Phong Cuồng Đích Tác Gia

Chương Quyển 2 - Chương 17: Mục đích


Sau khi trở về phòng ngủ, nhìn thấy QQ của Chu Phóng vẫn còn sáng, Đoan Mộc Ninh nghĩ, vẫn nên giáp mặt giải thích với hắn thì có thành ý hơn.

Vừa định gửi tin nhắn, cùng lúc, một tin nhắn gửi đến.

Mở ra, là tin nhắn của quản lý về việc mình rút lui khỏi cuộc thi.

“Xin chào, tác phẩm dự thi của cậu đã trải qua ba cuộc bỏ phiếu để vào chung kết, nội dung tham khảo cũng không nhiều, không chạm vào quy định của diễn đàn về việc sao chép, đề xuất cậu tiếp tục viết, mời thảo luận với biên tập và gửi cho chúng tôi quyết định xử lý thế nào.”

Vì biên tập không có lên mạng, Đoan Mộc Ninh gửi tin nhắn cho Chu Phóng trước.

“Quản lý trả lời nói rằng tác phẩm đã vào chung kết, không thể bỏ, làm sao bây giờ?”

“Không thể bỏ?” Bên kia tựa hồ đang lo lắng gì đó, một lúc lâu sau mới hồi âm, “Vậy cậu chỉnh sửa lại một chút, đem chỗ tương tự bỏ đi là được rồi.”

“Ừ, chỉ có thể làm vậy, đêm nay tôi sẽ sửa lại.”

Phải sửa lại một đoạn lớn, vô cùng phiền toái, lúc sửa xong toàn bộ, cơ hồ hết một đêm.

Buổi sáng ba ở bên ngoài gõ cửa gọi mình ăn điểm tâm, gọi vài lần mới nghe được, bối rối để máy tính xuống, làm như vừa mới ngủ dậy, dụi mắt mở cửa.

“Nghe trong phòng con có tiếng động, còn tưởng con đã thức, sao kêu lâu như vậy mới phản ứng?”

Đoan Mộc Ninh cười cười, “Tối hôm qua quên tắt máy tính, vừa mới thức dậy.”

Bây giờ vẫn chưa muốn ông ấy biết bệnh của mình, tránh cho ông lo lắng mang mình đến bệnh viện kiểm tra, loại “tình thương người cha” này của ông thật không thể tiêu thụ nổi.

Ba con hai người ngồi đối diện dùng điểm tâm, tinh thần Giang Sơn dường như không được tốt, Đoan Mộc Ninh trong lòng hiểu được hắn và Cổ Duy xảy ra vấn đề, nhưng không hỏi, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng.

Thật lâu sau, Giang Sơn mới nói, “Con lần trước bảo ta đuổi Cổ Duy đi, có phải có phát hiện gì không?”

Đoan Mộc Ninh cúi đầu nói, “Tôi chỉ cảm thấy chú quá tin tưởng anh ta.”

“Con không biết thôi, ta và hắn quen biết đã hai mươi năm, lúc khó khăn nhất là cậu ta bên cạnh giúp đỡ ta, ta không tin hắn sẽ vì công ty mà phản bội lại ta.” Cúi đầu uống một hớp sữa đậu nành, nhăn mặt, “Nhưng cậu ta hôm qua nói với ta, hắn…”

Tựa hồ cảm thấy trước mặt con nói những lời này thật không thích hợp, Giang Sơn cười cười, cúi đầu im lặng.

Đoan Mộc Ninh đoán được, có lẽ tối qua Cổ Duy ngả bài với ông ấy, nên hai người mới cãi nhau, Cổ Duy bỏ đi, còn độc ác cướp luôn cả công ty.

Mà ba thì còn đang rối rắm anh ta có phải vì công ty nên mới phản bội ông hay không, Đoan Mộc Ninh có chút bất đắc dĩ, bỗng dưng đồng cảm với Cổ tiên sinh.

