Phó Tổng Cừu Hoàn Mỹ

Chương 11


Đọc truyện Phó Tổng Cừu Hoàn Mỹ – Chương 11

Edit: Julia

Vì ngừa Sài Nghê bằng mặt không bằng lòng, hơn nữa biểu tình trên mặt nam nhân kia quá âm ngoan, Đoàn Cần Tâm móc điện thoại ra báo cho Cừu Kính, đơn giản nói cho anh nghe chuyện xảy ra ở quán trà, nói nếu anh muốn biết rõ thì hỏi lão bà của mình

Vì thế, lúc Cừu Kính đoán lão bà sau khi học bổ túc vào buổi tối, nhịn không được mở miệng hỏi, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Anh lái xe ra khỏi chỗ học bổ túc, tìm nơi đậu xe.

“Không có, hết thảy đều tốt lắm. Cục cưng tốt, em cũng tốt.” Sài Nghê mỉm cười trả lời, nghĩ là anh đang hỏi trạng huống thân thể mình

“Anh hỏi là lúc em và Đoàn Cần Tâm gặp mặt kìa.”

Sài Nghê trừng mắt nhìn, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. “Có phải Cần Tâm đã nói gì với anh không?”

“Cô ấy có nói với anh một chút, bảo là muốn biết rõ thì hỏi em.” Anh gật đầu nói.

“Cậu ấy lo lắng quá rồi, em đã nói là sẽ nói với anh mà.” Sài Nghê bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của bạn bè. “Em sẽ nói cho anh sao?”

“Đương nhiên!” Cô lườm anh, “Mặc dù không muốn anh lo lắng, nhưng lại không muốn, nếu xảy ra chuyện sẽ hối hận. Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện, ho dù không phải là anh sai, nhưng anh vẫn sẽ tự trách chính mình.”Cô hiểu anh rất rõ.

Cừu Kính nắm tay cô, hôn lên, cảm ơn cô đã suy nghĩ cho anh.

“Có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?” Anh ôn nhu hỏi. cô đã hứa sẽ nói cho anh biết, chuyện này không cấp, chờ về nhà rồi nói sau.

“Kem. Em muốn ăn kem haagen-dazs “ Cô lập tức trả lời.

“Tháng 12 mà muốn ăn kem.” Cừu Kính có chút dở khóc dở cười.

“Em chính là muốn ăn thôi.”

Anh có thể nói cái gì? Chỉ có thể lái xe đến khu thiên mẫu, mua kem haagen-dazs, thỏa mãn thói ăn uống của lão bà. Bác sĩ có dặn, trừ mấy món kiêng kỵ ra, phụ nữ có thai muốn ăn cái gì thì cho ăn cái đó, ăn được là quan trọng nhất. Bởi vậy, đợi hai người về nhà, leo lên giường đã gần 12 giờ, “Được rồi, hỏi đi.” Tìm trong ngực Cừu Kính một chỗ dựa thoải mái, Sài Nghê cảm thấy mỹ mãn mở miệng nói.

“Em có thấy mệt không? Nếu mệt thì để ngày mai nói cũng được.”

Cừu Kính ôm cô, dịu dàng hỏi, không muốn cô quá mệt mỏi.

“Không đâu, vừa nãy ăn kem xong, em cảm thấy phấn chấn tinh thần.” Cô cười meo meo đáp lại.

Nếu cô đã nói như vậy, Cừu Kính không buồn phiền nữa

“Tên kia tên gì? Sau khi chia tay, hắn lập tức đến tìm em?” Anh trực tiếp vào chủ đề chính.

“Cố Gia Hào, không có.”

“Ngay cả gọi điện thoại cũng không có sao?”

“Không có.”

“Em cảm thấy vì sao hắn muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa? Hắn nói hắn chưa bao giờ quên em, em tin sao?”

“Ai biết anh ta bị gì, em làm gì phải tin tưởng anh ta?” Sài Nghê xem thường, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, “Anh ta đối với em mà nói, đã là quá khứ rồi, ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc tới. Huống hồ, lúc trước nói chia tay là anh ta, hiện tại quay đầu nói còn thích em, quên không được, thật sự quá kỳ lạ. Có điều trước khi anh ta nói muốn quay lại với em, có nói em trở nên xinh đẹp, Có phải đây là động cơ của anh ta? Chẳng lẽ nói trước kia em xấu lắm sao?” Cô nhíu mày

Cừu Kính bị câu nói của cô chọc cười, cúi đầu hôn cô.

“ Đoàn Cần Tâm nói hắn sau khi nghe em mang thai, sắc mặt đại biến. Em cảm thấy thế nào?”

Anh hỏi cô.

“Thật ra, em có suy đoán.” Sài Nghê không giỡn nữa, nghiêm túc nói

“Suy đoán gì?”

