Đọc truyện Phong Đao – Chương 104: Trò chuyện đêm khuya
Một đêm này, Sở Tích Vi ngựa không dừng vó, rốt cục về tới Động Minh cốc.
Thời điểm hắn đi mang theo một đội nhân mã, khi trở về lại chỉ còn một nửa. Nửa còn lại hắn để cho Tần Lan Thường, theo Lục Minh Uyên hướng Tam Muội thư viện mà đi.
Đều nói “Con lớn rời xa mẹ”, những lời này đặt ở trên người Tần Lan Thường tuy có chút không chuẩn xác, nhưng hài tử lớn lên khó tránh khỏi việc có chính kiến riêng. Năm đó Sở Tích Vi như thế, Tần Lan Thường hiện giờ cũng như thế.
Đêm đó tại Túy Xuân lâu rượu tàn người tán, Sở Tích Vi liền mang theo đám người Lục Minh Uyên rời khỏi thành Thiên Kinh, nửa điểm cũng không muốn lưu lại nơi này. Vốn định phái người đưa Lục Minh Uyên quay lại Tam Muội thư viện xử lý hậu sự của Nam Nho, hiệp trợ viện sư chỉnh đốn nội vụ đã là tận tình tận nghĩa, lại không ngờ rằng nha đầu kia còn xung phong nhận việc muốn chen vào một chân.
Sở Tích Vi lúc này không vội vã răn dạy nàng, chính là hỏi hai câu: “Vì cái gì muốn đi? Nếu đi, ngươi có khả năng làm gì?”
Lúc đó bọn họ đang ở ngoài sông đào bảo vệ thành. Bình minh đang lên, phía đông vừa mới lộ ra mặt trời, ánh sáng vẫn còn ảm đạm, hắn nhìn không rõ mi mục thiếu nữ đang hạ xuống, lại có thể nghe được thanh âm nàng nhấn từng chữ: “Không có vì cái gì. Ta cảm thấy nên đi liền muốn đi, tuyệt không cho mình cơ hội để hối hận.”
“Khả năng ta làm được không nhiều lắm, có thể còn rất ít, nhưng cũng không thể để cho người khác làm thay ta.”
Sở Tích Vi trầm mặc một khắc, mới nói: “Trong Tam Muội thư viện có mưu đồ đảng phái ngầm, nội bộ lục đục chia rẽ. Ngươi đi lần này, ta cùng nghĩa phụ không chắc có thể bảo hộ cho ngươi vạn toàn.”
“Ta chính là muốn học bảo vệ mình, bảo hộ người khác.” Tần Lan Thường nghĩ nghĩ, nắm cánh tay hắn trong bàn tay nhỏ xinh của mình, nhẹ giọng nói “Diệp thúc nói ‘Hài tử rồi sẽ lớn lên, đại nhân cũng phải già đi’ … Tiểu thúc, ta cảm thấy y nói đúng.”
Có thể đến ngày bọn họ già đi vẫn sẽ cường đại như cũ, nhưng hài tử cũng không thể luôn trốn tránh sau lưng đại nhân.
Đại thụ che trời rồi cũng sẽ thành khô mục, tri âm tri kỷ cũng sẽ đoạn tuyệt.
Huống chi là con người sinh lão bệnh tử, họa phúc khó dò?
Một tay khác của Sở Tích Vi nâng lên, ở giữa không trung ngập ngừng một khắc, rốt cục vẫn là đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa một chút.
“Ta lưu lại cho ngươi ‘Dẫn linh địch’ cùng một đội ‘Quỷ ảnh’, tự giải quyết cho tốt.” Dừng một chút, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Lục Minh Uyên, nội lực tụ âm thành một đường, lạnh lùng nghiêm khắc “Nếu nàng xảy ra chuyện, mà ngươi bình yên vô sự, ta liền thân với ngươi gấp mười lần.”
Lục Minh Uyên vẫn dùng chiết phiến che mặt như cũ, nghe vậy cười cong một đôi mắt, lại trịnh trọng gật đầu.
Cứ như vậy từ biệt, ai đi đường nấy, họa phúc tự chủ.
