Đọc truyện Phong Đao – Chương 133: Không phụ
Cây đao kia ngang bên gáy, chỉ cần nhẹ nhàng quệt một cái là có thể cắt vào da thịt. Diệp Phù Sinh không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì y biết lúc này đây Doanh Tụ là chân chính dâng lên sát ý.
Bàn tay Doanh Tụ nắm đao có chút run rẩy. Người luyện võ đến cấp độ như nàng, giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng mà ổn trọng, lúc này ngay cả đao phong cũng khẽ run, có thể thấy là nàng cực kỳ giận dữ.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Doanh Tụ, đem ‘Cô Loan’ thu hồi lại đi.” Diệp Phù Sinh nhẹ giọng nói, ngón tay hờ hững đẩy ra đao phong, trên ngón tay liền xuất hiện một đường đỏ nhạt.
Doanh Tụ gắt gao theo dõi y, cổ tay xoay chuyển, đoản đao lại thu hồi vào trong tay áo. Nàng khoanh nhẹ cánh tay, sóng vai đi ở bên cạnh Diệp Phù Sinh, thoáng nhìn qua tựa như một đôi bích nhân đồng hành trong mưa. Đáng tiếc một người trong mắt mang sát ý, một người ý cười thâm thúy, mặc dù thân tại gang tấc, hai tâm lại cách thiên nhai.
Minh Chúc đổ phường tìm tới Bách Quỷ môn, chuyện này ngay từ đầu Diệp Phù Sinh đã cảm thấy kỳ quái.
Ám Vũ mặc dù là thế lực giang hồ, lại không giống với những môn phái giang hồ khác. Bọn họ cùng chính tà hai phe đều không có ân oán gút mắc gì. Nếu không có xung đột ảnh hưởng tiêu cực đến lợi ích, bọn họ quyết sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung, từ trong tay Táng Hồn cung đoạt lại mạng Tôn Mẫn Phong.
Còn phần tin tức về động tĩnh dòng chảy ngầm trong Già Lam thành kia, nếu không có thời gian lưu ý quan sát lâu dài, ngàn vạn lần cũng không làm được cẩn thận như thế. Thêm nữa, thân là chủ tử của Minh Chúc đổ phường, Doanh Tụ sao lại bỏ phóng hai thành lớn là Trung Đô, Đông Lăng không quản, cố tình tọa trấn ở Già Lam thành vừa rối loạn vừa xa xôi này, nghĩ như thế nào cũng đều có vấn đề.
Doanh Tụ chính là chủ tử của Minh Chúc đổ phường, nhưng bàn tay nắm giữ Ám Vũ vẫn là Giang Mộ Tuyết. Việc nàng thực hiện không nghi ngờ gì chính là theo sai sử của Giang Mộ Tuyết. Mà từ Già Lam thành đến nơi Giang Mộ Tuyết đang ở xa ngàn dặm. Tính thời gian, phải là trước cả thời điểm nàng gặp Diệp Phù Sinh đã hạ quyết định này, vậy mà sau khi gặp mặt lại không tiết lộ nửa điểm phong thanh với y.
Diệp Phù Sinh suy nghĩ trước sau, đáng tiếc manh mối quá ít. Y không biết Ám Vũ lần này che giấu cái gì, lại muốn từ trên người Bách Quỷ môn mưu đồ cái gì, liền dứt khoát ngụy trang thành Sở Tích Vi đi phó ước.
Doanh Tụ là một nữ nhân cực kỳ cẩn trọng, lúc nhìn thấy y cũng nhiều lần thăm dò. Nếu không phải Diệp Phù Sinh đối nàng cùng Sở Tích Vi đều hiểu biết quá tường tận, đổi thành người khác chỉ sợ sớm đã bại lộ tung tích. Nhưng mà cho dù ngụy trang tốt đến đâu chung quy cũng có sơ hở. Đang lúc Diệp Phù Sinh khó khăn, Doanh Tụ lại bỏ qua việc này, bắt đầu nói đến hợp tác.
