Đọc truyện Phong Đao – Chương 153: Đường lui
Doanh Tụ là ai, ở đây ít có người biết. Nhưng mà hai cái tên “Minh Chúc đổ phường” cùng “Bách Quỷ môn” vừa ra khỏi miệng, mọi người đều cả kinh.
Lần này Táng Hồn cung âm mưu tính kế Võ Lâm đại hội, nếu không có Bách Quỷ môn trước tiên thiết lập bố trí, chỉ sợ người các môn phái tử thương càng thêm đáng sợ. Võ lâm hắc bạch lưỡng đạo đối với sự tồn tại của Trung đô Bách Quỷ môn, phần lớn thời điểm giữ kín như bưng, vừa không dám đối đầu cũng không thể giao hảo, trước nay song phương vẫn duy trì quan hệ vi diệu, có thể nhất thời hợp tác, cũng có thể đảo mắt trở thành địch nhân.
Về phần Minh Chúc đổ phường, tuy rằng thanh danh cũng không vang dội, nhưng mà trong chốn võ lâm người nên biết lại không một ai không biết. Bọn họ cùng Bách Quỷ môn đều là môn phái trung lập, từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng. Người trước lấy đánh cuộc làm sinh ý mua bán tin tức, người sau thì càng thiên về giao dịch đen, ranh giới rõ ràng đến cả đời không qua lại với nhau. Không ai ngờ tới hai thế lực trong bóng tối cực lớn này lại có ngày hợp tác.
Người tâm tư nhạy bén vào giờ khắc này âm thầm tính toán. Văn sĩ họ La lúc trước ở trong rừng cùng Sở Tích Vi phát sinh vướng mắc bỗng nhiên mở miệng: “Lại nói tiếp, lần này Táng Hồn cung bố trí bí mật như thế, Bách Quỷ môn là như thế nào phát hiện quỷ kế của bọn họ? Minh Chúc đổ phường xưa nay chỉ làm sinh ý đánh bạc, làm sao lúc này đây lại muốn thân ra chiến trường, còn đến ngay thời điểm khéo léo xảo diệu như thế?”
Những người nghi ngờ hai điểm này không phải là không có, chỉ là ngại với tình thế hiện nay không ai dám hỏi. Trước mắt có chim đầu đàn, trong đám người nhất thời vang lên tiếng nghị luận, cơ hồ muốn đem không khí vừa mới cùng chung mối thù đánh về nguyên trạng.
“Cha!” La Tử Đình cau mày mở miệng khuyên can “Đối đầu kẻ địch mạnh, không phải là thời điểm nói điều này.”
“La công tử lời ấy sai rồi. Hiện tại đại địch lâm đầu, nếu mà trước đó không đem ngưu quỷ xà thần trong nội bộ đều bắt ra, chúng ta chẳng lẽ còn phải đề phòng dao đâm sau lưng?” Không biết là ai âm dương quái khí mà tiếp lời, ngay sau đó đã bị một cục đá hung hăng đập vào mặt, phun ra hai cái răng mang theo máu.
“Đường đường nam nhi, dám nói liền dám đảm đương. Có bản lĩnh bố trí thị phi, như thế nào lại không dám đứng ra nói chuyện?” Sở Tích Vi phủi mấy hạt bụi trên tay, khóe miệng cong cong, vẻ tươi cười lại không tới đáy mắt.
Hắn ra tay, tựa như nước lạnh rót vào chảo dầu sôi, khoảng khắc bắn ra tung tóe. Văn sĩ họ La đem La Tử Đình đẩy ra, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa mới ở trong rừng đã thấy ngươi giúp bọn người Bách Quỷ môn kia dấu đầu lộ đuôi, hiện tại dám ra tay đả thương người, quả nhiên là không đem quần hùng để vào mắt sao?”
Ánh mắt Doanh Tụ hơi nhíu lại.
Hoa Nguyệt sơn trang là một phái lớn trong võ lâm bạch đạo, thành lập từ thời Cao tổ, nhiều thế hệ gia huấn đều nhiệt tình vì lợi ích chung, giúp mọi người làm điều tốt, gia học văn võ đều xem trọng. Gia chủ mặc dù không có người đăng đường bái tướng, cũng không có khả năng hô to gọi nhỏ, lại đều văn võ song toàn, tầm nhìn xa trông rộng, thậm chí còn giành được Hoàng thương béo bở ở đất Nam, trong chốn giang hồ như cá gặp nước. Đáng tiếc đến đời này, gia chủ La Kình Sơn văn võ mặc dù không tệ, lòng lại tràn đầy lợi dục, tầm mắt cũng hẹp hòi.
