Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 42


Đọc truyện Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng – Chương 42

Thế là ngày hôm sau, trong phòng khám của bác sĩ Mạnh xuất hiện hai vị khách…

“Ô ha ha chào cậu, tôi là bác sĩ Mạnh.” Là con lai của thú ăn mộng và mị ma, Mạnh Phồn là sinh vật lấy ký ức tiêu cực làm thức ăn, tiểu Vampire trước mắt này vừa nhìn là đã thấy ngon, tuy Ngô Liệt đã nhiều lần điềm đạm nhắc nhở Mạnh Phồn nếu như dám ăn ký ức của Hà Hi hắn sẽ dùng tay xé sợi mình đút cho mèo ăn, thế nhưng khi nhìn thấy Hà Hi trong chớp mắt bác sĩ Mạnh vẫn không khỏi xoa xoa tay cười ra ý dâm!

“… Có thể đổi thành người khác hay không?” Hà Hi hoảng hốt từ trên ghế nằm ngồi dậy, cái đệt bác sĩ tâm lý này thật đáng sợ!

“Cậu đừng lo.” Mạnh Phồn đưa cho Hà Hi một con gấu Teddy, trấn an nói: “Ôm gấu Teddy, có cảm thấy thả lỏng chút nào không?”

Hà Hi chọc cái mũi của con gấu Teddy.

Gấu Teddy: “Funit!”

“Con gấu Teddy này của anh có phải có chỗ nào không đúng không?” Hà Hi cảm thấy bác sĩ tâm lý này không đáng tin.

Ngô Liệt đi tới, đè gáy Hà Hi xuống đưa cậu lại gần mình, cùng cậu đối trán, mềm mỏng nói: “Vị bác sĩ Mạnh này mặc dù ngay cả cao trung cũng chưa tốt nghiệp, văn bằng và giấy phép đều là giả, đối với kiến thức tâm lý học cũng dốt đặc cán mai, nhưng hắn là hậu duệ của thú ăn mộng cùng mị ma, có thể tự do tiến nhập thế giới tinh thần, thanh tẩy nguyên nhân ngầm tạo thành tâm lý không tốt, phá hủy, sửa chữa, phong ấn hoặc xây lại ký ức, những năng lực này là bẩm sinh, cho nên cậu có thể tin tưởng hắn.”

“… Hô, tôi hiểu rồi.” Hà Hi gật đầu.

“Cậu thật muốn nhớ sao? Bây giờ cậu còn cơ hội đổi ý cuối cùng.” Ngô Liệt nhìn sâu vào Hà Hi, ngón tay vuốt ve hai gò má của cậu, “Đó là ký ức rất không vui, cho nên cơ thể của cậu đã lựa chọn quên đi.”

“Tôi muốn biết, nếu không… Đối với anh không công bằng, huống hồ…” Hà Hi kiên quyết nắm ngón tay mềm của Ngô Liệt, đôi mắt đen đẹp sáng sủa hoạt bát, mang theo một chút khờ khạo lại xảo quyệt, “Anh cảm thấy tôi sẽ bị một đoạn ký ức đánh bại sao? Cho dù là chuyện bi thảm cũng đã qua rồi, hiện tại tôi vui vẻ như thế này!”

Muốn cái gì mua cái đó, sung sướng!

Ngô Liệt đột nhiên hung hăng hôn cậu, hai người quên mình hôn một hồi, Ngô Liệt thở dài, quyến luyến vuốt ve môi Hà Hi.

Mạnh Phồn hơi sụp đổ: “Hai người xong chưa hả, nhanh lên chậm chạp quá đi!”

Ngô Liệt cảnh cáo liếc hắn một cái: “Không cho ăn.”

“Rồi rồi.” Mạnh Phồn làm thế OK, hối thúc, “Mày đi ra ngoài, tao muốn ở riêng hai người với Hà tiên sinh.”

“Tao xé thành rau sợi.” Ngô Liệt tiếp tục không yên tâm uy hiếp, “Đóng gói cho mèo ăn.”

“Tao không dám thật mà, tao biết mày dám nói dám làm.” Mạnh Phồn bị uy hiếp rất muốn khóc.

Ngô Liệt cẩn thận mỗi bước đi ra.

Cửa mới vừa đóng một cái, Mạnh Phồn liền lập tức sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Hi, cảm thán nói: “Thật là mềm, thật là đẹp.”

“… Đây là một trong các bước tìm lại ký ức?” Hà Hi nghi ngờ.

