Đọc truyện Phong Đao – Chương 141: Hóa bướm
Lúc này ở trong rừng, đám người bạch đạo ở lại canh giữ đột nhiên bị vây sát, bên trong lại lẫn ám cọc quay giáo đánh nhau, nếu không phải bọn họ không thiếu người tài giỏi, chỉ sợ tình huống càng lúc càng hỏng bét.
Lần này tới tham gia Võ Lâm đại hội, ngoại trừ mỗi thế gia môn phái đều có tiền bối phụ trách dẫn đầu, phần lớn vẫn là thiếu niên anh hùng. Những người này từ xưa đến nay đều khí phách phấn chấn tâm cao ngất trời, chuyện đột ngột xảy ra liền có bao nhiêu hoang mang lo sợ tiến thoái lưỡng nan. Mắt thấy tai vạ đến nơi, người bên cạnh bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, trưởng bối vẫn luôn chiếu cố bọn họ hoặc là không ở đây, hoặc là thân bị vây sát, hoặc là gặp nạn bị thương, bọn họ ngay cả chuẩn bị cũng đều không có, liền phải nhảy vào một hồi đao binh đi tranh ngươi chết ta sống, tim đập như nổi trống, nhưng không một ai dám làm người nhu nhược.
Rất nhiều người đều nghĩ đến ngày sau như thế nào, nhưng trên đời này đâu có nhiều ngày sau có thể để cho người ta từ từ mưu tính như vậy?
Vị công tử áo xanh trước đó cảnh báo, một tay chiết phiến múa như hồ điệp tung bay, khép mở tiến thoái đều nhanh như chớp. Thấy một thiếu niên phản ứng không kịp, hắn xòe quạt chắn một lưỡi đao sắp bổ xuống mặt, lập tức tay xoay chuyển, chiết phiến thu lại như đoản côn đánh vào cổ tay sát thủ, chấn cho hổ khẩu người này tê rần, cương đao rời khỏi tay.
Còn chưa kịp mắng thiếu niên kia đối địch mà phân tâm, liền thấy đối phương sắc mặt kinh biến, công tử áo xanh bỗng cảm thấy sau đầu có tiếng gió, đáng tiếc đã không kịp quay lại đỡ. Chỉ nghe một tiếng leng keng, trường kiếm ba thước thanh phong nghiêng xéo mà chen vào, trước lúc tai nạn xảy ra đã kịp ngăn trở được một cái Nga Mi thích đang hạ xuống sau gáy hắn.
Huyền Thông nhíu mày, cổ tay chấn động, trường kiếm rung lên, đem Nga Mi thích văng ra, nhưng cũng khiến không môn trước ngực mình sơ hở. Cũng may công tử áo xanh đã kịp phản ứng, một quạt từ dưới nách Huyền Thông xuyên ra, điểm thật mạnh lên huyệt Thiên Trung của sát thủ, kình lực chấn động, liền khiến người nọ thất khiếu chảy máu.
“Đa tạ!” Không kịp thở phào, Huyền Thông một bên quay kiếm đối địch, một bên bớt thời giờ đối công tử áo xanh nói.
Công tử áo xanh đem thiếu niên rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần kia bảo hộ bên cạnh mình, chiết phiến múa kín đến không kẽ hở, cười nói: “Là ta phải đa tạ một kiếm vừa rồi của đạo trưởng. Tại hạ là La Tử Đình của Hoa Nguyệt sơn trang, không biết đạo trường xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ Huyền Thông của Thái Thượng cung.”
Lưng tựa vào một chỗ, hai người đều thở ra nửa nhịp, thiếu niên được hai người bọn họ hợp lực che chở mắt thấy đao quang kiếm ảnh, tay cầm kiếm hết mở ra lại xiết vào, lẩm bẩm nói: “Chúng ta… sẽ chết sao?”
“Không liều mạng, đương nhiên sẽ chết.” Huyền Thông nhìn thoáng qua Huyền Hiểu cách đó không xa đang áp trận cho hai thiếu hiệp, hắn trước giờ trầm mặc ít lời, lúc này mở miệng cũng không có chí khí hào hùng gì, vẫn bình bình đạm đạm mà tự thuật hiện thực tối trầm trọng.
Vô luận ngươi từ đâu mà đến, vì sao mà đến, có chuẩn bị chu toàn hay không, việc đời sẽ không chờ người, cho dù ngươi chọn lựa đi hay ở, lấy hay bỏ, đều là việc khó khăn.
