Đọc truyện Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức – Chương 57: Vậy mà cậu lại khóc ra tiếng
Sau khi Tưởng Chính Hàn rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại ba người – Tạ Bình Xuyên, thư ký Chu, và nhà đầu tư của công ty Inflection.
Nhà đầu tư đó năm nay hơn bốn mươi tuổi. Trong mười mấy năm hành nghề, anh ta đã từng nhìn thấy những nhóm đối tác xâu xé nhau, Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên không phải cặp đôi duy nhất, cũng không phải cặp cuối cùng.
Người đó vốn định an ủi vài câu, nhưng khi lời nói đến môi, anh ta lại nuốt xuống hết.
Thế nên khi thư ký Chu ngẩng đầu lên thì không thấy người đầu tư bên công ty Inflection đâu nữa.
Tạ Bình Xuyên đưa khăn giấy cho Chu Cần: “Họ đi hết rồi.
Nói xong, Tạ Bình Xuyên đứng lên, đi đến cạnh cửa, nhặt khung ảnh của mình lên, lấy hạc giấy ra.
Lúc trước Từ Bạch gấp 999 con hạc giấy cho anh, anh bỏ 998 con vào két sắt, một con còn lại thì đặt vào khung ảnh, để trên bàn làm việc.
Chu Cần là thư ký của Tạ Bình Xuyên, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của khung ảnh này với anh.
Thế nhưng hiện tại, thùng các tông bị ném xuống đất, bị úp ngược lại một cách thê lương, bức màn bay theo gió, chốc chốc lại che đi tầm nhìn. Gió lạnh dữ dỗi ập vào, chợt thấy từng cơn ớn lạnh.
Chu Cần lấy khăn giấy che mũi, hắt xì một cái rồi nói: Tổng giám đốc Tạ….”
Anh tháo mắt kính, cầm chặt gọng kính, vẫn chưa hồi phục lại từ đả kích: Sao chuyện lại tới bước này? Chủ tịch Tưởng… chủ tịch Tưởng là người như vậy sao?
Hoàn toàn thất vọng không phải chuyện nhất thời. Vô số lần, từng chút một, tích tụ lại thành sông thành hồ.
Chu Cần nghĩ tới thái độ của Tưởng Chính Hàn dành cho Tạ Bình Xuyên từ lúc công ty xảy ra chuyện đến nay, ngón tay cũng mất hết lực. Gọng kính trượt xuống bao nhiêu, trái tim Chu Cần cũng chùng xuống theo bấy nhiêu.
Người thất vọng không chỉ có Chu Cần, còn có tổng bộ công ty Inflection.
Không lâu sau đó, tổng bộ hẹn Tưởng Chính Hàn và một số giám đốc tổ chức một cuộc họp gấp. Hằng Hạ rơi vào khủng hoảng nặng nề, không những không giải quyết được ngay, mà còn phải xử phạt tổng giám đốc kỹ thuật, thêm nữa là có xư hướng cải tổ ban lãnh đạo – điều này khiến công ty Inflection rất lo lắng.
Họ là cổ đông lớn nhất của Hằng Hạ, kiểm soát tuyệt đối cổ phần của Hằng Hạ, họ xem trọng năng lực lãnh đạo của Tưởng Chính Hàn, nhưng cũng không thể dung thứ cho sự vô lý của anh.
Trong cuộc họp, thư ký của Tưởng Chính Hàn nói về hiện trạng của Tạ Bình Xuyên, cùng với lý do loại Tạ Bình Xuyên khỏi hội đồng quản trị. Từ góc độ lợi ích của Hằng Hạ và Inflection, phân tích của thư ký rất rõ ngọn ngành đầu đuôi.
Một vị cấp trên đồng ý: “Tạ Bình Xuyên dính vào chuyện kiện tụng, ý đồ không trong sáng, danh tiếng bị tổn hại, lại còn kéo bè kéo phái trong công ty, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hợp tác giữa Hằng Hạ và Inflection.
Anh ta cầm ly cà phê trên bàn, thổi cho bớt nóng, cười nói: Lúc trước Tạ Bình Xuyên về nước, gia nhập công ty XV, bộ phận HR của chúng tôi vẫn luôn muốn mời anh ta sang đây, lần nào Tạ Bình Xuyên cũng từ chối.”
Bỏ ly xuống, anh ta nói ra một câu hai nghĩa: Tạ Bình Xuyên luôn có những suy tính của bản thân anh ta.””
Tưởng Chính Hàn ngồi ở ghế bên cạnh. Anh không nói gì, cũng không tỏ thái độ.
