Đọc truyện Phòng 103 Số 45 – Chương 17: Tiên Nhân Chưởng cũng có mùa xuân (hạ)
Sau khi trải qua chuyện này, tình cảm của hai người đã có một chút thay đổi. Trở nên na ná như… tình nhân? Đối với việc Tiên Nhân Trường động một tí là sờ sờ tay anh, hoặc hành vi chui vào ổ chăn anh, Sa Mặc đã không còn bài xích, trái lại cảm thấy rất ấm áp ngọt ngào. Sau khi khắc phục phục hoàn toàn áp lực tâm lý đã áp người ta, cảm giác cũng rất tuyệt.
Với lại, cái bớt kỳ quái trên tiểu điểu của anh cũng không còn.
Trước đây Sa Mặc chỉ có một tâm nguyện là tìm một người vợ sinh con đẻ cái, nhưng bây giờ mọi chuyện đột nhiên xoay chuyển 180 độ. Càng làm cho anh kinh ngạc hơn là trong sinh hoạt hằng ngày, xuất hiện một số dấu hiệu chứng minh Tiên Nhân Trường có khả năng không phải là con người.
Làm gì có ai lồng ngực bị thủng một lỗ lớn mà ngay ngày thứ hai đã khỏi hẳn cả sẹo cũng không thấy? Làm gì có người nào nửa đêm ngồi thiền mà trên đỉnh đầu lại phát ra ánh sáng hồng?
Hỏi Tiên Nhân Trường chuyện này, anh ta trả lời rất thản nhiên: “Ta tu luyện đã tám trăm năm, năng lực cao nên không hiện nguyên hình.”
Anh ta là yêu tinh gì nhỉ? Tiên Nhân Chưởng tinh sao? Cũng rất giống.
Sa Mặc len lén cười.
Đêm đó, dọn dẹp giường xong, Sa Mặc vẫn còn ngập trong khoái cảm mất hồn không cách nào khống chế, Tiên Nhân Trường thì nằm bên cạnh anh thở dốc, thường xuyên chạm vào thân thể anh.
Sa Mặc chợt cảm thán: “Anh xuất sắc đến vậy, sao lại tình nguyện để tôi áp?”
“Bởi vì nhất kiến chung tình.” Tiên Nhân Trường tuy nghiêm túc, nhưng lại rất thành thực, cho nên mỗi lần dùng dáng vẻ trịnh trọng để nói những lời đường mật, Sa Mặc đều sẽ dao động trong vài giây.
Không, đây không phải là lời đường mật, chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.
“Khụ…” Sa Mặc lảng sang chuyện khác, “Vậy anh sẽ trẻ mãi không già à?”
Tiên Nhân Trường gật đầu.
“Cho nên… Chờ tôi già rồi, sau khi qua đời, anh sẽ quên tôi ư?” Sa Mặc bắt đầu thương cảm.
“Không. Ta sẽ chờ cậu đầu thai chuyển thế, cậu là của ta, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể thuộc về ta.” Tiên Nhân Trường tiếp tục trưng vẻ mặt nghiêm túc.
Sa Mặc thật sự xấu hổ: “Sang kiếp khác rồi, biết đâu tôi sẽ không còn như thế này nữa, anh làm sao mà nhận ra tôi?”
Tiên Nhân Trường suy nghĩ một chút rồi nói: “Công tử đã nhắc nhở ta, vậy nên, ta phải lưu lại một kỷ niệm trên người công tử mới phải.”
Kỷ niệm gì vậy? Đột nhiên Sa Mặc có một loại dự cảm bất hảo.
*************************
“Tiên… Tiên huynh? Tiên Nhân Trường? Anh, anh buông ra… Không cần!”
Tứ chi Sa Mặc bị trói trên giường, quần áo thì bị lột hết, chỉ có thể bất lực xoay tới xoay lui.
Tiên Nhân Trường xoa cằm trầm tư, dường như đang suy nghĩ vẽ ký hiệu ở đâu là tốt nhất. Cuối cùng, anh ta nghĩ ra một phương pháp, xoay người lấy một cây bút lông từ trên bàn, thỏa mãn chấm mực, bước tới phía cuối giường.
“Anh muốn làm gì?” Sa Mặc nước mắt lưng tròng.
“Xong nhanh thôi, nhưng có thể sẽ hơi khó chịu, công tử chịu đựng một chút.” Dứt lời, Tiên Nhân Trường một tay đề bút, một tay… chụp lấy anh em của Sa Mặc.
“A a… Nhột quá… Ha ha ha ha… Anh mau thả ra, thả ra…” Chỗ mẫn cảm bị đầu bút lông mềm mại quét qua, cả người Sa Mặt đều run như cầy sấy.
“Xong.”
Bỏ bút lông qua một bên, Tiên Nhân Trường đọc một câu chú ngữ gì đó mà Sa Mặc không thể hiểu nỗi, sau đó mở trói cho anh.
“Anh viết cái gì thế?” Sa Mặc dụi mắt, cúi đầu nhìn, cả khuôn mặt đều căng cứng.
Tiên Nhân Trường ngẫm nghĩ rồi giải thích.
“Ta đã làm phép trên đó, mỗi một kiếp của công tử, mỗi một thế hệ đều không thể giao hợp với ai trừ ta.”
Sa Mặc cảm thấy rất chóng mặt, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.
***********************
Vừa mở mắt, Sa Mặc đã về lại phòng khám và chữa bệnh tâm lý.
“Cậu tỉnh rồi à?” Bác sĩ ở cạnh sô pha nhìn anh chăm chú, “Tìm được ký ức cần thiết chưa?”
Sa Mặc mơ mơ màng màng, bóp bóp cái trán, nói: “Tìm được rồi.”
Ngày thứ hai, anh xuất phát đến một cơ sở bán hoa lớn nhất, nhưng…
“Cuối cùng là chậu nào đây?”
Nhìn một mớ Tiên Nhân Chưởng lớn lớn nhỏ nhỏ, Sa Mặc đau cả đầu.
Lúc này, có một người bước tới từ sau một chậu hoa, anh ta sở hữu một khuôn mặt màu đồng, anh tuấn điên đảo lại không cảm xúc mà Sa Mặc rất quen thuộc: “Thứ anh muốn tìm, đang ở chỗ này.”