Phong Đao

Chương 169: Phiên ngoại 3- Nhận ra Không ở trong Sắc


Đọc truyện Phong Đao – Chương 169: Phiên ngoại 3- Nhận ra Không ở trong Sắc

[(*) «Sắc» và «Không» là hai khái niệm của phật giáo. Sắc dùng để chỉ vật chất và những gì có hình tướng màu sắc. Không là sự trống rỗng của vạn vật, không gì có tự tính chân thật, không gì có bản chất cố định vĩnh viễn. Tất cả sự vật, hiện tượng đều do nhân duyên hợp thành]

Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến là một nam nhân kỳ quái.

So với Phá Vân kiếm chủ một kiếm sắc bén kinh thiên, truyền nhân ba đao ai cũng có sở trường riêng kinh diễm, Nam Nho Bắc Hiệp tài năng văn thao vũ lược, hắn thật sự quá bình đạm không có gì nổi bật.

Hắn cũng hết sức giống một phàm phu tục tử bình thường, ngôn hành cử chỉ, cười nói tự tại thong dong. Đối với người đáng khen thì tán thưởng, đối với việc không thích thì kính nhi viễn chi, sống đến quá sức bình đạm, cũng quá sức chân thật.

So với đám người danh môn chính phái cả ngày giơ cờ tự cho là cao nghĩa, hay là đám người ma đạo miệng đầy ngụy biện tà thuyết; Kỷ Thanh Yến không thích nói ra những lời kinh người, thấu hiểu nhân tình quyết đoán sự việc, tiến thoái đắn đo đều ở trong lòng cân nhắc chừng mực, sau đó trật tự rõ ràng mà vạch ra đường lối. Người khác còn chậm rãi mà bàn luận, hắn đã âm thầm làm đến nơi đến chốn.

Nhiều năm như thế trôi qua, một số kẻ thích nói đã vĩnh viễn ngậm miệng, hắn lại vẫn tiếp tục làm việc của mình.

Chính bởi vì như thế, thời điểm lần đầu tiên Sắc Không gặp hắn, rõ ràng người nam nhân này đã không còn trẻ tuổi tao nhã, cặp mắt lại vẫn thực sự trong sáng. Ngoại trừ ý cười nhè nhẹ ôn nhu như xuân phong nước chảy, không còn điều gì khác.

Sau ba lần đại hội luận pháp, hai phái phật đạo mỗi bên đều có tư tưởng riêng. Hai người này lại ở phía sau núi, bên dòng suối nhỏ lấy nước làm rượu, đổi ly kính ý (*), càng nói càng hợp.

[(*) nguyên bản «Thôi bôi hoán trản»: thành ngữ dùng để thể hiện kính ý. Ta không chê chén của ngươi bẩn, chén ngươi đã dùng ta cũng có thể dùng, chén ta đã dùng ngươi cũng dùng được]

Kỷ Thanh Yến đi chính là con đường đạo gia “Vô vi”, Sắc Không lại tu tâm theo “Từ bi” của phật môn. Hai người cũng không tận lực tránh né phật đạo khác biệt, ngược lại mỗi điểm khác nhau từng người đều đưa ra ý kiến của mình. Sau khi một bầu nước suối cạn sạch, cũng liền từ sơ giao biến thành tương giao.

Sắc Không hỏi: “Nghe nói thuật xem tướng của đạo gia là đệ nhất, đạo trưởng có nhìn thoáng qua không?”

Kỷ Thanh Yến hỏi lại: “Đại sư tin mệnh?”

Sắc Không nghe vậy buông chén sứ xuống, cười nói: “Bần tăng tin phật.”

Kỷ Thanh Yến vỗ tay cười to, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “Đại sư trán rộng, mi cong mắt sâu, môi đầy đặn, vành tai tròn mềm, chỉ sợ… mệnh có chút phạm đào hoa.”

Sắc Không ngẩn ra, chắp tay lắc đầu: “Đạo trưởng nói đùa, bần tăng là người trong cửa phật, đoạn hồng trần tịnh lục căn.”