Đến khi một cấp trên khác nói: Chủ tịch Tưởng, tôi đã đọc bản tóm tắt tài chính của các anh và bản tổng kết hàng tháng của bộ phận kỹ thuật. Nói thật thì tình hình thực sự không mấy khả quan. Tôi cũng đã phản ánh với CEO rằng lợi nhuận của các anh giảm quá mạnh, bộ phận kỹ thuật vẫn rất lộn xộn, có cần cải tiến lại mô hình quản lý không?
Tưởng Chính Hàn dựa vào lưng ghế, suy nghĩ một lát, rồi trả lời câu hỏi ban nãy: Trong giai đoạn chuyển giao của công ty, lãi lỗ là điều khó tránh khỏi. Công ty XV đã ẩn mình ba năm, tập hợp hết sức mạnh, chuẩn bị rất nhiều chứng cứ giả, cũng hiểu rõ điểm yếu của Hằng Hạ. Quá trình điều tra và thu thập chứng cứ kéo dài rườm rà… “
Anh dừng lại, sau đó nói tiếp: Để chờ đợi một phán quyết công bằng thì cần có thời gian, sức lực và tiền bạc. Bởi vì đối thủ không phải là một cá nhân, mà là công ty XV đang dốc hết sức.
Lúc đó đang là tháng mười hai. Cả Bắc Kinh đổ tuyết, bông tuyết bay lất phất, mây trôi lững lờ. Truyện Khoa Huyễn
Trong những ngày cuối đông, cửa sổ cứ như bị đóng băng. Giọng nói của Tưởng Chính Hàn lắng xuống, phòng họp cũng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi kết thúc cuộc họp hôm nay, các thành viên trong hội đồng quản trị nhỏ giọng thảo luận. Thư ký thì cúi người lịch sự, mời Tưởng Chính Hàn ra ngoài cửa.
Tưởng Chính Hàn nói với cô thư ký đó vài câu, sau đó cùng thư ký của mình quay về Hằng Hạ.
Như dự đoán, Inflection nhanh chóng hành động. Do tập đoàn nhà họ Tô bỏ ra giá vốn quá cao, Inflection chuyển nhượng một phần quyền sở hữu cổ phiếu, khiến thị phần của họ sụt giảm toàn bộ, mất đi vị vị thế của công ty mẹ.
Cũng không thể trách họ.
Hằng Hạ đang phải đối mặt với tình huống khó khăn, bị đánh giá xấu, lại phát triển quá nhanh. Với tư cách là người sáng lập, Tưởng Chính Hàn có kỹ thuật đáng kinh ngạc, hiểu rõ xu hướng sản phẩm, nắm vững tình hình nội bộ một cách cụ thể.. Anh và Tạ Bình Xuyên xảy ra xung đột, công ty Inflection chỉ có thể từ bỏ Tạ Bình Xuyên.
Nhưng như vậy thì tổ kỹ thuật mất đi trụ cột. Tạ Bình Xuyên có ý nghĩa rất lớn với Hằng Hạ, trình độ kỹ thuật của anh đứng hàng đầu, cho dù có tuyển người mới lương cao thì cũng không thể có sự thay thế hoàn hảo trong thời gian ngắn.
Bởi thái độ của Tưởng Chính Hàn, Tạ Bình Xuyên không có khả năng phục chức. Bởi mô hình quản lý của họ, tương lai của bộ phận kỹ thuật rất đáng lo ngại.
Không chỉ thế, mâu thuẫn giữa Hằng Hạ và XV đã có từ lâu, giống như mụn mủ, sớm muộn gì cũng sẽ bị nặn ra.
Họ là kẻ thù trực diện của nhau trên chiến trường, trận chiến giờ đã trở nên khốc liệt, không ai biết Hằng Hạ có thể chống chọi được bao lâu, có thể sẽ trở nên tiền mất tật mang.
Suy cho cùng, họ cũng chỉ là một công ty mới.
Trên thương trường, lợi ích đứng đầu. Bên nào nặng bên nào nhẹ, thấy được ngay.
Cổ phiếu của Hằng Hạ lại bị xáo trộn. Biết được tin này, nhân viên ai nấy cũng thấp thỏm lo âu – trừ chủ tịch Tưởng Chính Hàn.
Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc vào tối hôm đó. Tưởng Chính Hàn dẫn theo thư ký, đi trên hành lang dài sạch sẽ, Đường Phong đi phía sau anh, nịnh nọt nói: Chủ tịch Tưởng, anh tìm tôi có việc?
