Đọc truyện Phong Đao – Chương 114: Mặt nạ
Độ Ách động không phải là địa phương thích hợp để nói chuyện.
Sau một phen tính toán, Sở Tích Vi cân nhắc Bộ Tuyết Dao sợ là sắp quay trở lại, liền cùng Diệp Phù Sinh định ra phương thức liên lạc khẩn cấp, chuẩn bị rời khỏi chỗ thị phi này.
Diệp Phù Sinh nhớ đến Huyền Tố, liền quay đường vòng chuẩn bị hướng mật thất một chuyến. Sở Tích Vi gương mặt xụ xuống, cũng không nói gì, chỉ hóa thân thành một đạo hắc ảnh theo sát phía sau, rất giống cái đuôi cắt không thoát.
Diệp Phù Sinh cũng không nghĩ đến tránh hắn, một bên chú ý tình huống chung quanh, một bên ở trong lòng đem lời muốn nói xoay tới xoay lui vài lần, thực sự thiên ngôn vạn ngữ cũng thành một cục rối nùi, trong giây phút điện quang hỏa thạch nơi này như thế nào cũng không rõ ràng.
Y biết rõ rất nhiều chuyện càng để lâu lại càng rắc rối, cho dù hiện tại không nên là thời điểm nhi nữ tình trường, trước tiên cũng phải để cho Sở Tích Vi một liều thuốc an thần, mới có thể khiến người này bình tâm mà hành sự, miễn cho trong lòng vướng bận lại sinh ra trở ngại. Đáng tiếc Diệp Phù Sinh tuy rằng nghĩ đã rõ ràng, bình thường trêu chọc cười đùa cũng hạ bút thành văn, nhưng trước mắt lại không phải là việc có thể thoải mái đùa cợt, giao phó chính là đáp án cả đời của hai người, vô luận như thế nào cũng không dám khinh mạn.
Không đợi y nghĩ cho xong, đột nhiên cảm giác trước người kình phong vụt tới. Bàn tay Diệp Phù Sinh chống lên vách động tránh sang bên cạnh, thuận tay còn kéo theo Sở Tích Vi, Kinh Hồng đao bên hông đã rục rịch ra khỏi vỏ.
Cũng may người tới không phải là kẻ địch.
Huyền Tố nương theo ánh lửa chập choạng trong động, thoáng nhìn Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi phía sau, mặc dù không biết người kia là ai, nhưng ánh mắt đảo qua bàn tay hai người nắm chặt, cuối cùng cảm thấy là bạn không phải địch, liền cũng không nhiều lời, nói: “Đi!”
Diệp Phù Sinh liếc mắt một cái đánh giá hắn. So với y, bộ dáng Huyền Tố xem qua chật vật hơn nhiều. Không nói tới mặt xám mày tro, trên y bào của hắn còn bị rách vài chỗ, thấm loang lổ vết máu, rất giống như là mới vừa dạo qua địa phủ đi ra.
Y cũng không vội hỏi, hai bên đã hội họp, dĩ nhiên phải rời khỏi nơi này trước rồi mới tính toán. Ba người chẳng hề nói nhiều, chỉ đổi sau thành trước, biến thành Sở Tích Vi dẫn đầu, Diệp Phù Sinh cản phía sau, để Huyền Tố ở giữa có cơ hội lấy lại sức.
Sở Tích Vi cũng quen làm cú đêm, ở trong huyệt động mờ mịt đường ngang ngõ dọc như cá gặp nước, lại có Diệp Phù Sinh can đảm cẩn trọng ở phía sau xóa dấu vết, ba người một chuyến rất nhanh vòng qua trạm gác, theo tuyệt bích leo lên, rất may là không chạm mặt Bộ Tuyết Dao.