Người đàn ông ngồi đối diện chỉ số thông minh tuyệt đối không có vấn đề, nghe nói trước kia khi học đại học đều lấy được học bổng thường niên, điều hành công ty cũng rất giỏi, nhưng sao đối với chuyện tình cảm lại ngu ngốc như vậy?

Vừa định mở miệng nói chuyện, đối phương lại lên tiếng trước, “Tiểu Ninh, con đối với đồng tính cảm thấy thế nào?”

Đoan Mộc Ninh thản nhiên liếc một cái, không nói gì.

“Ta luôn coi cậu ta là người bạn tin tưởng nhất, thậm chí giống như em trai mình.” Dừng một chút, bất đắc dĩ cười cười, “Thật không ngờ, người tin tường nhất lại lừa ta nhiều năm như vậy, ngay cả giấy chứng nhận quan hệ cha con cũng là hắn làm giả, còn có thư của mẹ con.”

“Giấy chứng nhận gì?” Đoan Mộc Ninh nghi hoặc hỏi.

“Năm đó lúc đón con về, cậu ta cho ta xem giấy chứng nhận, còn có thư của mẹ con, muốn ta yên tâm nghĩ con là con của Thanh nhi, rốt cục, mọi thứ đều là giả.” Giang Sơn khe khẽ thở dài, “Ta cảm thấy rất có lỗi với con.”


Đoan Mộc Ninh nhẹ giọng nói, “Chuyện qua rồi tôi không muốn nói lại, dù sao trong lòng tôi cũng chỉ có một người mẹ.”

Ngẩng đầu nhìn ông, ông cũng đang nhìn qua, hai người ánh mắt tương giao, nhìn nhau cười.

“Tiểu Ninh, mẹ ruột con…”

“Ân oán của các người tôi không muốn biết, chú cũng không cần lo lắng tôi có ý kiến gì.” Đoan Mộc Ninh uống cạn cà phê, đứng dậy, nhẹ nhàng cười, “Chú muốn làm thế nào thì làm thế ấy, chuyện tình cảm cá nhân, chúng ta không can thiệp của nhau, được không?”

Trước tiên đánh đòn phủ đầu, tránh cho ông sau này biết được đứa con ở cùng một người đàn ông lại không đồng ý.

“Con có phải thích Chu Phóng hay không?” Giang Sơn đột nhiên hỏi như vậy, tuy rằng hỏi rất cẩn thận, nhưng ngón tay Giang Ninh vẫn không kiềm được run lên.

Thản nhiên đáp, “Đúng vậy.” trong lòng lại có chút bất an, ông ấy làm sao biết được? Cổ Duy sẽ không nói với ông chứ…

Giang Sơn trầm mặc một lúc, sau đó do dự mở miệng, “Ta hy vọng con có thể hạnh phúc, bất kể ở bên cạnh ai.”

Đoan Mộc Ninh cảm thấy ba mình ý vị thâm trường nói câu kia, chưa kịp suy nghĩ ông ấy lại nói thêm, “Đúng rồi Tiểu Ninh, con phải nhanh về trường một chuyến đi, buổi sáng thầy giáo gọi điện đến, ta đặt vé cho con, trưa hôm bay được không?”

Đoan Mộc Ninh biết là chuyện tạm nghỉ học, liền gật đầu.

“Con tại sao lại xin tạm nghỉ? Xảy ra chuyện gì sao không nói với ba?”

Đoan Mộc Ninh đứng yên tại chỗ, suy nghĩ kỹ, quyết định nói, “Thân thể tôi không tốt, gần đây bài vở quá nhiều, muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Thân thể không tốt?!” Vẻ mặt Giang Sơn lo lắng, đi đến nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ninh, “Không tốt ở đâu? Ta cùng con đi kiểm tra.”

Đoan Mộc Ninh do dự, tạm thời không muốn nói với ông ấy, gần đây vì chuyện công ty, ông ấy đã tiều tụy không ít, hơn nữa còn cãi nhau với Cổ Duy, nếu nói cho ông biết trong đầu đứa con có khối u, khẳng định ông lo lắng muốn chết, nói không chừng sẽ sụp đổ…

“Tôi có ý này, hy vọng chú có thể đồng ý.” Đoan Mộc Ninh trước hết hạ một cái bẫy nhỏ, thấy hắn gật đầu đồng ý mới khinh khẽ cười, “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, tôi không muốn học ngành tiếng Trung nữa, muốn chuyển sang học kinh tế.”

