Đọc truyện Phôi Sủng – Chương 10: “Tôi là người chịu trách nhiệm của cô ấy.”
Mặc dù thư kí Trương thật sự cho rằng cái kiểu phô trương mà Thẩm tổng dành cho Nam Nhược là rất rất ngốc, nhưng không thể không nói hiệu quả lại vô cùng tốt.
Chỉ là trời vừa sớm ra thì, toàn thảy trên dưới người trong công ty ai cũng biết rằng công ty giải trí Húc Hoa vừa kí hợp đồng với một người mẫu quốc tế.
Gọi là Nam Nhược. Cả vóc người đến gương mặt đều đặc biệt đẹp đẽ.
Còn có một vài trợ lí không biết nghe từ đâu ra, nói rằng cái ngày tổ chức tiệc ở sơn trang Trung Trì ấy, Thẩm tổng ở trước mặt tất cả mọi người, trịnh trọng giới thiệu Nam Nhược.
Thẩm tổng còn nói với bọn họ rằng, “Tôi là người chịu trách nhiệm của Nam Nhược.”
Tổng giám đốc thật là cớ nào cần phải quá bá đạo như vậy chứ.
Vô cùng ngưỡng mộ cái cô gái đó ah.
Trong phòng tập luyện, thực tập sinh Tấn Vị Vị mỗi ngày đều phải thẳng lưng tựa vào tường, chưa lúc nào ngưng luyện tập.
Trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng nhưng tư thế đứng vẫn luôn thẳng tắp, một chút cũng không dám sai sót.
Đang tập luyện thì cửa lớn bị đẩy ra, có hai người cậu nhóc cười hì hì bước vào, trong tay còn ôm theo hai quả xoài.
“Ôi đàn chị Nam Nhược thật sự thật sự rất đẹp luôn ấy!”
“Thề luôn. Nãy cậu có trông thấy không, eo ui cái đôi chân kia, so ra còn dài hơn cả Phương Nhã Phi nữa đấy!”
“Chẳng trách chị ấy có thể trở thành siêu mẫu quốc tế ah.”
“Tôi thật là ao ước ah. Đến khi nào chúng ta mới có thể trở thành siêu mẫu quốc tế nhể?”
Trong lúc bọn họ hăm hở nói chuyện phiếm thì, Tấn Vị Vị vẫn không xê dịch khỏi bức tường kia lấy một một milimet.
Cả hai người này đều là bạn tốt của cậu ta, một người tên là Du Lịch, người còn lại gọi là Phổ Khôn.
Cả ba từng là bạn học cũ, bởi vì tính cách hợp cho nên luôn cùng chơi với nhau. Cũng phải nói nhân duyên của cả ba thật quá khéo đi, bọn họ cùng lúc kí hợp đồng với Húc Hoa.
Chính là không nghĩ tới nhờ vào vẻ bề ngoài xinh xẻo, Tấn Vị Vị sau khi nhận được một vai diễn nho nhỏ trong một bộ phim điện ảnh, tiếng tăm của cậu ta có phần nhỉnh hơn hai người còn lại một chút.
Du Lịch với Phổ Khôn vừa ngồi xuống liền muốn ăn xoài, lúc này Tấn Vị Vị giống như kịp thời lấy lại phản ứng, quay đầu hỏi bọn họ: “Hai cậu đang nói về ai vậy?”
Phổ Khôn mới lột được một góc vỏ xoài liền cắn một miếng lớn, nghe thấy câu hỏi của cậu ta bèn ngẩng đầu lên, “Chị Nam Nhược đấy.”
Hai chân Tấn Vị Vị mềm nhũn, trực tiếp ngã oặt ẹo trên sàn nhà.
Sàn nhà được làm từ gỗ nên lạnh lẽo, khiến Tấn Vị Vị cả người đẫm mồ hôi cảm thấy thật thoải mái, cậu ta ngồi dậy đi đến chỗ bọn họ, cướp lấy quả xoài, há mồm ra liền ăn một miếng thật to.
“Là gần đây Húc Hoa kí hợp đồng với chị Nam Nhược sao?”
“Ê, tại sao cậu lại ăn xoài của tôi chứ, trả lại đây cho tôi.” Du Lịch muốn cướp lại quả xoài, nhưng Tấn Vị Vị đã né khỏi cậu ta.
“Chính là chị Nam Nhược đó đó. Bằng không cậu nghĩ ở trường quốc tế còn có mấy cái người mẫu tên là Nam Nhược đây.”
Tấn Vị Vị đạp cậu ta một phát, “Mịa nó, tại sao cậu không gọi tôi đi với chứ! Cậu không biết gần đây tôi cực kì yêu thích chị gái này sao? Chị ấy cũng là nữ thần của tôi đó!”