Bọn họ không dám lưu lại gần đó, một hơi dùng khinh công chạy vội tới rừng cây, có bóng đêm cùng cây cối rậm rạp che giấu, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Trên một cây đại thụ ba đại nam nhân ngồi ngây người. Huyền Tố dựa vào thân cây điều tức, Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh một trái một phải mỗi người chiếm một nhánh to. Người trước ngưng thần chú ý chung quanh, người sau mặt mày trầm ngâm không biết suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến khi Huyền Tố thở ra một hơi trọc khí, sắc mặt khôi phục chút tươi tỉnh, nương vào cánh tay Diệp Phù Sinh đỡ đứng lên, mở miệng hỏi: “Đa tạ, chưa thỉnh giáo vị này…”
Sở Tích Vi nhìn nhìn cái tay hắn khoát lên cánh tay Diệp Phù Sinh, lại khôi phục vẻ mặt đối ngoại lạnh lùng ngàn năm: “Sở Tích Vi.”
Huyền Tố khó hiểu run lên một cái. Hắn khép khép đạo bào, cảm thấy đại khái là mấy ngày gần đây mình chậm trễ luyện công, nội lực có chút khó chịu được gió lạnh.
Diệp Phù Sinh trái lại đối với ánh mắt của Sở Tích Vi nhìn rõ ràng, mắng thầm một câu “Bình dấm chua!”, lại nhịn không được cười cười, hỏi Huyền Tố: “Có gặp được Tây Phật không?”
“Sắc Không thiền sư đích thực ở trong gian mật thất đó.” Huyền Tố thấy y không kiêng kị Sở Tích Vi, một bên ở trong lòng suy đoán thân phận lai lịch đối phương, một bên cũng liền thuận thế đem toàn bộ những gì mình thu thập được kể lại.
Hắn đối với những dược nhân nổi điên kia ấn tượng khắc sâu, chỉ cảm thấy địa ngục nhân gian cùng lắm cũng như thế mà thôi, khi nói chuyện ngón tay sờ sờ lên vết cào trên ống tay áo, mặt mày đều nhiễm sát khí, trong giọng nói càng khó nén lòng căm phẫn.
Chỉ là bóng đêm tối mờ, Huyền Tố chuyên tâm thuật lại cũng không chú ý tới, sắc mặt Diệp Phù Sinh chậm rãi biến thành trắng bệch.
Sơn động tối đen mờ mịt, những «vật hiến sinh» điên cuồng, ngoan cố chống cự… Cho dù mới vừa rồi y không cùng Huyền Tố đi vào, những hình ảnh này cũng tức thì hiện lên trong đầu, rõ ràng như xảy ra ngay trước mắt.
Giống như ác mộng suốt bao nhiêu năm ào ạt trở về, hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên thiên linh cái, tứ chi toàn thân nhiệt huyết trong khoảng khắc lạnh buốt, chỉ có bàn tay nắm đao nóng bỏng, nhịn không được nới lỏng ra, ngón tay còn run rẩy nhè nhẹ.
Trong đan điền đột nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, lồng ngực như muốn nổ tung, Diệp Phù Sinh không tự chủ được mà lui một bước. Y đang đứng trên chạc cây, lui như vậy chỉ sợ phải ngã chổng vó.
Ngay khoảng khắc đó, một bàn tay kịp lúc đưa qua, chuẩn xác nắm lấy cánh tay y. Sau lưng Diệp Phù Sinh dựa vào một lồng ngực vững vàng, cũng không tính là thập phần rộng lớn, ấm áp lại xuyên qua quần áo truyền tới, đem cái lạnh lẽo tận xương tủy của y chậm rãi áp chế.
Huyền Tố không chú ý, Sở Tích Vi lại không dời mắt khỏi y một phân. Lúc sắc mặt Diệp Phù Sinh biến đổi, Sở Tích Vi liền vọt người bước tới, dừng lại bên cạnh y. Cái người này bình thường mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng hiện tại vậy mà không chút nào phòng bị.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Thanh âm Sở Tích Vi ở bên tai y truyền đến, có chút không vui “Hiện tại nếu là đối địch, ngươi đã chết hơn một ngàn lần rồi!”