La Tử Đình nhìn ra được, thiếu niên này chỉ sợ ở nhà được nuông chiều, cho dù là học võ nghệ tốt, cũng chưa chân chính chịu qua mài giũa, trước mắt bị thập diện mai phục, sát khí đập vào mặt, đầu óc nhất thời nghĩ không ra.
Hắn không giống Huyền Thông nói nói thẳng như vậy, chỉ mạnh mẽ cầm tay thiếu niên, cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ có sợ, bất quá là chút súc sinh hai chân lòng lang dạ sói, để chúng ta đồng tâm hiệp lực làm thịt bọn họ nhắm rượu. Qua một trận này, mai sau chớ nói một cái Vấn Thiện sơn, ngũ hồ tứ hải ngươi đều có thể tung hoành!”
Thiếu niên ngơ ngác mà nhìn bọn họ, nước mắt thiếu chút nữa lăn ra, kiếm trong tay không biết khi nào đã ra khỏi vỏ. Một tiền bối cách bọn họ gần đó liếc mắt một cái, trên mặt biểu tình biến đổi, cũng không biết mấy câu nói này khiến hắn nhớ đến cái gì.
Đúng lúc này, hướng Vô Tướng tự đột nhiên xuất hiện ánh lửa, xa xa chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vọng tới. Mọi người trong lòng giật thót. Bọn họ bị động tĩnh nơi Độ Ách động khiến cho kinh sợ, cơ hồ đều mang theo toàn bộ những người tinh nhuệ, kẻ lưu lại bảo vệ trong chùa không đến nỗi là không có lực đánh trả, nhưng võ công cũng không phải là hạng cao cường. Huống chi nếu trong Vô Tướng tự xảy ra việc, những người đó sợ là đều thành ba ba trong rọ, muốn chạy cũng không đường mà trốn.
Có người trong lòng lo lắng, dưới tay tự nhiên liền sơ xẩy, trong chớp mắt liền biến thành thi thể không đầu. Một mặt lo lắng đường lui, một mặt bị giằng co khó thoát, lại có sát thủ ẩn núp trong rừng bắt đầu bắn tên, thỉnh thoảng có người ngã xuống, đương trường càng lúc càng lâm vào tình thế nguy hiểm.
Huyền Thông trên đùi bị trúng một mũi tên, may mà được thiếu niên kia đỡ lấy che ở phía sau. La Tử Đình ở bên người bọn họ nửa bước không dám rời. Huyền Hiểu vốn có tâm dẫn người thoát khỏi vòng chiến giải quyết cung thủ trước, đáng tiếc bứt ra không được, trong lòng như có lửa đốt.
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền đến. Mặt đất dưới chân rung lên một cái, giống như sấm sét đánh xuống đồng bằng, bổ vào mảnh rừng có nhiều cung thủ ẩn nấp nhất. Chỉ thấy ánh lửa hiện ra, mấy thân ảnh hoặc nguyên lành hoặc không trọn vẹn bị quăng ngã xuống đất, mùi máu tanh cùng với hương vị hồ tiêu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, hít vào phế phủ tựa như nuốt một khối than lửa.
Tiếng nổ chấn động khiến ù tai choáng váng, cho dù sát thủ hay là đám người bạch đạo, đều bị biến cố này kinh sợ. Cũng may một vị nữ hiệp kiếm pháp sắc bén kịp phản ứng trước tiên, quyết định thật nhanh nói: “Cơ hội tốt, mọi người đừng thất thần!”
Ở đây như rắn mất đầu, hiện tại có người ra mặt, tất cả mọi người lập tức kịp phản ứng, nhân cơ hội hướng sát thủ bên cạnh động chiêu. Nguyên bản đất rời năm bè bảy mảng lúc đầu tựa như được nước trộn thành bùn sền sệt khó phân, nhào nắn thành bộ dáng một bức tường cùng chống lại gió đao sương kiếm.
Huyền Hiểu vốn là muốn phá vây lại bị chiến cuộc quấn quanh, giờ phút này rốt cuộc tìm được cơ hội thoát thân, dẫn theo năm sáu người mở đường máu thoát ra, nhìn thấy một cái ‘trứng bùn’ ở trong đám rừng cây cháy đen đang lăn lộn dập lửa trên người, thuận tay đem vớt lên, mới phát hiện là Tạ Ly.