“Những người có thể giết địch chiến thắng được xưng là ‘Hùng’, La gia chủ lại lấy tư cách gì để tự xưng anh hùng?” Sở Tích Vi lạnh lùng mỉm cười “Tại hạ Diệp Phù Sinh, bất quá chỉ là một người giang hồ, muốn hướng La gia chủ thỉnh giáo.”
La Kình Sơn vươn cổ lên, khoanh tay mà đứng: “Dĩ nhiên là lấy tư cách của Hoa Nguyệt sơn trang.”
“Ngươi không phải là người sáng lập, cũng không phải là người phát dương quang đại, bất quá chỉ là kẻ được đầu thai chỗ tốt, ngồi hưởng phúc của tổ tiên, có vinh quang gì đáng nói chứ?” Doanh Tụ che miệng cười khẽ, một đôi mắt câu hồn chớp chớp quyến rũ mị hoặc, lại vô duyên vô cớ đầy vẻ cao ngạo châm chọc “Đương nhiên, nếu La gia chủ có biện pháp trong vòng một canh giờ đem toàn bộ nhân thủ Hoa Nguyệt sơn trang triệu tập lại đây, bảo hộ mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này, đích thực là ‘Người hiệp nghĩa tự thành anh hùng’, nô gia tất rót rượu bồi tội không dám khinh mạn. Ai nha… tiểu nữ tử lời nói thẳng không hiểu quanh co, La gia chủ đại nhân đại lượng!”
Nàng lời còn chưa dứt, trong đám người đã truyền ra vài tiếng cười cố nén lại. Gương mặt La Kình Sơn nhất thời biến thành xanh mét, nếu không được La Tử Đình gắt gao đè lại, chỉ sợ cũng nhịn không được muốn động thủ.
Sở Tích Vi âm thầm lắc đầu. Cái người La Kình Sơn này tính tình nhỏ mọn, nhãn giới thấp, bất quá là một tên hề nhảy nhót không phụ Hoa Nguyệt sơn trang mấy chục năm cơ nghiệp. Trái lại đứa con trai độc nhất của hắn là La Tử Đình còn có chỗ đáng xem, chỉ cần lịch lãm thêm vài năm cũng không đến mức không người nối nghiệp.
Chẳng qua lời này của Doanh Tụ tuy thống khoái, nhưng cũng đích xác đắc tội với người khác. Sở Tích Vi cũng không tin là chủ nhân Minh Chúc đổ phường lại ở thời điểm này cậy mạnh. Huống chi bản thân hắn đang ở chỗ này, đối phương có thể cùng Tôn Mẫn Phong dắt tay nhau mà đến, lại miệng nói chịu ủy thác của “Bách Quỷ môn chủ Sở Tích Vi”, hắn cho dù là lấy đầu gối mà nghĩ cũng đoán được Doanh Tụ là người hợp tác Diệp Phù Sinh thay hắn tìm tới.
Chính bởi như thế, trong lòng hắn mới đột nhiên sinh ra cảm giác không ổn.
Già Lam thành cùng Vấn Thiện sơn mặc dù không xa ngàn dặm, nhưng ở thời điểm mấu chốt này muốn liên hệ tin tức cũng không đơn giản. Lúc hai người bọn họ thế thân lẫn nhau phân chia làm việc, cũng đã đem toàn bộ bố trí của từng người an bài. Diệp Phù Sinh nếu không biết trong Vô Tướng tự biến cố liên tục thậm chí xuất hiện binh mã dị tộc, dĩ nhiên cũng sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung đưa viện thủ lại đây cho hắn.
Trừ đi thời gian trên đường bôn ba, nếu Diệp Phù Sinh không chiếm được tin tức tin cậy, xác định bên này sẽ có biến cố, nếu không đám người Doanh Tụ tuyệt đối không đến đúng thời điểm mấu chốt này.
