Phong Cuồng Đích Tác Gia

Chương Quyển 1 - Chương 10: Ổ chó của chu phóng


Chu Phóng ho nhẹ một tiếng rụt tay về, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Đoan Mộc Ninh, biết bản thân lại đùa quá đáng rồi. Ây da, hắn luôn là kẻ miệng mồm lung tung như vậy, Tiểu Ninh là đứa trẻ ngây thơ, làm sao có thể nghe nổi.

Mình thật không biết chừng mực a!

Sau khi tự phỉ nhổ bản thân xong, Chu Phóng liền nhanh chân đuổi theo Đoan Mộc Ninh, thấy cậu đang đứng bất động trước phòng ngủ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Trong phòng đồ đạc vứt lung tung, trên giường hỗn độn chăn đệm, đồ chơi lớn bé cùng cái gối ôm, còn có con gấu chó thật lớn đang nằm, trong tay còn đang lắc lư một cái quần lót.

“Kia… để tôi dọn dẹp lại, thật có lỗi a.”

Dứt lời, Chu Phóng liền vọt vào phòng, chân tay luống cuống đem cái mớ hỗn loạn kia cùng quần lót tất cả cuộn lại thành một cục, nhét xuống gầm giường.

Chỉ còn trơ trọi lại tấm trải giường màu đỏ hệt như phòng tân hôn.

Đoan Mộc Ninh nhìn tấm trải giường sắc mặt càng tệ hơn, cậu ngây người đứng nhìn phòng ngủ lộn xộn kia, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.

“Anh ra ngoài đi, để tôi dọn dẹp cho.”

“Hả? Hôm nay cũng muộn rồi, dọn dẹp cũng không tiện, để hôm nào rồi làm sau.”, Chu Phóng quả nhiên mặt dày, xoay người thuận chân đá đá vào món đồ chơi nhỏ nằm trên sàn, “Mấy thứ này vốn định vứt đi, nhưng lại lười thu dọn, chất đống không biết từ khi nào đã trở thành bãi rác.”

Hắn sợ Đoan Mộc Ninh không hiểu còn giải thích thêm, “Tôi là lúc ba mẹ dọn đi xuống tầm hầm lục lọi, tiện thể đem tất cả đồ chơi lúc còn nhỏ lên đây.”

Đoan Mộc Ninh đưa mắt nhìn bộ xếp hình bằng gỗ bị bẻ gãy, con búp bê bị xé hư, bức xếp hình bị phá nát, quả nhiên phù hợp với phong cách phá hoại của Chu Phóng.

Bây giờ mới hiểu được ý của Lâm Vi lúc nãy, nếp sống của Chu Phóng quả thật là hết sức có vấn đề.

Suy nghĩ một lát, Đoan Mộc Đinh đổi chủ đề, “Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”

Chu Phóng cười toe toét, “Còn một phòng ngủ nữa, bên đó giường vừa lớn vừa êm, tôi thường ngủ ở đó.”, thấy Đoan Mộc Ninh không lên tiếng, hắn liền thêm vào, “Chúng ta ngủ chung.”

Đoan Mộc Ninh ngây người một lúc, gật đầu.

Sau đó liền bị Chu Phóng đẩy đi tắm, lúc nãy đi ngoài đường gió lạnh, giờ cũng nên ngâm nước nóng cho thân thể ấm một chút.

Cậu không đem theo hành lý gì, tắm xong không thể mặc lại đồ cũ, cũng chẳng thể trần trụi bước ra ngoài.

Những lời xấu hổ này lại không thể nói với hắn, Đoan Mộc Ninh đành đứng im, Chu Phóng bỗng gõ nhẹ đầu cậu, “Đi a, phòng tắm ở bên kia.”

Cậu không nhúc nhích, Chu Phóng đành tự mình đẩy cậu vào phòng tắm, sau đó đứng bên ngoài cười nói, “Yên tâm tắm đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu thay.”

Đoan Mộc Ninh cảm thấy trong lòng thực ấm áp.

Chu Phóng muốn cậu mau đi tắm nước nóng để khỏi bị nhiễm lạnh, đôi khi hắn thật là… dịu dàng.

Bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng hốt, Đoan Mộc Ninh vội mở vòi nước tập trung tắm.

Ở trong phòng tắm chà rửa thân thể, mang những mệt mỏi của một ngày rửa trôi hết.


Nỗi buồn trong trái tim nhỏ bé của cậu như được giải tỏa ra.

Khung cảnh hôm qua lúc mẹ qua đời, cái mùi hăng hăng của bệnh viện, tấm màn  trắng phủ lên thi thể mẹ, không gian yên tĩnh, vừa nhớ đến liền cảm thấy rùng mình.

Hai mẹ con tuy rất ít nói chuyện với nhau, nhưng mùa đông nào bà cũng mua vài cái áo khoác dày, nhờ chú Chung đưa cho cậu.

Mặc dù mẹ ít khi thể hiện sự quan tâm, nhưng luôn nhớ mua loại cà phê xay mà cậu thích trước khi hết.

Đoan Mộc Ninh không biết công việc của mẹ là gì, bà cũng không khi nào nói về nó.

Khi bà mất rồi, ngoại trừ cái tên Đoan Mộc Thanh, cậu hoàn toàn không biết gì cả, ngay đến người “cha ruột” chẳng hiểu ở đâu xuất hiện kia, cũng không biết nên cư xử thế nào.

Đoan Mộc Ninh ngâm cả thân mình vào bồn tắm, nước nóng ngấm vào da khiến tinh thần thoải mái.

Ấm áp… mẹ hẳn rất ít khi cảm thấy nó.

Bà chưa bao giờ giống những người mẹ khác, xoa đầu con, nựng nựng gương mặt con, lúc nhỏ ngay cả ôm cũng là thứ xa vời.

Nhìn thấy mấy bạn khác cả ngày quấn lấy mẹ ồn ào, Đoan Mộc Ninh thực cảm thấy hâm mộ.

Sau này lớn lên cũng quen dần với việc một mình cậu trong căn phòng trống, tự sáng tác những câu truyện cậu thích.

Nhân vật chính trong truyện đều có số phận bi thảm hơn cậu. Đôi khi Đoan Mộc Ninh cảm thấy sợ hãi, không biết mình có bị bệnh tâm lý không?

Ở trong phòng tắm nhớ lại những chuyện cũ, bất tri bất giác đã qua nửa giờ.

Đoan Mộc Ninh không biết Chu Phóng vẫn đứng ngoài cửa, dựa tường chờ cậu.

Chu Phóng biết cậu muốn được một mình yên tĩnh, đứa trẻ đó sẽ không khóc trước mặt hắn, vậy nên cho cậu thời gian, ở trong nhà tắm một mình khóc ra hết, sau đó rửa mặt, mạnh mẽ trở lại như không có việc gì, xuất hiện trước mặt hắn.

Đoan Mộc Ninh muốn giữ lại cho mình kiêu ngạo và lòng tự trọng.

Dĩ nhiên tránh trường hợp cậu khóc nhiều quá bị đau đầu, hắn phải đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì còn có thể giúp đỡ.

Nhưng Chu Phóng lại không đoán được, Đoan Mộc Ninh ngâm mình trong bồn tắm, không hề khóc.

Đoan Mộc Ninh luôn tỏ ra mình kiên cường, mạnh mẽ, nhưng trong mắt Chu Phóng, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cuối cùng, Chu Phóng không nhịn được, nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiểu Ninh, tôi đưa quần áo cho cậu.”

Một lúc sau nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy rào rào, cánh cửa hở ra một khe nhỏ, cánh tay trắng nõn vươn ra lấy quần áo.

Chu Phóng đưa quần áo vào, cười cười nói, “Có cần tôi vào giúp…”

“Cảm ơn.”, câu còn chưa nói hết đã bị Đoan Mộc Ninh đóng cửa, Chu Phóng sờ sờ mũi, đem câu “Để tôi xem chỗ mông bị chó cắn có để lại sẹo không” chuẩn bị nói nuốt trở lại.

Đoan Mộc Ninh từ phòng tắm bước ra, Chu Phóng lại bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh động.