“Không thích?” Giang Sơn hỏi.

“Ừ, tôi không muốn học ngành này, bằng kia học ra cũng không dùng, muốn bắt đầu lại từ học kinh tế.”

“Con muốn bỏ văn theo kinh tế?” Có chút kinh ngạc nhìn đứa con, đứa nhỏ đơn thuần như vậy, ở thương trường không chừng bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn.

Đoan Mộc Ninh kiên định nói, “Văn học chỉ là hứng thú tạm thời, không nghĩ thấy nó làm nghề nghiệp, sau khi tốt nghiệp còn phải thi làm công nhân viên chức vân vân, rất phiền. Cho nên muốn đổi nghành, thi đại học lần nữa, có lẽ sẽ đi nước ngoài.”

Giang Sơn suy nghĩ một lát, vỗ nhẹ vai đứa con, “Nếu con thật sự muốn, ba nhất định ủng hộ con, như vậy cũng tốt, có thể tự mình mở công ty làm ông chủ.”

Tôi đương nhiên sẽ không học theo ông, mở công ty làm ông chủ, cuối cùng mọi chuyện đều ném hết cho Cổ Duy, kết quả ngay cả công ty cũng bị người khác tiện tay cầm đi.

Đoan Mộc Ninh trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nở nụ cười, “Tôi đi thu dọn một chút, hôm nay trở về trường.”

Tuy rằng thuận lợi giấu ông ấy, nhưng tâm tình càng thêm nặng trĩu.

Vốn dĩ năm đó ghi nguyện vọng học ngành kinh tế, thành tích học toán của mình lại tốt như vậy, vẫn luôn thích liên hệ với mấy con số, tiền cũng xem như là số thôi.

Rốt cuộc vì Chu Phóng học tiếng Trung, nhất thời cũng lao đầu theo hắn học tiếng Trung, còn khờ dại đến nỗi nghĩ như vậy sẽ cùng hắn càng có nhiều điểm chung.

Không nghĩ tới lúc hai người bên nhau, căn bản không dùng kiến thức chuyên nghành để trao đổi.


Hai người hoặc là chỉ nói chuyện linh tinh, hoặc là trực tiếp dùng tay chân trao đổi.

Hiện tại vừa đúng lúc có cơ hội đổi về ngành học mình thích, tương lai sau khi tốt nghiệp, một bên làm viên chức nhỏ, một bên sáng tác, vẹn cả đôi đường.

Nếu có thể tiếp nhận công ty của ba, giúp Cổ tiên sinh đỡ vất vả thì càng hoàn mỹ.

Mà kế hoạch tương lai này, lại bị mâu thuẫn với Chu Phóng cùng căn bệnh đột ngột xảy ra làm cho xáo trộn.

Hiện tại không thể không tạm thời nghỉ học, sau đó giải thích rõ ràng với Chu Phóng, phẫu thuật lấy khối u ra, dưỡng tốt thân thể.

Sau đó phải làm sao, đến lúc đó lại cùng hắn bàn bạc, nếu hắn luyến tiếc mình, vậy sẽ ở lại học trong nước, sau khi tốt nghiệp khoa tiếng Trung lại thi vào làm nghiên cứu sinh ngành kinh tế.

Bằng không thì cùng hắn ra nước ngoài, mình vừa đi học vừa nấu cơm cho hắn, hắn có thể ra ngoài ngao du, tìm linh cảm sáng tác.

Ý tưởng luôn đẹp như thế, nhưng trong lòng luôn thấy bất an, cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.

Sau khi đến trường hoàn tất thủ tục bảo lưu, vội vàng thu dọn hành lý, trả lại căn phòng đang thuê, trong vòng ba ngày xong xuôi mọi việc.