“Không phải, tôi lưu manh đùa giỡn thôi.” Mạnh Phồn nghiêm nghị.

Bởi vì đối phương lưu manh quá mức hùng hồn, Hà Hi không thể nói ra lời!


Mạnh Phồn quan sát vẻ mặt Hà Hi, cười cười nói: “Thế nào, hiện tại thả lỏng chưa!?”

Hà Hi gật đầu: “Đúng là…”

“Bác sĩ Mạnh có cách thức thả lỏng đặc biệt.” Mạnh Phồn từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ quả quýt kim loại, treo ở trước mắt Hà Hi, đung đưa trái phải, dùng giọng thôi miên nói: “Hiện tại tôi muốn đánh thức ký ức của cậu, cậu cảm thấy mắt của cậu rất nặng, thả lỏng…”

Hà Hi ôm gấu Teddy, nghiêm túc nhìn chăm chú vào đồng hồ quả quýt, hỏi: “Anh là thú ăn mộng lại còn là mị ma, còn cần thôi miên như vậy sao?”

“Tôi chỉ muốn chơi một chút thôi mà, thật là.” Bác sĩ Mạnh không vui.

Hà Hi câm nín, Mạnh Phồn đột nhiên dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, Hà Hi theo lực đạo đó ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cậu bỗng chìm sâu vào đôi mắt màu đen trước mắt, như trong màn đêm đen mờ ảo có ánh sáng trắng phân tán rải rác, giống như màn trời đầy sao, Hà Hi nâng mí mắt lên muốn nói chuyện, lại giống như đột nhiên bị người ta đánh một cú hai mắt tối sầm, ý thức nhanh chóng lắng xuống, chìm vào biển sâu hồi ức…

Tường trắng nhạt, vệt sơn xanh, hàng rào sắt đã gỉ sét.

Đây là một cô nhi viện.

Tiểu Hà Hi khoảng chừng tám, chín tuổi cất hai cái bánh bao, tên trộm nhỏ chạy xuyên qua hành lang trở về phòng ngủ.

Trong phòng còn có rất nhiều đứa trẻ đã ngủ say, trong đó có một đứa bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi vừa nghe thấy tiếng động liền giật mình ngồi dậy.

“Ngô Liệt.” Bé Hà Hi nhìn hắn vẫy tay, lén lút đưa cho hắn hai cái bánh bao, vô cùng kiêu ngạo: “Mau ăn, anh trộm được.”

“Mỗi người một cái.” Bé Ngô Liệt trả lại một cái.

Hai đứa bé đều cực kỳ đẹp, nhất là đứa lớn, gần như khó mà phân biệt được giới tính, tinh xảo như búp bê.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hà Hi hoang mang hoảng hốt đem bánh bao nhét vào trong miệng bé Ngô Liệt: “Quản lý tới đóóóó em mau ăn đi aaa!”

“Suỵt –” Bé Ngô Liệt ra hiệu đối phương im lặng, đem bánh bao giấu vào trong, đè đầu Tiểu Hà Hi để cậu nằm xuống, sau đó nhanh chóng kéo chăn lên.

Ánh sáng từ đèn pin cầm tay xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, quản lý ánh mắt lạnh lẽo ở trong phòng ngủ tìm kiếm, một lát sau, xoay người đi.

Hai đứa trẻ cuộn lại như mèo ở trong chăn lén ăn bánh bao, bé Hà Hi rất có phong phạm anh lớn, khăng khăng muốn đem hai cái bánh bao cho bé Ngô Liệt ăn hết, kết quả cuối cùng bản thân nhịn không được ăn nửa cái, miệng chẹp chẹp, sau đó mặt lạnh ăn luôn nửa cái còn lại!

Quá đói mà! Cô nhi viện không cho ăn no! Híc!

Bé Ngô Liệt cười híp mắt nhìn cậu, vẻ mặt so với cậu thành thục hơn nhiều, quả thật càng giống anh hơn!

Hà Hi lau vết dầu trên miệng, ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tiện hề hề ở trên thân người ta chà chà tay, nói: “Anh ôm em ngủ.”

“Ừm.” Bé Ngô Liệt giơ bàn tay nhỏ bé lên, trấn an xoa xoa đầu của cậu, nhỏ giọng nói: “Sẽ có người nhận nuôi chúng ta.”

“Hoặc là cùng đưa chúng ta đi, hoặc là không đi, hừ.” Bé Hà Hi dùng đầu cọ cọ tay hắn, giống như con mèo nhỏ.