Kỷ Thanh Yến dựa lưng vào gốc cây cổ thụ phía sau, chậm rãi mỉm cười: “Phật cũng thế, đạo cũng thế. Ngươi và ta nói là người ngoài cõi hồng trần, lại có ngày nào chưa từng đứng giữa hồng trần? Tám trăm hồng trần ba nghìn nhân quả,  không ai biết được thiên ý, không ai tính được nhân tâm, như thế làm sao nói lục căn đều tịnh? Cuối cùng bất quá chính là ‘Ngẫu nhiên mở mắt nhìn thiên hạ, kẻ đáng thương thân do mắt người’, chính lúc tự cho là siêu thoát thế ngoại, mới hoàn toàn rơi vào phàm tục.”

“Lời của đạo trưởng hữu lý.” Sắc Không trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nhúng bàn tay vào trong nước “Bất quá, hồng trần tựa như nước bùn lắng xuống, tu hành lại như nước chảy bên trên. Có kẻ bị vây trong ao tù, có kẻ loay hoay trong vũng nước đục, cũng có người thẳng tiến không lùi, thanh giả tự thanh. Trong mắt bần tăng xem ra, tịnh cùng không tịnh, đều giống tĩnh cùng không tĩnh… A Di Đà Phật.”

Ngữ khí Kỷ Thanh Yến càng có chút ôn hòa nhu hoãn: “Đại sư lòng có Niết bàn, dĩ nhiên là tốt nhất. Tả hữu ngươi tin chính là phật, mà qua bỏ số mạng. Đương nhiên chưa nói tới trầm luân nghiệp chướng chấp mê bất ngộ.”

Bọn họ uống xong hai bầu nước suối, nhìn nhau mỉm cười, đường ai nấy đi.

Kỷ Thanh Yến kỳ thật cực kỳ bận rộn. Hắn thân là chưởng môn một phái không thể ở bên ngoài lâu. Sau khi quay lại Vong Trần phong xử lý sự vụ môn phái tồn đọng suốt hai tháng, lại theo thông lệ hỏi thăm tin tức Đoan Thanh rời cung đã lâu từ đệ tử du lịch bên ngoài. Tiếp đó chỉ dạy đệ tử luyện võ tu đạo, thường thường còn phải xuống núi đi tam sơn tứ hải hành sự, vừa để tăng hiểu biết cũng vừa là nghĩa vụ phải làm, hận không thể đem một người phân thành mười phần để dùng.

Cuối thu năm đó, nghe nói sông Vân Sa gây lũ lụt, gieo họa cho hơn mười châu huyện, triều đình lập tức hạ lệnh địa phương toàn lực cứu tế, các môn phái võ lâm lân cận cũng đều phái người đi qua trượng nghĩa tương trợ. Thái Thượng cung cách nơi này khá xa, nhưng mà Kỷ Thanh Yến vừa mới du lịch đến đây, không nói hai lời liền gia nhập trong đám quân binh đến cứu tế, thình lình nhìn thấy đằng trước có một cái đầu sáng bóng, đột nhiên mỉm cười.

Kỷ Thanh Yến đập lên bả vai hắn một cái, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo cùng đại sư thực là hữu duyên.”


Sắc Không quay đầu, hai tay chắp lại trước ngực: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!”

Thiên tai vô tình, lũ lụt hại đến mấy vạn dân chúng. Bao nhiêu người mất thân bằng bạn hữu, lại tổn hại tiền tài thân gia, khiến cho tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Đã vậy lại gặp phải đám người vô lương tâm, không cảm thông ngược lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khiến cho cuộc sống đã khổ sở ngày càng thêm họa vô đơn chí. Kỷ Thanh Yến cùng Sắc Không gặp được mấy lần, tuy rằng ra tay ngăn trở, nhưng mà chỉ trị phần ngọn không trị được gốc, cũng như bắt cóc bỏ dĩa.