Ngọc bội kia chứng thực Sở Uyên lòng muông dạ thú; kim bài nọ vạch trần ý đồ xâm lấn của Tây Nam dị tộc. Nhưng mà khiến cho Diệp Phù Sinh kinh tâm, là khối ngọc bội thứ hai giấu trong tay áo Doanh Tụ khi nói chuyện với y.
Hai tay vừa chạm vào lập tức thu lại, tránh để Tôn Mẫn Phong nhìn đến. Tay phải Diệp Phù Sinh long trong tay áo có thêm một khối ngọc bội, ngón tay thon dài vừa sờ lên, y liền biết đây rốt cuộc là cái gì.
Tiên đế càng già càng kiêng kị đám con trai của mình, lại đối với tôn nhi phá lệ coi trọng, đặc biệt là hoàng trưởng tôn Sở Tuần cùng tiểu hoàng tôn Sở Nghiêu khi đó xem như thịt trong tim, ngọc trong tay hắn.
Hắn tự mình đi thiên tử khố phòng (*) chọn hai khối ngọc này, để thợ thủ công trong cung tinh tế mài giũa, một khối khắc rồng, một khối khắc kỳ lân, lại thêm tên của hai hoàng tôn lên trên, lần lượt vào sinh nhật bọn họ mang ra ban thưởng.
[(*) khố phòng: nhà kho]
Sau cuộc cung biến mười năm trước, Sở Nghiêu bị bức rời khỏi kinh thành, trên người ngoại trừ khối ngọc bội này cũng không mang đi bất luận đồ vật gì trong hoàng cung. Khối ngọc bội này là vật bất ly thân của hắn, Diệp Phù Sinh từ khi gặp lại cũng chưa từng thấy qua, vốn tưởng rằng vật ấy đã bị tổn hại trong thời gian hắn lang bạt kỳ hồ.
Nhưng mà Doanh Tụ lại chiếm được nó, còn đem trả lại cho “Sở Tích Vi”.
Ít nhất việc này thuyết minh một việc – Bọn họ biết Bách Quỷ môn chủ Sở Tích Vi chính là Sở Nghiêu.
Thân phận Sở Nghiêu liên lụy tới bí mật của hoàng gia, đã nên sớm trở thành người chết. Sở Tích Vi cả đời này đều đã định trước chỉ có thể là Bách Quỷ môn chủ, không bao giờ có thể quay trở lại làm con cháu hoàng tộc. Nếu không, chờ đợi hắn không phải là vinh hoa phú quý, mà là nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Sự việc vẫn luôn được che dấu, Sở Tử Ngọc có thể mắt nhắm mắt mở; Nhưng nếu sự việc bị lôi ra ngoài sáng, hắn rốt cuộc cũng không vờ có mắt như mù được nữa.
Doanh Tụ cầm bảo ngọc, là một hồi vô thanh vô tức ép buộc. Chính bởi vì như thế, Diệp Phù Sinh mới có thể không do dự gật đầu đáp ứng nàng.
“Ngươi như thế nào cũng lại đây?” Diệp Phù Sinh sờ sờ da mặt mình “Ta có điểm nào không giống sao?”
Doanh Tụ nhìn y một cái, thanh âm lạnh xuống: “Ngươi đương nhiên thực sự bản lãnh, giấu đầu dấu đuôi khiến ta không nhận ra. Đáng tiếc ngươi không nên để ta có cơ hội chạm đến mạch của ngươi.”
Sở Tích Vi tuổi trẻ khí thịnh, công lực ở trên giang hồ cũng có thể nằm trong thập đại cao thủ, dĩ nhiên nội tức phải lâu dài, mạch tượng trầm ổn. Nhưng mà Doanh Tụ một tay phất qua kia, lại thấy được mạch tượng nhẹ đến mức gần như suy yếu, rất có tư thái dầu hết đèn tắt.
Nàng vốn không nghĩ tới việc có người giả mạo, chỉ nghĩ tin tức có phạm sai lầm gì hay không, có thể vị Bách Quỷ môn chủ này gặp chuyện khó xử nào đó, liền cố một đường theo đuôi, lại nghe thấy cuộc đối thoại của Diệp Phù Sinh cùng Tôn Mẫn Phong.
