Đọc truyện Phồn Hoa Tự Cẩm – Chương 14: Lệ Trong Chén
“Mộ Thanh cẩn thận, hắn là…”.
Nhược Cẩm còn chưa kịp nói xong Mộ Thanh đã tiến lên ngăn cản đại hán kia.
“Tiểu tử thối! Ngươi dĩ nhiên bán mạng cho chó Kim! Ngươi không xứng là người Tống!”.
Đại hán khôi ngô hung hăng quát Mộ Thanh.
Mộ Thanh rùng mình, giơ tay chống lại nắm đấm của hắn, vì lực quá mạnh nên bị đẩy lui về phía sau, hết thảy đã không còn đường lui.
“Xin lỗi….”.
Làm như không nghe thấy tiếng của Mộ Thanh, đại hán khôi ngô bỗng nhiên kéo lấy tay Mộ Thanh, há miệng cắn.
Mộ Thanh kinh ngạc tránh thoát, lùi về sau một bước, hấp tấp nhìn Nhược Cẩm, bỗng nhiên hiểu ý của nàng, ngươi là muốn ta xuống tay với người Tống sao?.
Nhược Cẩm buông bã cúi đầu, không dám nhìn Mộ Thanh, xin lỗi Mộ Thanh, ta không tính tới Hoàn Nhan Lượng lại đi bước này, vốn dĩ chỉ là muốn ngươi xuống tay đánh bị thương ta, nhân lúc hỗn loạn mà qua cửa….
Tuyệt đối không nghĩ tới sự việc lại biến thành như thế này.
Hôm nay ta nhất định phải đánh thắng hắn thì công chúa với ngươi mới có đường sống… Mộ Thanh nhìn Nhược Cẩm cười đau xót, ác độc của ngươi đều là bởi vì mỗi ngày thân bất do kỷ như vậy mà thành sao?.
“Nhược Cẩm….”.
Mộ Thanh vội vã gọi Nhược Cẩm một tiếng: “Quay về ta còn muốn múa kiếm cho ngươi xem, nghe ngươi đánh đàn tranh”.
“Mộ Thanh…”.
Nhược Cẩm kinh ngạc giương mắt nhìn Mộ Thanh một cách khó tin, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
Đại hán khôi ngô bất ngờ xuất quyền đấm trúng ngực Mộ Thanh, cảm thấy một ngụm gì đó xộc lên cổ họng, vội vàng nhìn về phía Uyển Hề thương cảm bất lực trên long kỷ, Mộ Thanh cắn răng, lấy tay bóp chặt cổ hán tử khôi ngô: “Đại thúc! Xin lỗi!”.
Kinh hãi nhìn thấy mái tóc bù xù chặn hai cái lỗ tai chảy máu, Mộ Thanh nao nao: “Ngươi không nghe được?”.
“Cẩu tặc!”.
Hán tử khôi ngô bỗng nhiên vung mạnh tay, Mộ Thanh bị hất bay ra vài trượng, nằm trên mặt đất, nhịn không được phun ra một búng máu.
“Thanh…”.
Mộ Vân muốn đi lên hỗ trợ, thế nhưng nếu ra tay lúc này nhất định sẽ gây thêm rắc rối.
“Tiểu tử, trẫm bắt đầu cởi bỏ y phục của Tống công chúa rồi”.
Thanh âm của Hoàn Nhan Lượng đột nhiên vang lên.
Mộ Thanh vội quay đầu lại nhìn Uyển Hề hai mắt đã đẫm lệ, tức giận quay lại: “Hôm nay nợ ngài một mạng, tương lai chờ anh linh ngài tới lấy!”.
Nói xong đứng dậy tấn công một tên cung vệ đứng cạnh đó.
“Ngươi!”.
Cung vệ né không kịp, trường đao trên lưng bị rút ra rơi vào trong tay Mộ Thanh.
Đao ảnh chợt lóe lên, Hoàn Nhan Lượng đang xé áo Uyển Hề bỗng nhiên cả kinh, ngừng động tác, chiêu kiếm này… vì sao giống như đã từng nhìn thấy?.
Đại hán khôi ngô ngẩn ra, chiêu thức này….