Thư ký Trương trả lời: Đúng đó quản lý Đường. Vốn dĩ phải do giám sát hoặc là hội đồng quản trị quyết định, nhưng chủ tịch Tưởng mong… có thể nói chuyện với anh trước.
Thư ký Trương nói một cách mơ hồ.
Lòng của quản lý Đường vui như nở hoa.
Nửa tháng nay, ai cũng thấy rõ là Tưởng Chính Hàn rất coi trọng anh ta.
Vị trí tổng giám đốc kỹ thuật vẫn luôn để trống, nếu Tưởng Chính Hàn phải đảm nhiệm luôn vị trí này thì vô cùng vất vả. Nghĩ như vậy, quản lý Đường không khỏi nói: Chủ tịch Tưởng, sau khi tôi vào Hằng Hạ, vẫn luôn có hứng thú với việc quản lý kỹ thuật.
Tưởng Chính Hàn hỏi ngược lại: “Anh dùng thời gian rãnh rỗi để nâng cao kỹ thuật à?”
Đường Phong vội đáp: Đúng vậy, chủ tịch Tưởng, tôi đã có thói quen từ hồi học đại học, sống đến già, học đến già.
Tưởng Chính Hàn chỉ thuận miệng hỏi, Đường Phong lại hiểu theo kiểu khác – chủ tịch rất coi trọng năng lực kỹ thuật của mình.
Dù có là người bình tĩnh đi nữa, khi nhận ra mong muốn thành hiện thực thì cũng sẽ thấy vui mừng. Với Đường Phong thì niềm vui được khuếch đại.
Thế nhưng khi cửa phòng làm việc của chủ tịch được mở ra, người đang ngồi trên ghế chủ tịch khiến Đường Phong chìm xuống đáy vực ngay lập tức.
Đó là Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên ở trong văn phòng chủ tịch như chốn không người. Ba trợ lý vây quanh anh, một người mang nước cho anh, một người giúp anh kiểm tra tài liệu, người còn lại đang nhỏ giọng nói chuyện với anh.
Tưởng Chính Hàn cười nói: Anh đọc email tôi gửi rồi à?
Mới đọc xong, chuẩn bị trả lời lại. Tạ Bình Xuyên dời tay khỏi bàn phím, thản nhiên gõ gõ bàn, “Đúng lúc cậu quay lại.
Hôm nay anh không mặc đồ vest, chỉ mặc quần áo bình thường, áo lông màu đậm có hơi rộng, giống như một sinh viên đại học.
Tưởng Chính Hàn lấy một chiếc ghế dựa, khiêng tới bên cạnh Tạ Bình Xuyên, sau đó vỗ vai Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên nghiêng mặt sang, cười đùa với Tưởng Chính Hàn. Hai người thản nhiên nói chuyện phiếm, hoàn toàn không màng tới Đường Phong còn ở đây.
Cửa gỗ phòng làm việc của chủ tịch được đóng lại, thư ký Trương lấy ra hai tập tài liệu, lần lượt đưa cho Đường Phong.
Sắc mặt của Đường Phong từ trắng chuyển sang xanh, anh ta hỏi: Chủ tịch Tưởng… đây là sao?
“Một là báo cáo từ chức, hai là đơn tuyên bố khởi tố.” Tạ Bình Xuyên trả lời câu hỏi của anh ta, “Giám đốc Đường, làm người phải để cho nhau con đường sống, tôi muốn cho anh tự mình chọn.”
Đường Phong đột nhiên nhớ ra Tạ Bình Xuyên là người thế nào.
Tạ Bình Xuyên chưa từng thiếu thận trọng. Anh làm việc kiên quyết, hiếm khi do dự.
Nói là để Đường Phong tự lựa chọn, nhưng con đường cho anh ta tất nhiên chỉ có một mà thôi.
Đường Phong suy nghĩ một lát, phản ứng lại, chỉ ra: Chuyện gì đây, hai người hợp sức với nhau, lừa hội đồng quản trị xoay vòng vòng, là vì cổ phần công ty đúng không?
Anh ta phẫn nộ run tay, giấy tờ trong tay rơi xuống.
Không chỉ vì cổ phần. Tạ Bình Xuyên nói, Còn vì anh nữa.
Anh nhận chiếc ly trong tay thư ký, Đường Phong tập trung nhìn theo – quả nhiên vẫn là “ly kỷ niệm một năm thành lập Hằng Hạ. E là không chỉ có một chiếc ly này. Hôm đập bể ly, Tạ Bình Xuyên chẳng hề có gánh nặng tâm lý, lừa hết mọi người trong hội đồng quản trị, tin này còn được lan truyền rộng rãi trong công ty.
Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên người tung kẻ hứng: Công ty outsource cung cấp code giả, anh chọn đưa ra chứng cứ giả. Đường Phong, lúc nãy ở ngoài phòng làm việc, tôi hỏi anh trong thời gian rảnh có nâng cao kỹ thuật không…”
Đường Phong nín thở.
Sau đó nghe thấy Tạ Bình Xuyên cười nói: Rồi sao? Anh ta cho câu trả lời khẳng định?
Tưởng Chính Hàn gật đầu.
Tạ Bình Xuyên nói: Tôi đoán là lúc quản lý Đường đưa ra chứng cứ giả cũng dõng dạc như vậy.
Anh lùi ghế về sau một khoảng, ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn thẳng Đường Phong đang đứng ở cửa: Thảo nào trình độ mưu mô giỏ trò vượt xa kỹ năng kỹ thuật của anh.
Tưởng Chính Hàn chém thêm một dao giúp Tạ Bình Xuyên: Giám đốc Đường, anh có thể từ chức lập tức, sau đó chủ động tự thú, thừa nhận mình nói dối, bộ phận pháp chế sẽ giải thích cho anh.
Chủ tịch vẫn ôn hòa như ngày thường: Tất nhiên, chúng tôi không phải uy hiếp anh, anh vẫn còn con đường khác.
Tạ Bình Xuyên rút một xấp giấy tờ ra.
Anh đưa cho thư ký.
Toàn bộ hồ sơ là lịch sử email, tình trạng kế toán và giao dịch thường ngày của Đường Phong, từ ít đến nhiều, bao nhiêu con số 0, trong suốt ba năm qua, gần như là bị lộ ra toàn bộ. Đường Phong không dám cầm lấy, trái tim vọt tới cổ họng. Anh ta chỉ là một nhân viên bình thường, không có ý định chống lại bộ phận pháp chế của Hằng Hạ.
Ở vị trí của một giám đốc dự án, tất nhiên phải giao tiếp với nhiều bên, chút tham lam không ảnh hưởng đến toàn thể — ngay cả cấp trên cao cấp nhất cũng biết rằng quá khắt khe và nghiêm khắc không có lợi cho việc quản lý tập thể.
Tuy nhiên, một khi đã khai đao, tội chồng chất tột chẳng còn là chuyện đùa nữa.
Anh ta đúng là chỉ có thể lựa chọn một con đường, bởi vì con đường khác dẫn đến vực thẳm. Khi bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, Đường Phong hoàn toàn mất hồn.
Người cũng đang thấy hoang mang, thật ra còn có thư ký Chu.
Tuy thư ký Chu vào văn phòng chủ tịch, nhưng cũng chỉ làm công việc phục vụ trà nước, một là vì anh nghi ngờ cuộc đời nên không có tâm tình làm việc, hai là vì Tưởng Chính Hàn chẳng bảo anh làm gì cả.
Còn bây giờ, Tạ Bình Xuyên an ủi thư ký Chu: Hằng Hạ sắp được niêm yết hai năm rồi, cậu có muốn trở thành máy rút tiền của Inflection không? Mấy lần đám phán trước đều kết thúc trong không vui, cách nhanh nhất là tôi từ chức trước.
Tưởng Chính Hàn khen Chu Cần: Màn ném giấy tờ lần trước, vậy mà cậu lại khóc ra tiếng, rất có trạng thái, tôi thích lắm.
Anh khen ngợi hết lời: Lúc đó tôi diễn hơi quá, vì Tạ Bình Xuyên ngồi khoanh chân dưới đất, tôi chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ hết. May là có cậu, thư ký Chu, trong mắt cậu toàn là nước mắt thôi nên dễ lây cảm xúc.”
Thư ký Chu ngẩng đầu lên, dùng ngón tay giữa đẩy gọng kính ở sống mũi, thành thật nói: Tôi đâu có diễn.”
Quên nói với thư ký Chu, Tạ Bình Xuyên nhìn bề phía Chu Cần, “tôi đã định giải thích với cậu, nhưng tôi tin cậu, dù ở trường hợp nào, cậu cũng có nhận định riêng.
Sau khi tự nhận định một hồi lâu, Chu Cần càng quan tâm đến chuyện khác hơn: “Tổng giám đốc Tạ, khi nào anh được phục chức?”