Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 103: Chấn chỉnh sơn hà cũ


Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 103: Chấn chỉnh sơn hà cũ

Liễu Tà Dương không nói nhiều, Phi Hồng kiếm ra tay, Liệt Thiên kiếm lại lần nữa phát uy, một kiếm chặt đứt căn cơ núi lớn.

Liễu Tà Dương rút Phi Hồng kiếm về:

– Giờ thì được rồi.

Hống Thiên Tôn đành phải tiến lên, cơ thể ngàn trượng lắc lư đụng vào ngọn núi.

Ầm!

Đất rung rinh, nước sông sôi sục, Hoàng Kim cung rung bần bật.

– Lên!

Liễu Tà Dương thi triển thần thông chộp núi to, linh lực rít gào, núi chậm rãi bị bưng lên.

Hống Thiên Tôn thấy Liễu Tà Dương thật sự muốn dời núi lớn thì hết càu nhàu, nó khom người chui xuống chân núi.

– Grao grao!

Tiếng gầm gừ chấn thiên động địa.

Cơ thể Hống Thiên Tôn biến to, ngàn trượng, vạn trượng. Một con mãnh thú cõng nguyên ngọn núi to, trên ngọn núi có tòa đại điện lấp lánh ánh sáng vàng, tên điện là Hoàng Kim cung.

Hống Thiên Tôn bất mãn truyền thần thức:

– Ngươi thật sự sai khiến ta!

Liễu Tà Dương bay lên đỉnh đầu Hống Thiên Tôn hướng tới tháp Phong Thần:


– Ngươi có tài thì chịu cực vậy thôi.

Đằng trước tháp Phong Thần, đám đệ tử từ xa thấy Hống Thiên Tôn cõng nguyên ngọn núi lớn bay tới thì ngạc nhiên, phấn khởi.

Đám người Lôi Hổ thả thần thức ra cũng giật mình. Lôi Hổ cũng có thể thi triển pháp tướng kim thân nhưng kêu gã cõng ngọn núi lớn đi thì vô cùng khó khăn, càng không nói tới cõng núi lớn bay đi.

Rốt cuộc núi lớn rơi xuống, đằng trước tháp Phong Thần có thêm một Hoàng Kim cung.

Đám Hống Thiên Tôn rút lại coi thường Hống Thiên Tôn, từng có một số đệ tử xem nó là mãnh thú, không thèm để bụng. Giờ thấy Hống Thiên Tôn cõng núi to đến thì bọn họ từ tận đáy lòng thừa nhận địa vị và thực lực của Đại sư huynh Hống Thiên Tôn.

Liễu Tà Dương quát:

– Chăm chỉ tu hành, đừng có tạp niệm khác!

Đám đệ tử trở vào Hoàng Kim cung. Cần cù tu hành.

Liễu Tà Dương tìm nơi yên lặng không người giơ bút viết.

Đám người Lôi Hổ cần trợ lực, Liễu Tà Dương là nguồn sức mạnh đó. Không lâu sau bọn họ sẽ là trợ lực của Liễu Tà Dương, giúp hắn leo lên đỉnh.

Lôi Hổ, pháp tướng kim thân.

Liễu Tà Dương minh tưởng một lát sau viết một bộ công pháp. Công pháp này là Hổ Ma thần công lưu truyền từ thượng cổ, có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh đại thừa. Truyền thần công cho Lôi Hổ, dựa vào tư chất và cảnh giới hiện tại của gã thì mười năm là sẽ thành tựu Nguyên Anh.

Phong Hầu giỏi thuật linh hoạt…

Liễu Tà Dương soạn các loại công pháp riêng biệt cho nhóm Lôi Hổ, toàn là công pháp thích hợp với bọn họ, có thể rút ngắn thời gian tu thành cảnh giới Nguyên Anh.

Ba ngày sau, Liễu Tà Dương đi vào tháp Phong Thần, tránh tai mắt mọi người giấu mớ công pháp vào một cái hốc bí mật.

Hiện vì các loại nguyên nhân nên Liễu Tà Dương phải che giấ thân phận của mình, không thể giao mấy thứ này cho bọn họ, đành mượn tay người ngoài truyền cho họ.

Một tháng qua đi, Thất Thập Nhị phong bình tĩnh lạ thường. Không có đệ tử Kim Đan phong môn khác đến quấy rối.

Liễu Tà Dương biết tu sĩ gần lợi xa hại, nếu không có báu vật động lòng người thì bọn họ sẽ không tìm đến nữa, dù sao đệ tử Thất Thập Nhị phong đã đồng lòng.

Nếu có tiếng gió đồn Thất Thập Nhị phong xuất hiện trọng bảo có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì đám tu sĩ Kim Đan chắc chắn sẽ kéo nhau tới.

Trong tháp Phong Thần, nhóm Lôi Hổ tò mò muốn thám hiểm tháp Phong Thần nhưng chưa ai làm trước.