“Lúc em và anh ta kết giao, chưa từng chấp nhận yêu cầu tiến thêm bước nữa, còn thường lấy cớ trước khi kết hôn sẽ không làm chuyện đó. Hiện tại em vẫn chưa kết hôn đã mang thai, có thể vì vậy nên anh ta oán hận đi? Đây là giác quan thứ sáu của em.”

“Rất có khả năng.” Cừu Kính có chút đăm chiêu nói, trầm mặc trong chốc lát, “Em có biết hắn ở đâu không?”


“Anh muốn làm gì?”

“Đưa thiệp cưới.” Trên thực tế là muốn cảnh cáo tên đó tránh xa lão bà anh ra, phát uy một lần. Nếu tên đó dám làm tổn thương Sài Nghê dù một cọng lông, anh tuyệt đối sẽ không để yên đâu. Câu trả lời của anh làm cô há hốc mồm.

“Đừng nói giỡn, anh muốn kích thích anh ta à?”

“Có chút chuyện phải giải quyết riêng mới được.” Cừu Kính hôn cô, gió êm sóng lặng, thiên hạ thái bình. “Cho anh địa chỉ, số điện thoại, có đại chỉ làm việc cũng tốt.”

Cô hoài nghi nhìn anh. “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh xử lí.” Anh mỉm cười trấn an

“Vì sao nghe anh nói như vậy, em càng cảm thấy lo lắng thế?” Cô nhìn anh.

“Em phải tin lão công mình chứ.” Anh hôn cô.

Sài Nghê vẫn cảm thấy bất an, vòng vo một chút, quyết định: “Được rồi, chừng nào anh đi đưa thiệp cưới? Em đi với anh.”

Anh sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. “Ngày mai, sau khi tan tầm sẽ đưa, em không muốn đi học sao?”

“Anh có thể chờ em tan học, rồi chúng ta đi.”

“Lão bà, anh không ăn hắn đâu mà lo.”

“Nếu anh ăn anh ta không còn chút xương, không có chứng cớ không tính, nhưng nếu anh đến đánh anh ta bán thân bất toại vậy thì thảm rồi. Cho nên em đi theo cùng là thoả đáng nhất.”

Anh quả thực dở khóc dở cười. “Anh sẽ không làm như vậy.”

“Không có mới là lạ.” Sài Nghê hướng anh làm cái mặt quỷ,”Đừng cho là em không biết anh làm cái gì.”

“Anh làm cái gì?” Cừu Kính nghi lại mờ mịt hỏi.

“Mối tinh đầu của em đó.” Cô chỉ nói sáu chữ.

Cừu Kính cứng người, không nghĩ cô lại biết chuyện này.

Anh không cẩn thận gặp tên kia, không cẩn thận nhận ra hắn, sau đó lại nhịn không được cười với bạn gái hắn một chút, ai biết tên kia muốn đánh anh chứ? Quan trọng là anh không phải ngu ngốc, không ngu gì đứng yên tại chỗ cho người ta đánh? Đương nhiên là còn đánh lại. Chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, sao cô lại biết việc này?

“Tiệp Ngọc ở hiện trường, rất vui vẻ kể cho em nghe, cái chuyện này.”

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của anh, Sài Nghê giải thích, sau đó nhìn anh nói: “Nhưng em nghĩ đây không có đơn giản đánh nhau mà, đúng hay không?”

Cừu Kính bất đắc dĩ nhìn cô, không nói gì.

“Cám ơn anh thay em trút giận, lão công.” Cô vòng tay ôm cổ anh, hôn anh, “Nhưng em phải biết đánh đấm không giải quyết được gì cả.”

“Cho nên lần này anh sẽ nói chuyện với tên họ Cố đó, em yên tâm.” Anh cam đoan.

“Một khi đã như vậy, thì để em đi cùng.” Cô mỉm cười.

Cừu Kính hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt cô, đành phải gật đầu.

Buổi tối hôm sau, Sài Nghê tan học, Cừu Kính lái xe theo sự chỉ dẫn, đi đến dưới lầu căn nhà trọ ba tầng mà Cố Gia Hào ở.

“Anh thật sự muốn đưa thiệp cưới?” Sài Nghê đến bây giờ vẫn thấy không ổn.

Cừu Kính gật gật đầu. “Em có số điện thoại của hắn không? Gọi điện cho hắn, bảo hắn xuống đây.”

Nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, Sài Nghê khẽ thở dài một hơi, đành phải lấy điện thoại trong túi, bấm một dãy số, chờ bên kia bắt máy.

Điện thoại vang vài tiếng thì Cố Gia Hào trả lời, cô đơn giản nói đang ở dưới lầu nhà anh ta, có đồ muốn đưa, bảo anh ta xuống, anh ta không nói hai lời lập tức chạy xuống. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô buông di động, lại thấy Cừu Kính lấy vẻ mặt cổ quái nhìn cô.