Ngày hôm sau lại mua vé bay về nhà, vừa xuống máy bay liền gọi taxi đi thẳng đến nhà Chu Phóng.

Lúc ngồi trên xe gọi điện thoại, nghe tiếng tít tít có chút đứt quãng không hoàn chỉnh, trong lòng càng căng thẳng, nắm chặt di động, một lúc lâu không có ai nghe máy.

Đến nhà Chu Phóng, đứng gõ cửa lâu thật lâu mới thấy Chu Phóng ra mở cửa, đầu tóc rối bù như rơm.

Đoan Mộc Ninh ngây người nhìn hắn, Chu Phóng dụi dụi mắt, nhìn rõ người đứng trước mắt liền nở nụ cười.

“Là cậu a, sớm vậy?”

Thật tự nhiên đến gần hôn lên má Đoan Mộc Ninh, “Vào đi, thất thần làm gì.”

Đoan Mộc Ninh trong lòng buồn bực, thì ra người này còn đang ngủ nên mới không nghe máy, hại mình nghĩ hắn xảy ra chuyện, dọc đường không yên…

Chu Phóng lấy tay cào cào tùy ý chỉnh lại tóc, sau đó để Đoan Mộc Ninh một mình trong phòng khách, mình chạy đi đánh răng rửa mặt.

Đoan Mộc Ninh khinh khẽ đi vào thư phòng, chỉ thấy bản thảo vứt lung tung lộn xộn, laptop còn đang mở, màn hính phát sáng, bên cạnh còn có tách cà phê, chứng tỏ đêm qua hắn thức cả đêm.

Đưa tay di chuột, phát hiện trên màn hình có cửa sổ nói chuyện.

“Tân Tân, tác phẩm dự thi được vào vòng trong có phải không thể bỏ không?”

“Ai nói với anh? Làm gì có đạo lý bức người như vậy, nếu tác giả có vấn đề không thể tiếp tham gia cuộc thi, có thể gửi tin nhắn riêng cho quản lý, xin phép được rút lui, chỉ là thời gian xử lý lâu một chút.”

Bàn tay cầm chuột không khỏi run lên.

Biên tập của Chu Phóng lại là Chu Tân Tân…

Mà hắn tìm biên tập chỉ để xác thực tác phẩm dự thi có thể bỏ hay không, nguyên nhân hắn xác thực là vì mình từng nói qua, quản lý không cho phép xóa.


Hắn sợ mình lại nói dối, cho nên mới tìm người điều tra chứng thực sao?

Khi mình nhận được tin nhắn của quản lý, biên tập lại không có trên mạng, sợ chuyện này kéo dài sẽ ảnh hưởng thanh danh cả hai người, nhất thời dưới tình thế cấp bách nói chuyện không cẩn thận, đem “quản lý đề xuất không cần xóa” nói thành “quản lý không cho xóa.”

Chỉ kém một chữ, ý tứ khác nhau những tám trăm dặm, Chu Phóng suy nghĩ cẩn thận nổi lên lòng nghi ngờ cũng đúng…

Dù là mình nói sai trước, nhưng hắn lại ở sau lưng kiểm chứng, trong lòng thật không thoải mái.

Giống như cậu nói với người mình yêu nhất một cậu, hắn liền trước mặt người khác hỏi câu đó có phải thật vậy hay không.

Cảm giác này rất khó chịu cùng khổ sở, giống như bị người ta lột trần vết thương ra kiểm chứng.

Trước đây là mình sai, nếu bây giờ không nói dối, hắn cũng vẫn nghi ngờ, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Im lặng đem chuột để lại, bật máy tính ở trạng thái chờ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đoan Mộc Ninh xoay người, nhìn Chu Phóng vừa mới chỉnh đốn y phục nhẹ giọng nói, “Tôi hôm nay tìm anh, có rất nhiều lời muốn nói.”

Chu Phóng nhìn Đoan Mộc Ninh, sau đó nở nụ cười, “Tôi luôn mong cậu nói thẳng với tôi, cậu chủ động đến cửa thì tốt rồi.”

Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng cười cười, “Chúng ta đến phòng khách nói được không?”