Chỉ là y đưa tới bọn người Tôn Mẫn Phong cùng Doanh Tụ, mà mình lại không thấy bóng dáng, thuyết minh bên trong thành Già Lam cũng không an ổn. Thậm chí… Diệp Phù Sinh đã nắm được cái đuôi mạch nước ngầm, lại liên lụy đến mãnh thú bên dưới, để tránh một đầu đi vào, mới nóng lòng đem những người y cho rằng có thể dùng đưa đến nơi này.
Từng tí manh mối ở trong đầu Sở Tích Vi chậm rãi xâu chuỗi. Đáng tiếc người ở tại Vấn Thiện sơn, tin tức lui tới cũng bởi vì liên tiếp biến đổi mà gần như đoạn tuyệt, hiện tại nguồn tin duy nhất có thể thu hoạch cũng chỉ có Doanh Tụ cùng Tôn Mẫn Phong.
Nhưng mà có Doanh Tụ ở đây, hiểu biết của Tôn Mẫn Phong khó tránh khỏi sẽ bị người này che đậy, những gì hắn biết chỉ sợ cũng là do Doanh Tụ muốn cho hắn biết.
Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu vừa lúc đón nhận ánh mắt Doanh Tụ. Trong ánh mắt kia biểu lộ địch ý, cũng có đánh giá cùng thăm dò.
Nàng làm người gây sự, không phải vì muốn làm cái đích cho mọi người chỉ trích, mà là đang chờ Sở Tích Vi mở miệng hỗ trở, vừa suy tính thủ đoạn của hắn, cũng vì đem hai người ở tình thế này cột chung vào một thuyền.
Mắt thấy La Kình Sơn đẩy La Tử Đình ra, một cái chiết phiến đánh thẳng về hướng mặt Doanh Tụ, Sở Tích Vi cũng sinh ra phiền chán không muốn tiếp tục dây dưa, đưa tay một đao vẫn còn trong vỏ xuất ra, không chỉ chắn một chiêu này của hắn, còn thuận thế xoay ngược lại chụp trúng cánh tay La Kình Sơn, khiến người này cánh tay tê rần, chiết phiến suýt nữa rơi xuống đất.
“La gia chủ ghét ác như cừu, còn thỉnh trước hãy kiềm chế tính tình, lưu lại chém giết địch thủ mới phải.” Sở Tích Vi đứng phía trước Doanh Tụ cùng Tôn Mẫn Phong, đối mặt mọi người lại thu liễm thái độ cả vú lấp miệng em vừa rồi “Bách Quỷ môn cũng thế, Minh Chúc đổ phường cũng thế, làm ăn đều là chuyện mua bán tin tức, tự mình có tin tức riêng cũng chẳng có gì lạ. Huống chi mọi người chứng kiến đều biết trong chùa ám cọc vô số, nếu trước tiên để lộ tin tức tất sẽ thu nhận chuyện xấu càng lớn. Dưới tình thế cấp bách đành phải từ sáng vào tối, tránh đứt một sợi tóc động đến toàn thân. Không nói đâu xa, các vị từ biến cố mấy ngày gần đây cũng đã thấy động thái này không tệ, dĩ nhiên cũng có thể lĩnh hội chuyện gấp phải tòng quyền.”
Dừng một chút, Sở Tích Vi đem ánh mắt đảo qua, lại nói: “Trước mắt đại địch lâm đầu, mọi người tuy là võ công cao cường, rốt cuộc cũng chỉ là thịt xương phàm thai khó địch lại thiên quân vạn mã. Nếu bọn chúng ta có âm mưu, đều có thể bàng quan đợi công thành lui thân, không cần phải cùng mọi người bị vây ở nơi này. Lợi hay hại, ta tin tưởng các vị đều có cân nhắc, lúc này còn thỉnh mọi người tạm bỏ qua vướng mắc, ngẫm lại làm thế nào đối địch mới phải.”
Hắn một chiêu lập uy, đánh bại La Kình Sơn, lại lưu cho đối phương ba phần mặt mũi, cũng không đem sự việc quyết tuyệt, lời nói hợp tình hợp lý, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Mọi người nhớ đến hắn dẫn người quay lại hiệp trợ, lại cùng Triệu Băng Nga giao thủ qua một hồi, đao phong giao chiến sinh tử luân phiên, đích xác không phải là diễn trò có thể làm được.
