Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 37


Đọc truyện Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng – Chương 37

Ngày hôm sau Lâm Sở ngủ một giấc đến một giờ chiều, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mộc Thần một tay đang cầm cái đuôi rối tung, một tay cầm lược chảy lông chuyên dụng cho thú cưng, chải vài cái lại lấy lông sói dính trên răng lược ném vào sọt rác, hai cái chân trắng vừa dài vừa mịn thoải mái khép lại, dưới ánh nắng sáng gắt xuyên qua rèm cửa sổ sau giờ trưa, nhìn vô cùng ấm áp.

Quả thật là một bức tranh đẹp đến xuất huyết!

Thế là Lâm Sở bật dậy ôm Mộc Thần ngã xuống giường, Mộc Thần giật mình la lên, ở trên lưng Lâm Sở đánh nhẹ, trách: “Cậu làm tớ giật mình.”

“Tớ yêu cậu.” Lâm Sở tóc rối bời như tổ chim, tỏ tình mãnh liệt.

“Tớ cũng yêu cậu.” Mộc Thần nhẹ giọng đáp lại, vật nhỏ dán trên đùi Lâm Sở lập tức lên tinh thần. Lâm Sở thầm nghĩ không ổn, vội vàng muốn tránh, lại bị Mộc Thần đè gáy giữ lại, toàn thân tỏa ra hệ zai đẹp moe, dùng giọng nói mềm mại đòi hỏi: “Dậy sớm, có muốn… cái kia hay không?”

Ngày hôm qua vận động từ chạng vạng đến nửa đêm, Lâm Sở cảm giác thắt lưng sắp gãy mất, vì vậy thâm tình chân thành cố đổi chủ đề: “Bây giờ là xế chiều, cục cưng.”

“Vậy rốt cuộc có muốn hay không?” Đôi mắt Mộc Thần vừa to vừa lóng lánh, nắm ngay điểm chính không buông.

Lâm Sở hung hăng cắn răng một cái, vỗ đùi: “Muốn! Đương nhiên muốn!”

Thật ra không phải là chồng không được đâu! Mà là do chênh lệch chủng tộc không có cách nào bù trừ đó! (╯‵□′)╯︵┻━┻

“Cậu nằm không cần di chuyển.” Mộc Thần xoay người để Lâm Sở nằm xuống giường, xấu hổ nhưng thuần thục cưỡi lên, bắt đầu ăn thức ăn tự chọn.

Đáng thương nam thần mới vừa mở mắt thiếu chút nữa bị làm đến ngất tiếp, một ngày mới cứ bắt đầu hoàn mỹ như thế!

Sau khi xong việc Mộc Thần khoanh chân vừa dài vừa trắng ngần lại ngồi trên giường cắn ống hút uống coke, cầm một cái Hamburger đã xé bao đưa cho Lâm Sở, ngượng ngùng nói: “Ăn một chút bổ sung thể lực, lát nữa…”

“Lát nữa cái gì?” Lâm Sở sợ đến rúc vào trong chăn.

Chồng sắp tinh tẫn thân vong rồi!


Mộc Thần cắn một cái Hamburger, vô tội chớp chớp mắt: “Lát nữa còn phải tới phòng vẽ vẽ đồ án nữa.”

“Cậu còn có sức vẽ đồ án…” Lâm Sở tê liệt ở trên giường, vẫn chưa có hết giận, đang yên đang lành làm một si hán, trong một đêm bị sói nhỏ cải tạo thành Liễu Hạ Huệ.

“Cậu đừng có luôn nghĩ bậy.” Còn bị sói nhỏ cắn ngược lại một cái, xấu hổ nói, “Đợi chúng ta làm xong đồ án rồi trở về cái kia…”

Hai mắt Lâm Sở trợn ngược, quyết định bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày phải gập bụng cùng chống đẩy thêm năm cái.

“Đúng rồi, anh tớ nói mỗi ngày squat có thể luyện cơ phần eo.” Mặt Mộc Thần giả bộ không để ý đâu, nhưng đuôi sói mong chờ lắc tới lắc lui đã bán đứng cậu, “Ảnh mỗi ngày tập 300 cái, còn cử tạ, cậu từ 50 là được rồi, từ từ nâng lên.”

“Anh cậu…” Lâm Sở im lặng một lúc, đột nhiên gào lên, “Anh cậu cũng là người sói!”

Mộc Thần liếc hắn: “Đương nhiên, là anh ruột đó, cậu giờ mới phản ứng hả?”

Phản xạ hình cung [1] có thể chạy tới ba vòng Trái đất Lâm Sở càng nghĩ càng sợ hãi: “Anh ấy còn theo đuổi Giang Hàn, vậy nếu như bọn họ thành thật, đậu xanh…”

[1] Phản ứng chậm

Trên mặt Mộc Thần biểu lộ sự thông cảm tận đáy lòng: “Có lẽ sẽ hơi đau.”

