải đến dày vò Hách Liên Ngự một hồi.

Hắn cầm trong tay một chén canh nóng đổ lên đầu Hách Liên Ngự. Làn da tiểu hài tử vốn mỏng lại trắng, lập tức bị bỏng đỏ một mảng lớn, đau đến khóc òa lên. Hách Liên Chiêu càng nghe càng khoái chí, đưa tay cho hắn hai bạt tai, nói: “Lại khóc lớn tiếng chút, ta nghe hài lòng sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Hách Liên Ngự kéo cổ họng gào một trận, trong yết hầu đều là vị máu, hắn mới mở lòng từ bi, cầm một miếng thịt còn dư lại trong chén ném xuống đất. Con chó đen cực lớn hắn mang đến kia nhất thời hai mắt tỏa sáng mà nhào qua gặm. Hách Liên Chiêu vỗ vỗ mặt tiểu hài tử, nói: “Hôm nay phòng bếp không còn cơm thừa. Đi, từ miệng nó cướp miếng thịt về, không thì ngươi cứ chờ nhịn đói.”

Hách Liên Ngự nhìn nhìn con chó đen to béo lực lưỡng, lại nghĩ đến thân thể nhỏ bé của mình, vì thế ngồi phịch ở dưới đất không động. Hách Liên Chiêu lại đá hắn một cước: “Còn không mau đi? Ngươi đoạt thắng, ta sẽ thỉnh đại phu chữa bệnh cho nương ngươi.”

Người được gọi là nương, dĩ nhiên không phải là Tử Nhan vừa sinh ra hắn liền buông tay nhân gian, mà là Lạp Mai chiếu cố hắn suốt mấy năm nay. Hách Liên Ngự do dự một chút, mắt thấy cục xương kia sắp bị nuốt mất, rốt cuộc khẽ cắn môi, đánh tới.

Giống chó xưa nay bảo vệ miếng ăn, huống chi là thịt đã đến miệng? Một người một chó lúc này lăn thành một đoàn. Hách Liên Ngự đem hết sức lực từ khi bú sữa mẹ ra, liều mạng đi tách miệng con chó, đem bàn tay nho nhỏ thò vào móc khối xương kia. Răng nanh con chó liền cắn phập vào tay hắn, máu tanh kích thích hung tính của lang khuyển, con chó đột nhiên phát cuồng đem hắn đẩy ngã xuống đất, há miệng liền muốn cắn vào cổ họng hắn.

Hách Liên Chiêu tuổi không lớn lắm, nhưng rất có vài phần ngoan độc, thấy thế không kêu người đi can gián, ngược lại cười ha ha. Cánh tay Hách Liên Ngự chặn miệng chó, răng nanh cắm ngập vào máu thịt, quả thực muốn sống sờ sờ cắn một khối thịt trên cánh tay hắn ra.

Tiểu hài nhi sợ tới mức quên cả khóc, chỉ có thể liều mạng xô đẩy. Một thiếu nữ nhịn không được mở miệng nói: “Chiêu đệ, không bằng thôi đi?”

“Đại ca nói, nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Ta nếu đã nói ra, sao có thể thôi như vậy?” Hách Liên Chiêu hếch mũi lên trời hừ một tiếng, dư quang đảo qua bọn họ “Chuyện ngày hôm nay, ai dám nói cho đại ca ta biết, ta sẽ không để yên cho người đó!”

Lời vừa nói ra, rốt cuộc không ai dám mở miệng. Xem ra một hồi thảm sự sắp đến nơi, Hách Liên Chiêu đột nhiên thấy hoa mắt. Ngay sau đó, tiếng khóc la của Hách Liên Ngự im bặt mà ngừng.

Một cây trâm bằng bạch ngọc xuyên vào đầu hắc khuyển, lực đạo cực lớn, ngọc thạch dễ vỡ lại không tổn hao mảy may, hơn phân nửa đều cắm ngập vào trong, chỉ có đầu trâm khắc vân văn còn lại bên ngoài, nhiễm lên một đường màu đỏ.

Lực cắn trên tay nhẹ đi, Hách Liên Ngự sửng sốt, lại đẩy không nổi thi thể nặng nề của con chó đã chết, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn người tới.

Hách Liên Chiêu ngẩn ra, sau đó nổi trận lôi đình.

