Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 97: Lửa giận (Hạ)
Mắ Liễu Tà Dương bắn tia sáng hung dữ:
– Tu sĩ Nguyên Anh!
– Chạy!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Liễu Tà Dương, Kim Đan không vững chắc, hắn không có sức đối kháng tu sĩ Nguyên Anh.
Liễu Tà Dương lập tức phát ra lực lượng Bản Tôn.
Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ…
Lực lượng của Liễu Tà Dương rất gần với Nguyên Anh sơ kỳ, hắn túm lấy Hống Thiên Tôn bị thương thụt lùi ra sau.
Nếu cảnh giới Kim Đan trung kỳ ổn định thì Liễu Tà Dương có thể mượn dùng lực lượng Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng hiện tại Liễu Tà Dương không có sức đối kháng tu sĩ Nguyên Anh, chỉ đành bỏ chạy.
Liễu Tà Dương kéo Hống Thiên Tôn thu hỏ thân hình chạy phương xa.
– Muốn chạy?
Bàn tay to chộp tới, lực lượng khủng bố đánh trúng lưng Liễu Tà Dương.
Liễu Tà Dương phun ngụm,máu:
– Oa!
Chưởng suýt chấn vỡ Kim Đan nhưng Liễu Tà Dương không giảm tốc độ ngợc lại càn nhanh.
Tu sĩ Nguyên Anh cách không đánh ra chưởng to lại giáng xuống, gã đã quyết tâm giết Liễu Tà Dương. Đệ tử gã cực khổ bồi dưỡng nhưng có hai người chết tham, gã cực kỳ tức giận.
Liễu Tà Dương cảm nhận uy lực vô tượng từ bàn ty to, hắn không đánh lại cảnh giới Nguyên Anh, chưởng này giáng xuống dù là hắn hay Hống Thiên Tôn đều phải chết.
Một tiếng gầm vang vọng chân trời:
– Cút!
Một ngón tay cách không đánh tới bắn nát chưởng TO:
– Thiên Kiếm môn? Thật kiêu ngạo, coi chừng đồ các ngươi.
Tu sĩ Nguyên Anh Thiên Kiếm môn giật nảy mình, ngón tay đột nhiên xuất hiện khiến gã cảm nhận uy nhiếp vô tận. Gã đúng là Nguyên Anh kỳ, nhưng là Nguyên Anh sơ kỳ. Chủ nhân ngon tay này đương nhiên là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là Nguyên Anh đại thừa kỳ.
– Thiên Kiếm môn biết sai, xin tiền bối tha mạng!
Ngón tay biến mất, thiên uy vô cùng vô tận tan biến như chưa từng xuất hiện.
Liễu Tà Dương cắn răng bò dậy, Hống Thiên Tôn thở hồng hộc.
– Vừa rồi là ai ra tay?
– Ngươi không cần biết.
Liễu Tà Dương nuốt một viên đan dược, lực lượng thuộc về Liễu Tà Dương đã rút đi, cảnh giới Kim Đan trung kỳ sắp ổn định cũng rớt xuống Kim Đan sơ kỳ. Nếu không nhờ Bản Tôn cứu thì Liễu Tà Dương sẽ chết rất thảm.
Liễu Tà Dương kéo Hống Thiên Tôn tìm nơi ẩn khuất chữa lành vết thương.
Liễu Tà Dương nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ:
– Thiên Kiếm môn!
Nếu không nhờ Bản Tôn ra tay kịp lúc thì Liễu Tà Dương đã chết từ lâu, Kim Đan cũng sẽ bị người nhặt lấy luyện hóa.
Thiên Kiếm môn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, môn hạ vốn có bảy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhưng đã có hai người chết dưới móng vuốt của Hống Thiên Tôn.
Kim Đan hậu kỳ, chỉ cần Liễu Tà Dương đột phá Kim Đan hậu kỳ là có thể mượn dùng lực lượng Nguyên Anh sơ kỳ của Bản Tôn, khi đó tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không đánh lại hắn.
– Ngươi sao rồi?
Hống Thiên Tôn trả lời:
– Không chết được, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh thì cần một năm.
Mỗi ngày Hống Thiên Tôn sẽ ăn đan dược được Liễu Tà Dương cho, dù vậy nó cần một năm mới dưỡng lành tvết thương được.
Mắt Liễu Tà Dương bắn tia hung tợn:
– Tốt, chờ khi ngươi lành vết thương chúng ta sẽ đi báo thù!
Hống Thiên Tôn nói:
– Đi bây giờ không được sao? Người cứu ngươi có sức mạnh đó.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn:
– Ngươi không hiểu.
Lần này ra tay mạo hiểm rất lớn, nếu bị Vô Lượng Môn phát hiện ra điều gì thì âm mưu chiếm Hóa Thần quyết của Liễu Tà Dương sẽ không cách nào thực hiện.