Lâm Sở lập tức ở trong lòng lập bài vị cho người anh em.

Vô cùng có nghĩa khí!

Nửa tiếng sau, Mộc Thần dọn dẹp sạch sẽ đến phòng vẽ vẽ đồ án, Lâm Sở toàn thân mệt mỏi ngay cả bước đi cũng lung lay, vô cùng kinh hãi buộc lòng phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi.


Xoắn xuýt một hồi, Lâm Sở cảm giác mình cần phải nói chuyện này cho Giang Hàn, thế là cầm điện thoại lên gọi ngay, chuông reo một lúc lâu Giang Hàn mới nhận, cũng là bộ dạng miệt mài quá độ giọng nói khàn khàn, nửa tỉnh nửa mê nói: “… Alo?”

“Đêm qua hì hục lắm hả?” Lâm Sở cười mờ ám hỏi, “Lại làm hại con em nhà ai rồi?”

Dựa theo tính cách bình thường của Giang Hàn, lúc trả lời loại câu hỏi này thường là dùng giọng cười xấu xa nói “Mày biết mà”, vậy mà không biết hôm nay Giang Hàn bị gì, im lặng một hồi rồi đột nhiên nổi giận mắng: “Làm hại CMN! Có chuyện câm miệng có rắm khỏi thả! Tạm biệt!”

Nói xong liền muốn cúp điện thoại!

“Aiz aiz aiz, em có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết.” Lâm Sở vẫn điềm đạm, vô cùng oan ức nói, “Làm gì tức dữ vậy, lẽ nào anh mới bị làm hại?”

“CMN lần sau thấy mày anh sẽ đánh cho mày vào hũ tro luôn.” Giang Hàn người đầy oán khí, âm trầm uy hiếp.

Lâm Sở hồn nhiên không biết anh em tốt giờ này khắc này đã là hoa cúc tàn cánh rơi đầy đất, vẫn còn vô tư ra vẻ: “Em có rất nhiều bí mật, mới không nói cho anh, hắc! Mới không nói cho anh…”

“Lâm Sở có phải đầu mày lại bị cửa kẹp không? Làm xong nhiệm vụ hằng ngày rồi hả?” Giang Hàn tức điên, cái mông càng đau hơn.

Nam thần hằng ngày: Đầu bị kẹt cửa (1/1 hoàn thành)

Lâm Sở nghiêm mặt nói: “Được rồi không quậy nữa, em nói với anh, vợ em thật ra là người sói.”

“Ờ đã biết, còn có chuyện gì không?” Giang Hàn căn bản không tin.

“Người anh em, em nói thật.” Lâm Sở bắt đầu luống cuống, “Anh cẩn thận một chút, anh của cậu ấy cũng là người sói, không phải gần đây đang theo đuổi anh sao? Anh nên suy nghĩ kỹ càng…”


Giang Hàn mặt không chút thay đổi: “Ha hả, ờ.”

Lâm Sở gấp gáp: “Sao anh không chịu tin, hôm qua chính mắt em thấy vợ em mọc tai với đuôi sói ra đó!”

“Có phải mày tự sản sinh ảo giác không?” Giang Hàn hung dữ trợn mắt, vì để cho Lâm Sở biết, còn tri kỷ mà trình bày nói, “Anh đang trợn trắng mắt với mày, mày tự tưởng tượng đi.”

Trong lúc nhất thời Lâm Sở không biết phải giải thích như thế nào mới được, cũng không thể gửi hình Mộc Thần lúc biến thân cho Giang Hàn xem, lại nói cho dù gửi thật Giang Hàn cũng không tin, dù sao ngoài tai và đuôi những chỗ khác Mộc Thần không có biến hóa, thoạt nhìn giống đang play tai thú biến thái hơn, thế là đành phải mở một con đường đe dọa khác: “Thể lực người sói rất biến thái, anh không nghe lời em nhất định sẽ chịu thiệt, đến lúc đó bị người ta một đêm tám lần cái gì đó, hoa cúc nổ tung…”

Ông đây quả thật sắp nổ rồi.

“Câm miệng! Mày câm miệng cho anh!” Giang Hàn đột nhiên nổi giận!

Lâm Sở giàu tình cảm, ngâm thơ có khả năng âm vang: “Chữa nứt hậu môn, đi đâu? Giang Tràng y viện chào đón ngài!”

Giang Hàn không nói nữa, bình tĩnh cúp điện thoại, sau đó dùng wechat gửi lì xì 250 tệ cho Lâm Sở, ở trên còn nhắn lại — “Papa cho tiền con đi khám não.”

Lâm Sở: “Em sẽ lấy số tiền này mời vợ em đi ăn tôm đất cay! ╰(*°▽°*)╯ “

Giang Hàn: “Ăn đi, nghẹn chết mày.”