Huyền Tố bị biến cố này kinh động, còn chưa kể đến việc Đoan Thanh cũng ở bên trong liền bị gián đoạn, nhanh chóng nhìn lại. Chỉ thấy Diệp Phù Sinh đứng thẳng dựa vào Sở Tích Vi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt xanh môi trắng, bàn tay thế nhưng còn có chút run rẩy.
Hắn nhướng mày, đưa tay muốn thăm uyển mạch của Diệp Phù Sinh, lại sờ vào không khí. Chỉ thấy Sở Tích Vi nắm chặt tay người nọ, ánh mắt đảo qua tựa như chim ưng bảo vệ con mồi.
Huyền Tố sờ sờ cái mũi, giải thích: “Bần đạo lược thông kỳ hoàng thuật, không bằng…”
Sở Tích Vi đã sớm từ chỗ Đoan Thanh biết được Huyền Tố, dĩ nhiên cũng biết hắn không nói sai, chỉ là lúc nắm chặt cổ tay Diệp Phù Sinh, hắn đã truyền nội lực đi vào xem xét tình huống, biết được là “U mộng” lại quấy phá.
Trước Tôn Mẫn Phong lấy Băng Phách châu làm thuốc, thật sự từ trong tay Diêm vương gia đoạt lại nửa cái mạng, nhưng mà chỉ được thời gian ba tháng. Hiện giờ hai tháng đã qua đi, Sở Tích Vi phái ra nhân mã cơ hồ muốn đem khắp thiên hạ lật tung lên, lại không có manh mối “Cực hàn chi huyết”. Trên mặt hắn nhìn không ra hỉ nộ, trong lòng cũng đã thành kiến bò trên chảo nóng.
“U mộng” là thanh đao treo trên đỉnh đầu hai người bọn họ. Mắt thấy lưỡi dao chậm rãi rơi xuống, hắn lại còn không thể đem người ở dưới đao dời đi, mỗi khi nhớ tới chuyện này đều như nghẹn tại hầu.
Chỉ là không biết việc Huyền Tố vừa mới nói, sao lại khiến Diệp Phù Sinh bị kích thích, sinh ra phản ứng lớn như vậy, thậm chí tác động đến “U mộng”. Sở Tích Vi đem việc này ghi sổ, lấy bàn tay đặt lên lưng Diệp Phù Sinh, truyền một cỗ nội lực nhu hòa giúp y áp chế nội tức bạo động, lúc này mới đối Huyền Tố nói: “Y không có việc gì.”
Huyền Tố nhìn nhìn sắc mặt Diệp Phù Sinh, như thế nào cũng thấy không giống bộ dáng «không có việc gì», nhịn không được nói: “Chỉ là…”
Bàn tay Sở Tích Vi ôm lấy cánh tay Diệp Phù Sinh chậm rãi dùng sức, gằn từng chữ: “Ta sẽ không để cho y có việc gì.”
Những lời này mặc dù là hắn nói với Huyền Tố, Diệp Phù Sinh lại có thể từ cánh tay khẽ run kia cảm nhận được sự bất an mãnh liệt của hắn.
Sở Tích Vi dùng sức ôm y, muốn đem người nọ khảm vào trong xương cốt mình, lại sợ khiến y thêm đau đớn, lực đạo mới vừa dùng tới đã bị ép dừng lại, từ trong run rẩy truyền ra trong lòng lo được lo mất.
Diệp Phù Sinh muốn nói với hắn một câu, đáng tiếc máu đã nghẹn nơi cổ họng, trước mắt biến thành màu đen, trong tai ù ù, một chữ cũng không nói nên lời.