“Được.” Bé Ngô Liệt lại cười cười như ông cụ non, đột nhiên nói, “Đúng rồi, tối mai đến lượt em đi trộm!”


Bé Hà Hi lập tức đẩy hắn ra: “Không được! Em ngu ngốc thế này, chắc chắn sẽ bị quản lý bắt được treo ngược lên đánh!”

Bé Ngô Liệt chắc chắn nói: “Em sẽ không.”

Hà Hi âm trầm đe dọa: “Em không thể đi, nhà ăn buổi tối có quỷ, quỷ thắt cổ, quỷ chết đói, còn có Vampire!”

Bé Ngô Liệt bĩu môi, biết đối phương muốn bảo vệ mình, nên không phản bác nữa.

Rốt cuộc thì ai mới ngu ngốc chứ, thật là…

Cuộc sống như thế không duy trì bao lâu, có một ngày, hai đứa trẻ cùng lúc được hai người đàn ông nhận nuôi, bọn họ hứa chắc chắn sẽ cho hai đứa trẻ ở cùng nhau.

Hai người nhận nuôi quần áo phẳng phiu, nói năng nhã nhặn, dáng dấp lại đẹp.

Rốt cục có thể cùng rời khỏi cô nhi viện rồi, hơn nữa về sau cũng có thể ở cùng nhau, hai đứa nhỏ phấn chấn vô cùng.

“Anh mau đứng lên, đừng lăn lộn.” Nhóc Ngô Liệt buồn cười nhìn Hà Hi kích động đến lăn lộn đầy đất, “Quần áo dơ bẩn, người ta sẽ không thích.”

“Ừ!” Hà Hi phủi đất nhảy lên ôm lấy Tiểu Ngô Liệt, xoa xoa cái mông mình mấy hôm trước trộm đồ ăn bị phát hiện, bị quản lý đánh cho xanh xanh tím tím, tràn đầy hy vọng nói, “Sau này không cần trộm bánh bao nữa rồi!”

Nhưng mà cái ngày hai người đàn ông kia đưa bọn họ về, hai đứa trẻ trợn tròn mắt.

Nhà của bọn họ là một biệt thự vô cùng cùng xa hoa lại đầy hơi thở sang trọng, bên trong có rất nhiều căn phòng, có rất nhiều người giống như hai người đàn ông này ở đó.

Mỗi người bọn họ đều nuôi ít nhất hai đứa trẻ hoặc là nam hoặc là nữ, những đứa trẻ bị đưa vào đây đều có hai điểm giống nhau, chính là xinh đẹp, và là cô nhi.

Mà người tự xưng là chủ nhân, cũng không phải là người.

Bọn họ sợ ánh mặt trời, tỏi và lửa, dung mạo của bọn họ cũng không xấu xí, thậm chí vô cùng mỹ lệ, da bọn họ trắng bệch, buổi tối thích ngủ ở trong quan tài, rèm cửa sổ quanh năm không kéo ra, bọn họ nuôi dưỡng trẻ con bên cạnh để hút máu, xem bọn họ là nô lệ và là nguồn thức ăn, mỗi khi nửa đêm đến những tên Vampire này liền ở trong tòa nhà u ám này cử hành đại tiệc huyết tộc cuồng hoan, bọn họ thoả thích hút máu, dâm loạn, dằn vặt nô lệ, bọn họ đem cơ thể nô lệ đã trưởng thành chuyển hóa thành Vampire, cũng ngay đêm chuyển hóa đó chiếm lấy thân xác nô lệ, Vampire nô lệ được tạo ra bởi máu Vampire thuần chủng rất mỏng manh, không có sức chống cự chủ nhân của mình. Mà bởi vì chỉ cần một phần cơ thể không bị đốt cháy hết, thì lúc mặt trời lặn Vampire có thể hoàn toàn chữa trị thân thể của chính mình, cho nên Vampire nô lệ là món đồ chơi tốt nhất, có thể hoàn toàn thỏa mãn sở thích hành hạ của chủ nhân…

Việc đáng mừng duy nhất chính là Hà Hi và Ngô Liệt bị đưa tới căn nhà này trong lúc tuổi bọn họ còn quá nhỏ, hơn nữa may mà đám Vampire này không có sở thích luyến đồng biến thái, hai người chỉ định kỳ cung cấp máu cho chủ nhân, với lại chí ít được ăn cơm no. Nhưng mà mỗi lần nghe tiếng kêu thảm thiết của một nô lệ khác bị chuyển hóa trong đêm cuồng hoan, hai đứa trẻ sẽ không ngừng phát run.