Con chó này là lễ vật sinh nhật từ chỗ Hách Liên Kỳ tặng hắn, ngày thường không ít lần ỷ vào lang khuyển hung lệ mà ngang ngược, lúc này lại bị người giết ngay trước mắt hắn. Đây cũng không phải là đánh chó không nhìn mặt chủ nhân, mà là đem da mặt hắn cũng xả xuống dưới giẫm đạp lên!

Hắn tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, xoay người bất chấp tất cả mà mở miệng mắng: “Thứ tạp chủng không muốn sống nào …”

“Ba” một tiếng, đầu cũng bị đánh lật sang một bên, dấu năm ngón tay hiện lên trên mặt, nửa khuôn mặt đều sưng vù. Hách Liên Chiêu bị đánh đến ngốc lăng, cũng không dám gào lớn tiếng, lí nhí kêu: “Cha…”


Người đánh hắn đúng là gia chủ Hách Liên Tuyệt. Hắn trước kia ở tái ngoại dốc sức làm việc, thích mặc quần áo theo kiểu người Hồ. Hôm nay lại thay hoa phục vấn tóc đội mũ, ngay kim hoàn trên tai cũng tháo ra, là bộ dáng trịnh trọng hiếm thấy.

“Quỳ xuống!” Hách Liên Tuyệt ngày thường mắt nhắm mắt mở, hôm nay cũng không có tâm tư quản hắn, mà là hướng về phía trước vừa chắp tay, vừa nói: “Mộ tiên sinh, tại hạ dạy con không nghiêm, khiến tiên sinh chê cười.”

Hách Liên Chiêu sửng sốt, thật cẩn thận mà quay đầu. Lúc này mới phát hiện có một người không biết khi nào đã lướt qua mình, ngồi xổm bên người Hách Liên Ngự.

Xem bóng dáng này, là một nam tử tuổi trẻ thân hình cao gầy, lưng đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, một thân bạch y thêu lưu vân ám văn, mái tóc dài đen như vẩy mực buông lỏng sau lưng, khi ngồi xuống lấp lánh lưu quang đầy đất.

Hắn một tay nâng cánh tay Hách Liên Ngự, một tay cẩn thận xách xác con chó đã chết lên. Khoảnh khắc răng nanh rút ra, máu tươi lập tức từ vết cắn đáng sợ ào ào tuôn chảy. Ngón tay nam tử ở cạnh miệng vết thương đẩy vài cái, nặn hết máu đen, sau đó lấy một chiếc khăn lụa đem cánh tay Hách Liên Ngự băng lại.

Hách Liên Ngự chỉ kinh ngạc mà nhìn hắn, giống một kẻ ngốc.

Nam tử trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc trắng điêu khắc vân văn, chỉ lộ một đôi mắt màu hổ phách. Khi thanh âm phát ra càng thêm trầm thấp lãnh đạm, ngữ khí cũng lại thực ôn hòa: “Đừng khóc, còn đau hay không?”

Mũi Hách Liên Ngự đau xót, ủy khuất trong ngực như sông cuộn biển gầm.

Từ nhỏ hắn mất đi song thân, bị người xem như tạp chủng mà đối xử, bị người khi dễ không dám la đau, trở lại trong phòng Lạp Mai cũng không dám thay hắn ra mặt, chỉ có thể để hắn chịu đựng.

Cho tới nay mười năm, sống một ngày bằng một năm, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn: có đau hay không?

Hắn hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Đau!”

—————-

2.

Sau khi từ trước mộ phần Tử Nhan rời đi, Mộ Thanh Thương theo Hách Liên Tuyệt một đường tới nơi này, trong lòng hiếm thấy mà lo lắng.

Hắn nhớ lại giọng nói dáng điệu của Tử Nhan, nữ nhân duy nhất cho hắn quan tâm từ ái khi còn bé ở Mê Tung lĩnh. Nếu không có nàng ôn nhu thiện lương, có lẽ hiện giờ trong thể xác này, người sống sót không phải là hắn cũng không phải Đoan Thanh, mà là một ác quỷ lòng tràn đầy tăm tối.

Đáng tiếc Tử Nhan bởi vì hắn mà chết.

Mộ Thanh Thương sẽ không nói cái gì vô vị kiểu ‘người chết là hết’, cũng sẽ không thở ngắn than dài bi thương vô dụng. Hắn tuy rằng khổ sở, cũng rất rõ ràng chính mình nên làm cái gì – Tử Nhan chết, liền đem thi cốt nàng rời khỏi Mê Tung lĩnh, tìm nơi sơn minh thủy tú nàng từng nói qua an táng thích đáng, sau đó hảo hảo an trí cho cốt nhục duy nhất của nàng.