“Làm sao vậy?”.

“Em nhớ số điện thoại hắn trong lòng”


“Là ghi tạc trong óc, không phải trong lòng.” Cô sửa lại.

“Vì sao còn nhớ nó?” Ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, lại nhấn thuận tay.

“Đừng nói là anh ghen nha.” Sài Nghê sửng sốt, tựa tiếu phi tiếu nhìn anh nói, sau đó giải thích: “Từ nhỏ, đối mấy con số em đặc biệt mẫn cảm, một khi nhớ kỹ dãy số, muốn quên cũng không dễ dàng.”

“Ý là, số điện thoại của mấy nam nhân em từng kết giao, đến bây giờ còn nhớ?”

Cô nhẫn cười, gật đầu.

Cừu Kính trầm mặc nhìn cô, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy anh cũng phải đem số điện thoại của bạn gái trước, nhớ trong đầu mới được.”

“Làm gì?” Cô há hốc mồm. Đây là phản ứng gìa?

“Thua người không thua trận.” Anh còn trả lời.

Cô ngẩn ngơ, đột nhiên cười không ngừng. Thật sự là chịu không nổi anh nha, còn thích chọc cô.

Ngay lúc hai người vui vẻ, Cố Gia Hào từ trong nhà trọ chạy ra, đứng ở ngoài cửa lớn nhìn xung quanh.

“Là hắn sao?” Cừu Kính hỏi. Sài Nghê gật gật đầu.

“Em ở trong xe, đừng có xuống.” Anh hôn cô, sau đó cầm lấy thiệp cưới, mở cửa, đi xuống xe, đến chỗ Cố Gia Hào đứng.

“Cố Gia Hào tiên sinh.” Anh đứng ở trước mặt anh ta.

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn bết tên mình, làm cho Cố Gia Hào không khỏi hoài nghi cùng phòng vệ.

“Anh là ai?” Anh ta giữ khoảng cách, mở miệng hỏi.

“Tôi là chông chưa cưới của Sài Nghê, tiểu đệ họ Cừu, Cừu Kính.” Cừu Kính trực tiếp nói ra thân phận.

Cố Gia Hào cứng người, lập tức trên mặt đầy lãnh ý “Anh muốn làm gì? Sài Nghê đâu? Là cô ấy gọi cho tôi, làm sao anh lại đến?” Anh ta lạnh giọng hỏi.

“Nghe nói anh không tin chuyện chúng tôi sắp kết hôn, cho nên chúng tôi quyết định đến đưa thiệp cưới cho anh. Hai mươi bảy tháng sau, hoan nghênh anh và bạn gái đến tham dự hôn lễ.” Cừu Kính đưa thiệp cưới xong, xoay người bước đi. Dù sao, mục đích anh đến đây là làm rõ, để tên này về sau không nên nhận lầm đồ của mình, chờ lúc lão bà không có ở đây, anh sẽ một mình tìm tên này hảo hảo nói chuyện.

“Thằng khốn!”

Bỗng nhiên phía sau ang lên lời thô tục, Cừu Kính không tự chủ dừng cước bộ, xoay người nhìn người kia.

Cố Gia Hào dùng sức ném thiệp cưới trong tay, giận không thể nén, nhìn anh căm hận nói: “Mày chỉ dùng đôi giày cũ mà tao vứt thôi, có cái gì đắc ý? Nữ nhân kia cho tao áp dưới thân tao cũng không cần, ai biết trước tao đã bị bao người áp –“

Cố Gia Hào còn chưa dứt lời, một bong đen đánh đến, khiến anh ta ngã vào cửa sắt phái sau, phát ra một tiếng phịch.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy bả vai cùng lưng đều bị bị đâm cho phát đau, nhưng khó chịu nhất là cổ bị bóp, không thở nổi.

Anh ta thống khổ giãy dụa, mở to hai mắt, sau đó, như thấy ác ma.

Trước đó một giây, nam nhân này nho nhã lể độ, đột nhiên hóa làm ác sáp lại gần trước mắt anh ta, vẻ mặt Cừu Kính lạnh lùng âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, lãnh liệt làm cho người ta không rét mà run.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, nếu để tao nghe mày phỉ bang cô ấy một lần, hoặc là dám làm tổn thương một cọng long của cô ấy, tao sẽ làm thịt mày.” Anh nói cực kỳ bình tĩnh mềm nhẹ, Cố Gia Hào lại phát hiện mình đang run rẩy vì sợ.

“Dừng tay, Cừu Kính!” Ngồi ở trong xe, Sài Nghê thấy hai người xung đột, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới lớn tiếng quát.

Nghe thấy giọng cô, Cừu Kính lập tức buông Cố Gia Hào ra, lui ra phía sau từng bước.