“Đừng sợ, sẽ có cách trốn ra ngoài.” Ngô Liệt cùng Hà Hi bị khóa trái ở trong phòng, ôm chặt nhau, Ngô Liệt xoa xoa mái tóc mềm của đối phương, một đôi mắt lóe lên ánh sáng giữa căn phòng đen như mực.

“Anh muốn trở về cô nhi viện…” Hai mắt Hà Hi khóc vừa đỏ vừa sưng, “Vóc dáng anh càng ngày càng cao, qua một thời gian nữa nói không chừng bọn họ sẽ chuyển hóa anh…”

“Có em ở đây, không thể.” Ngô Liệt ngữ điệu kiên quyết, mặc dù chính hắn cũng không biết sự kiên quyết này đến từ đâu.

“Nếu như bọn họ thật sự muốn chuyển hóa anh, anh sẽ tự sát trước.” Hà Hi cắn môi một cái, đột nhiên bình tĩnh lại, “Anh trước khi chết sẽ đốt phòng, thiêu chết bọn khốn kiếp kia, sau đó em nhân cơ hội chạy đi.”

“Làm sao đốt?” Ngô Liệt nắm chặt bả vai Hà Hi.

Hà Hi chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Những nô lệ bị bọn họ hành hạ… Có mấy tên Vampire rất tàn nhẫn, bọn họ biết Vampire sợ lửa nhất, cho nên mấy người bọn họ đem dầu và đồ châm lửa giấu dưới tầng hầm, lúc anh làm việc thấy bọn họ đốt xác của mấy nô lệ đó… Nhưng nếu không đốt sạch tối ngày hôm sau bọn họ sẽ tái tạo lại.”


“Bọn khốn kiếp đó.” Ngô Liệt siết chặt nắm tay, đáy mắt sát ý cuồn cuộn.

“Em đừng sợ.” Hà Hi ôm lấy Ngô Liệt, căm hận nói, “Anh lớn tuổi hơn em, nhất định sẽ chuyển hóa trước, đến lúc đó anh tìm một cơ hội xuống tầng hầm trộm dầu ra, thiêu cháy bọn họ… Trộm đồ anh giỏi nhất, hừ.”

Ngô Liệt nhìn sâu vào cậu, mím chặt môi, không nói gì.

Tuy không ai tình nguyện, nhưng ngày chuyển hóa Hà Hi vẫn tới.

Gương mặt Hà Hi xen lẫn giữa người đã trưởng thành và thiếu niên, cơ thể lại gần như đã trưởng thành, giữ lại nét đẹp thiếu niên ngây ngô gầy yếu sầu muộn, đây là nhóm tuổi Vampire thích nhất, vĩnh viễn giữ lại thời điểm thanh xuân đẹp nhất của các nô lệ.

Hà Hi bị ép vào trong thùng nước tắm vệ sinh thân thể, phủ thêm áo ngủ mỏng, Ngô Liệt trầm mặc không nói thay nô lệ khác cắt móng tay cho cậu, bởi vì Vampire bọn chúng muốn bảo đảm cơ thể nô lệ trước khi chuyển hóa phải hoàn mỹ không tì vết.

“Đừng sợ.” Ngô Liệt ghé vào bên tai Hà Hi nhẹ giọng nói.

Hà Hi nắm chặt cổ tay của hắn, thần sắc tuyệt vọng: “Đợi anh tìm cớ đi vào trong đó…”

“Không được.” Ngô Liệt lắc đầu, “Không thể để cho bọn họ nghi ngờ anh, hôm nay em thay phiên làm việc, có thể đi xuống đó lấy.”

“Hu…” Hà Hi sụp đổ khóc lên, “Đây cũng không phải là xuống nhà bếp trộm bánh bao, nếu như em bị bắt, bọn họ sẽ giết em.”

“Em sẽ không bị bắt, anh cũng can đảm lên.” Ngô Liệt bình tĩnh dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cậu, “Lúc hỏa hoạn bọn họ chắc chắn sẽ không để ý tới anh, anh nhân lúc rối loạn chạy đi, chạy càng xa càng tốt, em sau khi thoát thân sẽ nghĩ cách tìm anh.”

Hà Hi nói không nên lời, cúi thấp đầu, nước mắt rơi lộp bộp.

“Nhớ kỹ, lửa cháy bỏ chạy, không cần chờ em, không được quay đầu lại, em sẽ đi tìm anh, có thể hứa với em không?” Ngô Liệt nghiêm túc nhìn vào mắt Hà Hi.