“Ừ, để tôi tắt máy tính trước.”

Chu Phóng chạy đến trước bàn, nhẹ nhàng di chuột, sau đóng khựng lại.

Đoan Mộc Ninh nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm màn hình cửa sổ đối thoại, hỏi, “Cậu động vào máy tính của tôi?”

Vì sợ hắn trách cứ mà phản xạ trả lời, “Không có…”

“Tôi thiết lập trạng thái ngủ, cậu đổi thành trạng thái chờ.” Chu Phóng nhún nhún vai, thanh âm bình thản.

Đoan Mộc Ninh sửng sốt, vừa rồi màn hình tối đen, mình nghĩ nó là chế độ chờ, sau khi xem qua lại để chế độ chờ, không ngờ Chu Phóng ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng để ý, hắn là đề phòng mình, còn là vì thói quen viết tiểu thuyết trinh thám mà trở nên mẫn cảm…

“Xin lỗi, tôi chỉ tò mò.”

“Cậu đã đọc được nội dung cuộc nói chuyện?”

“Ừ.”

Chu Phóng không nói gì, chỉ di chuột rất nhanh, mở ra tất cả các cuộc đối thoại.

Đoan Mộc Ninh có chút xấu hổ bất động tại chỗ.

Có phải nghi ngờ tôi nói dối anh, mới tìm biên tập chứng thực? Nghi vấn đè nặng trong lòng cũng không thể nói ra, hỏi chuyện này trước mặt hắn, bất quá là tự tát vào mặt mình mà thôi.

“Chu Phóng…”

“Chờ một chút, tôi đang có việc gấp phải xử lý.”

Còn chưa dứt lời đã bị hắn cắt ngang, Đoan Mộc Ninh đứng sau lưng hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Chỉ thấy Chu Phóng vào cài đặt quản lý tác giả, di chuột, nhấp vào xác nhận xóa bỏ bài viết.

Kinh ngạc muốn ngăn cản hắn lại, nhìn thấy thông báo “Xin chào, bài viết đã xóa bỏ thành công”.

Trong lúc im lặng đến nghẹt thở, QQ lại gửi đến tin nhắn.


“Tôi thực không hiểu nổi anh, rõ ràng là cậu ta sao chép anh, tại sao anh phải xóa? Thật đáng tiếc, anh nếu không xóa bỏ bài viết, lấy được quán quân không còn là vấn đề a.”

“Chu Phóng, sao anh lại xóa bài, có chuyện gì a?”

“Có lầm hay không a, là hắn sao của cậu, cậu lại đi nói là Bảo Đinh viết? Cậu bị hắn câu mất hồn rồi à?!”

Đều là các bạn tác giả quen biết Chu Phóng, vì quan tâm hắn mà hỏi thăm.

Lúc sau lại là tin nhắn của biên tập Thủy Thủy gửi tới, “Được rồi, đã cùng quản lý xác nhận, chuyện còn lại, cậu và Bảo Đinh nói chuyện cho tốt.”

Chu Phóng đánh qua một dòng chữ, “Biết rồi, vất vả cho cô.”

“Tôi không cực khổ, tôi chỉ là thay cậu thấy không đáng, cảm thấy rất tiếc, vì bảo vệ cậu ta, cậu có thể làm như thế này sao?”

“Tôi biết thứ gì quan trọng với mình, có chừng mực, cô yên tâm.”

Sau đó tắt cửa sổ QQ, quay đầu nhìn Đoan Mộc Ninh đang ngây người.

Một lúc sau Chu Phóng mới khẽ thở dài, “Không sao, cái kia nếu cậu muốn thì cứ mượn đi, giữa chúng ta không cần phải phân rõ như vậy.”

“Anh… anh nói cái gì?”

Chu Phóng nhăn mặt nhíu màu, “Ý tôi là, bối cảnh tôi đặt ra, coi như là cậu hoàn thành, tôi giúp cậu chỉnh sửa, lúc người khác hỏi đến cậu hãy nói như vậy, biết không?”