Hắn trên đường tới đã suy nghĩ qua rất nhiều loại tình cảnh của Hách Liên Ngự, lại không ngờ rằng chính là như vậy.

Phóng trâm cứu người, liền mạch lưu loát. Hắn đem tiểu hài tử vẫn còn nức nở ôm đứng lên, vừa vào tay liền không khỏi nhíu mày: đại hài tử mười tuổi, ôm lên thế nhưng so với con mèo không nặng hơn bao nhiêu, chạm đến cơ hồ đều là xương bọc da.

Hắn nhớ tới bản thân những năm tháng ấy ăn không no, mặc không ấm, giãy dụa sống qua ngày. Từ đó suy bụng ta ra bụng người, trong lòng liền sinh ra vô hạn thương xót, đối với lời xin lỗi giải thích của Hách Liên Tuyệt cũng không thể nào nghe lọt vào tai, nói một câu “Thất lễ”, liền ôm Hách Liên Ngự đi ra.

Mộ Thanh Thương chưa từng ôm qua hài tử, không khỏi có chút luống cuống, thật cẩn thận mà dùng tay ôm, giống như ôm trân bảo hiếm có, sợ lại chạm vào chỗ đau. Chờ đến lúc đi cách xa đám người, hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sống ở đâu? Ta mang ngươi trở về.”

Hách Liên Ngự lui ở trong ngực hắn không nói lời nào. Hắn đành phải đến hỏi hạ nhân qua đường. Dưới sự chỉ dẫn nơm nớp lo sợ của bọn họ mới xuống đến tiểu viện chỗ hạ nhân làm công việc thô sơ cư trú.

Nhìn chỗ này có thể so với ổ chó trong phòng chứa củi. Mộ Thanh Thương nghĩ đến đứa nhỏ này là tiểu hài tử của hạ nhân, khó trách cũng bị chủ gia khi dễ, liền đưa tay vuốt đầu hắn, khom người đi vào.

Lạp Mai bị gãy chân vẫn còn phải làm việc, đang đem hai tay khuấy trong  bồn nước lạnh giặt quần áo, bỗng nhiên chợt nghe được thanh âm nam tử ôn hòa: “Xin hỏi, đứa nhỏ này ở đây sao?”

Nàng sửng sốt, ánh vào mi mắt chính là một chiếc mặt nạ chạm khắc bằng bạc lạnh như băng, lúc này bị dọa đến giật thót. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Hách Liên Ngự ở trong lòng hắn, liền bị cánh tay máu chảy đầm đìa kia làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Ngự… Ngự nhi…” Lạp Mai dùng tay áo bẩn hề hề lung tung xoa xoa mặt, khập khiễng đi tới, muốn vươn tay tiếp lấy, lại không dám tới gần, chỉ có thể ngập ngừng mà hỏi: “Ta là thân nương của hắn, đại nhân là…”

“Tại hạ họ Mộ. Đứa nhỏ này bị thương, thỉnh phu nhân trước mang ta vào nhà thay hắn xử lý một chút.” Thời điểm Đoan Thanh không xuất hiện, Mộ Thanh Thương xưa nay rất dễ nói chuyện. Hắn nhìn nhìn hai tay Lạp Mai, liền không đem Hách Liên Ngự đưa qua, mà cúi mình đi theo nàng đi vào căn phòng bẩn thỉu chật hẹp kia.

Lạp Mai lau chiếc chén mẻ mấy lần, rót cho hắn một chén nước trắng. Mộ Thanh Thương chạm vào cạnh chén cho ấm lên, lúc này mới đem nước đến bên miệng Hách Liên Ngự, nhìn tiểu hài nhi như lang thôn hổ yết uống vài hớp, liền đem hắn đặt lên chân mình, mở chiếc khăn tay thấm máu, tinh tế tỉ mỉ quan sát vết thương.


Máu đen đã bị hắn nặn ra, nhưng miệng vết thương vẫn đáng sợ như cũ. Mộ Thanh Thương dùng nước lau sạch sẽ cho hắn, rồi mới từ trong lòng lấy kim sang dược ra, nhẹ nhàng thoa một tầng, lại để Lạp Mai lấy vải sạch, băng bó cẩn thận cho Hách Liên Ngự.

Từ đầu đến cuối, Hách Liên Ngự đều không nói được một lời. Hắn thật cẩn thận dò xét Mộ Thanh Thương, đáng tiếc ánh mắt không xuyên qua được mặt nạ tường đồng vách sắt kia, chỉ có thể nhìn không chớp mắt.