Hà Hi chợt giật mình cật lực lắc đầu: “Không được, anh không bỏ trốn một mình…”

Ngô Liệt thở dài, hỏi: “Nếu như anh ra tay, để cho em chạy trốn thì sao? Em có thể chạy một mình sao?”

Hà Hi điên cuồng lắc đầu: “Chỉ cần em có thể ra ngoài là được…”

“Đó là do tâm tình của chúng ta giống nhau, đừng làm chuyện không cần thiết, lãng phí cố gắng của em.” Ngô Liệt mạnh mẽ giữa đầu Hà Hi lại để cậu nhìn hắn, thần sắc gần như cay nghiệt, mang theo sự uy nghiêm không cho kháng cự, gằn từng chữ nói, “Hứa với em, không còn thời gian nữa.”

Hà Hi sụp đổ khóc gật đầu.

“Ngoan.” Ngô Liệt đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng ở trên môi Hà Hi hôn một cái, đau đớn lại khó xử nở nụ cười: “Thật ra em thích anh.”

“Anh cũng…” Gương mặt trắng bệch của Hà Hi nổi lên chút hy vọng đỏ ửng.

Lúc này, cửa bị thô bạo mở ra, Hà Hi bị đưa đi ra ngoài.

Chuyển hóa thuận lợi tiến hành, người đàn ông nhận nuôi Hà Hi đem máu trong cơ thể Hà Hi hút ra hai phần ba, trước lúc Hà Hi gần chết đem máu ẩn chứa sức mạnh chủng tộc truyền cho Hà Hi.

Quá trình chuyển hóa rất thống khổ, Hà Hi ở trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, gào thét, các Vampire khác say sưa nhìn biểu diễn, chờ đợi sau khi chuyển hóa hoàn thành chen nhau lên… Nhưng mà bọn họ không đợi được chuyển hóa hoàn thành.

Mùi cháy đoạt mệnh tiến vào trong cái mũi yếu ớt của đám Vampire này, các tân khách mới vừa rồi còn dương dương đắc ý từ trên cao nhìn xuống xem biểu diễn giờ giống như một đám chuột điên cuồng chạy tứ phía. Sớm có phòng bị Hà Hi cố nén đau đớn khi chuyển hóa, Vampire sơ sinh vẫn chưa hoàn toàn hình thành sự sợ hãi đối với lửa, vì vậy cậu cắn chặt răng chạy xuyên qua đám lửa cháy hừng hực trước cửa, lăn lộn trên đất mấy vòng để dập lửa, bỏ lại đám Vampire bị ngọn lửa vây khốn đằng sau…

Sau khi thuận lợi trốn đi, trong một thời gian rất dài Hà Hi trở nên vô tri vô giác, cậu không có tiền, không có nhà, không có người quen, ngoại trừ hàng đêm cậu giật mình tỉnh dậy bởi hồi ức khủng bố thì chỉ có sự hi vọng Ngô Liệt đột nhiên xuất hiện, Hà Hi hai bàn tay trắng. Thế nhưng rất nhanh, cậu phát hiện mình ngay cả ký ức cũng không còn, cơ thể ngày qua ngày sụp đổ khiến ký ức bị vùi lấp, Vampire mới ra đời càng ngày càng đần độn, sau đó khi thoát khỏi hồi ức kinh khủng cậu mới dần dần dung nhập được thế giới này, thử đi làm buổi tối kiếm tiền nuôi sống bản thân, ở kho máu mua máu đủ cho mình ăn, đem màu sắc thế giới mới rót vào cái đầu rỗng tuếch, cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng có một người đàn ông không hiểu tại sao lại đem mình biến thành Vampire, cùng với rất nhiều tình tiết sinh hoạt không quan trọng.

Mãi cho đến một ngày, một tên thợ săn quái vật kỳ quái theo dõi cậu…


“A…” Hà Hi bỗng nhiên bừng tỉnh giữa lúc thôi miên, mặt mũi toàn là nước mắt.

“Lau nước mắt, đừng sợ.” Mạnh Phồn nhanh chóng đưa tới một tấm khăn giấy, “Tất cả chỉ là quá khứ.”

Hà Hi đờ đẫn, giống như con rối ngơ ngác lau nước mắt, lau lau đột nhiên òa một tiếng bật khóc, tiếng khóc chấn động trần nhà!

Ngô Liệt lòng nóng như lửa đốt, đá văng cửa phòng vọt vào!