“Ngươi dẫn y quay lại Vô Tướng tự nghỉ ngơi trước, chuyện khác giao cho ta.” Sở Tích Vi rốt cuộc buông tay, đem người giao cho Huyền Tố, cảm thấy trái tim lỗi mất một nhịp. Không đợi Huyền Tố mở miệng nói gì, thân mình hắn liền như mũi tên rời khỏi chạc cây, liên tục nhô lên hụp xuống vài cái, liền muốn biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Sở Tích Vi lòng như lửa đốt, lại chợt thấy sau lưng một đạo kình phong xé gió bay tới. Hắn không quay đầu lại, ngón tay chụp ra sau, lấy thủ thế “Niêm hoa” tiếp lấy vật nọ, đập vào mắt vừa thấy là một cây trâm bằng sứ men xanh.
Đầu hạc ngậm viên châu, men xanh trơn bóng, ngón tay hắn vuốt trên thân trâm chợt thấy gờn gợn, cẩn thận sờ lại, là một chữ “Nghiêu” được người khắc như rồng bay phượng múa.
Ngón tay Sở Tích Vi ở trên nét chữ ngập ngừng, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phù Sinh vẫn còn được Huyền Tố đỡ đứng trên cây. Khoảng cách khá xa, quanh mình lại tối mờ mịt, hắn nhìn không rõ biểu tình trên gương mặt người nọ, cũng không nghe được đối phương có nhẹ giọng nói câu gì hay không.
Trên thực tế Diệp Phù Sinh cái gì cũng chưa nói, mà muốn nói cũng không thốt nên lời.
Cổ họng bị máu nghẹn đến phát đau. Lồng ngực, đan điền cũng giống như muốn nổ tung. Y sợ mình vừa mở miệng chính là ho đến kinh thiên động địa, đánh động đến lính gác cũng khiến cho Sở Tích Vi đi càng không yên lòng.
Chỉ là khoảng khắc đối phương một lòng như lửa đốt xoay người chạy đi, rốt cuộc là không thể ngồi trơ mắt nhìn. Diệp Phù Sinh suy nghĩ một khắc, sờ tay vào ngực lấy ra cây trâm bằng sứ men xanh cất kỹ hơn nửa tháng nay, đưa tay ném qua.
Thiên ngôn vạn ngữ, đã gởi gắm hết trong vật vô tri kia.
Sở Tích Vi cũng không hiểu được một đường này mình trở về như thế nào.
Hắn tựa như hài tử nghèo rớt mồng tơi, thật vất vả kiếm được một viên đường, hận không thể hoan hô nhảy nhót một hơi nhai nuốt ăn sạch, lại thật cẩn thận xem như trân bảo mà nắm trong tay, chỉ dám liếm liếm chút đỉnh nếm hương vị. Trong lòng hắn ngứa ngáy như mèo cào, bàn tay cầm cây trâm sứ cũng rất ổn định, dùng sức thêm một phân sợ gãy, thiếu một phân sợ rơi.
Chờ đến lúc Sở Tích Vi lấy lại tinh thần, hắn đã đến dưới chân núi.
Cả tòa Vấn Thiện sơn đều bị Táng Hồn cung sắp xếp ám cọc; Bách Quỷ môn để tránh đả thảo kinh xà, chỉ có thể ở thung lũng dưới chân núi hạ trại. Cũng may địa phương nơi này tuy rằng hiểm trở, lại được cái bí mật, có đường dốc vách đá che giấu, lại có khe sâu ngăn trở, chỉ cần người ở bên trong không ngốc đến mức đốt lửa hay gây tiếng động lớn, ắt sẽ không bại lộ.
Hắn đem cây trâm sứ lấy khăn lụa gói kỹ để vào trước ngực áo, xốc lên dây leo che hờ đi vào sơn động. Bên trong động đã được thợ giỏi của Bách Quỷ môn trong thời gian ngắn ngủi suốt một đêm đã mở đến bốn phương thông suốt, trước mỗi động đều bố trí thủ vệ, cho dù nhìn thấy hắn cũng không vội thả lỏng cảnh giác.
Sở Tích Vi nói: “Quỷ Y có đưa tin tới không?”