Một đường đi nguy cơ tứ phía, trở về cũng không dễ dàng. Chờ đến lúc Sở Tích Vi trở lại Động Minh cốc, đêm đã qua giờ Tý.
Hắn mang thuộc hạ qua trạm gác, không kinh động mọi người, đưa ra vài mệnh lệnh đơn giản sau đó cho thủ hạ trở về nghỉ ngơi, chính mình thì mang theo một đường phong trần quay về Lưu Phong cư.
Nhưng mà trong Lưu Phong cư, trừ bỏ hạ nhân vẩy nước quét nhà cùng thủ vệ, còn có thêm một người.
Thẩm Vô Đoan khoác áo đơn ngồi ở dưới tàng cây hoa quế, một tay nhàn nhã trộn quân cờ, một tay loạng choạng rót rượu từ chiếc ngân hồ nhỏ, trên mặt hơi có vẻ say, ánh mắt lại còn rất thanh tỉnh.
Thấy hắn vào cửa viện, Thẩm Vô Đoan phất tay cho hạ nhân lui ra, lại hướng đến chiếc ghế trống trước mặt hất cằm, nói: “Từ lúc nhận được phi tín của ngươi liền bắt đầu tính toán nhật trình, tối nay quả nhiên trở lại. Trước hãy ngồi xuống uống ngụm rượu.”
Sở Tích Vi tiếp được tiểu ngân hồ ném đến trước mặt, ngửa đầu uống một hơi. Rượu vừa vào miệng vị đắng chát, chính là sau khi xuống cổ lại có vị ngọt, trong miệng tràn ngập hương vị vừa đắng vừa ngọt dung hợp.
Hắn nhíu mày: “Đây là rượu gì?”
“Thập Niên đăng của Già Lam thành.” Thẩm Vô Đoan ngắm nghía chén ngọc trong bàn tay mình “Lần này ngươi lên phía bắc đến Thiên kinh, ắt hẳn rất nhiều cảm khái, bầu rượu này chẳng biết có an ủi một thân phong trần của ngươi được không?”
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng. (*)
[(*) Hai câu trong bài “gởi Hoàng Cơ Phục” của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống, đại ý cô đơn nhớ bạn nơi xa ngàn dặm.
Mỗ tạm dịch (cái này edit sang thất ngôn khó quá, mỗ chuyển qua lục bát hơi không hợp lắm nhưng đành chịu vậy)
Gió xuân đào lý một chiều
Ba ngàn đêm lẻ mưa gieo rắc sầu
Giang hồ lẻ bóng canh thâu
Ngọn đèn leo lét bạc đầu cố nhân]
Ngày xưa xuân phong đắc ý ngắm hoa đào hoa lý bay bay, ngày nay giang hồ phiêu bạt, mười năm chong đèn nghe mưa gió.
Trở lại chốn cũ, người việc khác xưa, quả nhiên là cảm khái thật nhiều.
Sở Tích Vi nhắm mắt, lại uống một ngụm, ngồi xuống đối diện hắn, nói: “Đủ rồi a.”
Ba chữ kia hắn nói thực nhẹ nhàng bâng quơ, một thân buồn bực suốt đường về cũng tựa như theo ngụm rượu này trôi nhạt, nháy mắt đã biến mất trong gió đêm lạnh lẽo.
Thẩm Vô Đoan cùng hắn liếc nhau, tiếp nhận bầu rượu, ngầm hiểu trong lòng mà bỏ qua đề tài này, mỉm cười: “Làm một ván đi.”
Hắn lớn tuổi cầm cờ trắng. Sở Tích Vi cầm cờ đen đi trước. Nước cờ của hai người đều từ một đường truyền xuống, biến hoá kỳ lạ, đem một bàn đen trắng rõ ràng bày ra tầng tầng giằng co. Đến cuối cùng vẫn là Sở Tích Vi tính trước một bước diệu dụng, nắm giữ đại cuộc.
Thẩm Vô Đoan cẩn thận xem xét một lúc lâu, cười một tiếng dài gật đầu nhận thua, nói: “Ngươi thắng.”