Người nọ dĩ nhiên là đã phát hiện nàng, nhưng cũng không che dấu, đem những lời kia bình thản nói xong, chờ nàng lộ diện gặp lại.
Nhưng nàng như thế nào cũng không ngờ đến, xuất hiện tại nơi này lại là Diệp Phù Sinh.
“Ngươi rõ ràng đã đi Vấn Thiện sơn, ngươi… vì cái gì trở lại Già Lam thành, lại còn lấy thân phận của hắn?” Doanh Tụ nhìn Diệp Phù Sinh thật sâu, gằn từng chữ “Ngươi lại dựa vào cái gì thay hắn đáp ứng ta?”
Diệp Phù Sinh mỉm cười: “Doanh Tụ, ngươi nếu biết hắn là Sở Nghiêu, vậy nên minh bạch… hắn là đệ tử, là truyền nhân một đời của ta.”
Doanh Tụ nhíu mày, không chút khách khí mà đập trở lại: “Ta cho rằng, sau việc của phụ vương hắn, đoạn tình nghĩa sư đồ giữa các ngươi bất quá chỉ là chuyện trời già châm chọc. Huống chi năm đó sau cung biến, chính hắn chỉ tay lên trời phát thệ nói muốn nhất đao lưỡng đoạn với ngươi, không chết không ngừng. Bất quá chỉ là ba năm duyên phận sớm đã đi đến cuối, ngươi vẫn còn muốn nhìn nhận hắn là đồ đệ? A, ngươi nói ‘truyền nhân’, hay là ngươi còn muốn đem Kinh Hồng đao cũng truyền cho hắn?”
Diệp Phù Sinh ý cười không thay đổi, trong mắt hiện lên tia sáng nhạt, tựa như gió nhẹ phất qua mặt nước: “Có gì không thể chứ?”
Doanh Tụ ngẩn ra.
“Vô luận như thế nào, hắn đều là đồ đệ đã lạy ta ba lạy, dâng trà gọi ta một tiếng «sư phụ» ba năm, là truyền nhân ta tự mình dạy qua mười sáu thức Kinh Hồng đao pháp.” Diệp Phù Sinh xoay cán dù trong tay, ngữ điệu cũng chuyển từ tươi cười trở thành nghiêm nghị “Mười năm qua ta không tròn trách nhiệm sư phụ, may mà đến bây giờ cũng chưa quá muộn – Bất luận kẻ nào muốn động đến một sợi tóc của hắn, ta chém người đó một ngón tay trước; Ai muốn tính kế lên đầu hắn, ta liền nhập cuộc trước một bước làm đệm lưng cho hắn. Ta đây trước giờ không nói qua tiếng người, chuyện ma quỷ đếm không hết, nhưng chỉ có những lời này là tứ mã nan truy. Doanh Tụ, ngươi hiểu chưa?”
Trong mắt Doanh Tụ lửa giận bốc lên, nàng nắm chặt hai tay, ngón tay phát ra tiếng “răng rắc”, máu uất dâng lên cổ họng: “Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi muốn vì hắn phản bội Ám Vũ?!”
“Nữ nhân không cần tức giận như vậy, dễ già đi, nhất là nữ nhân xinh đẹp.” Diệp Phù Sinh trong mắt ý cười lại hiện ra “Đây không phải là uy hiếp, là thái độ của ta. Vì vậy để sự tình không phát triển đến mức chúng ta đều không thích, vẫn là tiếp tục hợp tác đi.”
Doanh Tụ chậm rãi buông tay ra, lạnh giọng nói: “Ngươi có thể thay Sở Tích Vi quyết định sao?”
Diệp Phù Sinh khóe môi hạ xuống, lộ ra vẻ lạnh lùng giễu cợt: “A, ‘Sở Tích Vi’ đã ở nơi này, không phải sao?”