“Cái đệt mày không biết gõ cửa sao?” Mạnh Phồn cực kỳ đau lòng, cầm lấy sổ khám bệnh hung hăng tính thêm phí bồi thường vào!

“Huhuhu!” Hà Hi khóc nhào vào trong lòng Ngô Liệt, như muốn ghìm chết người đang sống, sử dụng toàn lực ôm lấy cổ Ngô Liệt, vừa khóc vừa thở ra bong bóng mũi, “Anh vậy mà lại quên mất em! Xin lỗi!”

“Đừng khóc… Em không phải đã tìm được anh rồi sao.” Ngô Liệt nâng mặt Hà Hi lên, hôn mạnh lên trán của cậu, viền mắt đỏ lên.

“Oa oa, cảm động quá.” Mạnh Phồn cầm sổ khám bệnh đi ra ngoài, tiện tay mang theo cánh cửa nghiêng ngả, “Tao tránh mặt đây.”

Hà Hi một bên nước mắt nước mũi khóc loạn cả lên, một bên không ngừng lầm bầm xin lỗi, tay ở trên người Ngô Liệt sờ tới sờ lui.

“… Ngay bây giờ?” Ngô Liệt không xác định hỏi.

“Không phải.” Hà Hi dở khóc dở cười, ở trong túi Ngô Liệt lấy ra chiếc nhẫn kia, thút tha thút thít nói, “Đeo cho anh.”

“Được.” Ngô Liệt lấy nhẫn trong hộp, tao nhã quỳ một chân xuống đất, đưa nhẫn kim cương lên cao, dùng giọng nói chân thành nhất hỏi, “Anh đồng ý kết hôn với em không?”

Trong nháy mắt, hắn như biến trở về thiếu niên đau thương ngày ấy.

“A… Anh đồng ý.” Hà Hi dùng sức gật đầu, nước mắt rơi như mưa.

Ngô Liệt kích động mím môi, đem nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út tinh tế trắng noãn của Hà Hi.

“Hiu hiu hiu… Thật là đẹp quá đi…” Hà Hi khóc thút thít, nhưng vẫn không quên mở năm ngón tay nhìn đắc ý.

Ngô Liệt ôm Vampire của mình ngồi trên ghế, hai người vừa nhẹ vuốt tay vừa nói chuyện, bầu không khí từ đau buồn dần dần trở nên ngọt ngào!

“Vampire giam giữ chúng ta, đại đa số đều chết cháy rồi.” Ngô Liệt chơi đùa đầu ngón tay của Hà Hi, nhẹ giọng thì thầm, “Có mấy tên to gan nhảy qua ngọn lửa chạy, em sau khi làm thợ săn quái vật, tìm ra từng người bọn chúng, để bọn chúng bốc hơi khỏi thế gian rồi… Trong đám bị chết cháy, có một tên nhận nuôi em, gã là phú hào, cũng là tên biến thái nhất, căn nhà lớn đó cùng cả cái sự việc đó đều do gã lên kế hoạch, có điều gã không có vợ con, những đứa trẻ gã nhận nuôi đều bị gã chơi chết rồi…” Ngô Liệt cười u ám, giống như đang kể truyện cười, “Em là con nuôi duy nhất còn lại trên danh nghĩa, thừa kế tài sản của gã.”

Hà Hi trợn mắt hốc mồm, một lát sau chỉ có thể khó khăn từ trong miệng phun ra một câu: “… Mẹ nó!”

Đúng là trời đất có mắt, đáng kiếp tên rác rưởi kia! Không phải, là quỷ cặn bã!

“Được rồi, kỹ thuật trộm đồ của em không tệ chứ, chưa từng bị phát hiện.” Ngô Liệt chuyển đề tài câu chuyện, cuối xuống liếm cổ Hà Hi, “Anh trước đây ở cô nhi viện trộm bánh bao, thật ra thường xuyên bị phát hiện, luôn chịu đòn, em đều biết.”

Hà Hi đỏ mắt bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Làm sao em biết…”

“Cái mông anh lúc nào cũng xanh xanh tím tím.” Ngô Liệt xoa xoa tóc của cậu.

“Làm sao em biết cái mông anh luôn xanh tím!” Hà Hi trợn to mắt.

Ngô Liệt cười đến không biết xấu hổ: “Ha ha, cái này không nói cho anh.”

“…” Hà Hi tức tối nhìn hắn chằm chằm.

Tuổi còn tuổi, đã biết nhìn lén mông người khác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.