Tôn Mẫn Phong trên mặt mang cười, lười biếng mà đứng ở phía sau Sở Tích Vi, nửa điểm cũng không lo lắng e ngại. Doanh Tụ nhìn hắn một cái, lại nhìn bóng dáng “Diệp Phù Sinh” này, đột nhiên có chút hoảng hốt, nháy mắt tiếp theo lại hoàn hồn định tâm.
Nhưng mà hắn thuyết phục được hơn phân nửa người, La Kình Sơn cũng được La Tử Đình đè lại nhẫn xuống cục tức, lại còn có kẻ không chịu buông tha, kêu lớn: “Ngươi nói đều là lập trường của Bách Quỷ môn cùng Minh Chúc đổ phường? Nhưng ngươi là ai, cùng Bách Quỷ môn là quan hệ gì, lại dựa vào cái gì đại diện bọn họ quyết định…”
Sở Tích Vi một ánh mắt liếc đi qua, cũng không sắc bén, người bị hắn nhìn đến lại lưng phát lạnh, nhất thời im miệng.
Tôn Mẫn Phong hợp thời mở miệng nói: “Dựa vào việc vị Diệp công tử này là bằng hữu sinh tử của Sở môn chủ chúng ta. Đừng nói đến việc trước mắt nhận uỷ thác quyết định, ngay cả làm chủ cũng có thể.”
Bạch đạo ít người nhận thức Diệp Phù Sinh, lại không một ai không biết đến Tôn Mẫn Phong. Hắn tồn tại như là chiêu bài của Bách Quỷ môn đối với bên ngoài, lời từ miệng hắn nói ra nhẹ nhàng cũng lại rất có trọng lượng.
Doanh Tụ cũng từ phía sau Sở Tích Vi đi lên bên cạnh, mặt mày lạnh xuống, nói: “Chúng ta là tới cùng chư vị vượt qua cửa ải khó khăn, không phải là muốn đồng thời chờ chết. Hiện tại đội binh mã dị tộc kia bị người của ta vây ở trong rừng phía tây, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh lại cực kỳ thiện chiến, như vậy khả năng chắn được không lâu lắm. Chúng ta lại ở đây đấu võ miệng lãng phí rất nhiều thời gian. Nếu các vị còn muốn tiếp tục nói linh tinh, chúng ta liền không phụng bồi.”
Sắc Không vừa rồi không lên tiếng, là bởi vì quần chúng đang kích động, mạo muội nói ra chỉ khiến phản tác dụng, dứt khoát buông tay để đám người Sở Tích Vi bộc bạch kinh sợ, hiện tại nên là lúc hắn khống chế.
Hắn hơi hơi giơ một tay áp chế tiếng bàn luận sôi nổi, hướng Doanh Tụ chắp tay nói: “A Di Đà Phật, nữ thí chủ có biết đội binh mã này số lượng bao nhiêu, chúng ta nếu muốn chế địch thì phần thắng mấy thành?”
“Nhân số hơn một ngàn, năm phần thắng.” Dừng một chút, Doanh Tụ lại bổ sung “Cái họa Táng Hồn cung chưa giải, bọn chúng chỉ sợ nội ứng ngoại hợp, chúng ta phần thắng thấp hơn.”
Sắc Không suy nghĩ một khắc: “Bọn họ từ phía Tây lại đây, nơi đó chỉ có đường từ Quỷ Khốc giản từ Tây lĩnh vượt qua hiểm đồ, không quá một vạn binh mã. Nói cách khác bọn họ không có hậu viện.”
“Không nhất thiết.” Sở Tích Vi khẽ nâng mắt “Hiểm đồ là kỳ binh, đường chính là đại quân. Cánh binh mã này từ Tây lĩnh đến, thay vì nói là muốn tấn công Vấn Thiện sơn, không bằng nói là cản đường phía sau.”
Khúc Cẩn trước tiên kịp phản ứng: “Muốn cản đường phía sau, trước diệt tiên phong… Ý Diệp công tử là, con đường phía trước không thông?”