Nhìn thần tình biến hóa trên khuôn mặt kia, người bên cạnh đảo mắt liền thành kẻ xa lạ, trong đầu Doanh Tụ thiên nhân giao chiến, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Nàng tuy rằng không cùng Sở Tích Vi chính thức giao tiếp, lại chú ý dấu vết ở trong Già Lam thành. Từ khi Bách Quỷ môn vào thành đến giờ, đừng nói là người ngoài nhìn trộm, chỉ sợ ngay cả chính bọn hắn cũng không thể phát hiện trận di hoa tiếp mộc này, cho dù Sở Tích Vi tự mình đến đây, chỉ sợ cũng sẽ không làm được rõ ràng thỏa đáng như Diệp Phù Sinh.
So với Sở Tích Vi tâm tư khó lường, Diệp Phù Sinh có quan hệ sâu xa với Ám Vũ hiển nhiên càng là đối tượng tốt để hợp tác hơn, lần này hành động cũng có thể thuận lợi không ít. Nhưng muốn đạt thành một bước cuối cùng kia …
Diệp Phù Sinh cực giỏi sát ngôn quan sắc, không đợi nàng nghĩ ra lí do thoái thác, liền từ một khắc do dự này nhìn ra băn khoăn của nàng, mở miệng nói: “Thời điểm vừa rồi nói chuyện, ngươi quả nhiên có điều giấu diếm.”
Doanh Tụ ngước mắt lên: “Ngươi vẫn sắc bén đến khiến người ta chán ghét.”
Diệp Phù Sinh cười cười, trong mắt chậm rãi trầm xuống: “Xem ra trước đó ta đoán sai. Các ngươi chân chính muốn lợi dụng chính là ‘Sở Nghiêu’ mà không phải ‘Sở Tích Vi’.”
Sở Nghiêu xét đến cùng, cũng chỉ là tiểu hoàng tôn ngọc không thành khí, mà ngay cả phong hầu cũng chỉ sau khi “chết” mới được Sở Tử Ngọc cấp chức suông, dùng để ngăn miệng người nào đó.
Nếu bản thân Sở Nghiêu không có giá trị lợi dụng, như vậy Doanh Tụ cùng Giang Mộ Tuyết nhìn trúng, chính là thân phận này liên quan đến người nào đó hoặc việc nào đó, tỷ như – phụ vương hắn, con trai thứ tư của Tiên đế, Tĩnh Vương Sở Diễm.
Nam nhân này mười năm trước một tay bày ra cung biến. Nếu không phải nước cờ cuối cùng kém một chiêu, chỉ sợ hiện tại ngồi trên long ỷ đã không phải là Sở Tử Ngọc.
Có câu “Con rết trăm chân chết cũng không ngã”. Sở Diễm mặc dù bại vong, vây cánh phía dưới chằng chịt khó gỡ thời điểm đó hoặc là chôn cùng, hoặc trong vòng mười năm bị chậm rãi thanh trừ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhổ hết gốc rễ cài cắm trong triều dã, khiến người ta như thế nào cũng không thể an tâm.
“Ngươi ở Thiên Kinh lâu ngày, rất ít đến những chỗ này, dĩ nhiên sẽ không hiểu được… một nửa thiên hạ Tây Xuyên là bộ hạ cũ của Tĩnh Vương.” Doanh Tụ nhắm mắt, cuối cùng chậm rãi thở ra “Tĩnh Vương cung biến thất bại, vây cánh của hắn hơn phân nửa bị thanh lý, dư lại người thông minh đều tự thỉnh dời đi, chuyển giao quyền lực, lại rời khỏi nơi thị phi.
Thời điểm đó, Bắc cương có Sở Uyên, Đông Lăng có Sở Vân, Trung Đô được xem như phúc địa. Vì thế bọn họ liền đi đến biên thuỳ Tây Xuyên này nghỉ ngơi lấy lại sức. Bất quá Sở Tử Ngọc làm việc cẩn trọng, không đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt, cũng không đem Tây Xuyên biên phòng đại quyền đặt lên người bọn họ, mà là đem bọn họ phân tán khắp nơi, trở thành quân coi giữ bảy thành của Tây Xuyên. Tuy rằng không thể nói là để bọn họ ăn no chờ chết, nhưng nếu không có việc ngoài ý muốn, bọn họ cũng không thể gây ra tai nạn gì.