Mộ Thanh Thương băng bó cánh tay cho hắn, thuận tay sờ sờ xương cốt tiểu hài tử. Ngoài dự liệu của hắn, đứa nhỏ này căn cốt rất không tồi. Nếu không phải bởi vì Tử Nhan, chỉ sợ Hách Liên gia không đến mức đem hắn giày xéo đến vậy.

Nghĩ đến đó, lại bị ánh mắt ướt sũng kia nhìn đến mềm lòng. Hắn lắc đầu, lấy ra một cái túi gấm to cỡ bàn tay, nói: “Bên trong có mấy viên đường, ngươi trước nếm thử đi.”

Nói xong, hướng Lạp Mai hơi đưa tay, hỏi: “Có thể thỉnh phu nhân ra ngoài một bước nói chuyện?”

Lạp Mai thoáng do dự đi theo. Hách Liên Ngự nhìn chằm chằm chiếc túi gấm may thêu tinh xảo một hồi lâu, mới vươn tay mở ra, từ bên trong lấy ra một viên đường trắng như tuyết to cỡ ngón út, ngậm một viên vào miệng, ngọt lừ lừ.

Hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên được ăn đường, chỉ cảm thấy thiên hạ không có hương vị nào ngon bằng cái này, rốt cuộc luyến tiếc nuốt xuống, ngậm mãi đến khi hóa thành một hơi ngon ngọt.

Mộ Thanh Thương hướng Lạp Mai hỏi một ít vấn đề về Hách Liên Ngự. Đến lúc biết đứa nhỏ này trải qua những gì suốt mười năm, biểu tình dưới mặt nạ của hắn đã biến thành đông lạnh. Lạp Mai thấp thỏm mà đứng trong chốc lát, cố lấy dũng khí hỏi: “Xin hỏi đại nhân, có phải Ngự nhi nhà ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngài?”

“… Không có.” Mộ Thanh Thương phục hồi lại tinh thần, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử còn đang ăn đường, thanh âm hạ thấp xuống “Tại hạ muốn nhận hắn làm đệ tử, truyền thụ văn võ, xuất hành du lịch. Không biết ý phu nhân như thế nào?”

Lúc ban đầu cùng Hách Liên Tuyệt định ra, đến bây giờ đã bị việc này khiến Mộ Thanh Thương xóa sạch trong lòng. Hắn nguyện ý để Hách Liên Ngự ở lại Mê Tung lĩnh, điều kiện là Hách Liên gia sẽ đối đãi với đứa nhỏ này tử tế. Nhưng mà hôm nay tận mắt chứng kiến, ngay cả tiểu thiếu gia dòng chính của Hách Liên gia đều ngoan độc đến vậy, chỗ nào còn có thể để hắn yên tâm?

Mộ Thanh Thương hỏi ra những lời này, ở trong lòng đã tính toán nên bàn điều kiện lại như thế nào với Hách Liên Tuyệt, cho dù vì thế việc đáp ứng càng khó khăn hơn, cũng không phải là không thể được.

Lạp Mai trong lòng cả kinh.

Nàng tuy rằng hiện tại ngày ngày khổ sở, trước đó vài năm cũng ở trong Hách Liên gia phong quang một khoảng thời gian, gặp không ít đại nhân vật, bởi vậy cũng có vài phần nhãn lực. Từ lúc Mộ Thanh Thương tới đây, tim nàng liên hồi nhảy nhót, không chút nào dám chậm trễ, e sợ trêu chọc vào tai họa.

Nhưng nàng không ngờ Mộ Thanh Thương lại là đến cùng nàng thương lượng chuyện này. Không phải là bố thí, cũng không phải là cường bách, mà chỉ là một hồi thương thảo bình đạm.

“… Thứ lỗi cho tiện phụ nhãn lực vụng về, không biết đại nhân rốt cuộc thân phận ra sao?”

“Ha… ta họ Mộ, tên Thanh Thương, ở trên giang hồ thẹn chút danh xoàng. Về phần thân phận không dám nói, chỉ hỏi phu nhân có nhận biết được thanh kiếm này hay không?” Mộ Thanh Thương mỉm cười, cởi trường kiếm trên lưng xuống, đưa chuôi kiếm qua, để Lạp Mai thấy được điêu khắc lưu vân trên đó.