“Hiện tại hướng Tây lĩnh có kì binh quấy nhiễu, chúng ta đi qua đúng là oan gia ngõ hẹp, không thể cứng rắn đối chọi; Tiêu Diễm Cốt cầm giữ đường núi phía Nam, Triệu Băng Nga hẳn là sẽ đi đến hội hợp; Đường núi phía Đông được Bách Quỷ môn kiểm soát, hiện tại xem như một đường khả thi, bất quá…”
Huyền Hiểu nói: “Bất quá cái gì?”
Sở Tích Vi hỏi lại: “Chúng ta rời Vấn Thiện sơn, lại nên lui đến chỗ nào?”
Hằng Minh nói: “Dĩ nhiên là lui hướng Già Lam thành!”
Lời vừa nói ra, không ít người đều gật đầu phụ họa. Hằng Viễn lại ngắt lời nói: “Không thể đi Già Lam thành.”
Thấy mọi người nhìn qua, Hằng Viễn sắp xếp suy nghĩ một chút, nói: “Táng Hồn cung muốn tính kế Võ Lâm đại hội, dốc hết toàn lực ma đạo đủ để khuấy long trời lở đất, hà tất còn phải dính líu đến quan ngoại dị tộc? Nói cách khác, một cánh kỳ quân dị tộc như vậy từ đường hiểm mà đến, chẳng lẽ chỉ là vì giúp Hách Liên Ngự chèn ép trung nguyên bạch đạo?”
“Vậy…”
“Ý của Túy Ông không phải là rượu. Táng Hồn cung muốn chèn ép bạch đạo là thật, nhưng hắn có thể thỉnh động binh mã dị tộc tuyệt đối không có khả năng là lý do này.” Sở Tích Vi quay đầu nhìn về phía Doanh Tụ “Doanh Tụ cô nương từ Già Lam thành đến, nơi đó nhiều người nhiều miệng tin tức linh thông, không biết có tin tức gì liên quan?”
Tự lúc gặp mặt tới giờ, Doanh Tụ mỗi khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, lại nghĩ tới dưới lớp da đến tột cùng người nào, đều khó tránh khỏi đối với Sở Tích Vi có chút khúc mắc. Nhưng mà một phen khống chế áp trận này, nàng thấy tận mắt tiểu hoàng tôn năm xưa chỉ biết khóc nháo làm nũng hiện giờ biến thành như vậy, ngôn hành cử chỉ cùng ngày xưa cách biệt một trời một vực, tâm cơ thủ đoạn, bố trí tiến thoái so với nàng đều không kém, bỗng nhiên liền minh bạch đối phương vì sao có thể đi đến thành tựu như ngày hôm nay, vì sao… lại được Diệp Phù Sinh coi trọng như thế.
Nàng khẽ vuốt tóc mai dấu đi thần sắc, nói: “Bên trong thành Già Lam có ‘Bách Túc’, một trong Ngũ Độc vệ của Táng Hồn cung, đầu lĩnh là Huyền Vũ điện chủ Ngụy Trường Quân. Ngoài ra… chúng ta ở trong thành phát hiện dấu vết hoạt động của quan ngoại dị tộc.”
Doanh Tụ đem những tin tức bỏ đi một phần trong đó không thể để người khác biết, còn lại chín phần thực một phần giả nói ra, trong thời gian ngắn nhất để mọi người minh bạch như thế nào là “Tình thế nguy hiểm không thể xem nhẹ”.
Cuối cùng, nàng lại nói: “Tuy rằng Sở môn chủ ở lại trong thành thu thập ‘Bách Túc’, nhưng trước mắt liên lụy đến quân tình, chỉ sợ y cũng hữu tâm vô lực. Các vị nếu muốn rút về Già Lam thành, cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Nếu dị tộc đại quân đến, bên trong Già Lam thành lại có nội ứng, chỉ sợ người lưu thủ trong đó liền thành cá trong chậu. Bọn họ tìm đến nương tựa cũng thực sự có khả năng sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa, gặp phải trước sau giáp kích không chỗ có thể trốn.
La Kình Sơn lạnh lùng nói: “Chiếu theo lời ngươi như vậy, không bằng dứt khoát tại đây chờ chết tốt hơn à?!”
Tiết Thiền Y cau mày, đột nhiên ngước mắt nhìn lên: “Quanh Vấn Thiện sơn có chỗ nào có thể ẩn núp?”
