Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 92: Mãnh thú hoang dã làm tọa kỵ (Thượng)
Liễu Tà Dương dạy đệ tử của mình:
– Từ xưa đến nay kiếm là hung khí giết địch, ngự kiếm phi hành bỏ bản cầu mạt.
Chớp mắt mặt trời treo cao trên trời, đã là buổi trưa.
Lúc này dương khí mạnh nhất, tuy rất nhiều đệ tử vẫn hào hứng học nhưng Liễu Tà Dương đã quyết định nghỉ ngơi.
Hống Thiên Tôn bị nhốt trong tháp Thiên Lôi dường như tìm được cơ hội, hai mắt bắn ra lôi quang, nó dựng đứng lên gầm rống. Phong ấn giam cầm Hống Thiên Tôn rung bần bật sắp tan vỡ.
Liễu Tà Dương thầm la nguy rồi.
Các đệ tử cảm giác nguy hiểm chưa từng có, sâu trong tâm hồn bọn họ có tiếng mãnh thú gầm rống.
Liễu Tà Dương quát:
– Lui vào Hoàng Kim cung!
Đám đệ tử thụt lùi lại. Liễu Tà Dương ném tháp Thiên Lôi ra, pháp bảo rơi xuống đất giây lát biến khổng lồ. Một con viễn cổ hoang thú hiển hiện ảo ảnh, tháp Thiên Lôi đã bất lực không giam cầm nó được.
– Hống Thiên Tôn đã trưởng thành, tháp Thiên Lôi của mình ngược lại thành toàn nó!
Tháp Thiên Lôi không thể áp chế mãnh thú này được nữa.
– Grao grao!
Đám đệ tử nghe tiếng gầm thật sự, bọn họ kinh kêu ngự kiếm lùi lại, xoe tròn mắt nhìn mãnh thú đầu rồng mình lộc.
Ảo ảnh Hống Thiên Tôn càng to ra, rất nhiều đệ tử cảm nhận thiên uy, đó là lực lượng không thể chống cự.
Liễu Tà Dương tức giận vì Hống Thiên Tôn không nghe lời:
– Nghiệt súc, cho rằng ta không dám giết ngươi?
Trả lời Liễu Tà Dương là tiếng gầm và điên cuồng trùng kích phong ấn tháp Thiên Lôi.
Một số đệ tử hét to:
– Sư tôn tốn mau!
Bùm!
Trận pháp khốn thú của tháp Thiên Lôi vỡ nát, một con viễn cổ mãnh thú phá phong lao ra. Bốn vó như đạp mây tía, bày ra thiên uy vô thượng. Con mãnh thú biến to ra, mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng.
Nó trợn to cặp mắt đỏ máu nhìn Liễu Tà Dương chằm chằm, há mồm gầm rống.
Một số đệ tử chưa vào Hoàng Kim cung bỗng chốc rớt từ trên phi kiếm xuống, miệng phun máu tươi vì bị tiếng thú rống làm chấn thương. Các đệ tử chạy lại kéo người bị thương vào cung môn, cảm giác bị hung uy Hống Thiên Tôn trấn áp rốt cuộc tan biến.
Liễu Tà Dương lao lên:
– Nghiệt súc!
Trong phút chốc Liễu Tà Dương bay lên bên trên Hống Thiên Tôn, hắn lao xuống ngồi trên đầu Hống Thiên Tôn.
Liễu Tà Dương túm sừng của Hống Thiên Tôn, linh lực toàn thân dồn vào đôi tay:
– Nếu hôm nay ngươi không thần phục ta thì ta sẽ giết ngươi!
Liễu Tà Dương nhấc bổng cự thú khổng lồ như núi lên.
Ầm!
Hống Thiên Tôn đập vào núi to cách ba mươi dặm, núi sụp đổ một góc. Hống Thiên Tôn xoay người đứng dậy điên cuồng đụng vào Liễu Tà Dương, không giết hắn thì nó không cam lòng.
Liễu Tà Dương như sao băng lao vào Hống Thiên Tôn.
Hống Thiên Tôn nhếch sừng nhọn đụng vào Liễu Tà Dương bay tới.
Liễu Tà Dương phát động đại trận hộ sơn:
– Ở đây mà ngươi còn dám làm dữ? Lực lượng thiên địa, đến!
Tòa đại trận vốn để bảo vệ Hoàng Kim cung giờ phút này lại bị Liễu Tà Dương dùng vào việc công kích Hống Thiên Tôn.
Nhờ vào lực lượng trận pháp thực lực của Liễu Tà Dương tăng vọt như chân đạp mặt đất, hắn nghiêng người dùng bả vai đụng mạnh vào Hống Thiên Tôn.
Vang tiếng nổ lớn, Hống Thiên Tôn rống to lộn mèo ra sau. Hống Thiên Tôn nổi tiếng có sức mạnh nhưng bị Liễu Tà Dương đụng một cái lăn lông lốc.