Tim Lạp Mai thoáng chốc đập mạnh. Mấy ngày nay nàng tuy rằng không hầu hạ trước mặt phu nhân, nhưng trước đó trong lúc vô tình nghe nàng cùng lão gia trò chuyện, nói thỉnh cho đại thiếu gia một sư phụ dạy võ. Mà người được chọn tựa hồ là một vị kiếm khách đang cực kỳ nổi danh trong võ lâm Trung nguyên, danh hào Phá Vân.

Nàng trong lòng minh bạch, đây không còn nghi ngờ gì chính là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cũng không phải Ngự nhi nhà nàng có thể tiếp được. Nếu nguyên nhân bởi vì Hách Liên Ngự mà khiến cho Hách Liên Kỳ mất cơ hội như vậy, chẳng những mẫu tử bọn họ sẽ gặp phải phiền toái, chỉ sợ còn muốn liên lụy đến vị đại nhân hảo tâm này.

Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, phía sau liền truyền đến thanh âm non nớt: “Thật vậy chăng?”

Mộ Thanh Thương sớm đã nghe được Hách Liên Ngự chạy tới, bất quá trong mắt của hắn, nam nữ già trẻ đều nên được đối xử bình đẳng. Huống chi đây là đại sự liên quan đến tương lai hài tử, bởi vậy cũng không ngăn cản hắn nghe lén. Lúc này hắn nghe vậy liền ngồi xổm xuống, ngón tay lau chút vụn đường bên miệng tiểu hài tử, khẽ cười nói: “Ngươi nguyện ý đi theo ta không?”

Hách Liên Ngự vừa muốn nói chuyện, đã bị một bàn tay bụm miệng lại. Lạp Mai cắn răng nói: “Ta thay Ngự nhi cảm tạ đại nhân nâng đỡ, chỉ là hắn tuổi nhỏ thế mỏng, không có phúc khí như vậy. Bên cạnh đó ta cũng không rời được hắn, liền…cô phụ hảo ý của đại nhân!”

Mộ Thanh Thương nhíu mày, hắn nói: “Thứ cho tại hạ nói thẳng, tình cảnh mẫu tử phu nhân cũng không tốt, sao không mượn cơ hội này thoát thân?”

“Mỗi người có duyên pháp riêng. Không có mệnh đó, liền không cần đi tranh. Nếu không…” Lạp Mai nhịn nước mắt xuống, nàng dù sao chính là nữ nhân không biết đại sự, tuổi cũng đã lớn, không có dũng khí dám đoạt dám tranh như vậy, chỉ nghĩ kiên nhẫn bình đạm sống qua ngày, nào dám vô duyên vô cớ tự dưng cùng thiếu gia chủ gia tranh lợi?

Mộ Thanh Thương còn muốn khuyên nữa, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm Hách Liên Tuyệt: “Mộ tiên sinh, nguyên lai ngươi đến nơi này. Đến, Kỳ nhi mau tới làm lễ với tiên sinh.”

Hắn nhìn lại, Hách Liên Tuyệt thần tình hàm tiếu tựa hồ chuyện mới vừa rồi cũng chưa từng phát sinh. Phía sau hắn, ngoại trừ vài hộ vệ tôi tớ, cũng chỉ có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, có chút anh khí.

Người này chính là trưởng tử của Hách Liên Tuyệt, Hách Liên Kỳ.


Hắn có nghe qua Hách Liên Kỳ, nghe nói thiên tư hơn người, phẩm hạnh đoan chính. Trước lúc hắn đến cũng có chút kỳ vọng, nhưng mà hiện tại sau khi gặp mặt, trong lòng đã không ưng.

Hách Liên Kỳ tư chất không tồi. Người này nhìn như ôn hòa không hề tranh giành, nhưng trong vẻ tươi cười lại bao hàm toan tính, rõ ràng là tiểu hồ ly còn chưa tu luyện thành.

Mộ Thanh Thương tự xem mình cũng không phải là hạng thông minh tuyệt đỉnh gì, chẳng qua có chút nhãn lực nhìn người. Hắn lăn lộn giang hồ mười năm không bị sóng triều áp xuống, bất quá là may mắn gặp được những người đều không phải là hạng đại gian đại ác, xem như ông trời mở to mắt chiếu cố. Bởi vậy yêu cầu của hắn đối với đồ đệ cũng không hà khắc, chỉ cần tâm tư đoan chính là đủ.

Dù sao trên đời này cần cù bù thông minh, chỉ có bản tính là khó sửa đổi.