Hắn biết cậu vẫn còn là đứa trẻ, thân thể mềm mại bị hơi nước bao quanh, ánh sáng chiếu vào phản xạ lại một màng ánh sáng mỏng, nước nhỏ ra từ sợi tóc mềm mại, vì áo tắm quá rộng mà để lộ ra khuôn ngực trắng nõn nà, lộ cả cái cổ thon gợi cảm.

Chu Phóng không tự nhiên nhìn sang chỗ khác,.

“Anh không đưa đủ quần áo cho tôi…” Đoan Mộc Ninh hỏi.

“Hả?”

“Anh chưa đưa quần lót.”

“A!”, Chu Phóng giật mình, “Thật có lỗi, tôi chỉ lo tìm áo ngủ, cậu mặc đỡ của tôi nhé?”, hắn nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Có điều sẽ hơi rộng.”

Đoan Mộc Ninh không nói gì nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn cười xoa đầu cậu, đầu tóc vừa gội, mềm mại trơn mượt như tơ, sờ vào thật thích.

“Tôi sẽ tìm cho cậu cái mới.”

“Ừ…”

Kỳ thực không tìm được quần mới, Chu Phóng đành lấy từ trong tủ một cái màu trắng trông còn mới, “Cái này còn mới, tôi chưa mặc qua.”

Đoan Mộc Ninh không chút nghi ngờ đem quần thay vào.

Chu Phóng sờ sờ mũi, cảm thấy thật tội lỗi.

Quần tuy cũ nhưng hắn cũng chưa mặc qua, với lại hắn có ý tốt nên việc lừa dối coi như cũng không quá đáng lắm, Chu Phóng tự mình bào chữa.

Thế này là làm sao chứ? Lưu manh cũng có lúc mềm lòng sao?

Đoan Mộc Ninh ngồi trên chiếc giường lớn êm ả của Chu Phóng, lấy con gấu chó to kia để trước mặt, nhìn một hồi cảm thấy nó thật xấu liền đem nó đặt ụp mặt trên giường.

Một mình buồn chán, cậu đứng dậy đi vòng vòng trong phòng, đi đến bàn học của Chu Phóng, nhìn thấy trên bàn có tấm ảnh gia đình.

Cậu khẽ cầm lấy xem, trong hình là gia đình ba người đang cười vui vẻ.

Đó là người thân của Chu Phóng, là cha mẹ hắn, tuy đã ly hôn nhưng họ vẫn rất quan tâm Chu Phóng, hắn cũng thực yêu thương họ.

Ba người dù ở ba nơi khác nhau cũng không hề cảm thấy xa cách, vì trong lòng họ luôn còn kí ức.

Ảnh chắc là vừa chụp gần đây, trong ảnh Chu Phóng tay còn cầm giấy khen của cuộc thi văn học Trung Quốc tuần trước.

Một nhà ba người, tấm ảnh thật đẹp.

Cậu có lẽ cả đời cũng không thể cảm nhận được điều đó.


Người cha không biết từ đâu xuất hiện kia, thậm chí giờ cậu còn không nhớ rõ mặt, mà cả người mẹ vừa qua đời cậu cũng chưa từng chăm chú nhìn bà, giờ bà mất rồi, cậu thật hối hận, cái cảm giác lạnh lẽo trong lòng này, cứ đến khi một mình là lại lan ra, tỏa ra toàn thân.

Bỗng dưng bị một cánh tay ấm áp ôm lấy, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh không quay lại, nhẹ nhàng đặt khung ảnh lại chỗ cũ.

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý lục lọi đồ của anh…”

Cảm giác mình quá vô lễ, nói ra lời giải thích cứng ngắc dường như khiến cho thân người cậu càng lạnh hơn.

Chu Phóng nhẹ nhàng rút tay lại, “Chúng ta sau này ở cùng nhau, không phải là người xa lạ, tôi không trách cậu, cậu xin lỗi gì chứ.”

Nói xong, thuận tay đem khung ảnh nhét sâu vào trong ngăn tủ, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Tiểu Ninh, tôi với cậu, từ giờ trở đi, chúng ta là người thân, cậu có gì đều có thể nói với tôi, tức giận cũng có thể phát tiết lên người tôi, ở trước mặt tôi, không cần tự tạo áp lực cho bản thân, biết chưa?”