– Ngươi không biết cái gì gọi là trận pháp nên hôm nay là ngày thu phục ngươi!
Hống Thiên Tôn trưởng thành đã đi vào Kim Đan hậu kỳ, với gen chiến đấu truyền thừa từ viễn cổ của nó ít tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nào có thể đấu lại.
Các đệ tử của Liễu Tà Dương đứng xa xem, không ngờ sư tôn đụng bay mãnh thú khổng lồ như vậy.
– Ui!
Cảm xúc dành cho Liễu Tà Dương lại tăng một bậc, các đệ tử biết sư tôn mạnh nhưng không ngờ tới mức này.
Hống Thiên Tôn cũng khó hiểu, lực lượng của nó đã tăng vọt nhưng tại sao vẫn không thể làm gì con sâu trước mắt được?
Đụng độ sức mạnh một lần khiến lòng Hống Thiên Tôn sinh nỗi sợ hãi.
Nhưng Hống Thiên Tôn không không cam lòng, nó vung vuốt nhọn. Một móng vuốt năng lượng xé gió bay tới chộp Liễu Tà Dương, cái này là sát chiêu của Hống Thiên Tôn, nó dựa vào chiêu này đã giết hàng trăm tu sĩ Kim Đan. Nhưng lần này Hống Thiên Tôn tính sai.
Một bàn tay to xuất hiện trên Hoàng Kim cung, đó là đại trận hộ sơn tự động hiện ra bắt lấy móng vuốt năng lượng dung nhập vào địa trận.
Sát chiêu mạnh nhất của Hống Thiên Tôn cũng bị hóa giải.
– Lực lượng thiên địa, lần nữa!
Đại trận hộ sơn lại run rẩy, ở nơi đây lực lượng của Liễu Tà Dương không chỉ tăng lên gấp mười lần. Vì nơi này có trận pháp Liễu Tà Dương bày ra, những trận pháp trợ giúp hắn đừng nói Hống Thiên Tôn, dù là tu sĩ Nguyên Anh đến thì hắn dư sức giằng co giây lát.
Cơ thể Liễu Tà Dương biến to, đại trận hỗ trợ hắn thi triển ra pháp tướng kim thân.
Mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng!
Liễu Tà Dương như ma thần đứng trước mặt Hống Thiên Tôn.
– Nghiệt súc!
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn, nó đã chạy trốn vậy hắn quyết định thuần phục nó, nếu mặc cho nó chạy đến nơi khác sẽ trở thành tọa kỵ của tu sĩ Nguyên Anh.
Liễu Tà Dương bước tới gần Hống Thiên Tôn, con mãnh thú hoang dã thụt lùi, nó đã sợ hãi sức mạnh của hắn. Trong lòng Hống Thiên Tôn thì Liễu Tà Dương từ con sâu đã biến thành ngang hàng với nó, thậm chí là kẻ thù cường đại.
Đám đệ tử nhìn kim thân của Liễu Tà Dương đều lộ vẻ mặt tôn sùng, ước mong có ngày mình cũng sẽ trở thành cường giả giống sư tôn.
Liễu Tà Dương nói:
– Yên tâm trở thành tọa kỵ của ta đi, ta bảo đảm cho ngươi leo lên đỉnh!
Liễu Tà Dương lắc người. Hống Thiên Tôn kinh hoàng, cảm giác lưng nó cõng một ngọn núi to.
– Grao grao gru!
Hống Thiên Tôn phóng lên cao, liều mạng muốn ném ngọn núi trên lưng xuống. Nhưng Liễu Tà Dương như dính chặt vào lưng Hống Thiên Tôn, mặc cho nó lúc biné to khi biến nhỏ đều không thể thoát khỏi hắn.
Hống Thiên Tôn đã lao lên tầng mây, Liễu Tà Dương gồng sức vận chuyển Du Long đại pháp nháy mắt xâm nhập vào cơ thể Hống Thiên Tôn.
– Nếu ngươi không thuần phục thì đừng trách ta xuống tay vô tình!
Hống Thiên Tôn phớt lờ lời cảnh cáo của Liễu Tà Dương, vì nó có tôn nghiêm của mãnh thú thượng cổ, tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu, trở thành tọa kỵ của người là nhục nhã lớn.
Liễu Tà Dương điên cuồng cắn nuốt tu vi của Hống Thiên Tôn.
Dù con mãnh thú này có linh lực hùng hậu hơn xa tu sĩ Kim Đan nhưng vẫn không ngăn được Du Long đại pháp cắn nuốt.
Hai tay Liễu Tà Dương ghì cặp sừng của Hống Thiên Tôn, hắn dốc hết sức thi triển Du Long đại pháp. Hống Thiên Tôn gầm rống điên cuồng đụng vào một ngọn núi lớn, va chạm mạnh làm đôi sừng đâm thủng ngọn núi. Hống Thiên Tôn ngước đầu lên, núi bị hất bổng. Đầu sừng nhọn ghim ngọn núi lớn,Hống Thiên Tôn bay lên trời.