Bạn đang đọc Phồn Chi (Tập 2): Chương 18
Vương Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà mỉm cười, vừa nghe vừa chú ý tới hơi thở của Từ Văn Diệu đã dồn dập và gấp rút, khẩn trương siết chặt hai tay của mình, xem chừng chỉ một phút sau thôi là có thể không màng tất cả mọi sự mà vồ lên cự cãi lại cha anh. Vì vậy Vương Tranh khẽ khàng vươn tay ra nắm lấy tay anh. Bàn tay của cậu vừa nhỏ vừa thanh tú nhưng lúc này sức mạnh của nó không hề nhỏ. Cậu ngước đầu nhìn ông Từ, gật đầu đáp: “ Những gì bác nói đều có lý lẽ riêng, nhưng cháu không phục… Bởi vì bác dựa vào kinh nghiệm sống mấy mươi năm qua của bác mà phán đoán, áp đặt người khác vào trong cách nhìn của mình. Còn cháu thì không thể nào làm thay đổi suy nghĩ của một người đã lớn tuổi được.”
Từ Văn Diệu giật mình, lo lắng hỏi. “ Tiểu Tranh, em không định…”
Vương Tranh mỉm cười trấn an anh, đôi mắt hết sức nhu hòa, đoạn lại quay đầu nhìn về phía ông Từ. “ Cháu chỉ muốn bổ sung một điều. Tất cả lời bác nói đều không sai, nhưng tiếc thay khi người ta yêu nhau và quyết định ở bên nhau thì lại không có khái niệm ai đúng ai sai rồi đưa ra phán đoán. Có thể việc này dưới cái nhìn của bác là đúng, nhưng thử đổi dưới cái nhìn của Văn Diệu việc này lại vô cùng sai trái thì sao.”
“ Cậu đừng ngụy biện!” Ông Từ đanh giọng.
“ Cháu không nói bậy ạ! Xin bác hãy cho cháu nói. Thứ nhất, bọn cháu xuất thân khác biệt, sở thích lẫn thói quen không cách nào đồng nhất, nhưng bác có nghĩ rằng đó là vì chúng cháu không muốn phải o ép thay đổi mình cũng như đối phương? Tại sao không thể cứ là mình rồi bổ sung những gì mình có vào phần thiếu hụt của người kia? Thứ hai, Văn Diệu là thương nhân, cháu lại là dân trí thức, điều này bác nói không sai, thế nhưng bản chất thương nhân cũng có thể thích xem sách, còn mọt sách cũng có thể bày mưu tính kế, bàn tính được mất hơn thua giúp thương nhân. Mọi người không đến từ một phía. Hơn hết, con trai của bác rất ưu tú, anh ấy không chỉ là một thương nhân thành công mà còn là người có nhiều hiểu biết về những lĩnh vực khác. Còn về phần cháu, chỉ cần cháu duy trì ý niệm muốn tinh thần cùng tiến bộ thì bọn cháu không bao giờ mất đi nền tảng để giao tiếp với nhau.” Cậu chợt dừng một chút, lại nói: “ Bác biết không, cha mẹ cháu khi chọn bạn đời đã không hề quan tâm ý nguyện của bản thân, suốt thời niên thiếu, cháu đã từng chứng kiến hết những bi kịch hôn nhân của họ, cũng chính vì vậy mà cháu hiểu hơn ai hết chuyện hai người muốn sống bên nhau cùng nhau cố gắng tiến bộ quan trọng biết bao, còn nếu như một người khinh miệt bạn đời của mình thì đúng là bi thương.”
Mặt mày ông Từ bỗng sượng cứng lại.
“ Và còn một chuyện cuối cùng nữa, cháu là đàn ông.” Vương Tranh khẽ thở dài. “ Cháu xin nói thật với bác, dù cháu trời sinh là người đồng tính, nhưng cháu còn nghi ngờ hơn cả bác và không thể tin rằng hai người đàn ông có thể yêu rồi sống với nhau cả đời. Thế nhưng Văn Diệu lại khiến cháu rất an tâm. Chỉ có người trẻ tuổi mới cho rằng dù sông cạn đá mòn thì tình cũng bền như núi như keo. Tới độ tuổi của bọn cháu rồi, phải suy nghĩ thực tế một chút may ra mới sống yên được. Văn Diệu đã nỗ lực và làm rất nhiều việc cho cháu, từ vật chất tới tinh thần. Anh ấy bằng lòng mở rộng lòng mình để cháu bước vào thế giới của anh ấy, vì vậy cháu cũng không có lý do gì để khước từ hay bỏ chạy. Mặc dù biết là bác không chấp nhận mối quan hệ của bọn cháu, nhưng xin bác thứ lỗi cho, cháu tuyệt đối không làm theo yêu cầu của bác!”