Âm thanh dịu dàng bên tai, khóe mắt Đoan Mộc Ninh đột nhiên nóng lên, quay đầu ôm chầm lấy Chu Phóng, đầu chôn trong ngực hắn.

“Thật sự… cảm ơn anh…”

Âm thanh nghẹn ngào tựa như sắp tan vỡ.

Chu Phóng thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Cứ khóc đi, khóc lớn tiếng ra đi.”

Nước mắt ứa ra, từng giọt từng giọt rơi trên áo Chu Phóng, dần dần thấm ướt áo hắn.

Cậu tuy là đang khóc nhưng vẫn là khóc trong im lặng, bả vai khe khẽ run lên, tim Chu Phóng đau nhói, cảm giác đau lòng lan tỏa khắp toàn thân, cánh tay càng ôm chặt lấy cậu.

Buổi tối hôm đó, Chu Phóng không giống như mọi ngày thức xem bóng đá, tuy rằng trận chung kết đó hắn chờ đợi lâu rồi.

Hai người cùng nằm trên chiếc giường lớn, lâu lâu lại trò chuyện lung tung, Chu Phóng vẫn ôm lấy vai Đoan Mộc Ninh, cậu ban đầu còn căng thẳng, dần dần cũng quen.

Chu Phóng đọc tiểu thuyết trinh thám cho cậu nghe, những tình tiết trong truyện cuốn hút khiến cho Đoan Mộc Ninh tạm thời quên đi thực tế đau buồn, dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Vì lạnh nên Đoan Mộc Ninh cứ tự nhiên chui rúc vào lòng Chu Phóng, ôm chặt.

Hắn cao hơn cậu, đầu Đoan Mộc Ninh vừa khích nằm trong ngực Chu Phóng, hắn nhẹ nhàng đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại, ôm chặt cậu trong lòng.

Đoan Mộc Ninh dường như gặp ác mộng, tay bấu chặt sau lưng Chu Phóng.

Chu Phóng khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu trấn an.

Khuya mới đi ngủ nhưng sáng sớm đã dậy.

Chu Phóng lúc tỉnh dậy cũng bị chính mình dọa cho hết hồn, một con heo như hắn sống cho đến bây giờ chưa bao giờ thức dậy lúc sáu giờ sáng cuối tuần.

Hắn quay đầu nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang cắn chặt môi dưới, hai tay nắm áo Chu Phóng, nếu không phải cậu đang ngủ, nhìn tư thế này cứ như đang muốn đánh người.

Có lẽ bị cảm xúc của Đoan Mộc Ninh lây cho mà thức giấc. Chu Phóng nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, dùng ngón cái vuốt nhẹ giải cứu bờ môi khỏi mấy chiếc răng, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ôm cậu ngủ.

Thực ra Chu Phóng rất sợ lạnh, đến mùa đông tấm trải giường bằng điện cũng không có tác dụng, vì thế mẹ mua cho hắn con gấu chó cực lớn để làm gối ôm cho đỡ lạnh.

Chu Phóng ôm nó ngủ đã nhiều năm, gấu chó đáng thương bị hắn nặn nhéo, cấu véo, bông bên trong đều đã biến dạng.

Tối hôm qua ôm Đoan Mộc Ninh ngủ, mới đầu thân thể kia còn cứng ngắt, lạnh như băng, lúc sau cậu thả lỏng, thân thể dần ấm lên liền trở thành cái máy phát nhiệt, ôm ngủ thật thoải mái.

Chu Phóng lại mở một mắt nhìn Đoan Mộc Ninh, thấy cậu ngủ rất say, hắn tuy rằng đã thức nhưng hiện tại là mùa đông, hắn cũng không muốn rời khỏi ổ chăn ấm, thế nên nằm xuống ôm cậu nhắm mắt ngủ tiếp.


Đoan Mộc Ninh ngủ đến bảy giờ thì thức dậy, cậu vốn đã quen với giờ đến trường hằng ngày.

