Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 28: Tự tiện xông vào động phủ người khác, giết không tha (2)


Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 28: Tự tiện xông vào động phủ người khác, giết không tha (2)

Ông! sau khi trận pháp rung rẩy vài lần, nhanh chóng tan vỡ, động phủ trên hòn đảo hiện ra trước mắt bọn họ.

Chung quanh động phủ đầy rêu xanh, cửa đá bị nước biển ăn mòn nên đầy lỗ thủng, điểm này nói rõ không có người ra vào trong thời gian dài, rất nhiều tu sĩ Kim Đan vô cùng chờ mong.

– Động phủ hiện ra rồi!

Không biết ai hô một câu, rất nhiều tu sĩ đẩy cửa đá sau đó tiến vào trong động phủ.

Đám tu sĩ Kim Đan đề phòng lẫn nhau, cẩn thận đi từng bước trong hành lang động phủ.

Đường hành lang trong động phủ không mai phục cơ quan gì, tình huống này vô cùng quỷ dị, theo lý thuyết, đường hành lang phải bao phủ cơ quan trùng trùng điệp điệp mới đúng.

Các tu sĩ này chần chờ, thử ném một con khôi lỗi ra dò đường, xác định không có cơ quan thì nhanh chóng xâm nhập bên trong.

– Chư vị đạo hữu, Vô Lượng Môn chúng ta làm việc công bằng, sau khi lấy bảo vật ra ngoài, mọi người cùng đánh giá, phân phối công bằng, tuyệt đối không thể chém giết, vạn nhất xúc động cơ quan, chúng ta phải chết không thể nghi ngờ!

Tài Thần mở miệng, rất nhiều tu sĩ Kim Đan liên tiếp gật đầu, đồng ý cách nói của Tài Thần.

Rất nhiều tu sĩ xâm nhập vào động phủ, lại một cửa đá phủ đầy bụi xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt rất nhiều tu sĩ mang theo hào quang tham lam, chờ mong tài bảo sau cửa đá.

Đám tu sĩ này sau khi bỏ đi do dự ban đầu, lúc này đã lớn mật hơn trước.

Một tu sĩ Kim Đan của Vô Lượng Môn không thể áp chế nổi mọi người, một đám tu sĩ không ngừng phát động pháp bảo, công kích cửa đá.

Chỉ một lát, cửa đá sụp đổ, đám tu sĩ Kim Đan tham lam lao vào bên trong.

Trong nháy mắt bọn họ tiến vào trong động phủ, lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên.


– Ah!

Sau khi bọn họ tiến vào trong động phủ đã nhìn thấy một người, hắn ngồi ngay ngắn trong động phủ, người này không nhúc nhích giống như đã tọa hóa.

Động phủ này có người bế quan!

Phát hiện này đã dọa đám tu sĩ Kim Đan hồn phi phách tán, càng làm bọn họ khủng hoảng chính là người tọa hóa này mở mắt ra.

– Tiền bối! Xin lỗi tiền bối! Chúng ta không biết tiền bối đang bế quan tại đây!

Khí thế bùng nổ thật nhanh, rất nhiều tu sĩ Kim Đan quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin tha thứ.

Người đang bế quan chính là tu sĩ… Nguyên Anh đại thừa!

Trong động phủ này có tu sĩ Nguyên Anh đại thừa bế quan!

Bản thân bọn họ đánh chủ ý lên động phủ tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, cũng xông vào trong động phủ muốn vơ vét một phen.

Hiện tại tham lam trong lòng bọn họ đã biến mất.

Liễu Tàn Dương chậm rãi đứng lên, đám tu sĩ Kim Đan này sợ hãi vỡ mật.

– Tiền bối tha mạng! Chúng ta không dám nữa! Nếu biết rõ ngài đang bế quan, đánh chết chúng ta cũng không dám đến đây quấy rầy!

Một tên tu sĩ khóc lóc giải thích.

Nếu bọn họ biết rõ nơi này có tu sĩ Nguyên Anh đại thừa bế quan, đánh chết bọn họ cũng không dám xông tới, thậm chí còn đi đường vòng qua.

– Tiền bối! Chúng ta là đệ tử Vô Lượng Môn!

Tên tu sĩ cầm pháp bảo ngọn núi hô to.

– Chết đi!

Liễu Tàn Dương vung tay lên, một cơn gió quét qua người tu sĩ cầm pháp bảo ngọn núi, tên tu sĩ này biến thành cát bay theo gió, chỉ còn lại pháp bảo và túi trữ vật còn lưu lại.

Nhìn thấy tên tu sĩ kia chết thảm, rất nhiều tu sĩ Kim Đan run rẩy, tu sĩ có tu vi cao nhất còn không thừa nhận nổi một kích của tiền bối đang bế quan, lúc này chỉ cầu mong lão tiền bối Nguyên Anh đại thừa khai ân tha mạng mà thôi.

Liễu Tàn Dương quay đầu nhìn về phía Tài Thần nói:

– Ngươi cũng là người Vô Lượng Môn!