Vương Tranh nhìn Từ Văn Diệu, anh bây giờ mắt đã ngập tràn hạnh phúc như thể sẽ nhào lên ôm chầm hôn lấy cậu ngay lập tức. Cậu khẽ cười, siết chặt bàn tay của anh hơn, sau đó tự tin nói với ông Từ: “ Xin lỗi bác, đã khiến bác thất vọng!”
“ Cậu dám cam đoan là cậu không vì tiền của nó?” Ông Từ tức giận quát lên. “ Nếu nó là kẻ trắng tay thì cậu cũng cam nguyện ở bên nó không?”
Vương Tranh im lặng, câu hỏi này của ông Từ tuy tục tằn nhưng lại thực tế.
Ông Từ cười nhạt: “ Tuy Từ Văn Diệu có tài và cũng biết đủ trò nhưng tôi tự tin nói vậy với cậu bởi vì chuyện kinh doanh của nó một phần là dựa vào thế lực gia đình. Một mình nó không thể gầy dựng được cơ nghiệp như vậy được. Cho nên, chuyện của nó không phải chỉ là việc của bản thân nó, không thể để mặc nó muốn làm gì thì làm!”
Ông khẽ quét mắt vào khuôn mặt đang sượng trân của con trai, biết chẳng thể dồn nó vào đường cùng, nên hạ thấp giọng nói tiếp: “ Đương nhiên tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Hai người muốn ở bên nhau cũng chẳng chuyện gì khó, chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi, Văn Diệu phải kết hôn.”
“ Nếu con không đồng ý thì sao?” Từ Văn Diệu ngắt lời ông.
“ Không đồng ý? Vậy anh đừng mang họ Từ nữa, cũng đừng mượn tên tuổi gia đình mà kinh doanh gì!”
“ Cha, cha có thể đừng vô lý…”
“ Anh, đừng nói vậy mà!” Vương Tranh kéo chặt tay Từ Văn Diệu, cậu hiểu rõ nếu cứ để hai cha con nhà này tiếp tục không ai nhường ai như thế thì ngay cả những lời tuyệt tình cũng sẽ nói ra mất thôi. Tới lúc đó lẽ nào ông Từ lại đi trút giận lên đầu con mình? Không đâu, nhất định ông sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu cậu. Cậu ngăn không cho Từ Văn Diệu nói ra những lời kia, cố hít sâu vài hơi rồi quay sang nói với ông Từ: “ Thưa bác, bác nói rất đúng, nếu không có bác sẽ chẳng có Văn Diệu. Anh ấy có thể trở thành người xuất sắc như bây giờ đều là nhờ vào công lao bác giáo dục từ nhỏ cả.”
Ông Từ tái xanh mặt, cười nhạt một tiếng: “ Tôi cũng không dạy nó trở thành người vì một người đàn ông mà không nghe lời cha mẹ như thế này.”
“ Không phải là anh ấy không nghe lời bác…” Vương Tranh kiên nhẫn giải thích. “ Chỉ vì anh ấy xúc động nên lỡ lời. Con trai bác thế nào hẳn bác là người hiểu nhất, phải không ạ? Bình thường ai cũng nghĩ anh ấy lạnh lùng nghiêm trang lại còn khó gần, nhưng chỉ cần về tới nhà thì lại cứ như là con nít hoang nghịch ấy!”
Ông Từ giận dữ quát: “ Đều tại mẹ nó nuông chiều từ nhỏ!”
Vương Tranh bất chợt muốn cười, hiểu ra chuyện xung đột giữa hai cha con nhà này không còn liên quan tới chuyện đồng tính nữa mà là đọ sức xem ai phải chịu thua trước. Cậu hắng giọng một tiếng, thúc giục Từ Văn Diệu: “ Lấy gì đó cho cha anh uống đi!”