Cảm giác ấm áp bị một ai đó ôm lấy, cậu giật mình mở to mắt, nhìn thấy khuôn ngực to lớn màu mật ong của Chu Phóng, thân thể đã không còn giống trẻ con nữa, bờ ngực phía trước cũng vững chắc hơn, Đoan Mộc Ninh nhìn thấy làn da sáng loáng trước mắt khiến tim đột nhiên đập nhanh.

Nhích nhích người qua để tránh đi cái ôm của hắn, lại bị hắn theo phản xạ kéo trở về.

Thân thể Đoan Mộc Ninh bỗng dưng cứng ngắc, cậu ngước đầu nhìn thấy hai mắt Chu Phóng vẫn còn đang nhắm nghiền mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhẹ nhàng vươn tay đưa lên mặt hắn, sờ sờ mó mó.

“Cậu… đang kiếm gì trên mặt tôi vậy?”

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nói, Đoan Mộc Ninh giật mình, mặt đỏ lên giả vờ như không có chuyện gì, cúi đầu thản nhiên nói, “Xin lỗi đánh thức anh rồi. Tôi sờ nhầm chỗ.”

“Vậy cậu định sờ ở đâu?”

“Đầu.”, Đoan Mộc Ninh phun ra một chữ, sau đó mặt mày căng thẳng, “Chưa kịp lên đến đầu thì anh tỉnh rồi.”

Chu Phóng cười đưa tay vuốt tóc cậu, “Chờ sau này khi cậu cao bằng tôi rồi sờ.”

“Tôi không cao được như anh.”

“Chính là vậy.”

Chu Phóng đã quen với việc cậu cao đến ngang ngực hắn mà tùy tiện vuốt tóc, xoa đầu Đoan Mộc Ninh, đến giờ hắn cũng không nghĩ đến cậu mà cao bằng hắn thì sẽ thế nào nữa…

Hắn còn bảo cậu sau này sẽ không cao bằng, nhỡ như cậu cao hơn thì thật là mất mặt mà.

“Anh còn chưa chịu dậy?”, Đoan Mộc Ninh ngẩng đầu hỏi.

Chu Phóng thả lỏng vòng tay, ngồi dậy vươn vai, động tác này làm cho áo toạt ra, Đoan Mộc Ninh giật mình nhìn sang chỗ khác bị hắn phát hiện.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Chu Phóng cười đê tiện, “Không dám nhìn tôi sao? Cơ thể tôi phát triển hơn cậu, cậu còn đang ở giai đoạn dậy thì, thân thể thật mềm mại.”, nói xong còn đưa tay thản nhiên thò vào trong áo sờ bụng Đoan Mộc Ninh.

Mặt Đoan Mộc Ninh biến sắc, dùng sức đẩy tay hắn ra.

Không khí trở nên ngượng ngùng, Đoan Mộc Ninh im lặng cúi đầu, Chu Phóng nhìn cậu kì lạ, lúc sau mới đưa tay cào cào mái tóc rối bù, nhẹ giọng, “Xin lỗi, nếu cậu không thích thân mật đụng chạm, sau này tôi sẽ chú ý.”

Nói xong đứng dậy, thay đồ trước mặt Đoan Mộc Ninh.

Đoan Mộc Ninh hốt hoảng chui vào chăn, cậu vốn không thích cùng người khác thân mật tiếp xúc, vừa rồi bàn tay ấm áp của Chu Phóng chạm vào thân thể cậu, đột nhiên như bị điện giật mà gạt tay hắn ra, nhưng nguyên nhân lại không phải vậy… mà chính là cậu rất thích cảm giác cùng hắn tiếp xúc.

Vậy nên mới thấy sợ hãi mà gạt tay hắn.

“Tôi đi làm bữa sáng, cậu đi rửa mặt, quần áo phơi ở sân thượng, cậu tự mình lấy thay đi.”

Chu Phóng làm như không có việc gì, cười cười rồi đi ra ngoài.

Đoan Mộc Ninh nắm chặt chăn, nhớ lại lúc bàn tay ấm áp chạm vào bụng cậu, cảm giác như điện giật, tim đập nhanh, còn có chút đau đớn.

Rốt cuộc cậu làm sao vậy, sao lại trở nên kì lạ như thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.