“Đa tạ.”
“Không không không! Một ván này ngươi và ta đều dốc toàn lực ứng phó, ngươi thắng là bằng bản lãnh của mình, ta thua là đã không bằng ngươi, có gì phải nói câu đa tạ?”
Thẩm Vô Đoan liếc mắt nhìn hắn “Tích Vi, cách đánh cờ của ngươi là một tay ta dạy. Từ lúc đầu hoàn toàn bắt chước đường đi nước bước của ta, đến bây giờ đã có quyết định của chính mình, cũng từ lúc ban đầu thua nhiều thắng ít, đến lúc này đã mạnh vượt qua ta… Ngươi có biết nguyên nhân là sao?”
Sở Tích Vi nói: “Mười năm trôi qua, không thể cứ ngốc mãi.”
“Ha, thế gian này kẻ sống uổng thanh xuân nhiều không kể xiết. Mười năm có thể làm cho sinh tử đôi đường cách biệt, cũng có thể khiến một người từ trong ra ngoài hoàn toàn thay đổi.” Một bàn tay Thẩm Vô Đoan vung vẩy chỉ hướng ngực hắn, rung đùi đắc ý “Tích Vi a, lòng của ngươi thay đổi… Tốt! Thực là tốt!”
Sở Tích Vi im lặng.
“Những năm gần đây ta nhìn ngươi lớn lên, từ một con sói con chọn người mà cắn biến thành cái dạng này, thoạt nhìn cà lơ phất phơ thực tế lại có thể trấn giữ cục diện. Nhưng ta vẫn chậm chạp không chân chính trao hết quyền hành cho ngươi, biết tại sao không?”
Sở Tích Vi nói: “Bởi vì ta còn chưa đủ tư cách.”
“Đích xác!” ngón tay Thẩm Vô Đoan gõ nhịp lên bàn cờ “Ngươi thiên tư quá người, cho dù là võ công hay học thức đều tiến cảnh cực nhanh, nghị lực cứng rắn càng hiếm có, không sợ khổ cũng không sợ chết, có tầm nhìn cũng có dã tâm… Đáng tiếc, ngươi quá độc ác.”
Sở Tích Vi không nói được một lời, chợt nghe Thẩm Vô Đoan nói tiếp: “Ngươi tác phong nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn, đối nhân xử thế rõ ràng dứt khoát, hiếm khi lưu lại đường sống cho người khác. Như vậy vô hình chung tự tay chặt đứt rất nhiều đường lui, đem mình bức đến một cái địa vị nhìn thì như cao thực tế lại là nơi đầu sóng ngọn gió.”
Dừng một chút, hắn lại cười: “Hơn nữa tính tình ngươi còn quá bướng bỉnh, đến chết cũng không hối cải.”
Sở Tích Vi khóe miệng nhịn không được cong lên.
Gương mặt hắn thừa hưởng từ mẫu thân, ngay từ bé ngũ quan đã thanh tú xinh xắn, sau khi trưởng thành lại càng là mi mục như họa. Nếu không có đuôi lông mày như kiếm, ánh mắt như đao, lại thường xuyên nói năng cẩn trọng, nhìn qua nhất định là bộ dáng diễm lệ, xinh đẹp đến dọa người.
Chỉ là hiện giờ đôi môi vẫn thường mím chặt như lưỡi đao đang cong lên như trăng non. Sát khí trong đôi mắt đen thẳm như bóng đêm rút đi sạch sẽ thay bằng ý cười, khiến cho gương mặt băng sơn ngàn năm trở nên nhu hòa, lại không mang chút nữ khí nào, chỉ thêm vài phần tuấn dật vân đạm phong khinh.
Giống như vào giờ khắc này hắn rút đi hết chút ngây ngô còn sót lại, chân chân chính chính mà bắt đầu trở thành một nam nhân trầm ổn thành thục.
Sở Tích Vi mỉm cười hỏi: “Hiện giờ ta có tư cách không?”
Thẩm Vô Đoan nói: “Để xem bản lĩnh hiện tại của ngươi thế nào… một chuyến đi Thiên kinh này, thu hoạch không nhỏ a?”