Thường nói trước thiên tai nhân họa chính là nên dùng lời trấn an xoa dịu, dùng bạo lực trấn áp càng làm cho xung đột tăng lên. Kỷ Thanh Yến suy ngẫm hồi lâu, quyết định mở điểm chữa bệnh từ thiện.

Sau khi lũ lụt người chết khắp nơi, lúc này lại là thời tiết cuối thu, cực kỳ thuận tiện sinh ra dịch bệnh lây lan. Huống chi trong đám nạn dân có không ít người mang thương bệnh, thân thể suy yếu, ngay cả khi họ muốn phục hồi, cũng bất quá là hữu tâm vô lực.

Cho cá không bằng dạy câu, có thể vượt qua tâm bệnh cũng chỉ là tự mình cứu mình.

Kỷ Thanh Yến y thuật không tệ. Trong Thái Thượng ai có chút đau đầu nhức óc, cũng đều tìm đến hắn xem bệnh lấy thuốc. Chỉ là không bột đố gột nên hồ. Tiền bạc trên người Kỷ Thanh Yến đã dùng sạch, dược liệu mua tới cũng chỉ như muối bỏ biển. Cũng may quan phủ quản sự cũng không tầm thường, sau khi thấy việc hắn làm liền vội vàng triệu tập đại phu ở các huyện lân cận, mang theo dược liệu dẫn người ùn ùn mà đến, tại khắp nơi mở điểm chữa bệnh từ thiện, còn điều chút nhân lực vật lực hỗ trợ cho Kỷ Thanh Yến.

Sắc Không lại không giỏi kỳ hoàng thuật, liền dứt khoát lấy một thân võ nghệ khí lực khiêng đất đá gia cố đê. Ban ngày hắn bước thấp bước cao mà giẫm lên bùn đất, buổi tối dùng chút lương khô tạm nghỉ bắt đầu tĩnh tâm niệm kinh. Dần dà, có nạn dân mê mang luống cuống tự phát đến bên cạnh hắn ngồi nghe, nhân số từ từ tăng lên, biểu tình bọn họ cũng từ thảm đạm tuyệt vọng chậm rãi hồi phục. Kỷ Thanh Yến nhìn thấy, không thể không mỉm cười.

Vào ngày hôm đó, bọn họ gặp một cô nương áo xanh đang giáo huấn du côn.

Kỷ Thanh Yến chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, liền biết cô nương này tính tình như cột chống trời đứng thẳng tắp, ngạo khí đến mức thà chết không cúi đầu, trên người không giấu được khí tức sát phạt huyết tinh, trong mắt lại không quá nhiều hung ác nham hiểm.

Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt xem như chia tay trong không vui. Nhưng mà sau đó không lâu, Kỷ Thanh Yến liền cảm giác được có người đang âm thầm theo dõi. Người nọ không có ác ý, chỉ là tràn ngập dò xét đánh giá.

Sắc Không cũng phát hiện. Nhưng mà tăng nhân này xưa nay an tĩnh như đầu gỗ đần độn, không nói nhiều một câu, cũng không nhiều thêm một chuyện, mỗi ngày cứ đắp bờ niệm kinh thay phiên luân chuyển, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Cho đến một đêm lạnh giá đó, nữ tử một thân áo lam đỡ tăng nhân mê man đi vào doanh trướng. Kỷ Thanh Yến nhìn lại, nàng cúi người đem thân thể hắn đặt lên chiếc giường trải cỏ khô, thần tình không kiên nhẫn, động tác lại rất nhẹ nhàng.

Nữ tử nhướng đuôi mắt, hất cằm lên: “Ta là Hà Liên Nguyệt.”

Kỷ Thanh Yến ở trong lòng đem cái tên này phẩm vị một khắc, chỉ đọc ra ý “Cố ảnh tự liên” (*) cũng không hợp với một thân ngông nghênh của nữ tử này. Nhưng mà hắn xưa nay không khiến người khác không thoải mái, dĩ nhiên liền bất động thanh sắc, chỉ ôn tồn trò chuyện.