Từ Văn Diệu ngây ra.
“ Đi đi mà, em cũng khát, cũng muốn uống nước!”
“ Cà phê hả?”
“ Bác uống cà phê ạ?” Vương Tranh hỏi ông Từ.
Ông Từ sắc mặt xanh xám, mím môi nhả ra hai chữ. “ Tùy tiện.”
Từ Văn Diệu đứng dậy, bỗng nhiên lại thở dài, dịu giọng nói với cha mình: “ Cha à, cha không quen uống cà phê mà, con sẽ lấy trà cho cha. Trà Ô Long Đống Đỉnh[1] cha thường uống nhé?”
[1] Trà Ô Long Đống Đỉnh được sản xuất ở Đài Loan. Lá trà dùng để sản xuất ra loại trà này mọc ở độ cao từ 1000-1800 mét so với mực nước biển, ở Lộc Cốc, gần núi Đống Đỉnh ở Đài Loan, nơi sương mù dăng khắp núi vào mỗi buổi sáng và chiều muộn, nên đường lên núi rất trơn. Người hái trà khi lên núi phải chú ý đi dính sát mũi chân vào mặt đất để tránh bị trượt ngã xuống núi. Chính vì vậy trà Đống Đỉnh sản lượng rất hiếm, vô cùng quý, được mệnh danh là “ thánh phẩm trong các loại trà” . Nước trà Ô Long Đống Đỉnh khi uống vào khiến người uống cảm thấy khoan khoái, hương trà thanh nhã. Tương truyền vì mùi hương độc đáo, nó được đế vương xem như thứ quý giá dùng để ngâm vào nước tắm. Loại trà này nổi tiếng ở Nhật Bản, Trung Quốc và cả khu vực Đông Nam Á.
Lúc này, sắc mặt ông Từ mới dễ xem hơn một chút, gật gật đầu không nói năng gì.
Từ Văn Diệu quay lưng đi rót nước, Vương Tranh mỉm cười nói với ông Từ: “ Mong bác đừng giận, cháu muốn anh ấy đi vì có chuyện riêng muốn nói ạ.”
Ông Từ nhướn mày nhìn cậu.
“ Lời bác nói vừa rồi đều có lý cả, cháu thật sự sẽ không thể yêu được một Từ Văn Diệu không có tiền, hay nói đúng hơn là cháu sẽ chẳng để ý tới Văn Diệu nếu anh ấy không có gì. Nhưng có việc này cháu nói thẳng mong bác đừng nóng giận ạ, bác có lẽ nên tự hỏi lòng mình rằng nếu không có bác giúp đỡ thì Văn Diệu sẽ chẳng tạo được công cán gì sao?”
“ Theo cháu, sở dĩ Văn Diệu mạnh mẽ và giỏi giang như bây giờ, chắc chắn vì từ nhỏ đã chấp hành nghiêm ngặt những yêu cầu của bác. Bác muốn dạy dỗ anh ấy thành một người vô cùng tài ba chứ không phải là kẻ bất tài chỉ biết dựa vào thế lực gia đình mà chơi bời trác táng. Gia đình có điều kiện tốt bác càng trông chừng để anh ấy không trở thành một người chuyên ỷ thế hiếp đáp người ta, phải không ạ?”
Ông Từ nhíu mày, không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu: “ Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“ Cháu chỉ muốn nói, thay vì trở thành loại người khiến bác lo lắng anh ấy lại thành người ưu tú và tài giỏi, trong lòng bác thật ra cảm thấy rất kiêu hãnh vì anh ấy, phải không ạ?”
Ông Từ có chút mất tự nhiên mà đáp: “ Nó không nghe lời lại chẳng hiếu thuận, có gì để tôi tự hào chứ?”
“ Nếu anh ấy không hiếu thuận sẽ chẳng nhớ kỹ loại trà mà bác thường uống.” Vương Tranh cười nói. “ Thật ra Văn Diệu luôn nhớ tới bác nhiều hơn cả nhớ bác gái nữa, lại còn thường xuyên kể cho cháu nghe rất nhiều chuyện của bác.”