“Biến đi, nữ thần của cậu ngày một thêm nhiều. Không phải mới hôm qua đây thôi cậu bảo Thương Tĩnh Khổng là nữ thần à?”
“Vị kia là người mạng sống của tôi ah(*). Tâm trí tôi đã bị nữ thần chiếm đóng rồi, đây là nữ thần tôi sẽ theo đuổi trong tương lai. Có thể giống nhau sao?”
(*) Có nghĩa là: Thương Tĩnh Khổng là người trong lòng của Tấn Vị̣ Vị, còn Nam nhược là người trong tâm trí của Tấn Vị Vị. Rõ khổ, đu theo idol nên mỗi nơi 1 idol:)))
“Còn theo đuổi trong tương lai đồ, đi mà theo đuổi cái em gái cậu í(*). Chẳng qua là cậu hợp mắt với nhan sắc của người ta chứ gì!” Du Lịch a lên một tiếng, “Nữ thần của cậu được Thẩm tổng gọi tới văn phòng rồi kìa.”
(*) “xxx cái em gái cậu – 你妹” là một câu mắng trong tiếng Trung, nghĩa tương đương là cái bộ phận đó đó của con trai.
Phổ Khôn: “Làm sao tôi luôn có cảm giác quan hệ giữa cô Nam với Thẩm tổng rất không cạn nhỉ.”
Du Lịch vỗ đùi cái đét: “Tôi cũng thấy thế đó.”
Tấn Vị Vị đứng một bên lặng lẽ ăn xoài, không lên tiếng. Du Lịch chả thèm giành giật với cậu ta nữa, đứng dậy nói, “Luyện tập tiếp nào.”
Phổ Khôn dùng tốc độ nhanh nhất ăn cho xong quả xoài, lau sạch tay, đi theo Du Lịch tới đứng dán lưng vào tường, rèn luyện bài tập cơ bản.
Chỉ còn mỗi Tấn Vị Vị vẫn đang tiếp tục ăn xoài, sau đó cậu ta chạy ra ngoài.
Phổ Khôn gọi với theo từ phía sau, “Đi đâu đấy?”
“Rửa tay.”
Ngay lúc cậu ta đóng cánh cửa lại thì, Du Lịch hỏi Phổ Khôn, “Từ khi nào cậu ta lại sạch sẽ như thế nhỉ? Ăn xong còn đi rửa tay nữa?”
Phổ Khôn làm một mặt ngu ngơ “Làm sao tôi biết?”
***
Đá Thẩm Ý Đông một đá xong Nam Nhược cũng rời khỏi văn phòng anh luôn, lúc đi ra cô gặp phải người thư kí lúc nãy pha cà phê cho bọn họ.
Cô gật đầu, cười nói, “Cà phê ban nãy, cảm ơn cô nhé.”
Thư kí nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp, “Được cô Nam yêu thích là vinh hạnh của tôi.”
“Tôi đi trước nhé. Tạm biệt.”
Nam Nhược nhìn cô ấy vẫy vẫy tay, đi về phía thang máy.
Văn phòng Thẩm tổng ở tầng cao nhất, tốc độ thang máy rất nhanh.
Không biết tình huống của Ngô Già ở bên kia như thế nào, cô không có gọi điện chỉ gởi cho Ngô Già một cái tin, sau đó trực tiếp đi xuống tầng một.
Vừa ra khỏi thang máy thì, đâu đẩu đâu đâu lọt ra một cậu nhóc chạy đến trước mặt cô.
Mắt thấy sắp sửa va vào cô thì, cậu ta cố gắng ghìm lại bước chân của mình, dừng lại ở vị trí cách cô một centimet.
Hệt như mấy cảnh ở trong phim truyền hình, cậu ta “Shhh” một hồi sau đó ngẩng đầu lên, lập tức đi lùi về sau hai bước.
Rồi lại nhìn cô khom người cúc cung, “Chào chị Nam Nhược ạ.”
Nam Nhược ngừng bước chân ngước mắt nhìn cậu ta, khe khẽ mỉm cười, “Chào anh bạn trẻ.”
Tấn Vị Vị xấu hổ đưa tay lên gãi gãi tóc, “Chị ơi, em tên là Tấn Vị Vị.”
“Tấn Vị Vị.” Nam Nhược lặp lại một lần. Cảm thấy cái tên này khá đặc biệt.
“Vâng ạ, là Tấn Vị Vị.” Cậu ta bình tĩnh lại, “Cái kia… ban nãy em không được chia xoài chị ơi!”
“… …”
Nam Nhược đầy rẫy nghi ngờ.
Thật giống như hồi sau cô mới lấy lại phản ứng, “Ha ha” bật cười.