– Ah! Không! Ta không phải! Ta không phải Vô Lượng Môn!

Sắc mặt Tài Thần tái nhợt, không ngừng khoát tay.

– Là ngươi!


Liễu Tàn Dương khẽ vươn tay, thân thể Tà Thần hóa thành cát sau đó biến mất trong gió, chỉ còn lại ba túi trữ vật và ngọc như ý lưu lại.

Một tên tu sĩ Kim Đan thấy Liễu Tàn Dương giết hai tên tu sĩ, lấy Truyền Tống Phù trong ngực ra, hắn muốn bóp nát, Liễu Tàn Dương quay đầu nhìn qua, Truyền Tống Phù trong tay tên tu sĩ Kim Đan vỡ nát, tu sĩ Kim Đan thấy Truyền Tống Phù không còn, lập tức quay người bỏ chạy.

Chỉ một cái khoát tay, tên tu sĩ Kim Đan bỏ chạy hóa thành bụi bậm, ‘ xoạch ’ một tiếng, chỉ còn lại phi kiếm và túi trữ vật rơi xuống.

Chỉ trong nháy mắt đã có ba tu sĩ Kim Đan chết thảm, những tên tu sĩ Kim Đan còn lại bỏ đi suy nghĩ chạy trốn, trước mặt tu sĩ Nguyên Anh đại thừa, bọn họ không có cơ hội chạy trốn.

– Người tự tiện xông vào động phủ! Chết!

Liễu Tàn Dương giang hai tay ra, tóc đen bay lên, năng lượng cuồng bạo quét qua, đám tu sĩ trong động phủ vẫn bảo trì trạng thái, chậm rãi hóa thành bão cát tiêu tán trong thiên địa, bỏ lại túi trữ vật và pháp bảo đầy đất, Liễu Tàn Dương cũng không thèm nhìn, vung tay lên, các đồ vật bay đi như rác rưởi.

– Đạo hữu, hạ thủ lưu tình!

Một tiếng hô vang lên, Liễu Tàn Dương ngẩng đầu, thân ảnh mơ hồ tỏa ra hào quang sáng ngời, hắn đứng trên mặt biển, thân thể bộc phát tà khí lẫm liệt!

Thần thức cực hạn, một cái hồ lô màu đỏ xuất hiện trước động phủ, dừng lại trước mặt Liễu Tàn Dương, người này đứng trên hồ lô, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống.

– Đạo hữu, ngươi ra tay quá ác rồi!

Người này là một hòa thượng, là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa.

– Nếu có người đánh động phủ của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Liễu Tàn Dương hỏi.

Hòa thượng chậm rãi nói:

– Nếu là ta, ta sẽ bỏ qua cho bọn họ.

– Nói láo.

Liễu Tàn Dương quát một tiếng, hòa thượng nghe lời này, huyết khí trong người quay cuồng, từ hai ngàn năm trước đã không có người nào dám nói với hắn như thế.


Hồng Liên hòa thượng là nhân tài mới xuất hiện, hai ngàn năm trước đột phá Nguyên Anh, hắn khô thiền suốt một ngàn năm đã đột phá Nguyên Anh đại thừa.

– Đệ tử của ta thiên phú phi phàm, lần này ta cho hắn ra ngoài rèn luyện, lại bị đạo hữu diệt sát, đạo hữu định đền bù tổn thất cho ta như thế nào?

Hồng Liên hòa thượng âm thầm nắm chặc Hồng Liên xá lợi.

– Đền bù tổn thất?

Liễu Tàn Dương ngẩng đầu, hắn chê cười, nói:

– Tốt! Vậy xem ta đền bù tổn thất cho ngươi thế nào.

Liễu Tàn Dương giang hai tay ra, hỏa diễm bộc phát ngập trời, nước biển chung quanh bốc hơi, sát cơ bộc phát ngập trời.

– Ah! Đây là… Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Ngươi là ai?

Thân thể Hồng Liên hòa thượng bay ngược, dính Hồng Liên Nghiệp Hỏa vào người, nghiệp chướng không lùi! Đây là hỏa diễm phật gia sợ hãi nhất.

Liễu Tàn Dương không khác gì ma thần giáng lâm thế gian, Hồng Liên Nghiệp Hỏa bộc phát hào quang trăm vạn trượng.

Hồng Liên hòa thượng nhìn thấy hỏa diễm này, toàn thân run rẩy dữ dội, chỉ trong chốc lát hắn đã nhớ đến một cái tên đang truyền lưu trong sư môn.

– Ngươi là.. Ngươi là Hỏa Diễm Ma Thần —— Liễu Tàn Dương!

Hồng Liên hòa thượng bị uy danh của Liễu Tàn Dương dọa sợ vỡ mật.

Sở dĩ hắn xưng là Hồng Liên hòa thượng, đó là vì sư tôn bảo hắn nhớ kỹ, vĩnh viễn tránh xa người có thể sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Nhất là Hỏa Diễm Ma Thần, tuyệt đối không được làm kẻ thù với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.