Đúng lúc này Mộc Phong đẩy cửa vào, áo sơmi chỉnh tề, quần phẳng phiu, đeo một cái tạp dề hoa, ánh mắt dịu dàng có thể nổi trên mặt nước: “Dậy ăn cơm.”

“Không dậy nổi, anh đem qua đây cho em đi.” Giang Hàn giật giật cơ thể, trong nháy mắt liền đông cứng, bởi vì nửa người dưới lúc này đau như bị cối xay nghiền nát!

“Có canh, sợ đổ lên giường.” Mộc Phong đi tới, bàn tay ở trên mái tóc Giang Hàn vuốt một cái, sau đó nhẹ đem người bế lên, cẩn thận đặt lên ghế sofa ở phòng khách, trên bàn trước ghế sofa bày đầy thức ăn thơm nức mũi, dễ nhận ra nhất là hai cái vỏ dừa, trên mặt vỏ múc đầy canh gà, màu trăng trắng, toả ra mùi thịt và mùi gia vị nhàn nhạt, bên cạnh còn bày một chén cơm tinh xảo, phía trên dùng rong biển sợi nhỏ tạo thành chữ, còn tạo hình trái tim, quả thật không thể gái tính hơn!

Giang Hàn không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, vội múc một muỗng canh gà nước dừa bỏ vào trong miệng nếm, vừa uống vừa phàn nàn nói: “Đều tại anh, không dứt … Hại ông đây ngay cả đi cũng không được!”

“Ừ, đều tại anh.” Mộc Phong mềm giọng xoa dịu, “Muốn đi đâu nói một tiếng, anh bế em.”


“Em còn chưa có tàn phế đâu.” Giang Hàn đá nhẹ hắn một cái, “Buổi chiều theo em mua mấy bộ công sở đi, ba em kêu tới công ty thực tập, phiền chết đi được… Đúng rồi, mua quần áo xong tối nay còn có một bữa tiệc, không cho anh theo đâu nha.”

Thật ra chủ nếu là do Giang papa thấy con trai ở bên ngoài quậy quá, thấy còn có một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, nhưng Giang Hàn mấy năm nay mỗi ngày chỉ lo ăn chơi không có làm gì nghiêm chỉnh, cho nên Giang papa muốn dùng cách này để kiềm chế Giang Hàn lại.

“Ừ… Đi thực tập rất tốt mà, có thể học được rất nhiều chuyện.” Mộc Phong dùng tay xoa xoa mặt Giang Hàn, trấn an nói, “Bao nhiêu người muốn đi còn đi không được.”

Giang Hàn liếc nhìn Mộc Phong, cắn đầu đũa, bày vẻ mặt càn quấy: “Em nói chứ, đây là công ty giải trí đó, mỗi ngày đủ các kiểu ngôi sao tiểu thịt tươi đi qua đi lại, anh không sợ người khác cướp bản thiếu gia đi sao?”

“Không sợ.” Mộc Phong cười cười.

“Ô, anh còn rất tự tin.” Giang Hàn không được tự nhiên xoa xoa mũi.

“Bọn họ cướp không lại anh.” Mộc Phong còn gồng lên phô cơ bắp ra, nửa đùa nửa thật nói, đôi mắt thâm thúy sáng ngời dưới cặp mày chính trực, nhìn Giang Hàn chăm chú như con sói yên lặng nhìn con mồi, “Anh sẽ không buông tay, cho dù em muốn chạy.”

Giang Hàn vội cúi đầu uống canh, mây đỏ chạy một đường từ lỗ tai tới đốt đầu ngón tay, vừa uống vừa mập mờ che giấu xấu hổ nói: “Đệt, canh này nóng quá, uống nóng muốn chết.”

Từ sau hôm ở quán bar bị Ngô Liệt đưa đi Hà Hi không ra khỏi biệt thự nửa bước, mỗi ngày chính là cắn Ngô Liệt hút Ngô Liệt cùng Ngô Liệt ‘ba ba ba~’, gần đây cậu còn ghiền chơi game, bị thẻ tín dụng của Ngô Liệt trói chân sau đó mỗi ngày ôm cái ipad cứng ngắc mà lướt lướt, vô cùng nhập tâm.

Hoàn toàn quên tình trạng đang bị giam cầm của mình!

“Cục cưng vẫn còn chơi?” Ngô Liệt chỉ quấn một cái khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, mang theo một thân hơi nước ngồi bên cạnh Hà Hi, hôn vành tai xinh xắn của cậu.

“Không 5 sao được!” Hà Hi vứt ipad đi, gào to, “Trẫm không chơi nữa!”

“Vậy thì tốt, thần đến hầu.” Ngô Liệt đem người ôm vào trong lòng.

“Không, trẫm lại lên tinh thần rồi, thêm ván nữa!” Hà Hi ánh mắt lấp lánh có thần cầm ipad về, bĩu môi thì thầm nói: “Trẫm là bá tước Dracula đó, trẫm có huyết thống Âu Châu xưa! Trẫm không phục!”

.:.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.