Trong lòng hắn thở dài, lại nhìn Hách Liên Ngự liếc mắt một cái. Vừa mới Lạp Mai nói rõ cự tuyệt, hiện tại trước mặt Hách Liên Tuyệt dĩ nhiên không tiện nhắc lại, chỉ có thể nghĩ cách thêm chút bảo đảm cho hai người này, để bọn họ qua ngày thoải mái hơn một chút.

Nghĩ đoạn, Mộ Thanh Thương vươn tay vuốt đầu hài tử, nói: “Một khi đã như vậy, tại hạ đi trước cáo từ, kính thỉnh bảo trọng!”

“Tạ đại nhân thấu hiểu.” Lạp Mai cúi đầu, dùng sức đè lại Hách Liên Ngự, không dám để hắn khóc lên.

Mộ Thanh Thương theo bọn người Hách Liên Tuyệt rời đi. Hách Liên Ngự ở trong lòng Lạp Mai dùng sức giãy dụa. Chóp mũi hắn là hương vị giặt giũ quen thuộc, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Mộ Thanh Thương từ từ đi xa, vị ngọt trong miệng lưu lại cũng chậm rãi trở thành chua xót nhàn nhạt.

Lời của Lạp Mai còn văng vẳng trong tai hắn. Hắn tuổi nhỏ, nghe không hiểu chút quanh quanh quẩn quẩn như vậy, chỉ ở trong phút chốc này minh bạch một sự kiện:

Tuổi nhỏ vô năng, thế đơn lực mỏng, liền vĩnh viễn không có cơ hội được lựa chọn.

——————–

3.

Hách Liên Ngự cuối cùng vẫn làm đồ đệ của Mộ Thanh Thương.

Ngày đó qua đi, Mộ Thanh Thương cùng Hách Liên Kỳ tiếp xúc mấy ngày. Người này biểu hiện y như hắn suy nghĩ, căn cốt không tồi, tâm tư lại nặng, đáng tiếc tâm cơ lại không dùng trên đường ngay nẻo chính, nhìn như tự nhiên hào phóng, thực chất lại là người nhỏ mọn thù dai.

Hách Liên Tuyệt nhìn ra hắn thiếu hứng thú, cũng không vội tạo áp lực, tự mình tiếp nhận giáo dưỡng lại Hách Liên Kỳ, thỉnh Mộ Thanh Thương hai tháng sau trở về xem xét lại.

Mộ Thanh Thương không thích Mê Tung lĩnh, dĩ nhiên sẽ không ở lâu. Ngày hắn rời Hách Liên gia, Hách Liên Ngự không thấy xuất hiện. Hắn cố ý đi đến tiểu viện nhìn nhìn, cũng không gặp được Lạp Mai, liền đành mang theo chút tiếc nuối ra đi.

Nhưng hắn không ngờ gặp lại Hách Liên Ngự nhanh như vậy, cũng bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Hắn một mình cô độc, không hề vướng bận, một đường cũng không đi vội, chỉ đơn thân độc mã nhàn nhã tự đắc, ba ngày sau mới tới một khách điếm nơi biên thuỳ. Ban đêm đang ở khách phòng nghỉ chân, bỗng nhiên có điếm tiểu nhị đến gõ cửa, nói dưới lầu có một hài tử đến tìm hắn.

Mộ Thanh Thương có chút kinh ngạc. Sau khi xuống lầu mới nhìn thấy Hách Liên Ngự mặt xám mày tro cuộn tròn cạnh cửa khách điếm, đôi mắt trông ngóng mà nhìn về phía thang lầu. Lúc trông thấy hắn, cả người tiểu hài tử đầy bụi đất cũng đều run rẩy.

Câu đầu tiên Hách Liên Ngự đối hắn nói chính là: “Nương ta mất rồi, nàng để cho ta tới tìm ngài!”

Nói xong liền ngã xuống. Mộ Thanh Thương một phen vớt hắn lên, sau khi bắt mạch mới yên lòng – hắn là quá mệt mỏi, quá đói, lại thêm đau buồn giận dữ công tâm.

Chỉ ngắn ngủi vài ngày đã xảy ra chuyện gì?

Mộ Thanh Thương để tiểu nhị nấu nước ấm, lại phân phó đưa cháo điểm tâm, tự mình ra tay đem con chó hoang Hách Liên Ngự tắm rửa sạch sẽ. Thời điểm Hách Liên Ngự tỉnh lại, phát hiện hắn đã gỡ mặt nạ xuống, đang thổi một chén cháo nóng bỏng cho nguội bớt.