Sở Tích Vi đối với lời nói ẩn hàm ý tứ của hắn rất rõ ràng. Mặc dù mình là môn chủ, rốt cuộc hiểu biết nội tình vẫn còn nông cạn. Đại quyền chân chính của Bách Quỷ môn còn hơn phân nửa nắm giữ trong tay Thẩm Vô Đoan, hắn có thể biết đường đi nước bước của mình thật sự là việc hợp tình hợp lý.
Không buồn không giận, Sở Tích Vi thản nhiên mà đem việc mình cùng Sở Tử Ngọc gặp mặt nói ra, kể cả thân thế của mình lẫn tính toán lần này của Sở Tử Ngọc đều trải ra trước mặt, không dấu diếm chút nào.
Đối với thân phận của hắn, năm đó khi Sở Tử Ngọc cùng Thẩm Vô Đoan giao dịch vẫn chưa nói qua. Sở Tích Vi nhiều năm như vậy cũng cũng không nhắc đến, Thẩm Vô Đoan trong lòng tuy có suy đoán, nhưng rốt cuộc không có lộ ra điều tra. Bởi thế hiện tại nghe hắn thừa nhận cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ có loại biểu cảm “Nên là như thế”.
Nhưng mà lần này nghe xong Sở Tích Vi nói, Thẩm Vô Đoan trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Từ Cao tổ tới nay, ‘Hiệp dĩ võ phạm cấm, nho dĩ văn loạn pháp’ đích xác truyền nọc độc rất rộng, dẫn đến hiện tại giữa giang hồ và triều đình sóng gió không dứt. Nguyễn Phi Dự ngược lại tầm nhìn rộng lớn, âm mưu bày một đường lui này… Nhưng mà, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Sở Tích Vi nói: “Đều nói ‘Dân không đấu với quan’. Huống chi Thiên tử có lệnh, đương nhiên không dám từ chối.”
Sắc mặt Thẩm Vô Đoan trầm xuống: “Cho nên ngươi liền muốn bắt Bách Quỷ môn làm con rối trong tay của hắn?!”
Thẩm Vô Đoan tuy rằng lớn tuổi, nhưng bảo đao chưa cùn, lão hổ vẫn còn uy. Lúc này biểu tình rút đi nét cười, sầm mặt giận cũng không còn chút nào bộ dáng tựa lão ngoan đồng lúc trước, mi mục sinh ra sát ý nồng đậm, giống như diêm vương đề bút đòi mạng.
Dưới trọng áp như thế, Sở Tích Vi lại vẫn bất động như núi, chỉ là nhẹ nhàng cười cười.
“Đao kiếm so với người, cũng giống như người đối với người cao hơn, đều là công cụ truy danh trục lợi.” Sở Tích Vi cho tự châm cho mình chén rượu “Nhưng mà lợi khí lúc nào cũng có hai lưỡi, đả thương người càng tổn thương mình. Kẻ lỗ mãng liếm huyết không để tâm, người trí giả hành sự tất có ngàn suy xét.”
Dừng một chút, hắn đối Thẩm Vô Đoan cười nói: “Sợi dây điều khiển con rối mặc dù nằm trong tay người thao túng, nhưng cũng có thể tung hoành, cũng có thể kiềm chế người.”
Thẩm Vô Đoan nheo mắt, vẻ trầm trọng nghiêm nghị lại như thủy triều thối lui khỏi gương mặt, thân thể buông lỏng, lại trở về bộ dáng lão giả lười biếng không xương không cốt.
“Quả nhiên là trưởng thành, tâm tư không ít.” Thẩm Vô Đoan nheo mắt, “Ngươi hãy nói rõ nghe một chút.”
“Trời sinh âm dương, thế có trong đục. Giữa chính và tà mặc dù như nước lửa khó dung, nhưng rốt cuộc là tương sinh tương khắc, thiếu một thứ cũng không được.” Sở Tích Vi mặt mày hơi nghiêm lại, lơ đãng thở ra một hơi dài “Đại Sở từ khi khai quốc tới nay, liền có chút coi trọng lực lượng võ lâm. Từ thời Cao tổ chiêu mộ trợ giúp, đến thời Tiên đế lại bị kiêng kị chèn ép. Hiện giờ Sở Tử Ngọc lại tính toán nắm lấy kẻ đứng đầu để thực sự khống chế.”