[(*) Chữ Liên trong tên nàng không phải là Liên của hoa sen, mà là Liên trong thương xót. Cố ảnh tự liên: ngoảnh lại tự thương thân.]

Sau đêm đó, rốt cuộc đã có người giúp hắn chia sẻ áp lực chẩn bệnh cứu tế nơi đây. Hà Liên Nguyệt y thuật mặc dù không cao minh, hạ châm điểm huyệt lại là cực giỏi, xử lý ngoại thương càng không chút nào nương tay. Nàng tính tình không tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể chọc đến mày liễu dựng thẳng. Nhưng mà Kỷ Thanh Yến quan sát nàng mấy ngày, cũng không thấy người này phát giận đối với người già yếu phụ nữ hay trẻ con, có thể thấy con người nàng ngạo khí đầy tim, giữ mình tự trọng.

Hà Liên Nguyệt luôn miệng chê bai ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ không tốt, muốn sớm quay về nhà, nhưng lại phái người đưa dược liệu tới doanh địa càng ngày càng nhiều. Thời điểm Kỷ Thanh Yến kiểm kê nhìn thấy thương nhân đi theo cưỡng ép giấu đi gương mặt sợ hãi, liền đối với lai lịch nữ tử này lại thêm vài phần suy đoán.

Nhưng mà, hắn cũng không ghét nàng khẩu thị tâm phi như vậy, thậm chí lại có chút trân trọng. Dù sao trên đời này rất nhiều kẻ nói đến dễ nghe, nhưng người làm được việc tốt cũng rất ít.

Chỉ là trong lòng Kỷ Thanh Yến dâng lên một tia bất an. Hắn nhìn thấy ánh mắt Hà Liên Nguyệt lưu luyến với bóng dáng Sắc Không, cũng phát hiện thời điểm Sắc Không mặc niệm tâm kinh càng ngày càng nhiều.

Tâm không tĩnh ắt đi loạn hướng. Hắn là vì cái gì mà loạn?

Kỷ Thanh Yến từ đuôi lông mày Sắc Không thấy được một chút đỏ nhạt, bỗng dưng nhớ tới một câu bâng quơ ngày đó bên bờ suối, không thể ngờ lại thành tiên tri.

Có dịp, bọn họ đi bộ phía trước. Sắc Không vẫn niệm kinh văn như cũ, hai mắt nhắm lại không nhìn vạn vật, dựa vào tiếng bước chân người đi, tiếng xe ngựa mà phân biệt con đường phía trước. Nếu không có Kỷ Thanh Yến chu đáo tỉ mỉ, thật đúng là không phát hiện ra manh mối.


Hắn nhìn tăng nhân không ngừng khép mở môi, lại quay đầu nhìn liếc một cái đến thân ảnh nữ tử dần dần biến mất tại ngã rẽ sơn đạo, nhịn không được mở miệng ngắt lời nói: “Đại sư, ngươi thấy nàng đẹp không?”

Sắc Không hơi ngừng lại, nói: “Người xuất gia không quan tâm đến sắc tướng, bần tăng…”

“Ngươi trong mắt không nhìn nàng, trong lòng lại nghĩ đến nàng. Như vậy mở mắt hay nhắm mắt, thấy hay không thấy, có cái gì khác nhau?” Kỷ Thanh Yến lắc đầu “Tâm bất động, nói gì đến cầu tâm tĩnh?”

Sắc Không mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn vầng trăng non trên bầu trời, một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Kỷ Thanh Yến lớn hơn Sắc Không mười lăm tuổi, là luận đạo tri giao, cũng coi như nửa trưởng bối, thấy thế nhân tiện nói: “Trần tâm đã động, ngươi là nghĩ như thế nào?”

