Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 23: Đệ nhất đại phái (2)


Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 23: Đệ nhất đại phái (2)

Sau khi đám tu sĩ Trúc Cơ biểu hiện xong, trên không trung xuất hiện thần hồn bảy mươi hai Nguyên Anh, trong đó có không ít là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa.

Tu sĩ Kim Đan lui qua một bên, lúc này các phong chủ đứng trước mặt các tu sĩ Trúc Cơ.

Những tu sĩ Nguyên Anh này không sinh ra bất cứ khí thế nào, nhưng mọi người vẫn cảm thấy toàn thân bị ngọn núi trấn áp.

Đây là nội tình của Vô Lượng Môn, Liễu Tàn Dương cảm khái và rung động, so sánh với Vô Lượng Môn, Tiên quốc của mình quá nhỏ, nhỏ đến mức không lọt vào pháp nhãn Vô Lượng Môn.

Trên bầu trời, đệ nhất phong chủ tu vi cao nhất lắc đầu, thở dài nói:

– Các ngươi chọn đi.

Thần hồn đệ nhất phong chủ nhìn qua chung quanh một vòng, lần thu đồ đệ này hắn không thu người nào.

Đệ nhất phong chủ này sinh ra cảm giác áp bách thật lớn lên Liễu Tàn Dương, tu vi người này đã vượt qua bản tôn, nếu bản tôn đối địch với hắn, chỉ sợ thắng ít thua nhiều.

Đệ nhị phong chủ mang theo tu sĩ biết bói toán rời đi, hoàn toàn không nhìn các tu sĩ khác.


Các phong chủ khác cũng lựa chọn một hai người sau đó rời đi.

Sau khi phong chủ cuối cùng mang người rời đi, trên bình đài hình vuông chỉ còn lại hơn bốn trăm tu sĩ Trúc Cơ, Liễu Tàn Dương vẫn đứng trong đám người, cho dù hắn là người đầu tiên vượt qua huyễn hải nhưng lại không nằm trong phạm vi thu đồ của đám Nguyên Anh.

Đệ tử được phong chủ chọn trúng sẽ nhất phi trùng thiên, trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng không có được vinh quang như vậy.

– Những người còn lại có thể chọn một ngọn núi, có thể trở thành đệ tử nội môn.

Tên tu sĩ Kim Đan thả ra bảy mươi hai bảng hiệu, còn có bảy mươi hai truyền tống trận, phía trên xuất hiện rõ hệ thống tu luyện của phong chủ và phạm vi chủ tu của đệ tử.

Luyện đan, luyện khí, kiếm thuật, tâm pháp… Bảy mươi hai phong có đủ loại điển tịch phong phú, cho dù Liễu Tàn Dương là người từng thấy các mặt xã hội, sau khi nhìn thấy nội tình Vô Lượng Môn thì hắn rung động thật nhiều, hắn biết mình kém hơn người ta bao nhiêu.

Cuối cùng Liễu Tàn Dương vẫn quyết định che dấu mình, hắn chọn lựa thất thập nhị phong, phong chủ tu vi Nguyên Anh trung kỳ, am hiểu luyện đan, luyện khí, thiện dùng các loại vũ khí, môn hạ đệ tử rất hỗn tạp.

Tuy thất thập nhị phong có rất nhiều đệ tử, nhưng thực lực tổng thể lại là yếu nhất trong các phong chủ, tạp mà không tinh, đây là điểm trí mạng nhất.

Thiên môn mở rộng ra, một con đường thông thiên hiện ra trước mặt mọi người, Liễu Tàn Dương tiến nhanh về phía trước, hắn vừa bước vào, cảnh vật nhanh chóng lưu chuyển, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua phạm vi vạn dặm.

Truyền tống trận thế này tốn kém rất lớn, chỉ có đại phái tu tiên mới có một cái như vậy, nhưng mà nội tình Vô Lượng Môn vô cùng thâm hậu, lại xây dựng bảy mươi hai cái như thế.

Khó trách Vô Lượng Môn là đệ nhất đại phái tu tiên, khó trách Hóa Thần Quyết xuất xứ tại Vô Lượng Môn, môn phái như thế tuyệt đối hiếm có trong thiên địa, Liễu Tàn Dương nghĩ đến ngày sau đối mặt với kẻ địch thế này, lập tức cảm thấy đau đầu.

Vô Lượng Môn hiệu lệnh thiên hạ đã lâu, ra lệnh một tiếng, tu sĩ tụ tập, mà bản thân mình đánh cắp Hóa Thần Quyết, khẳng định bị quần công.

Tiên quốc phải tiến nhanh hơn, cho dù không sánh bằng Vô Lượng Môn cũng phải tạo thành uy hiếp với các tu sĩ khác!