“Tạ Thiếu trang chủ?” Huyền Hiểu ngẩn ra, đầu óc xoay chuyển nhanh, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Vừa rồi lôi hỏa đạn là ngươi đánh ra?”
Tiểu hài tử can đảm cẩn trọng này vậy mà thừa dịp bọn họ giao chiến kiên trì lặng yên lẻn vào vòng ngoài chiến cuộc, ỷ vào “Tiêm Y bộ” của Diệp Phù Sinh truyền thụ đem mình biến thành một con thằn lằn lén lút, núp ở trên cây yên lặng quan sát tình hình chiến đấu. Thừa dịp mọi người đều bị động tĩnh từ Vô Tướng tự hấp dẫn, biến một chiêu “Cuồng Lan” thành thủ pháp đem khối lôi hỏa đạn kia đánh hướng về chỗ đám cung thủ ẩn nấp, mở ra một con đường cho mọi người đang bị mắc kẹt.
Để làm được điều này, khinh công, chiêu thức, nhãn lực, tâm kế không được thiếu một điểm nào. Huyền Hiểu thầm nghĩ cho dù đổi là mình cũng không thể làm tốt hơn cậu, mà vị Tạ thiếu trang chủ đang mặt xám mày tro này vẫn còn là một hài tử.
Huyền Hiểu vào giờ khắc này trong đầu toát ra một suy nghĩ – chỉ vài năm sau, người này tất thành châu báu.
Hắn cũng không biết, Tạ thiếu trang chủ «tất thành châu báu» này kỳ thật rất sợ. Trên đường tới sợ mình bị ám cọc phát hiện, thời điểm đến gần vòng chiến sợ bị cung thủ phát hiện, nhìn thấy đương trường chém giết đẫm máu sợ mình kêu ra tiếng, thậm chí một khắc trước khi ném ra lôi hỏa đạn cậu sợ mình sẽ bị cháy lan đến mất cái mạng nhỏ.
Nhưng cậu nhớ tới người đệ tử Thái Thượng cung ôm cậu chạy bỏ mạng kia, nhớ tới mọi người còn ở trong chùa, bao nhiêu băn khoăn cùng sợ hãi cuối cùng đều dừng lại câu ngày đó Tạ Mân ở Vọng Hải triều nói với cậu …
“Trước khi ta chết, ngươi chỉ cần học cách lớn lên, còn sau khi ta chết rồi… mấy thứ ta gánh vác trên lưng, đều sẽ thuộc về ngươi. Đến chừng đó, ngươi không thể trốn cũng không thể tránh.”
Khi đó cậu đem toàn bộ phẫn hận cùng oán khí đè ép dưới vẻ thành thục thuận theo, nhưng không biết rằng cái ngụy trang vụng về này xét đến cùng vẫn là lừa mình dối người, tựa như con nhím cho dù xù lông đâm tay cỡ nào, sau khi lột ra bên trong vẫn là mềm mại yếu ớt.
Chỉ có trải qua thế sự mài giũa, cậu mới rốt cuộc minh bạch: trưởng thành không phải là bắt đầu có thể tận tình tùy ý, mà căn bản là gánh vác tương lai.
Mài giũa để trưởng thành, thất bại là nền tảng của thành công. Vinh quang của trưởng bối rồi sẽ thành quá khứ, tương lai của thiếu niên liền bắt đầu từ bước chân hiện giờ.
Nghĩ đến đây, Tạ Ly phủi bụi đất trên đầu, trở tay rút ra thanh đao trên lưng, đứng vào trong đội ngũ Huyền Hiểu, rất nhanh đem hiểu biết của mình nói ra: “Trong Vô Tướng tự có sát thủ xâm lấn, hiện tại đều đã loạn thành một nồi cháo. Ta một đường lại đây không thấy được địch nhân chạy phía ngoài, khả năng đều đã vào trong chùa hoặc mai phục tại các con đường trọng yếu.”
Huyền Hiểu kinh hãi: “Ngoại trừ ngươi, trong chùa còn có người chạy ra được không?”
Tạ Ly lắc đầu: “Ta từ hiểm lộ vòng qua, không gặp những người khác.”