Một người nhỏ giọng đáp: “Hồi tôn chủ, vừa mới thu được truyền thư. Quỷ Y đã gần đến Già Lam thành, chỉ khoảng một ngày là có thể đến đây.”
“Nói hắn ra roi thúc ngựa, cần phải trưa ngày mai đuổi tới.” Đôi mày Sở Tích Vi nhăn lại “Hôm nay có môn phái rời núi không?
“Thanh Phong môn cùng Thất Sát phái phân ra buổi sáng và buổi tối rời đi.”
Sở Tích Vi nheo mắt: “Phái người cùng đi, hành sự tùy theo hoàn cảnh, lưu ý những kẻ theo dõi.”
“Vâng.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh mà đi. Sở Tích Vi ngồi xuống một tảng đá to, nhìn trên vách động ánh lửa bập bùng, chiếu ra cũng là chính mình cô đơn chiếc bóng.
Ngón tay cách lớp vải áo vuốt ve cây trâm bằng sứ men xanh kia. Chỉ một vật yếu ớt đến mức đánh rơi liền dập nát như vậy, lại thành niềm an ủi hiện tại của hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Tích Vi rốt cục ngồi không yên. Hắn phân phó vài câu liền mang đao ra khỏi sơn động, từ trên vách đá nhảy qua, vài cái lên xuống liền đứng lại cạnh bờ sông.
Trong thung lũng này có khe sâu, nơi đây lại là hạ du con sông, xung quanh cỏ cây um tùm, nhìn qua liền sinh cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh.
Sở Tích Vi phi thân đứng xuống một tảng đá nổi trên mặt nước. Hắn ở nơi chỉ khoảng một tấc vuông này rút đao ra khỏi vỏ, bắt đầu luyện Kinh Hồng đao pháp.
Đoạn Thủy đao so với Kinh Hồng đao nặng hơn không ít, thích hợp với chiêu thức đại khai đại hợp, ngoan tuyệt thế trọng. Nhưng mà Sở Tích Vi có “Kì Lộ kinh” hộ thân, ngược lại chẳng màng nặng nhẹ, đem một thanh đao to dày cầm trong tay, chiêu thức vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Hắn giống như quay lại rất nhiều năm trước, thời điểm Cố Tiêu ở Luyện võ trường dạy hắn võ công. Người thiếu niên kia kiên nhẫn đến hiếm thấy, ngôn hành cử chỉ đều mẫu mực, đáng tiếc tiểu hài tử nghe đến mệt mỏi muốn ngủ, chỉ như nuốt cả quả táo mà nhớ, cũng không hiểu được chút tinh túy nào.
Cho tới hôm nay.
Đao tùy tay mà ra, người tùy đao mà động.
Du long xuất hải, thẳng tiến không lùi;
Kinh lôi liệt thiên, mưa gió như thủy triều;
Bạch hồng quán nhật, thân dục lăng tiêu;
Niêm hoa nhiễu chỉ, lấy nhu thắng cương;
Thu thủy hoành ba, sóng đào chìm nổi …
Kinh Hồng đao pháp mười sáu thức, hắn luyện qua ngàn vạn lần, cho tới bây giờ mới vừa hiểu rõ.
Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai (*), ngoài thân pháp đao phong nhanh như chớp, còn có việc cướp lấy chiến cơ cùng khai thác lỗ hổng.
[(*) Một câu trong bài «Thẩm viên» của Lục Du thời Nam Tống. Vợ cũ của Lục Du là Ðường Uyển, bị ép phải ly hôn và tái giá với người khác. Một hôm ông gặp lại nàng ở vườn Thẩm, hai người nhìn nhau đau khổ, nàng trở về tương tư sinh bệnh rồi mất. Bài thơ này tác giả bày tỏ tiếc thương vợ cũ. Trong ngữ cảnh không mang ý này, chỉ lấy nghĩa trên mặt chữ.
Nguyên văn: Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục /Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.
