Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 1: Phá phong (1)


Đọc truyện Phong Ấn Tiên Tôn – Chương 1: Phá phong (1)

– Ngươi vừa nói với ta cái gì? Là câu chuyện ngươi lật tay có thể diệt một vương triều hay là sự tích luyện khí đốt biển?

Đại hồ tử chào hỏi Liễu Tàn Dương.

Ba năm trước quái nhân Liễu Tàn Dương xuất hiện, phong thái như thần tiên của hắn đã hù dọa rất nhiều người, nhưng lúc hắn mở miệng thì tất cả mọi người đều cho rằng hắn là tên điên mặt dày, là người điên nói mộng.

Nói hô phong hoán vũ, di sơn đảo hải các loại, những câu chuyện này quả thật đặc sắc.

Nhưng mà hầu tử yếu nhất lại dùng một tát đánh ngã hắn, cũng không thấy hắn có bổn sự hô phong hoán vũ gì, nếu không phải hắn đột nhiên dùng ảo thuật biến mất, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cùng tiến lên đánh hắn.

– Còn muốn sa tinh sao? Đừng có nằm mơ nữa, ta nghe nói một khối nhỏ như thế này có thể đổi được một trăm con lạc đà, một trăm con lạc đà đấy, có thể thành lập một đại đà đội, không quá ba năm ta sẽ mua được một nửa Sa trấn.

Đại hồ tử giơ một lóng ngón tay trỏ ra phía trước, không ngừng hâm mộ nói một câu.

Liễu Tàn Dương nhìn đại hồ tử, trịnh trọng nói:

– Nếu như ngươi tìm được sa tinh, dù chỉ một chút như thế, ta sẽ giúp ngươi trong vòng ba năm biến thành người giàu nhất Sa Quốc, cũng giúp ngươi sống trăm tuổi.

– Được rồi, bộ dáng này của ngươi không nên dùng với ta, sa tinh quá trân quý, ta không có năng lực đạt được bảo vật này, nếu như ta có một đại đà đội, ta sẽ tặng sa tinh cho ngươi, cũng không uổng phí duyên phận chúng ta quen nhau.

Ba năm qua, các thương nhân đều nhìn ra Liễu Tàn Dương khao khát với sa tinh, nhưng không có người nào hứa hẹn mang sa tinh cho hắn.

Sa tinh đối với Liễu Tàn Dương chỉ là tài liệu luyện khí cơ bản nhất, nhưng trong mắt những người thường này chính là trọng bảo, cho dù Liễu Tàn Dương miệng phun hoa sen, bọn họ cũng không đồng ý trao đổi.


Người trong thương đội đều nhận định Liễu Tàn Dương bị điên.

Liễu Tàn Dương có nói với bọn họ, chỉ cần cho ta một khối sa tinh, ta sẽ biến sa mạc thành ốc đảo, hắn nói câu nói này đã bị bọn họ chê cười thật lâu.

Ai có thể nghĩ hắn là một tu sĩ Nguyên Anh bị phong ấn ba ngàn năm? Là tiên nhân môt tay che trời, hô mưa gọi gió?

– Ai…

Liễu Tàn Dương thở dài, nếu hắn ném công pháp của mình vào trong Tu chân giới, tu vi Kim Đan sẽ tranh giành ngươi sống ta chết, mình hứa hẹn đủ sức che chở một môn phái tu tiên, chính mình tùy tiện phân phó một câu sẽ có vô số tu sĩ tranh giành nhau đi làm, nhằm chiếm được hắn ưu ái thu làm đệ tử.

Hôm nay sức hấp dẫn của những thứ này còn không bằng một con lạc đà, mình viết đan phương bị bọn họ xì mũi xem thường, không biết ném ở nơi đâu, nếu như đám tu tiên giả nhìn thấy các đan phương như vậy, nhất định sẽ không kìm lòng được, đừng nói Sa tinh, sẽ không do dự giao thê nhi cho hắn ngay lập tức.

Nhưng hiện tại hắn đối mặt với một đám phàm nhân vô tri ngu xuẩn, mình nói chuyện biến thành trò cười.

– Thúc thúc, thúc đang nghĩ gì vậy?

Giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên, Liễu Tàn Dương cúi đầu nhìn xuống, trước mặt hắn là một tiểu nữ hài chừng năm sáu tuổi nhìn mình, là nữ hài trong thương đội vừa rồi.

– Đang nghĩ đến những chuyện thương tâm!

– Có việc gì cứ nói với Nguyệt Yêu, cháu có thể giúp thúc thúc.

– Cháu còn nhỏ nên không hiểu đâu!

Liễu Tàn Dương vuốt trán nữ hài, hắn nhíu mày một chút sau đó giãn ra, tiểu cô nương này là tiên thiên linh thể, là thể chất hiếm thấy, mấy đồ đệ của Liễu Tàn Dương đều không có được thiên phú như thế.