Sắc Không lẩm bẩm nói: “Ta đối với nàng, không phải là yêu thích sắc đẹp, ta…”

Ba nghìn nhân quả ba nghìn nghiệp. Hắn chính là khi cơ duyên đến nhìn trúng người, liền tựa như tảng đá cứng vỡ ra khe hở, từ giữa mọc lên những mầm cây, tuy rằng chưa từng nở hoa kết quả, nhưng mà đã cắm rễ sinh cành, bám vào leo lên, đem tất cả bướng bỉnh còn lại đều vây trong tấm lưới sinh mệnh.

Tình sinh ý động, chỉ một ý niệm đã thành kiếp.

Kỷ Thanh Yến nhịn không được thở dài, lại không có quyền xen vào. Chưa nói đến Sắc Không là người rất đúng mực, chỉ cần một chuyện tình cảm đã không có đường cho người ngoài can thiệp, vừa khiến đương sự chán ghét cũng khuấy nước đục ngầu, tội gì phải vậy?

Sắc Không dọc theo đường đi tĩnh tu thiền tâm, Kỷ Thanh Yến cũng hy vọng hắn có thể đem đoạn trần duyên này buông bỏ, đừng có liên lụy chính mình lại lo ngại cho nữ tử kia. Không ngờ rằng mấy ngày sau, bọn họ lại gặp nhau trong chiều thu đầy lá rụng bay tán loạn.

Kỷ Thanh Yến nhìn Hà Liên Nguyệt nói cười vui vẻ, lời trong tiếng ngoài đều là thăm dò. Sắc Không nhìn như chất phác đến thờ ơ, ngón tay kích lần tràng hạt trong lơ đãng lại run rẩy.

Nàng động tình, hắn loạn tâm. Điều Kỷ Thanh Yến lo sợ, cũng chỉ như vậy.

Kỷ Thanh Yến không nói một lời, chỉ có thể đeo sát bên cạnh, hy vọng trước khi hai bên rõ ràng, không ai tạo thành sai lầm lớn, miễn cho hết thảy không còn cách cứu vãn.

Nhưng mà thế sự khó lường, liền phát sinh trong một trận chiến tại Tư Quyết cốc.

Cùng “La sát nữ” Triệu Băng Nga đao kiếm giao thủ, Kỷ Thanh Yến từ cặp mắt thoạt nhìn lạnh như băng kia lại thấy xẹt qua một tia phức tạp. Đây không phải là cảm giác đối với cừu nhân xa lạ, lại càng giống như chuyện cũ tái diễn, cố nhân lại không như xưa.

Trái tim hắn giật thót lên, cố ý biến chiêu dẫn đao pháp nàng, càng đánh lại càng kinh hãi. Một suy đoán nổi lên trong lòng, đáng tiếc chiến cuộc ngay sau đó đã bị người cắt ngang, bất đắc dĩ mà chuyển sang tấn công người khác.

Nếu nói việc phát giác Hà Liên Nguyệt chính là Triệu Băng Nga khiến trong lòng hắn kinh ngạc, thì chuyện phát sinh giữa Sắc Không cùng Triệu Băng Nga sau khi rơi xuống đoạn nhai càng làm cho trái tim hắn trầm xuống.

Nhưng Kỷ Thanh Yến không có lập trường đi trách cứ một người bị thương nặng đến u mê, càng không có tư cách đi nghi ngờ một nữ tử tình thâm vô hạn.

Hắn chỉ có thể lúc nàng tập tễnh bước đi đem người ôm lên, một bên khuyên giải an ủi một bên dẫn bọn họ đi qua đoạn đường gian nan nhất này.

Kỷ Thanh Yến biết Triệu Băng Nga lắng nghe mình nói, chỉ tiếc trong lòng nàng tràn ngập tình ái, như đi trên con đường độc đạo không thể quay lại.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ.


Như lửa bén gỗ mục, bập bùng sáng chói; Người vướng vào lưới tình, càng cháy càng nồng. Lửa cháy cho dù mạnh, cũng có thể dập đi; Lửa tình đốt thế gian, triền miên không thể tắt. (*)

[(*) trích từ «ái dục triền miên kệ», chỗ này hơi chém á]

Sắc Không sau khi tỉnh lại, Kỷ Thanh Yến đã ở bên cạnh hắn trông chừng ba ngày hai đêm, lời ít mà ý nhiều an bài xong mọi chuyện, mới nói: “Phương trượng Vô Tướng tự phái người tìm ngươi trở về, muốn lập ngươi làm Thủ tòa.”