Mỗ tạm dịch: Dưới cầu sóng nước vẫn xanh/ Bóng hồng năm đó soi mình nay đâu…(chữ hồng trong này là ý chỉ chim hồng, không phải là ý người con gái đẹp nhé. Thương Tâm là tên cây cầu).]
Diệp Phù Sinh từng nói, nhân tâm so với lưỡi đao còn ác hơn tàn nhẫn hơn.
Thẩm Vô Đoan từng nói, hạ sai một quân, bại nguyên ván cờ.
Võ đạo cao nhất, không chỉ bao gồm sức mạnh cùng tốc độ, mà còn là việc khống chế chiến cục cùng kiểm soát cơ hội. Chính như hắn lần trước đối chiến Hách Liên Ngự, thua thảm nhất không phải là võ công, mà là tâm kế.
Sở Tích Vi có thể không màng sinh tử, nhưng lại không dám chơi đùa với nhân tâm, thành vì võ mà thua vì kế.
Hách Liên Ngự có thể phá vỡ thế cục, ngoài việc hắn khống chế mưu đồ trong tay, giết người cũng không dính vết máu.
Đúng như lời Nguyễn Phi Dự “Biết người biết ta, không gì bằng đặt mình vào hoàn cảnh người khác”. Sở Tích Vi mặc dù khinh thường với cách làm người như vậy của Hách Liên Ngự, nhưng hắn cũng phải hiểu rõ địch thủ.
Càng luyện tâm tình càng sáng tỏ, bất tri bất giác đã qua đêm. Sở Tích Vi một chiêu cuối cùng sử ra, đao phong luân chuyển xẹt qua trước mắt. Tâm hắn đã ổn định, đang muốn tra đao vào vỏ, chợt cảm thấy không đúng.
Một người một kiếm, xuất hiện bên cạnh hắn không hề có động tĩnh gì báo trước, mũi kiếm đâm tới vừa kỳ quái vừa nhanh, chớp mắt đã bức tới cổ.
Đoạn Thủy đao nhanh chóng xoay ngang trước mặt, kiếm phong quỷ mị điểm trên lưỡi dao, nội lực chuyển vận. Hắn mượn lực đẩy người đánh lén ra, ngưng thần vừa thấy, hô hấp liền ngừng lại.
Người nọ theo lực đẩy của hắn lui trở ra, đôi giày lụa hoa văn ở trên mặt nước điểm ba lần, gợn sóng lại chỉ tản ra hai ba vòng liền lặng yên, người cũng đứng lại trên một tảng đá khác.
Nhìn thân hình là một nam tử cao gầy, quần áo trắng tinh như tuyết. Chiếc mũ choàng trên đầu đem gương mặt đối phương che kín, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ. Phía dưới là áo choàng trắng thêu hoa văn mây bay, tay áo chẽn lại. Hắn cầm trong tay một thanh cổ kiếm dài ba thước, chuôi kiếm khắc lưu vân, mũi kiếm sáng như tuyết tựa như ánh trăng tròn chiếu lên hàn băng.
Lúc này tia nắng ban mai hơi hé dạng, đúng là lúc ngày đêm luân chuyển. Nương theo ánh sáng, Sở Tích Vi nhìn về phía gương mặt hắn. Người tới đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc trắng chạm trổ tinh xảo rất quen thuộc, ở dưới ánh mặt trời vẫn ảm đạm tựa như mặt la sát, nhìn không ra một chút dung mạo. Từ hai lỗ trống trên mặt nạ chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo như băng, sát khí như biển.
Hắn đứng ở trước mặt Sở Tích Vi cách khoảng hai trượng, chân tay chưa động, cô lãnh tựa như một bức tượng đá, lại lộ ra sát ý từ trong xương cốt.
“… Hách Liên Ngự?”
Ánh mắt Sở Tích Vi trầm xuống, ngón tay nắm chặt, hoành đao trước người.
Không kịp suy nghĩ gì nữa, ngay sau đó, đao kiếm chạm nhau leng keng, mắt đối mắt sinh sát!