Hằng Viễn nói: “Quanh đây tuy có thôn trấn, nhưng có chút rải rác. Hơn nữa thứ nhất là sợ có thám tử, thứ hai nếu binh tai buông xuống, chúng ta sẽ đem tai hoạ đến cho dân chúng vô tội, hại người cũng hại mình.”
Sở Tích Vi nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Không, phải đi Già Lam thành.”
Sắc Không nghiêng đầu lại đây: “Già Lam thành nguy cơ tứ phía, Diệp công tử vì sao biết rõ núi có hổ còn muốn đi?”
“Lấy tình huống hiện tại của chúng ta, ngoại trừ Già Lam thành không có chỗ thứ hai có thể thu dụng. Cho dù biết có mai phục, cũng không có lựa chọn nào khác.” Dừng một chút, Sở Tích Vi chậm rãi nhếch lên khóe miệng, “Ta tin tưởng một người, y nói sẽ bảo vệ đường lui Già Lam thành, vậy ít nhất cũng đánh cuộc một phen.”
Lần này người phản bác hắn là Doanh Tụ. Nữ tử ngẩng đầu, trên gương mặt nhu hòa đáng yêu hiếm thấy lộ ra thần sắc hùng hổ dọa người, thanh âm gần như lãnh liệt: “Một mình ngươi tín nhiệm, đáng giá cho tất cả chúng ta phải mạo hiểm sao?”
Ánh mắt Sở Tích Vi dừng trên người nàng. Trong lòng Doanh Tụ bỗng nhiên đình trệ, giống như ánh mắt này hóa thành một bàn tay xuyên qua da thịt, nắm lấy trái tim dưới lồng ngực nàng.
“Doanh Tụ cô nương nếu mà không tin y, cũng sẽ không ở thời điểm mấu chốt này mạo hiểm đi vào Vấn Thiện sơn. Mấy cái thăm dò vô vị có thể dừng tại đây đi.” Sở Tích Vi đem Kinh Hồng chống xuống đất, bàn nhẹ nhẹ đặt lên chuôi đao, trên vỏ đao khắc hồng nhạn đối diện hướng Doanh Tụ “Nhân sinh luôn là một canh bạc, y nguyện ý cược tánh mạng, ta còn sợ gì nữa?”
Doanh Tụ nhìn hắn, im lặng không tiếng động.
Toàn trường khó hiểu lặng xuống. Từ trong đôi câu vài lời này nghe ra ủy thác tính mạng nặng nề. Phảng phất có người đem ngàn quân đặt ở một đầu, đánh cuộc chính là một hồi vạn kiếp bất phục, cũng có thể là tuyệt xử phùng sinh.
Khúc Cẩn nhìn về phía Sở Tích Vi, hít sâu vào một hơi: “Diệp công tử lời nói không sai, nhưng trận cược này quá lớn, ở giữa chỉ nảy ra nửa điểm sơ xuất cũng có khả năng dẫn đến hậu quả càng thêm nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải bàn tính kế hoạch kỹ càng, đem rủi ro đến mức thấp nhất.”
Mọi người sôi nổi phụ họa. Lúc tình thế cấp bách đích xác không có lựa chọn nào khác. Nhưng mà nếu có thể giảm thiểu rủi ro, ai cũng không muốn đi chịu chết.
“Khúc lão băn khoăn đích xác có đạo lý. Cho nên ý của ta là…” Liền nghe một tiếng leng keng, trường đao Sở Tích Vi ra khỏi vỏ khoanh tay mà đứng, ánh mắt như chớp đảo qua gương mặt từng người “Ai đi đường nấy, phân chia làm việc.”
[Thanh Sơn Hoang Trủng nói:
Lão Diệp không tiếc tính mạng, hết thảy hỗ trợ cho Sở Sở. Sở Sở trao cho lão Diệp tín nhiệm vĩnh viễn không hối hận. Hai người này ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mà tâm hữu linh tê cực kỳ ăn ý.
Ta vẫn cảm thấy tình cảm giữa nam nhân, hẳn phải khác với kiểu hồ hồ dính dính Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, mà chính là độc lập cùng phó thác cho nhau. Từ người bảo vệ, biến thành người kề vai cùng chiến đấu, đây chính là cảm giác cường cường cp trong lòng ta.]