Nghe vậy, Sắc Không đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Bần tăng không xứng đáng.”

“Bởi vì ngươi phá sắc giới?”

Kỷ Thanh Yến hiếm có thời điểm ép hỏi gần như nói trắng ra đến như vậy, Sắc Không im lặng một khắc, gật đầu nói: “Bần tăng phá sắc giới, động trần tâm, cô phụ bồi dưỡng của sư môn.”

“Như vậy, ngươi tính toán làm như thế nào?”

Kỷ Thanh Yến nhìn Sắc Không thật sâu, ngay cả tia sáng trong đáy mắt hắn chợt lóe rồi biến mất cũng không bỏ qua, thấy người này im lặng nói không lên lời, nhân tiện hỏi: “Đạo gia nói yêu, chính là thuận tâm tùy tính, tuyệt không thay đổi, vậy phật gia lại là như thế nào?”

Một lúc lâu, Sắc Không mới nói: “Phật môn đệ tử đoạn tình tịnh niệm, là bởi vì tâm sinh tư tình sẽ cô phụ chúng sinh, tình thâm thì ý trọng, mê loạn sẽ sinh tâm ma, cho dù niệm bao nhiêu kinh văn lạy bao nhiêu phật tượng cũng đều không hữu dụng. Nhưng mà…”

Dừng một chút, tăng nhân tuổi trẻ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà một chữ tình, yêu hận hai đầu, sinh ra chấp mê tham luyến, dễ bốc đồng nhưng lại khó lâu dài, nên sẽ dễ bị biến đổi. Chỉ có… từ bi vi hoài, mới thành đại ái, gặp mưa gió không suy chuyển, trải thế sự không thay đổi.”

Kỷ Thanh Yến thở dài một tiếng.

Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc. Thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị.

Triệu Băng Nga đối với Sắc Không chính là yêu từ sắc, ý động mà sinh tình, chính là tình cảm nam nữ tối bình thường cũng tối chân thật nhất; Sắc Không đối với Triệu Băng Nga, là bởi vì duyên mà động, từ ý niệm biến hóa, lại là tình cảm tinh thuần nhất cũng khó nói ra nhất.

Tình yêu của nàng cùng hắn, liền tựa như làn da và xương cốt của một người, một bên trong một bên ngoài, vừa gắn bó lại vừa xa cách.

Triệu Băng Nga muốn viên mãn chính là tình cảm riêng tư hai tâm tương nguyện. Sắc Không muốn thành toàn lại là tình cảm rộng lớn, chúng sinh bình đẳng. Tình cảm của bọn họ ngay từ đầu đã không đồng tâm, hiện giờ đến sơn ải quan khẩu, cũng không ai biết kế tiếp sẽ là chung đường hay là lạc lối?

“Sắc Không,” Kỷ Thanh Yến nghiêm mặt nói “Ngươi từ bi vi hoài, đại ái chúng sinh, điều đó đều không có gì sai. Nhưng mà ngươi cũng phải nhớ rõ… Bản ngã cũng là ta, tiểu ái cũng là yêu. Ngươi từ bi cũng phải bình đẳng công bằng, chớ đừng phụ Già Lam lại phụ chân tâm.”

Sắc Không theo xe ngựa lên đường nhất kỵ tuyệt trần. Hắn minh bạch hay không, Kỷ Thanh Yến cũng không biết được. Chỉ là mắt thấy Triệu Băng Nga đuổi theo, Kỷ Thanh Yến nhíu mày, cũng hướng Vô Tướng tự đuổi qua, mới kịp thời ngăn lại một hồi quyết chiến suýt nữa đã lưỡng bại câu thương.

