Đọc truyện Phòng 103 Số 45 – Chương 28: Biểu tượng ái tình (trung)
“Cảm ơn đã ghé thăm, sau này còn muốn xăm hình khác thì có thể ghé lại chỗ chúng tôi. Tôi sẽ giảm giá cho cậu một phần.” Bà chủ nở một nụ cười xinh xắn nói.
Tiết Tề bước ra ngoài, chỗ sau eo còn nóng hừng hực. Cảm giác khá tốt, kỳ diệu hơn là sự khó chịu nơi lồng ngực đã không còn nữa, giống như đã hoàn toàn dứt bỏ được chuyện cũ nên cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ.
Ngày hôm sau là chủ nhật không phải đi làm, cho nên Tiết Tề không đặt báo thức, được ngủ thẳng đến lúc tỉnh tự nhiên là một chuyện rất hạnh phúc. Nhưng…
“A a a a a!”
Tiết Tề hất tung chăn lên, thấy một thiếu niên trần trụi đang nằm trong ổ chăn của mình, vội la lớn: “Cậu là ai? Sao lại ở đây?”
“Ông chủ, chào buổi sáng.” Thiếu niên kính cẩn cuối đầu, màu tóc thoạt nhìn đen hơn bình thường.
Ông chủ? Ông chủ nào? Mình đang nằm mơ à, hay Trái Đất bị người ngoài hành tinh xâm lược? Chuyện lộn xộn gì đang diễn ra đây…
“Cậu làm thế nào mà vào được đây? Nói mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Tuy người này không mặc gì trên người và chắc chắn sẽ không có khả năng mang theo vũ khí, dáng vẻ nhìn qua cũng thành thật. Nhưng nó không có nghĩa là cậu ta không nguy hiểm.
“Tên của tôi là Hắc Vũ, tôi đến đây để chăm sóc ông chủ.”
“Đây là câu trả lời gì thế?” Vốn buổi sáng Tiết Tề đã hay khó chịu, nay lại càng thêm buồn bực. Anh vẫy vẫy tay, “Mau ra khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Hắc Vũ ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy nước: “Giả thành tầm thường yếu đuối quả nhiên không được mà, biết ngay ông chủ sẽ không thích, tôi thật là tệ hại.”
“Gì đây?”
“Oa oa oa oa oa…” Đối phương đột ngột lao qua, ôm chặt lấy eo Tiết Tề không buông, “Ông chủ, ngài đừng bỏ rơi tôi, ngài muốn làm gì tôi cũng được mà! Roi da hay nến cũng không sao, cái gì tôi cũng thích! Oa oa oa oa oa oa oa…”
Người này không phải bị tâm thần chứ? Phiền phức quá.
Đột nhiên Tiết Tề cảm thấy rất ảo não.
*****************************
“Cái gì?” Trong nhà vệ sinh, Tiết Tề đang đánh răng, vừa nghe lời Hắc Vũ nói xong, chỉ thiếu điều phun kem ra, “Cậu nói gì, cậu chính là cái hình xăm trên eo tôi?”
Hắc Vũ mặc trên người chiếc áo sơmi và quần jean mà Tiết Tề ném cho mình, dáng người nhỏ nhắn thoạt nhìn không tệ, rạng rỡ xinh đẹp, có điều hơi ngơ ngác.
Cậu gật đầu nghiêm túc: “Đúng vậy, ông chủ.”
“Anh bạn nhỏ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hay… cậu nghĩ tôi chỉ mới lên ba?” Tiết Tề ngậm bàn chải hỏi.
“Tôi vừa sinh ra mười lăm phút trước, đã trưởng thành. Còn ông chủ, ngài năm nay 25 tuổi, sinh nhật là ngày 13 tháng 4, chòm Bạch Dương, nhóm máu AB, chiều cao 1m83, nặng 75 kg. Thích ăn thịt bò và thịt gà, ghét rau xanh. Tuần vừa rồi đã chính thức chia tay người yêu cùng giới sau ba năm qua lại, nguyên nhân là vì đối phương đã có đối tượng kết hôn. A, dáng vẻ ông chủ ngậm bàn chải rất đẹp trai nha… Ô ô…” Cái cằm bị anh tàn bạo nắm lấy khiến lời nói bị cắt đứt. Hắc Vũ thấy hai mắt Tiết Tề bốc hỏa, trái tim bé bỏng chợt nhảy loạn xạ.
“Cậu cuối cùng là thần thánh phương nào? Ai phái cậu đến đây điều tra? Mà những chỗ đáng để điều tra thì cậu đã biết hết rồi.” Hiện giờ Tiết Tề đang rất phẫn nộ.
“Ô ô… Ô ô ô…” Hắc Vũ chỉ chỉ phần eo bên phải, ý bảo anh quay đầu nhìn xem.
Tiết Tề kìm lòng buông Hắc Vũ ra, nhìn thoáng qua nơi vốn nên có một hình xăm, và kết quả khiến anh kinh ngạc không thôi: “Biến mất rồi…”
Hắc Vũ xoa cằm: “Bởi vì tôi đang ở đây… ông chủ thật bạo lực, lưỡi tôi tê nhừ mất thôi.”
Tiết Tề đờ đẫn rất lâu, Hắc Vũ thì đứng bên cạnh không nhúc nhích nhìn chăm chú dáng vẻ anh ngậm bàn chải.
Anh rất cần thời gian để tiêu hóa chuyện phi lý này.