Nhìn Mộ Thanh trong mắt đầy đau thương, tuy rằng không nghe được nàng nói cái gì nhưng bỗng nhiên hiểu được một ít, ngươi nhất định có quan hệ với hiệp đạo Lý Sóc Phong.
Trường đao quay trở lại, Mộ Thanh nhắm mắt xuyên qua song quyền của đại hán khôi ngô, trong nháy mắt mũi đao đã đâm vào ngực hắn, nhanh như điện giật khiến toàn bộ mọi người trên điện ngạc nhiên biến sắc.
Dùng nốt chút sức lực cuối cùng túm trụ cổ Mộ Thanh, đại hán khôi ngô run rẩy nhìn vào mắt nàng, có lệ, có thẹn nhưng lại trong suốt không gì sánh được, tuyệt đối không phải là mắt của kẻ đầu hàng quân địch.
“Tiểu tử….
trên đường tới hoàng tuyền ta muốn có một lời giải thích!”.
Cười lạnh lùng, máu theo khóe miệng trào ra, đại hán khôi ngô hung hăng đẩy Mộ Thanh ra, ngửa mặt rồi ngã xuống chết ngay lập tức.
Một đao kia đâm thẳng vào tim không chút do dự.
Mộ Thanh run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Ta thắng!”.
Hoàn Nhan Lượng buông ra Uyển Hề, đứng lên chằm chằm nhìn Mộ Thanh: “Trẫm thật không ngờ ngươi sẽ thắng.
Được, trẫm buông tha Tống công chúa cũng tha mạng cho ngươi”.
Như trút được gánh nặng Uyển Hề hít sâu một hơi, nắm chặt lấy quần áo quanh thân, đau thương nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh thở dài nhìn Nhược Cẩm, nhẹ nhàng hỏi: “Ta coi như là anh hùng sao?”.
Nhược Cẩm buồn bã cười, lặng lẽ gật đầu, Mộ Thanh, cảm ơn ngươi.
“Chậm đã”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên lạnh lùng cười mở miệng: “Trẫm xưa nay vốn rộng lượng, ngươi xem trọng vị Tống công chúa này như vậy không bằng trẫm thả thuyền theo nước, đem công chúa gả cho ngươi”.
Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm giật mình, kinh hãi nhìn Hoàn Nhan Lượng.
Uyển Hề nhìn Mộ Thanh, nhất thời không biết là nên cười hay nên khóc.
“Trẫm thấy ngươi võ nghệ siêu phàm, nhất định sẽ có ngày trở thành mãnh tướng, Tống công chúa nếu đã đến Trung Đô thì đã là con dân của trẫm.
Từ xưa đến nay anh hùng phối mỹ nhân, trẫm ban thưởng mỹ nhân cho ngươi là hợp lý”.
Hoàn Nhan Lượng nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm ngươi nghĩ trẫm làm vậy có thỏa đáng không?”.
Nhược Cẩm run sợ, hôm nay là Hoàn Nhan Lượng cố ý cho mọi người một con đường sống, nếu còn cố cưỡng cầu chỉ sợ càng thêm phiền.
Nhưng là….
Nhược Cẩm đau đớn nhìn Mộ Thanh, ngươi trở thành chồng của người ta vậy ta làm sao bây giờ?.
“Nhược Cẩm, trẫm biết tiểu muội nhà ngươi cũng là một mỹ nhân…”.
Hoàn Nhan Lượng tiếp tục nói.
“Hoàng thượng đã mở kim khẩu, đương nhiên là thỏa đáng”.
Nhược Cẩm hoảng hốt quỳ xuống.
Mộ Thanh buồn bã nhìn Nhược Cẩm đang run rẩy, vì sao ta làm anh hùng nhưng lại không làm được cột chống nhà của ngươi? Tim như bị đâm một nhát, Mộ Thanh lẫm liệt quỳ xuống: “Mộ Thanh đa tạ Đại Kim hoàng đế ưu ái, nhưng ta chỉ là một gã võ phu, dốt đặc không xứng với Đại Tống công chúa, ngài muốn ta làm gì cũng được, nhưng là vạn vạn không thể để ta là một gã tiện dân bôi nhọ công chúa”.