“Kia rõ ràng là anh hoàn thành.” Đoan Mộc Ninh vì khẩn trương mà nắm chặt tay, tuy rằng không nghe rõ lắm, nhưng có thể hiểu được ý tứ của hắn, là muốn đem toàn bộ trò chơi hắn vất vả thiết lập đưa cho mình, vì nói như vậy, cách nói mình sao chép của hắn sẽ không thành lập…

“Tôi nói rồi, giữa chúng ta không cần phân rõ như vậy, cậu đoạt giải cũng như tôi đoạt giải, không phải chỉ khác cái tên sao.” Chu Phóng nói xong, mệt mỏi xoa xoa thái dương, đóng laptop, đứng dậy đi đến trước mặt Đoan Mộc Ninh, nhẹ giọng nói, “Tiểu Ninh, cậu đừng đùa nữa, tôi mệt chết đi được.”

“Có ý gì?”

“Cậu không phải muốn rút lui sao?” Chu Phóng tựa hồ có chút thống khổ, đem những câu mình không muốn nói ra, “Nhưng mấy ngày nay trên diễn đàn có người kích động mọi người bỏ phiếu cho cậu, còn đem những chương có tình tiết trùng lặp sửa lại như cũ, dựa vào ý kia tiếp tục viết. Nếu cậu muốn viết tiếp câu chuyện kia, thì tiếp tục viết đi, cậu có thể đoạt giải, tôi cũng rất vui.”

Rất nhiều chỗ không thể nghe rõ, chỉ biết ánh mắt hắn rất nghiêm túc, giống như đang giáo huấn, nắm bắt được ý tứ đứt quãng của hắn, là trách mình vì muốn lấy giải mà lừa dối hắn sao?

“Anh cảm thấy tôi là loại người này sao? Chu Phóng?” Âm thanh phát ra có chút run rẩy, yết hầu dường như đau rát.

“Tôi không biết cậu rốt cuộc vì cái gì, tôi chỉ biết là.” Khựng lại, ánh mắt kiên định, “Nếu cậu tiếp tục viết sẽ bị phán là sao chép, sẽ ảnh hường rất đến cậu sau này, mà việc tôi phải làm là bảo vệ cậu.”

“Tôi sẽ bảo vệ cậu, giúp cậu đạt được nguyện vọng, vì tôi yêu cậu, nhưng mà, tôi hy vọng cậu đừng lợi dụng điều này.” Dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, “Tôi có thể tha thứ chó cậu một lần, hai lần, nhưng…”

Mình suốt mấy đêm mấy tháng phấn khởi tìm kiếm, vất vả tạo ra bối cảnh, vùng đất, chủng tộc, lịch sử, tạo nên từng thứ từng thứ một, giống như nhà điêu khắc tự tay khắc cho mình một sinh mệnh mới.

Mặc dù chỉ là một tác phẩm tiểu thuyết võng du, nhưng mà mình dùng rất nhiều tâm huyết để viết.

Hiện tại vì Đoan Mộc Ninh, có thể quyết đoán cầm thanh kiếm chém rơi, ngay cả máu thịt cũng vứt bỏ, tuy rằng rất đau nhưng là cam tâm tình nguyện.

Cho dù những người kia nói mình chột dạ, thậm chí nói thì ra là Chu Phóng sao chép Bảo Đinh.

Vũ nhục này, da mặt mình đủ dày, trái tim đủ vững chắc, vì thế nguyện ý đưa thân ra thay cậu ấy gánh vác tất cả.

Tựa như năm đó lúc mẹ cậu qua đời, tuy rằng khi đó trên vai không cách nào gánh vác trọng trách nặng như vậy, nhưng lại không chút do dự đứng ra, đón cậu về nhà.

Vì tôi biết rõ cậu trong lòng tôi có vị trí quan trọng như thế nào.

Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác lợi dụng lòng bao dung của tôi sao?

Nhìn ánh mắt bối rối của người trước mặt, Chu Phóng khe khẽ thở dài, đem những lời chưa nói xong nuốt vào trong.

“Đoan Mộc Ninh, đây là lần cuối cùng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.