Mấy đệ tử thân truyền đã bị Lôi Hổ đuổi ra tháp Phong Thần, dợc Liễu Tà Dương thu nhnạ vào Hoàng Kim cung. Nhóm đệ tử thân truyền bị đám người Lôi Hổ dạy dỗ một phen đã biết khuôn phép, không dá, khoe thân phận đệ tử thân truyền nữa.

Ba tháng sau.

Phong Hầu không kiềm chế nổi nữa thăm dò nội bộ tháp Phong Thần.

Đám đệ tử Lôi Hổ cũng rục rịch, cuối cùng tự do lục tìm. Các loại đan dược, pháp bảo, phi kiếm bị tìm ra.


Phong Hầu đến trước một vách tường, thấy vách tường hơi kỳ, gõ thử thì có tiếng vang.

– Có hốc bí mật!

Phong Hầu tìm được cơ quan mở ra hốc bí mật, bên trong không có pháp bảo, không có đan dược, chỉ tồn đựng hơn mười quyển sách phủ đầy bụi. Phong Hầu khó chịu tùy tay lấy đống sách ra.

Giây lát Phong Hầu thấy tên mình trên một bìa sách.

Khi Phong Hầu xem kỹ cuốn sách thì giật mình phát hiện bên trong ghi tỉ mỉ khuyết điểm công pháp của gã, chỉ rõ gã nên tu luyện loại công pháp nào.

– A! Nhị sư huynh, Cửu sư huynh, các ngươi mau đến xem!

Phong Hầu nhanh chóng lật xem sách khác, Lôi Hổ, Sửu Hán, Lý Nguyên Bá vân vân.

Phong Hầu thấy nhóm Lôi Hổ chạy tới thì mở miệng hỏi:

– Đây là tông chủ viết xuống từ mấy năm trước, đáng tiếc… Không có Cửu sư huynh.

Lôi Hổ tìm ra cuốn sách ghi tên mình, giở ra xem thì giật mình thấy một bộ thượng cổ kỳ công, Hổ Ma thần công.

Đám người Phong Hầu cực kỳ kích động, không còn hứng thú thám hiểm nơi khác, ai nấy ôm cuốn sách háo hức đọc.

Lý Nguyên Bá lật xem cuốn sách, chân mày giãn ra. Cửa ải từng làm khó Lý Nguyên Bá đã được giải quyết dễ dàng.

Lôi Hổ an ủi Liễu Tà Dương:

– Cửu sư đệ, ta muốn đi tu luyện. Tuy tông chủ không chuẩn bị cho ngươi nhưng với tài năng ngút trời của Cửu sư đệ thì mấy thứ này không quan trọng, ngày sau sư huynh thành tựu Nguyên Anh sẽ chỉ điểm cho sư đệ.

Nhóm Lôi Hổ ôm sách như đang nâng trọng bảo, lật đật tìm nơi tu luyện vùi đầu đọc sách.

Liễu Tà Dương bước ra tháp Phong Thần, quay đầu liếc nhìn, thầm nghĩ:

– Các vị sư huynh đệ, hôm nay ta giúp các ngươi một tay, các ngươi có thể thành tựu Nguyên Anh hay không phải xem tạo hóa của mình.

– Này, ngươi đi đâu vậy?


Một bóng áo đỏ chạy ra theo, là Hồng Liên.

Hồng Liên vẫn là Kim Đan sơ kỳ nhưng cảnh giới đã hoàn toàn ổn định, sắp bước vào cảnh giới Kim Đan trung kỳ.

Hồng Liên đến gần Liễu Tà Dương, ôm tay hắn:

– Ta muốn đi bên cạnh ngươi, không rời một giây.

Hồng Liên nhiệt tình như lửa, tất cả tình cảm rực cháy. Hồng Liên từng thẫn thờ nhìn tiểu viện của Liễu Tà Dương, trong lòng tràn ngập hối hận, mãi khi lại gặp hắn cuối cùng nàng to gan thổ lộ tình cảm. Hồng Liên cảm giác được Liễu Tà Dương không mến nàng nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc, trong lòng nàng cho rằng chỉ có nàng mới đuổi theo bước chân đi nhanh của nam nhân này.

Liễu Tà Dương nói:

– Nếu nàng đi theo ta có lẽ sẽ rơi vào vực sâu?

– Vực sâu?

Hồng Liên nhìn chân trời, mở miệng nói:

– Ta đã nói rồi. Dù trước mặt là biển lửa hay vực sâu thì ta vĩnh viễn cùng ngươi. Sống thì ta theo bên ngươi, chết rồi thì cùng xuống suối vàng.

Liễu Tà Dương liếc Hồng Liên:

– Ta muốn biết lý do.

Hồng Liên cúi đầu liếc trộm Liễu Tà Dương. Gò má hây hồng:

– Lý do gì là gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.