Bảy mươi hai ngọn núi trong Vô Lượng Môn có diện tích không dưới mười vạn dặm, trải rộng các khu vực lớn, phạm vi trăm vạn dặm đều là lãnh địa của Vô Lượng Môn, từ xưa đến nay vẫn chưa có đại phái nào sánh bằng.

Liễu Tàn Dương và những người khác ra khỏi truyền tống trận, trước mặt có một tu sĩ Kim Đan đứng chờ sẵn, mỉm cười với mọi người rồi nói:


– Về sau các vị là đồng môn, sư huynh đã chờ ở đây thật lâu, sao các ngươi không tới đây tỏ vẻ một chút?

– Đầu tiên nói một chút, ta là sư huynh tiếp dẫn các ngươi, các ngươi sẽ được phân vào nơi nào là do ta điều phối, đương nhiên, nếu như ngoại môn thiếu người, ta sẽ phái các ngươi đi ra ngoài rèn luyện.

Tu sĩ Kim Đan vơ vét tài sản của các sư đệ mới nhập môn, điểm này tuyệt đối là tối kỵ trong môn phái khác, thực tế đối tượng bị vơ vét là tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ.

Trong đám người có tu sĩ bước nhanh về phía trước với túi trữ vật nặng trịch, bọn họ đã sớm chuẩn bị vật tư phong phú, chắc hẳn bọn họ đều xuất thân từ các gia tộc tu tiên lớn, cũng không cần quan tâm đến chút hiếu kính này.

Không qua bao lâu đã có không ít tu sĩ giao túi trữ vật ra, tu sĩ Kim Đan là tồn tại bọn họ không thể vượt qua, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù là người nào bị bốc lột, không ai cảm thấy thoải mái cả.

Những đệ tử không có hiếu kính đều là đệ tử không giàu có gì.

– Tốt lắm, các ngươi có thiên phú không tệ, Kinh lâu trong nội viện và Diễn Võ đường đang thiếu nhân thủ, các ngươi đi báo danh đi, ta tên là Tài Thần.

Tên tu sĩ Kim Đan cười hòa ái thân thiết nói một câu.

Các đệ tử hiếu kính không ngừng cảm tạ rời đi.

Tài Thần quay người, nụ cười trên mặt hắn biến mất cực nhanh, ánh mắt nhìn đám người không hiếu kính mình không khác gì kẻ thù.


– Ta thấy đám đệ tử các ngươi không có tư chất gì, có lẽ nên đi ngoại viện học hỏi kinh nghiệm, ngoại viện đạo tràng đang thiếu giảng sư, ta xem trọng các ngươi, khi nào trong nội viện có ghế trống ta sẽ điều các ngươi trở về.

Tên tu sĩ Kim Đan này nói câu đầu tiên đã đá bọn họ ra khỏi bảy mươi hai phong, câu nói sau cùng càng trực tiếp hơn nữa, lúc nào hiếu kính ta, ta sẽ cho các ngươi nhập môn.

Các tu sĩ đang chờ vào sự may mắn biết rõ không trốn được, trong lòng nhỏ máu giao túi trữ vật cho Tài Thần.

Tài Thần thu túi trữ vật xong lại vỗ ót, nói:

– Ah, ta nhớ ra rồi, đan phòng đang thiếu người, các ngươi đi đưa tin đi.

Liễu Tàn Dương không có linh thạch dư thừa để cung phụng, cho dù có hắn cũng không giao, hắn có ý định lâu dài, hoàn toàn không vội lọt vào tầm mắt cao tầng Vô Lượng Môn.

Tiến vào nội đường cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng lại có tu sĩ Kim Đan truyền thụ kinh nghiệm, Liễu Tàn Dương lĩnh ngộ công pháp không cần tu sĩ Kim Đan chỉ điểm, cho nên chỗ tốt khi tiến vào nội môn giảm đi nhanh chóng, tình hình tốt nhất là nên rời xa nội môn huyên náo, đầu tiên nên tiến đến ngoại môn chờ thời, sau khi được Vô Lượng Môn tán thành, tìm được tín nhiệm ở ngoại viện Vô Lượng Môn, dù sao bọn họ đi từng bước thực tế tiến lên phía trước, càng làm người ta cảm thấy yên tâm hơn đám người một bước lên trời ở nội viện.

Cuối cùng chỉ có hơn mười người bị Tài Thần đuổi tới ngoại viện, một ít tu sĩ như phụ mẫu chết, không thể tiến vào nội viện nghe tu sĩ Kim Đan giảng giải lĩnh ngộ là tổn thất lớn với bọn họ, nhưng mà vì đủ nguyên nhân nên không thể xuất tiền hiếu kính.

Tài Thần không có hù dọa người, hắn thật sự ném đám người không hiếu kính đến ngoại viện, lầu các ngoại viện lại xuất hiện trước mặt, bọn họ vừa đi không lâu đã quay trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.