Hoàn Nhan Lượng kinh ngạc nhìn Mộ Thanh: “Ngươi cuối cùng cũng quỳ!”.
Một trận cười khoái trá vang lên, Hoàn Nhan Lượng nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi xem ngay cả con ngựa hoang trẫm cũng có thể bắt hắn cúi đầu.
Huống chi là liệt nữ….
Trẫm tin tưởng có một ngày tất nhiên sẽ thành mỹ nhân trong lòng trẫm…”.
Mộ Thanh kinh hãi nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Đại Kim hoàng đế nếu thật sự muốn ban hôn, ta muốn nàng!”.
Mộ Thanh kiên định chỉ vào Nhược Cẩm: “Nếu ngài ban nàng cho ta, ta nguyện bắt đầu từ hôm nay mặc cho ngài sai khiến”.
Trái tim Nhược Cẩm run mạnh, giống như bị thiêu đốt, nhưng thứ bị đốt lại là một mảnh vui sướng, đứa ngốc, ngươi dĩ nhiên có thể nói ra những lời như vậy.
Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ kinh ngạc không gì sánh được nhìn Mộ Thanh, ngươi thật sự muốn làm chuyện hoang đường nhất trong thiên hạ: giả phượng hư hoàng phối nhân duyên!.
Uyển Hề nhìn Mộ Thanh, này gương mặt anh khí chỗ nào kém nam nhi? Mặc dù không cường tráng thế nhưng cái thân thể đơn bạc kia lại làm cho người ta muốn dựa vào, dường như chỉ cần ở bên cạnh nàng nơi đó là bình yên.
Hoảng hốt đình chỉ ý nghĩ của bản thân, nàng là nữ tử, nữ tử a, ta rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Đang nghĩ cái gì đây?.
Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên trầm ngâm nhìn Mộ Thanh, trong mắt có một mảnh sát ý: “Ngươi mới vừa rồi không phải nói ngươi chỉ là một tiện dân không xứng với công chúa, thế ngươi có biết Hoàn Nhan Nhược Cẩm tại Đại Kim ta còn cao quý hơn công chúa, ngươi sao xứng với nàng?”.
Mộ Thanh cười lẫm liệt: “Hóa ra là như vậy, nếu có một ngày ta trở thành anh hùng đệ nhất thiên hạ, là có thể xứng với nàng rồi?.
“Có chí khí!”.
Hoàn Nhan Lượng cười lạnh một cái: “Vậy trẫm với ngươi đánh cược được không?”.
Mộ Thanh cười thản nhiên: “Ngươi nói đi”.
“Trẫm cho ngươi một nghìn binh mã, nếu ngươi có thể đánh hạ một thành, trẫm sẽ ban Hoàn Nhan Nhược Cẩm cho ngươi!”.
“Được! Nếu ta hạ được thành, ngươi còn phải đáp ứng ta trong vòng một năm không được động binh với Đại Tống còn phải thả Uyển Hề công chúa!”.
“Ngươi dám bỏ thêm nhiều điều kiện như vậy…”.
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu: “Vậy trẫm cũng muốn tăng điều kiện, nếu như ngươi thất bại, trẫm không chỉ muốn đầu của ngươi, còn muốn hai người tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Cẩm kể cả Tống công chúa cùng nhau thị tẩm!”.
“Được!”.
Mộ Thanh đứng dậy chọi mắt với Hoàn Nhan Lượng: “Ngươi nói đi, đánh thành nào?”.
“Tùng thành, Tây Hạ”.
Nhược Cẩm cố không ngã hít một hơi, chỗ đó là quan ải nguy hiểm nhất Tây Hạ, có năm nghìn nhân mã đóng tại, một nghìn đấu năm nghìn chỉ có thua! Hoảng hốt nhìn Mộ Thanh, lắc đầu, không nên đi, Mộ Thanh không nên đi.
“Được!”.
Mộ Thanh kiên định gật đầu, nhìn Nhược Cẩm cười ấm áp: “Ta sẽ không để ngươi tiếp tục khổ”.
Không đánh canh bạc này, chúng ta sẽ mãi bị hắn vui đùa trong bàn tay, vĩnh viễn không nhìn thây ánh mặt trời!.