Ông Từ liếc mắt nhìn Vương Tranh, gõ gõ lên tay vịn bọc lông nhung của sofa, ra vẻ vô ý nói: “ Thằng ranh đó chắc chắn toàn nói xấu tôi thôi.”
“ Không có đâu ạ! Anh ấy luôn nói bác là người cương trực, yêu ghét phân minh, như chuyện bác từng cứu Quý Vân Bằng khỏi cha của anh ấy lúc còn bé như thế nào.”
Ông Từ không nói gì, một lúc lâu sau lại khe khẽ thở dài: “ Thằng nhóc Vân Bằng đó, có người cha như vậy xem như số nó không may.”
“ Đúng vậy. Chắc chắn Văn Diệu đã nghĩ rằng anh ấy rất may mắn khi có người cha là bác. Tuy anh ấy không ưa lấy lòng, nhưng lại cố gắng làm việc để người khác không nhìn mà nói rằng hổ phụ sinh khuyển tử[2], phải không ạ?”
[2] Cha tài sinh con vô dụng.
Sắc mặt ông Từ đã tốt hơn trước rất nhiều, mỉm cười nhìn Vương Tranh: “ Cậu biết ăn nói lắm, cũng lo nghĩ cho Văn Diệu rất nhiều. Con trai tôi rất có mắt chọn người, rất tốt.” Ông ngừng lại giây lát, sau đó ngập ngừng nói: “ Nhưng để thuyết phục được tôi thì vẫn chưa đủ.”
“ Cháu nào dám dựa vào mấy lời đó mà lung lay được bác.” Vương Tranh cũng cười, nói: “ Cháu chỉ xin bác đừng vì chuyện đó rồi thất vọng về anh ấy, đồng thời cũng đừng phủ nhận những gì anh ấy làm mà tổn thương tình cảm của chính bác. Cháu nghĩ rằng, dù anh ấy có ở bên ai, lựa chọn cuộc sống thế nào cũng không thay đổi được quan hệ huyêt thống. Bác giận thì giận nhưng anh ấy luôn là con trai bác. Anh ấy có ngang bướng cỡ nào cũng đều gọi bác là cha.”
“ Nói tới nói lui, cậu cũng chỉ muốn thuyết phục tôi chấp nhận chuyện của hai người.”
“ Đương nhiên là cháu rất muốn vậy, cháu không phủ nhận.” Vương Tranh cười hi hi đáp.
“ Như vậy khiến nó không kết hôn? Lẽ nào cậu muốn nó bị người đời thóa mạ nó có bệnh đồng tính?” ông Từ hỏi. “ Nếu cậu làm cha thì cậu có đồng ý không?”
Vương Tranh thở dài: “ Nếu anh ấy tự tin và vững chắc đi trên con đường của mình, cả đời không làm gì thẹn với lòng thì bị người ta chỉ trỏ vài câu cũng đâu là gì. Hơn hết, làm sao anh ấy nhẫn tâm đi hại đời một cô gái vô tội ạ. Nho gia từng dạy phải tĩnh tâm tu thân, sau đó mới tới tề gia trị quốc. Nếu tâm không tĩnh không chính thì sao có thể tu thân? Tu thân đã bại sao quản được chuyện nhà? Lại càng không tính tới chuyện bình thiên hạ.” Nói đoạn cậu lại ngượng ngùng, cúi đầu. “ Xin lỗi bác, cháu lại nói linh tinh.”
Ông Từ im lặng không nói một câu, chỉ trầm ngâm quan sát Vương Tranh. Đúng lúc này Từ Văn Diệu quay lại, sau lưng là một nhân viên phục vụ bưng bộ trà cụ tới bàn, cung kính sắp xếp ra trước mặt mọi người rồi pha trà.
“ Cha, tìm cho cha miếng trà uống cũng không dễ dàng. Con quên mất đây là nhà hàng Tây,” Từ Văn Diệu nói. “ Thứ này là con mượn từ văn phòng của chú Đinh.” Anh quay sang nói với Vương Tranh: “ Chú Đinh là cổ đông của nhà hàng, một người bạn lâu năm của cha anh.”
Ông Từ tràn đầy oai phong nâng tách lên ngửi thử mùi hương của trà, nhẹ nhẹ nếm thử một ngụm, xem thường nói: “ Ông Đinh này không hiểu về trà lắm, không biết cách cất giữ trà, toàn là mùi mốc thôi!”