Huyền Hiểu hít sâu vào một hơi, quay lại thấy mấy người Huyền Thông đã ổn định chiến cuộc, ánh mắt trầm xuống, đối người bên cạnh mình lạnh giọng nói: “Các vị theo ta xử lí đám cung thủ còn lại, khiến bọn chúng không một kẻ nào ra khỏi cánh rừng này được!”
Hắn vừa dứt lời, chính mình làm gương nhảy lên cây đi, còn không quên mang theo Tạ Ly yếu thế nhất. Tiểu thiếu niên cũng thực hiểu chuyện, biết công lực mình không bằng, liền đem khí lực ngưng dưới chân, thi triển “Tiêm Y bộ”, lại không kém thân pháp Huyền Hiểu bao nhiêu, không trở thành vướng chân.
Trong rừng tổng cộng có mười tám cung thủ, bị một cái lôi hỏa đạn của Tạ Ly nổ chết lẫn bị thương một nửa, số còn lại bị bọn họ phân ra, từng người tác chiến. Tạ Thiếu trang chủ từ nhỏ đến giờ chém qua nhiều nhất chính là cọc gỗ, thẳng đến vừa rồi mới lấy máu khai đao, lúc ấy xuống tay quyết đoán quyết tuyệt, sau đó cũng không có thời gian khiếp sợ. Đến bây giờ đối mặt chém giết, ngược lại không sợ hãi, chỉ có tay chân lạnh như băng được máu nóng chảy xuôi từ từ ấm áp.
Một trận tranh sinh tử này, lại duy trì gần một canh giờ mới kết thúc. Đương lúc trường kiếm Huyền Thông quét qua cổ họng một sát thủ cuối cùng, hắn bởi vì thoát lực không đứng vững, thiếu chút nữa trực tiếp ngã nhào xuống đất đập mặt vào tử thi. Cũng nhờ thiếu niên kia trái phải vẫn luôn hỗ trợ đưa tay đỡ hắn một chút, mới khiến hắn miễn cưỡng đứng vững.
La Tử Đình mồ hôi ướt áo, bước chân loạng choạng hai cái, hỏi: “Hiện tại quay lại cứu viện?”
Trong đám người một trung niên mỹ phụ lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói: “Người nào còn sức, thương thế nhẹ theo chúng quay lại cứu viện trong chùa. Người nào công lực hao tổn lưu lại chiếu cố người bị thương, trước tìm chỗ an toàn trốn đi tránh gặp phải sát nạn.”
An bài này hợp tình hợp lý, Huyền Hiểu một kiếm chém bay mũi tên trên đùi Huyền Thông, từ trong ngực lấy ra kim sang dược đổ lên, xé vải băng bó qua loa, sau đó đem dược vật trên người đều giao cho hắn, nói: “Ngươi ở lại, ta trở về tìm Thiếu cung chủ.”
Huyền Thông gật đầu, một tay kéo Tạ Ly còn đang muốn đi theo đám người Huyền Hiểu rời đi, nói: “Thiếu trang chủ, ngươi theo chúng ta đi.”
Tạ Ly mới vừa nâng chân lên lập tức dừng lại. Cậu nhớ Tiết Thiền Y, trong lòng muốn trở về chùa nhìn đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tình hình bên trong tất nhiên so với nơi này càng thêm hung hiểm, chính mình rốt cuộc vẫn là hữu tâm vô lực, theo sau chỉ sợ thực sự vướng chân.
Cậu hít sâu vào một hơi, đáp: “Được.”
Huyền Thông muốn xoa xoa đầu cậu, bàn tay đưa ra một nửa lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, cảm thấy hài tử cao còn chưa đến eo mình này trên thực tế phong thái đã không thua kém thiếu niên, liền thu liễm thái độ đối đãi hài tử này, trịnh trọng mà vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Ngươi khinh công không tồi, đao pháp cũng tốt, đợi lát nữa cùng vài người nhanh nhẹn cản phía sau.” Quét mắt liếc nhìn mấy người bị thương bên người, Huyền Thông trong lòng sầu lo, trên mặt lại vẫn đối Tạ Ly tươi cười “Thiếu trang chủ, sau lưng chúng ta giao cho ngươi.”
Một tay vỗ xuống đầu vai, liền tựa Thái Sơn đè lên xương cốt, sức nặng ngàn quân.
Tạ Ly nắm chặt đao, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, dùng khẩu khí trịnh trọng đồng dạng đáp lại hắn. Vẫn chỉ là một chữ kia: “Được.”