Kỷ Thanh Yến thấy rất rõ ràng, Sắc Không tại thời điểm cuối cùng đã lưu lực. Việc này không khác gì hắn lưu lại tình cảm không thể chấp nhận trong thế tục này.

Triệu Băng Nga sau khi đắc thắng lòng tràn đầy vui mừng rời đi, Kỷ Thanh Yến suy nghĩ trước sau, không vội quay về Vong Trần phong, mà là lặng yên lẻn vào Vô Tướng tự.

Kỷ Thanh Yến không ngờ tới, đêm đầu tiên Sắc Không trở về chùa đã hướng phương trượng, thủ tòa cùng chấp pháp tăng trưởng lão thẳng thắn thành khẩn thú nhận hết thảy, bao gồm cả việc hắn động tâm loạn ý, phá giới sắc dục cũng không giấu diếm, trán dập thật mạnh xuống gạch, thân thể phủ phục trên mặt đất, nói: “Đệ tử phụ lòng sư trưởng, làm nhục phật môn, nên bị trừng phạt, không dám liên luỵ sư trưởng, hoàn toàn gánh chịu, tuyệt không dám chối.”

Phương trượng kinh hãi, thủ tòa tức giận. Một trăm tám mươi trượng đánh xuống thật mạnh. Kỷ Thanh Yến núp trong bóng tối thu vào trong mắt, đều có thể ngửi được mùi máu càng lúc càng nồng đậm hơn.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Sắc Không không vận nội lực chống đỡ, cũng không kêu đau cầu xin tha thứ, chỉ cắn chặt răng chịu đựng, mỗi trượng hạ xuống là một câu A Di Đà Phật. Cho đến lúc hoàn thành một trăm tám mươi trượng, hắn đã là da tróc thịt bong, nói không lên lời.

Phương trượng chính là sư phụ hắn thụ nghiệp, vừa than vừa tiếc: “Đứa nhỏ ngốc a, ngươi nhớ kỹ ‘A Di Đà Phật’, làm sao không thể động tâm nhẫn tính, vứt bỏ tục niệm, trái lại phạm vào sai lầm đến bực này chứ?”

“A Di… Đà phật…” Sắc Không nằm trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nghe vậy lệ rơi đầy mặt, chậm rãi chắp tay, nói: “Sư phụ… niệm Phật không khó, khó ở chỗ chuyên tâm; chuyên tâm cũng không khó, khó ở chỗ đoạn yêu hận… Nhưng tâm giữ chính, nhân gian nơi nào không là đất Phật?”

Hắn khóc không thành tiếng, lại nói không hối hận.


Kỷ Thanh Yến rốt cục hiểu được, Sắc Không sở dĩ nguyện ý nhận thua Triệu Băng Nga, căn bản là bởi vì hắn lần này trở về thỉnh tội là một, rời khỏi phật môn là hai, sớm đã quyết định phá giới hoàn tục, cho nàng một lời hồi đáp.

Trong lúc nhất thời cảm xúc lẫn lộn, Kỷ Thanh Yến không biết chính mình nên tiếp tục lo lắng hay là nên thở phào. Nhưng mà không đợi hắn nghĩ cho xong, đột nhiên có người xâm nhập Vô Tướng tự, mang đến một tin tức …

Vãn Nguyệt đao chủ Hà Liên Nguyệt, thân phận thật sự chính là thân muội của Táng Hồn cung chủ Hách Liên Trầm, biệt danh “La sát nữ” Triệu Băng Nga.

Một khắc kia, toàn bộ mọi người kinh hãi đứng sững đương trường. Kỷ Thanh Yến theo bản năng nhìn Sắc Không, lần đầu tiên ở trên mặt hắn thấy được biểu tình trống rỗng.