Cô xoay người nhìn khắp bốn phía, trông thấy nơi đại sảnh giờ đã sạch bong kin kít, ở đâu còn có xoài nữa chứ. Cũng không thể đi tới văn phòng Thẩm Ý Đông lấy hai quả xoài tặng cho cậu nhóc này đi.
“Có vẻ như mọi người đã chia hết xoài mất rồi.” Nam Nhược cười nói, “Hay là như thế này nhé, giờ cho chị nợ cậu ha. Hôm khác chị đến công ty lại mang tới cho cậu nhé?”
“Tuyệt quá!” Tấn Vị Vị móc di động ra, “Chị ơi, vậy chúng ta thêm weixin(*) của nhau đi, được không ạ?”
(*) Weixin: Một ứng dụng nhắn tin của Trung Quốc, cách thức hoạt động tương tự zalo.
Nam Nhược liếc nhìn Tấc Vị Vị.
Nếu không phải cậu nhóc trước mặt này ước chừng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thì, cô thật sự cảm thấy, cậu nhóc này hẳn là đang muốn tán tỉnh cô.
Đâu đẩu đâu đâu tòi ra, vớ một cái cớ đặc sức sẹo muốn một quả xoài, lại còn muốn thêm weixin của cô nữa chứ!
Tấn Vị Vị cũng lấy lại phản ứng, bèn nhanh chóng giải thích, “Ối chị ơi, chị đừng hiểu lầm em ạ. Em chính là… em chính là rất hâm mộ chị ạ. Chị chính là thần tượng của em đấy ah! Vì vậy, có thể thêm weixin không ạ?”
Hai mắt cậu nhóc tỏa sáng long lanh nhìn cô, dáng vẻ hệt như đang nhìn món đồ chơi bản thân cực cực yêu thích vậy.
Cô khe khẽ cười, móc di động ra khỏi túi xách, nhấp vào mã QR trong weixin, đưa tới trước mặt Tấn Vị Vị.
Một giây Tấn Vị Vị cũng không dám trì hoãn, đi tới gần cô, quét mã. Rất nhanh đã kết bạn, còn nói với Nam Nhược, “Chị ơi, chị nhớ chấp nhận lời kết bạn của em nhé à ừm. Lần sau đến chị có thể mang bù xoài cho em không ạ?”
Nam Nhược cười đến hiền lành, “Được.”
Mãi cho đến khi ngồi lên xe rồi, Nam Nhược mới lờ mờ cảm thấy, cậu nhóc kia tựa hồ có chút quen thuộc, thật giống như đã từng gặp ở nơi nào rồi nhỉ?
***
Giống như những gì Thẩm Ý Đông tìm hiểu, trước ngày chụp ảnh một hôm, chủ đề cùng với nội dung chụp được《Magazine》gởi vào hộp thư của Ngô Già.
Ngô Già nhìn thấy email kia thì, nhanh chóng gọi điện cho Nam Nhược.
Lúc đó Nam Nhược đang ngồi trên thảm tập yoga, nhận được điện thoại của Ngô Già cô vẫn chỉ lo điều chỉnh nhịp thở, cũng không có nói chuyện.
“Chị nói này nè, Thẩm tổng í anh ta đúng là có bản lãnh nha. Nội dung ảnh chụp lần này nè, trước kia chị từng tìm người dò hỏi qua tuy nhiên công tác bảo mật của《Magazine》luôn rất tốt á. Một mẫu tin tức cũng không dò hỏi ra. Nhưng Thẩm tổng vừa xuất ngựa thì, cái quái gì cũng được giải quyết ngon ơ.”
Giống như cô đang nghĩ tới chuyện gì đó khóe môi hơi hơi cong, “Anh ấy chính là rất có bản lĩnh.”
“Không sai.”
Ở đầu bên kia Ngô Già vừa đọc mail vừa nói: “Mấy ngày nay em rèn luyện cho tốt, đến lúc chụp hình đừng lo lắng. Đêm đến cũng không cần luyện tập nữa. Tắm rửa sạch sẽ, đắp mặt nạ xong liền ngủ một giấc thật ngon vào. Ngày mai dùng tinh thần sung mãn nhất tới chụp hình, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Về mặt này Nam Nhược trái lại đồng ý, bèn ờ một tiếng đáp ứng.
Sau đó hai người lại nói một vài chuyện về mấy công việc sau khi trở về nước, xong xuôi mới ngắt điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Già: Dù sao thì năng lực của Thẩm tổng vẫn rất best.
Em gái Nam: Cũng tàm tạm.
Đông ca: Tàm tạm? Xem ra anh đây càng phải cố gắng hơn, để cho em biết được năng lực của anh!