Nếu Thiên Kiếm môn bị Bản Tôn tiêu diệt thì Vô Lượng Môn sẽ liên kết đầu đuôi câu chuyện, không khó phát hiện chỗ kỳ lạ.
Liễu Tà Dương tiếp tục tu luyện, lần này hắn muốn đột phá Kim Đan hậu kỳ, dựa vào sức mạnh của mình càn quét Thiên Kiếm môn.
Một người một thú tu luyện tại đây.
Trong Thiên Kiếm môn.
Thiên Kiếm Lão Tổ nhìn năm đệ tử quỳ dưới đất. Lần này Thiên Kiếm môn tổn thất thảm trọng, hai đệ tử chết ngay trước cửa nhà.
– Các ngươi nói xem đó là mãnh thú gì?
Một đệ tử ngước đầu lên, ánh mắt kinh hoàng nói:
– Mãnh thú kia cực kỳ hung mãnh, đầu rồng mình lộc, nó có thể biến ra móng vuốt, pháp bảo phòng ngự không thể ngăn cản.
Thiên Kiếm Lão Tổ đứng bật dậy:
– Hống Thiên Tôn!
Thiên Kiếm Lão Tổ có nghe nói về mãnh thú hoang dã này nhưng chưa từng gặp, không ngờ xuất hiện linh thú như thế. Thiên Kiếm Lão Tổ nhớ lại ngón tay cách không búng thì lại ủ rũ ngồi xuống. Dù Thiên Kiếm Lão Tổ muốn cướp linh thú nhưng chủ nhân ngón tay kia siêu khổng lồ.
Đại đệ tử mở miệng nói:
– Sư tôn, người đó dùng một pháp bảo hình tháp có thể phát ra lôi kiếp.
Thiên Kiếm Lão Tổ lại đứng dậy đi tới đi lui trong đại điện. Pháp bảo có thể phát ra lôi kiếp? Hôm đó lão cảm giác được hơi thở lôi kiếp, nhưng khá yếu, nếu Thiên Kiếm Lão Tổ ôn dưỡng nó trăm năm thì sẽ rất lợi hại.
Thiên Kiếm Lão Tổ nhớ đến ngón tay cứu viện thì đau đầu như búa bổ, nếu không có người đó thì linh thú và pháp bảo thuộc về lão.
Thôi, không nghĩ nữa!
Thiên Kiếm Lão Tổ phất tay đuổi mấy đệ tử đi, lão đi lòng vòng trong đại điện, vẫn không cam lòng. Thiên Kiếm Lão Tổ rời đi tìm bằng hữu cũ tính cát hung cho mình, nếu là dấu hiệu đại cát thì…
Thiên Kiếm Lão Tổ dứt khoát, dù chủ nhân ngón tay kia diệt Thiên Kiếm môn thì sao? Lão có linh thú, pháp bảo, chạy trốn tới nơi khác tiềm tu, sau này sáng lập một đại phái khác.
Giờ phút này Liễu Tà Dương một lòng tiềm tu mong sớm đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, khi nào tới Kim Đan hậu kỳ thì mới giải trừ nguy cơ trước mắt được.
Vết thương của Hống Thiên Tôn nhanh chóng phục hồi.
Một tháng sau, Liễu Tà Dương lại bước vào Kim Đan trung kỳ, hắn cảm giác một thần thức tra xét mình. Liễu Tà Dương dùng pháp bảo gương soi hắn và Hống Thiên Tôn, thế là thoát khỏi thần thức tra xét.
Pháp bảo gương này có thể né khỏi thần thức, tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào tra xét, có thể gọi là kỳ bảo. Nhưng thời gian ngắn ngủi, sau mười hai canh giờ hiệu quả sẽ biến mất, phải soi gương tiếp.
– Thiên Kiếm môn cho rằng ta sẽ không trả thù ngươi sao?
Liễu Tà Dương tăng tốc độ luyện hóa, bảy ngày sau ổn định cảnh giới Kim Đan trung kỳ. Liễu Tà Dương tiếp tục luyện hóa Tiên Linh chi dịch để sớm ngày đột phá đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Một tháng sau, Hống Thiên Tôn vẫn là bộ dạng hấp hối. Dường như đan dược của Liễu Tà Dương không đem lại tác dụng gì.
– Ngươi sao rồi?
Hống Thiên Tôn trả lời:
– Ta cũng không rõ, mấy ngày nay vết thương không giảm bớt ngược lại bị nặng thêm.
Thần thức của Liễu Tà Dương chui vào thiếu nữ Hống Thiên Tôn phát hiện một lực lượng bám chặt trong linh lực Hống Thiên Tôn, không thể trừ bỏ.