Liễu Tàn Dương phát hiện tiểu nữ hài tu luyện bộ công pháp cực kém, hoàn toàn tương khắc với tiên thiên linh thể của nàng, tu luyện như thế, chỉ sợ bước vào Luyện Khí kỳ cũng khó khăn.

– Cháu thật sự có thể giúp thúc, sau này cháu sẽ là tiên nhân, có thể bay.

Liễu Tàn Dương tươi cười, tiểu nữ hài có giấc mộng tu tiên, nhưng không biết con đường này rất khó đi.

– Cháu còn quá nhỏ, không hiểu gian nan của ta.

– Nguyệt tiểu thư, hắn muốn một khối Sa tinh đấy.

Đại hồ tử vội vàng chen vào.

– Sa tinh sao, cháu sẽ hỏi sư phó.


Tiểu nữ hài chạy khỏi tầm mắt Liễu Tàn Dương.

Trên thế giới này không có yêu vô duyên vô cớ, trong tình huống không có thù lao thì không có nghĩa vụ giúp ngươi, đây là kinh nghiệm sau mấy ngàn năm tu tiên của Liễu Tàn Dương.

Không qua bao lâu, tiểu nữ hài cúi đầu với thần sắc buồn bã đi đến.

– Thật xin lỗi, sư phó nói Sa tinh quá trân quý, sư phó không chịu tặng cho thúc, cháu cầu sư phó cũng không được, nó rất trọng yếu với thúc sao?

Liễu Tàn Dương lác đầu nhìn tiểu nữ hài Nguyệt Yêu, dường như tiểu nữ hài thông minh biết được suy nghĩ chân thật của Liễu Tàn Dương.

Sa tinh mang theo ý nghĩa tự do, Liễu Tàn Dương muốn tự do, muốn thoát khốn, muốn chấm dứt gian nan suốt ba ngàn năm qua.

– Nhưng mà sư phó đáp ứng cháu, chỉ cần cháu cố gắng tu tiên, sư phó đáp ứng cho cháu một khối Sa tinh, chỉ cần cháu đạt được nó, nhất định sẽ tặng nó cho thúc, cháu biết nó rất trọng yếu với thúc, nhìn ánh mắt của thúc, cháu biết nó là thứ phi thường trọng yếu với thúc.

– Cháu muốn đạt được thứ gì, là nguyện vọng gì?

Liễu Tàn Dương quyết định, nếu tiểu cô nương này tìm Sa tinh cho mình, cho dù yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng nữ hài tử.

Nguyệt Yêu cười, cười rất ngây thơ:

– Tại sao người lớn như thúc chỉ nghĩ đến hiệu quả và lợi ích, chẳng lẽ giúp một người đều cần hồi báo hay sao?

Nghe Nguyệt Yêu nói lời này, nội tâm Liễu Tàn Dương ấm áp, hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh lại được tiểu nữ hài phàm nhân quan tâm.

Những chuyện cũ ngày xưa không ngừng xuất hiện, sư huynh đệ tranh nhau nịnh nọt sư phó, tất cả đều ôm mục đích hiệu quả và lợi ích, trợ giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng.

Tu tiên giả đại biểu cho lợi ích và lãnh khốc, đại biểu vô tình, đại biểu đoạn tuyệt thất tình lục dục.


– Trợ giúp một người xa lạ, thật sự cần hiệu quả và lợi ích hay sao?

Liễu Tàn Dương suy nghĩ.

– Chờ cháu, ba năm sau nhất định cháu sẽ mang một khối Sa tinh đến, bởi vì khi đó sư phó mới cho cháu trở về nhà.

– Cháu không sợ ta lừa cháu sao?

Liễu Tàn Dương nhìn Nguyệt Yêu, hắn muốn tìm suy nghĩ chân thật trong ánh mắt Nguyệt Yêu, như vậy mới phù hợp nguyện vọng “Hiệu quả và lợi ích” của hắn.

– Sẽ không, bởi vì bọn họ nói thúc đã ở đây ba năm rồi, chỉ cầu một khối Sa tinh, làm gì có kẻ lừa đảo nào ở cùng một nơi lại nói ra lời giống nhau với nhiều người như thế? Chắc chắn thúc có nỗi khổ tâm của mình.

– Nếu như cháu có thể… Được rồi, các ngươi nên xuất phát đi!

Hắn định nói: nếu cháu cho ta một khối Sa tinh, ta sẽ hồi báo cho cháu nhiều chỗ tốt, thậm chí có thể gúp cháu tiến thẳng lên cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của Nguyệt Yêu, hắn nuốt những lời định nói xuống, hắn nhìn thấy ngây thơ và chất phác trong mắt Nguyệt Yêu, nhìn thấy ngây thơ mà tu tiên giả không có được.

– Chờ cháu!

Nguyệt Yêu đi theo thương hội, giọng nói như chuông ngân vang xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.