Làm như đọc hiểu ý Mộ Thanh, Nhược Cẩm lo lắng nhìn Mộ Thanh.
“Người đâu”.
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên vẫy tay: “Thượng rượu!”.
Chỉ thấy cung vệ dâng rượu, Hoàn Nhan Lượng tự mình rót một chén: “Rượu này coi như trẫm tiễn ngươi, chúc Mộ tướng quân đại thắng”.
“Tạ ơn Đại Kim hoàng đế”.
Mộ Thanh nhận chén rượu uống liền một hơi: “Xin hỏi một nghìn binh mã ở đâu?”.
“Người đâu, thay Mộ tướng quân điểm binh, lập tức xuất chinh”.
Hoàn Nhan Lượng ra lệnh.
“Dạ!”.
Một gã cung vệ xoay người chạy ra khỏi đại điện.
“Hoàng thượng, có thể cho Nhược Cẩm cũng kính Mộ Thanh một chén?”.
Nhược Cẩm bỗng nhiên mở miệng, nhìn Mộ Thanh không nỡ.
“Được”.
Hoàn Nhan Lượng ý bảo cung vệ đưa rượu đến bên Nhược Cẩm.
Nhược Cẩm run run rót đầy một chén rượu, lệ rơi đầy mặt, nhìn mắt Mộ Thanh thật sâu: “Sớm ngày trở về…”.
Nước mắt chảy vào trong chén rượu tựa như chảy vào trong tim Mộ Thanh.
“Chờ ta trở lại, ta muốn đút cơm cho ngươi ăn, cõng ngươi đi khắp thiên hạ”.
Mộ Thanh gượng cười, tiếp nhận chén rượu, uống sạch một hơi.
“Hồi hoàng thượng, binh mã đã điểm xong, Mộ tướng quân có thể xuất phát”.
Cung vệ chạy vội trở về, quỳ rạp xuống dưới chân Hoàn Nhan Lượng.
“Mộ công tử, cẩn thận”.
Nhịn không được mở miệng.
Uyển Hề lo lắng.
Mộ Thanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Sau khi ta đi, không được tiếp tục khi dễ Uyển Hề công chúa, bằng không tính ngươi thua”.
“Trẫm có đủ kiên trì chờ phân thắng bại”.
Hoàn Nhan Lượng đứng chắp tay.
“Được!”.
Mộ Thanh lại quay lại cười với Nhược Cẩm: “Không cho khóc nữa, ta sẽ trở về!”.
Nói xong dứt khoát bước ra ngoài đại điện.
Hoàn Nhan Lượng, ta cho ngươi biết, khi dễ nữ tử trong thiên hạ sẽ có ngày bị báo ứng!.
“Chơi đùa xong rồi, bãi triều, trẫm còn phải về cung vui vẻ với các phi tần”.
Hoàn Nhan Lượng nhẹ phất tay, văn võ bá quan đều xin cáo lui.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Hoàn Nhan Lượng xoay người lại nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, ngươi có thể đưa Tống công chúa về ở trong phủ của ngươi, tin tưởng chưa đến bảy ngày các ngươi đều phải ngoan ngoãn lên giường của trẫm”.
“Công chúa….”.
Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ hoảng hốt tiến lên đỡ Uyển Hề mặt cắt không còn giọt máu: “Không có việc gì, không có việc gì”.
Nhược Cẩm thở dài nhìn Uyển Hề: “Các ngươi về phủ ta nghỉ ngơi trước đi, hôm nay công chúa cũng bị sợ hãi nhiều rồi”.
“Còn ngươi….”.
Mộ Vân lo lắng nhìn Nhược Cẩm.
Nhược Cẩm lắc đầu: “Ta tin hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, tất sẽ không làm khó ta, ta còn có mấy câu muốn nói với hoàng thượng”.
“Ngươi…”.
“Mau đi di”.
Nhược Cẩm lạnh lùng trừng Mộ Vân.
“Được rồi….”.
Mộ Vân âm thầm thở dài, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi nói xem ta phải làm như thế nào đây? Để ngươi ở đây một mình, có biết ta lo lắng lắm không? Hắn là ác lang chỉ biết ăn thịt người đó à..