Nghe được động tĩnh, Mộ Thanh Thương nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Toàn bộ ánh nến trong phòng tựa hồ cũng bị hút lên khuôn mặt kia, nốt ruồi son dưới khóe mắt bên phải như có dung hoa.

Hắn còn nhỏ, không biết cái gì là “Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song” (*), chỉ biết là Mộ Thanh Thương rất đẹp, so với bất luận người nào hắn đã từng gặp qua đều đẹp hơn nhiều lắm.

[(*) Trên đường người đẹp như ngọc, quân tử trên đời này không có người thứ hai sánh bằng, tả vẻ đẹp tuấn tú, tuyệt thế của nam tử]

Nhưng mà người đẹp như vậy, hiện tại trong mắt lại chỉ có một kẻ bé nhỏ không đáng kể là hắn.

Hắn nhịn không được rụt lui vào trong chăn, kết quả khiến Mộ Thanh Thương bắt đi ra, lấy chăn quấn kỹ thân thể, chỉ để lộ cái đầu, sau đó từng muỗng từng muỗng đút hết một chén cháo, lúc này mới hỏi: “Ngươi chịu đói cũng đã vài ngày, là phát sinh chuyện gì?”

Tay Hách Liên Ngự kéo kéo đệm chăn. Sau một lúc lâu cũng là đem câu nói kia lập lại một lần: “Nương ta mất rồi, nàng để cho ta tới tìm ngài. Ta liền một đường hỏi thăm lần mò lại đây… Ngài thu ta làm đồ đệ, ta cái gì cũng nghe theo ngài. Đừng bỏ ta, được hay không?”

Mộ Thanh Thương không đành lòng ép hắn, quyết định tự mình đi hỏi thăm, trước mắt không tiếp tục truy vấn, nói: “Được.”

Chỉ một chữ ngắn ngủi, Hách Liên Ngự hốc mắt liền đỏ. Nhưng hắn lúc này đây không khóc, chỉ là thân thể run rẩy.

Hắn bộ dạng như vậy, Mộ Thanh Thương trái lại càng thêm lo lắng, một bước cũng không dám dời. Chờ đến lúc Hách Liên Ngự rốt cuộc chìm vào giấc ngủ lần thứ hai, hắn mới lấy chút tiền bạc cho kẻ chạy việc, phân phó người nọ đi ra ngoài hỏi thăm chút sự tình.


Dĩ nhiên là cái gì cũng không tìm hiểu được. Mẹ con Lạp Mai ở trong Hách Liên gia là tồn tại đê tiện nhất. Thiếu hai người nọ, còn không làm cho người chú ý bằng thiếu hai con chó.

Hắn không biết, kỳ thực ngày đó hắn rời khỏi Hách Liên gia, Hách Liên Ngự đang bị đánh.

Hách Liên Chiêu đã bị phụ thân giáo huấn một lần, vốn là trong lòng tức giận, lại nghe nói vị quý khách kia thế nhưng không coi trọng đại ca mình, liền đem hết thảy đều trút lên người Hách Liên Ngự. Ngày đó thừa dịp mọi người đi tiễn khách, hắn liền đem Hách Liên Ngự xách đến hậu sơn, đánh một trận thừa chết thiếu sống.

Hắn lần này đã có kinh nghiệm, đánh người không đánh lên mặt, dùng cũng là xảo kình, khiến cho người đau đến chết đi sống lại, bề ngoài lại không nhìn ra manh mối. Sau khi đánh xong, liền bình thản xuống núi, để mặc tiểu tử kia ở lại trên núi làm mồi cho lang sói, quay đầu lại chết không đối chứng, cũng không ai sẽ bởi vì tiểu tiện nhân này mà động chạm đến hắn.

Cũng may là Lạp Mai rất nhanh tìm đến.

Nàng nhìn Hách Liên Ngự bị mang đi, không dám ngăn trở, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng không dám bước ra, cho đến khi nhìn thấy Hách Liên Chiêu xuống núi, mới dám đi tìm Hách Liên Ngự.

Hách Liên Ngự quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, đau đến mức kêu không ra tiếng, giống con mèo nhỏ đang hấp hối. Lạp Mai nhịn nước mắt đem hắn cõng trở về, lấy thuốc ngày đó Mộ Thanh Thương lưu lại thoa lung tung cho hắn, lại nghe thấy hài tử miệng thì thào mê sảng “…Dẫn ta đi…”.

Trong phút chốc, nàng che miệng lại, nước mắt rơi như mưa.