Trong vòng mười ngày, tất cả các đại môn phái bạch đạo cũng đều biết tin tức này. Những người đã từng nhìn Vô Tướng tự chê cười, cả những người có lòng khoan dung đều hoàn toàn thay đổi. Có người nói yêu nữ bụng dạ khó lường, là cố ý muốn vũ nhục Vô Tướng tự; cũng có người nói yêu nữ không biết liêm sỉ, câu dẫn phật môn đệ tử khiến người khinh thường…

Đủ loại âm mưu luận điệu che trời lấp đất, chôn vùi tấm chân tình đơn giản thuần khiết, chỉ để lại dụng tâm kín đáo khiến người người phỉ nhổ.

Chỉ có vài thanh âm bất đồng, tựa như cành hoa rơi trong biển nước, đảo mắt đã bị chôn vùi dưới sóng to gió lớn, cuối cùng cũng hòa giọng đồng tâm hiệp lực.

Ngày Triệu Băng Nga đến Vô Tướng tự, trong chùa giương cung bạt kiếm, không biết bao nhiêu người lòng đầy căm phẫn muốn xông ra bắt nàng, bất luận là chết hay sống.

Chắn ở trước nghìn người chỉ chỏ, chỉ có một tăng nhân.

Sắc Không sau lưng đè lên cánh cửa, nghe tiếng Triệu Băng Nga đập cửa giận dữ, hắn dùng hết sở học một đời nửa bước không dời, đem đao quang kiếm ảnh tưởng muốn phá cửa mà ra đều quây giữa hai quyền của mình, trong miệng chỉ niệm: “A Di Đà Phật.”

Vì thế Kỷ Thanh Yến đi ép Triệu Băng Nga.

Hắn không biết Sắc Không sau ngày hôm nay sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, chỉ biết là nếu Triệu Băng Nga không đi, mọi việc Sắc Không làm hết thảy đều thành vô ích, chính mình mai sau nhớ lại việc này cũng sẽ hối hận vì đã không hành động.

Xưa nay, Kỷ Thanh Yến không thích nói năng dài dòng; Hiện giờ hắn lại càng không thể nhiều lời.

Triệu Băng Nga mới vừa bị hắn ép đi, hiệp sĩ các phái liền đuổi sát xuống núi. Kỷ Thanh Yến đối mặt với nghìn người chỉ chỏ, không nói một lời, lẳng lặng phẩy tay áo bỏ đi.

Người bên ngoài đàm luận như thế nào, trong mắt Kỷ Thanh Yến xem ra đều không can hệ. Chung quy là người làm có trời cao soi xét, đi ngay đứng thẳng giữ gìn chính nghĩa luôn trọng yếu hơn xảo ngôn lệnh sắc.

Hắn đã làm việc mình nên làm, chu toàn tình cảm nên tận, cho dù từ nay về sau cảnh còn người mất, mọi sự cũng đã phủ bụi dày.

Kỷ Thanh Yến chỉ là có chút đáng tiếc.

Nhất thiết ân ái hội, Vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố. Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố. (*)

[(*)  Trích từ “Diệu Sắc vương cầu pháp kệ”, mỗ tạm dịch: Ân ái trên đời này, đều vô thường chóng phai. Trần thế nhiều khổ nạn, đời người như sương mai. Vì yêu sinh sợ hãi, vì yêu sinh ưu phiền. Kẻ nào buông chữ ái, lòng mới được an nhiên.]

[Thanh Sơn Hoang Trủng nói:

Phong đao – Phật Đạo thiên chính thức kết thúc. Có lẽ mọi người sẽ có muôn vàn ý khó bình, nhưng mà trăm sông đổ về một biển đã là kết cục đến trễ ba mươi năm của bọn họ.

Bên trong còn có một ít manh mối không nói rõ, là để cài cắm cho hồi sau, bao gồm một sự tình của Đông Đạo Kỷ Thanh Yến, kính thỉnh chờ mong.

Nghỉ ngơi một chút, chương mới liền quay lại chủ tuyến Sở Diệp, nội dung cốt truyện+ tình cảm hai bên, mong là ta sẽ không ngủm củ tỏi trên bàn phím đi…]

[Count down: 44 rồi a…]

————–Sentancuoithu———–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.