Thẩm Vô Đoan nói: “Giam không bằng thả, giết không bằng khống; lui về phía sau màn thay vì trực diện, rút từ ngoài sáng lui vào trong tối… Nhìn như triều đình không có liên hệ gì với giang hồ, trên thực tế lại đem tâm phúc cắm ở những vị trí trọng yếu, đúng là kế hay! Nói vậy, việc hắn nhìn chăm chú Bách Quỷ môn, cũng không phải ngày một ngày hai đi.”
Muốn nắm giữ một quân cờ, trước hết phải chắc chắn rằng quân cờ này không ở trong tay bất luận phe phái nào. Mà trong chốn giang hồ, thế lực cường đại lại trung lập cũng không nhiều môn phái, Bách Quỷ môn lại còn đứng đầu.
Ý nghĩ vừa thông, hắn liếc mắt nhìn về hướng Sở Tích Vi, ý tứ hàm xúc không rõ: “Năm đó ta tiếp nhận ngươi, quả nhiên là tự tìm phiền toái.”
Sở Tích Vi cũng không giận, chỉ là chậm rãi tách quân cờ đầy trên bàn, nói: “Nhưng mà hiện tại, nghĩa phụ hẳn là vì có cái phiền toái này mà cảm thấy cao hứng.”
“Tính cách của ngươi, một khi bỏ lại phía sau, liền sẽ không thèm quay trở lại. Mà hắn cũng sẽ không cho phép ngươi nanh vuốt nguyên vẹn trở lại triều đình. Một khi đã như vậy, ngươi vẫn là nghĩa tử ta dưỡng dục mười năm, vẫn là Bách Quỷ môn tân chủ tử, ta đương nhiên vì thế cao hứng.”
Thẩm Vô Đoan vươn tay giúp hắn chia cờ, khóe miệng nhếch lên “Ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lòng có chí lớn, muốn tung cánh trời cao không có gì đáng trách. Bách Quỷ môn tích tụ nội tình nhiều năm như vậy dĩ nhiên cũng không phải muốn làm ma quỷ, đời đời kiếp kiếp không thể ra dưới ánh mặt trời… Nhưng giang hồ cũng thế, mà triều đình cũng thế, đều cần phòng bị kết cục có mới nới cũ. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ chính mình hôm nay thắng được bàn cờ này như thế nào.”
Sở Tích Vi mi mắt vừa động, lời nói mang theo ý trào phúng: “Đương nhiên… đối nhân xử thế lưu lại một đường, mới có thể năm rộng tháng dài vui vẻ gặp lại a.”
Thẩm Vô Đoan vỗ tay cười to: “Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Sắp xếp xong quân cờ, Thẩm Vô Đoan đứng lên, hướng Sở Tích Vi vẫy tay, nói: “Hôm nay hưng trí không tồi, đi theo ta tập luyện, giãn gân giãn cốt.”
Sở Tích Vi muốn cùng Thẩm Vô Đoan chân chính giao thủ một lần từ rất lâu rồi. Nhưng mà ngoại trừ được dạy dỗ không bao lâu, từ bắt đầu bốn năm trước, Thẩm Vô Đoan đối với hắn chính là lấy thực chiến làm trọng, hiếm khi tự mình động thủ chỉ giáo.
Hiện giờ “Kì Lộ kinh” của Sở Tích Vi đã dừng lại ở tầng thứ sáu đỉnh cấp, Thẩm Vô Đoan thì đã đến mức hóa cảnh, hắn bức thiết mà muốn cùng Thẩm Vô Đoan thả tay đánh một hồi, mới có thể đánh giá được mình đang ở mức nào.
Nghe vậy, trong mắt Sở Tích Vi hiếm thấy hiện lên chiến ý, đứng dậy nói: “Vậy liền thỉnh nghĩa phụ chỉ giáo!”