Tây Xuyên nhiều núi non trùng điệp, ngoại trừ biên phòng một đường, cũng chỉ có bảy cái thành thị lớn nhỏ đan xen trong vùng núi, Già Lam thành là một cái cuối cùng.
Trong thành, Trịnh Thái thú cũng là một bộ hạ cũ của Tĩnh Vương.
Diệp Phù Sinh gật gật đầu: “Ngươi hoài nghi Tây Nam dị tộc có thể xâm nhập đến đây, là có bàn tay của những người này?”
“Thông đồng làm bậy cũng thế, ngồi xem không quản cũng thế, chúng ta cũng không thể bỏ qua bất luận lợi thế gì có thể dùng.” Doanh Tụ liếm nhẹ môi “Nếu bọn họ không có lòng mưu nghịch, chỉ là đối với triều đình bất mãn, như vậy việc thả ra ‘Sở Nghiêu’ nhúng tay vào thủ thành, liên hợp những người này sẽ là một sức mạnh cực lớn cùng chống lại ngoại địch; Nếu bọn họ có mưu đồ gây rối, điều này cũng có thể là cơ hội cho chúng ta ứng biến.”
“Nhưng cho dù là khả năng nào, đợi việc nơi đây xong, ‘Sở Nghiêu’ đều nhất định phải biến mất.” Diệp Phù Sinh chỉ ra lời nàng chưa nói hết “Tính toán như vậy, không giống từ ngươi cùng Tuyết di xuất ra. Là ai chứ?”
Doanh Tụ cong môi: “Ngươi dạy ra đệ tử giỏi, lại tới hỏi ta là sao?”
“Tử Ngọc sao? Thì ra là thế…” Diệp Phù Sinh chớp chớp mí mắt “Xem ra lần trước ta với ngươi gặp lại, nếu mà ta thả ra nguyện ý trọng chưởng Ám Vũ, biểu lộ nửa điểm dã tâm, chỉ sợ cũng không ra được khỏi cửa đổ phường. Bất quá, rốt cuộc là từ thời điểm nào, Ám Vũ không ngủ đông trong bóng tối nữa?”
Doanh Tụ rũ xuống mí mắt: “Mười năm trước.”
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, sau đó cười khổ “Xét đến cùng, vẫn là ta liên lụy các ngươi!”
“Ta cùng sư phụ muốn bảo toàn Ám Vũ, phải thay Đại Sở trông chừng giang hồ loạn lưu; Nhưng hiện tại ngươi muốn bảo hộ đồ đệ, liền phải cùng chúng ta đối địch.” Mũi nhọn của chủy thủ ẩn hiện trong tay áo lụa đỏ, Doanh Tụ nhẹ giọng nói “Cố Tiêu, nhân tâm đều phân ra nặng nhẹ. Ta không muốn hại ngươi, ngươi cũng đừng bức ta.”
“Ta không bức ngươi, thậm chí còn sẽ giúp ngươi.” Diệp Phù Sinh vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng, cười nói “Doanh Tụ, năm đó tại Thiên Kinh ngươi đã tin ta. Hiện tại lại tin ta một lần, được không?”
Doanh Tụ lần này không có tâm tư đùa cợt với y, nói: “Năm đó ngươi không giữ được tình nghĩa lưỡng toàn, lại cho rằng lần này còn có thể một tay xoay chuyển trời đất sao?”
“Ta đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy.” Diệp Phù Sinh lắc đầu “Cho nên, ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền giúp ngươi đạt tới mục đích.”
Doanh Tụ đầu óc xoay chuyển nhanh: “Muốn ta giúp bọn Tôn Mẫn Phong đến Vấn Thiện sơn?”
Diệp Phù Sinh nói: “Không, ta muốn ngươi đi cùng hắn.”