Hách Liên Ngự tỉnh lại, liền nhìn thấy Lạp Mai vẫn không nhúc nhích mà ngồi bên cạnh, giống một thi thể mà đám hạ nhân không có hảo ý kể chuyện ma quỷ cố ý hù dọa hắn, cho đến lúc hắn cẩn trọng vươn tay đi sờ sờ, bị nàng trở tay nắm lấy, sợ tới mức run lên.

“Ngự nhi…” Trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình của Lạp Mai. Hắn chỉ nghe thấy thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào: “Nói cho nương nghe, ngươi có phải còn đang nghĩ đến vị đại nhân kia? Ngươi… có phải muốn đi cùng hắn hay không?”

Hắn do dự trong chốc lát, lí nhí “Ân” một tiếng.

Lạp Mai hỏi: “Tiểu thiếu gia đánh ngươi, có đau hay không?”

“… Đau.”

Lạp Mai nức nở một chút. Nàng nhịn nước mắt xuống, lấy một cái hành trang nho nhỏ nhét vào trong tay Hách Liên Ngự, đem cửa sổ mở ra, nói: “Vậy ngươi đi đi thôi.”

Hách Liên Ngự ngẩn ngơ, chợt nghe Lạp Mai nói liền một mạch: “Nương không cho ngươi được cái gì. Trong tay nải là hai bộ quần áo cùng bánh màn thầu hôm nay chưa ăn xong, ngươi cầm ở trên đường ăn… Trong quần áo có hai điếu tiền, là toàn bộ những gì ta tích cóp, không nhiều lắm, cẩn thận dùng, ngàn vạn đừng để cho người đoạt. Ngự nhi, ngươi… đi tìm vị đại nhân kia đi. Hắn sáng nay mới vừa đi, hẳn là đuổi còn kịp. Ngươi nếu tìm được hắn, liền nhất định phải nắm chặt, đừng lại buông tay.”

“… Nương theo ta cùng đi không?”

“Nương già rồi, đi không nổi.” Lạp Mai hôn hôn trán hắn, ôn nhu nói: “Thừa dịp hiện tại đêm tối, từ đường nhỏ chạy đi. Nương… chờ ngươi trở về.”

Hách Liên Ngự do dự thật lâu, cuối cùng bị Lạp Mai vừa xô vừa đẩy mà thúc giục ra đi.

Hắn một mạch chạy thật xa, nhưng cuối cùng thần sai quỷ khiến thế nào lại quay trở về, tới tới lui lui gây sức ép hơn nửa đêm, lúc trở lại phụ cận Hách Liên gia trời đã tờ mờ sáng.

Hắn trốn dưới mái hiên cạnh cửa sau, đang cân nhắc như thế nào đi vào, thình lình cánh cửa mở hé, hai hạ nhân khiêng một cuộn chiếu rách đi ra. Một kẻ hùng hùng hổ hổ: “Thật con mẹ nó xúi quẩy! Nữ tiện nhân nhân này chết thì chết, lại còn tìm phiền toái cho chúng ta!”

“Cũng không biết luẩn quẩn trong lòng thế nào, cư nhiên lại nhảy xuống giếng. Thằng con trai rùa đen kia của nàng cũng không gặp, không biết có phải cũng bị quỷ bắt rồi hay không!”

“Đừng nói nữa, quá dọa người. Đi một chút đi, quẳng ra ngoài đám mồ hoang là xong.”

“…”

Hách Liên Ngự ngây ra như phỗng.

Hắn không biết mình theo sau như thế nào, chỉ biết lúc phục hồi lại tinh thần, hai người kia đều đã đi rồi, bản thân thì quỳ gối trước đám mộ hoang chồng chất như núi, trước mặt mở ra manh chiếu rách, lộ ra thi thể ướt sũng bên trong.

Nương của hắn, tối hôm qua còn đối hắn ôn thanh nhỏ nhẹ, hiện tại hai mắt nhắm nghiền, làn môi xanh tím.

Hắn nắm tay nàng, không ủ ấm được tính mạng quay lại.

Hách Liên Ngự nằm ở trên thi thể Lạp Mai gào khóc.

Có vật, cho dù nắm trong tay cũng giây lát lướt qua; Có người, cho dù gần trong gang tấc cũng chợt vô tung.

—————–Sentancuoithu————–

[Lời mỗ: Chương này dài quá, mỗ cắt làm đôi nhé. Edit mòn mỏi ko thấy hết, lại sợ chư quân đợi lâu:)]

—————–Sentancuoithu————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.