“ Đúng vậy ạ, chỉ có cha là rành trà nhất,” Từ Văn Diệu cười nói. “ Con thấy trong đại viện của chúng ta vị lãnh đạo phong nhã nhất chỉ có cha thôi.”
“ Nịnh à? Ranh con, có nịnh thì cũng vô dụng thôi!” Ông Từ cười nhạt.
“ Đâu có, con nói thật lòng mà!” Từ Văn Diệu cười ha ha, rót trà vào tách cho cha mình. “ Con đã tìm mua năm lạng trà Bạch Long Châu thượng đẳng, khi nào cha về nhà thì uống thử, cũng là đổi khẩu vị một chút.”
Bầu không khí trong phòng bấy giờ không còn đối đầu gay gắt nữa, hai cha con cũng phần nào hiểu hơn về tính cố chấp của nhau. Chính vì vậy, đôi bên bắt đầu thay đổi chiến lược, không đánh chính diện mà đổi sang đánh du kích. Vương Tranh an tâm mỉm cười, chỉ cần hai người họ không trở mặt gay gắt đối chọi thì mọi việc có thể thay đổi được. Cha con nhà này đều ngang bướng hệt nhau, dù biết rõ ràng là miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo nhưng biết đâu cả hai lại làm chuyện gì đó không tốt, nếu vậy thì mọi tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu cậu.
Đương khi ba người hòa thuận trò chuyện thì một vài chiến hữu của ông Từ lui tới chào hỏi. Từ Văn Diệu cũng lễ phép đối đáp dăm câu, sau đó kéo Vương Tranh lùi sang một bên, không quấy rầy ông Từ trò chuyện. Từ Văn Diệu nắm tay kéo Vương Tranh vào góc khuất, nhân lúc không ai chú ý mà sấn tới hôn cậu, vừa mút môi cậu vừa nói: “ Thật tình chỉ muốn làm thịt em tại đây thôi.”
“ Đi chết đi!” Vương Tranh đỏ mặt, nhỏ giọng mắng: “ Ngoài chuyện đó ra anh còn nghĩ được chuyện gì khác hữu dụng hơn không?”
“ Có chứ!” Bàn tay Từ Văn Diệu trượt từ lưng cậu xuống tới mông, phả làn hơi của mình lên chóp mũi cậu mà rằng: “ Anh có thể suy tính xem nên dùng tư thế gì và bắt đầu từ đâu…”
“ Im ngay…” Vương Tranh bị anh sờ soạng khiến chân mềm nhũn cả ra.
“ Bây giờ không phải lúc.” Từ Văn Diệu hôn lên môi cậu lần nữa. “ Em còn phải gặp một người nữa. Khi nào xong chúng ta sẽ về nhà và làm chuyện nên làm.”
“ Gặp ai cơ?”
“ Bạn của cha Vu Huyên.” Từ Văn Diệu chỉnh lại mái tóc bị anh vò rối của Vương Tranh. “ Thật ra anh đưa em tới đây để gặp ông ấy. Cha anh chỉ là trường hợp ngoài ý muốn.”
“ Ai mà lại quan trọng như vậy?”
“ Ha ha, người phụ trách nhóm đề tài của dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm quốc gia. Với anh chẳng là gì, nhưng với em lại rất quan trọng.”
Tim Vương Tranh chợt đập nhanh. “ Từ Văn Diệu, đừng nói anh…”
“ Sao lại không chứ? Khoa Văn cả nước hàng năm đều có ngân sách đào tạo. Anh đã hỏi kỹ rồi, lĩnh vực nghiên cứu của em cũng có phần. Với lại, nhà nước cũng có nghị định giúp đỡ và hỗ trợ công trình nghiên cứu của học giả trẻ. Như vậy chẳng phải em là người thích hợp sao? Đâu phải chúng ta ép buộc ông ta làm gì trái quy định, chỉ là gợi ý để ông ta dựa trên cơ sở đó biết nên ưu tiên em thôi…”
“ Không. Em không thể. Em chưa đủ tư cách. Văn Diệu, anh đừng như vậy…”
“ Tư cách?” Từ Văn Diệu mỉm cười, nhìn cậu nói: “ Anh nói em có thì em có!”