“Sao em lại xuống xe?” Anh quay đầu nhìn cô, đã khôi phục bộ dáng ôn nhu.

“Anh đang làm cái gì?” Cô hỏi anh

“Không có nha!” Anh thoải mái thích ý nói, tựa như chuyện vừa rồi không có xảy ra “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Anh ôm bả vai cô, bước đến chỗ xe đậu.


Sài Nghê nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn một đương sự khác, chỉ thấy Cố Gia Hào ngồi bệt dưới đất, giống như là bị cái gì dọa đến chân

mềm nhũn, đột nhiên đứng không vững vậy.

“Anh nói gì với anh ta vậy?” Thu hồi tầm mắt, cô tò mò hỏi lão công.

“Cái gì cũng không nói.”

“Mới là lạ, nếu không nói, sao anh ta bị doạ thành như vậy?” Cô mới không tin.”Còn nữa, không phải anh nói sẽ nói chuyện sao? Sao lại động thủ?” Cừu Kính không có lập tức trả lời, đỡ cô ngồi lên xe, còn mình ngồi ghế điều khiển, đóng cửa xe lại mới nói: “Hắn ném thiệp cưới của chúng ta xuống đất.”

“Cho nên anh động thủ đánh anh ta?”

“Anh không có đánh hắn.”

Sài Nghê nhíu mày, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Xác thực, anh không có đánh người, nhưng vấn đề là ― “Động thủ là không đúng.”

Cừu Kính nhìn cô, rồi hỏi: “Cho nên về tới nhà, em sẽ phạt anh ngồi bàn giặt?”

Cô sửng sốt, thình lình lại bị anh chọc cười.

“Anh thật sự là……”

Không biết nên nói cái gì, cô muốn đẩy anh một cái, tay vừa giơ lên bị anh nắm lại, miệng anh nhếch lên, ôn nhu lại thâm sâu tình nhìn cô

“Anh yêu em, Sài Nghê.”

Tim đập, vì lời này của anh đập càng nhanh. Tuy rằng không phải al26n đầu tiên anh nói “Anh yêu em”, nhưng mỗi lần đều khiến cô tâm động.

“Cám ơn anh đã yêu em.” Cô nói, kiềm lòng không được hôn anh.

“Em cũng yêu anh.” Một cái hôn nhẹ sao có thể biểu hiện hết tình yêu của hai người? Cừu Kính duỗi tay, ôm lấy đầu cô, hôn sâu, mãi đến khi cả hai thở hồng hộc

“Chúng ta về nhà.” Anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nó ihai mắt ngập tràn dục vọng, sau khi về nhà, anh muốn làm chuyện gì cũng biết.

Cô run rẩy, lại tràn ngập chờ mong, gật gật đầu nói:”Chúng ta về nhà.”

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Kết hôn thật sự mệt chết đi, nhưng là ‘công thần’, Sài Nghê làm một cô dâu thích ý, chỉ cần ngồi trang điểm, ngồi xuống ăn là tốt rồi, không cần lên sân khấu nói này nọ, cũng không cần đi kính rượu, lại càng không đi tiễn khách.

Đương nhiên, cô có thể được như vậy, cũng phải cảm ơn cha mẹ thương cô, cha mẹ chồng sủng cô, bọn họ sợ cô mệt, hơn nữa còn nghe nói cô từng té xỉu, nên rất cẩn thận.

Nhưng mà có một tốt thì có hai cái không tốt, bởi vì các trưởng bối lo lắng, cho nên cô bị cấm túc trong nhà ước chừng 1 tháng, không chỉ có bị dưỡng mập mạp, còn thiếu chút nữa buồn chết. Mãi đến khi bác sĩ sản khoa chắc chắn thân thể cô rất tốt, hơn nữa phụ nữ mang thai phải vận động thích hợp, ngồi yên không tốt, lúc này mới giải trừ cấm túc cho cô.

Bởi vì chuyện ở cữ, cô không thể không buông tha cơ hội thi kế toán viên cao cấp, cô cũng không cảm thấy thất vọng hoặc khổ sở gì, vì gần đây cô không chuẩn bị gì hết; Thứ hai cơ hội rất hiếm có là, còn nhiều thời gian; Thứ ba, việc cô yêu nhất bây giờ không phải công việc kế toán, mà là đứa nhỏ trong bụng, cùng với lão công đau công, sũng cô lên trời – Cừu Kính.

Đứa nhỏ được đoán là nam, anh còn thành thật nói với cô là mình thích con gái, nhưng không sao, anh nói anh rất thích quá trình cùng cô tạo ra đứa nhỏ, cho nên bọn họ lại cố gắng sinh một đứa con gái là tốt rồi.

Phản ứng của cô là giơ nắm đấm đánh anh, bởi vì anh lại ở trước mặt cha mẹ chồng nói vậy, hại cô vừa thẹn lại quẫn.

Ngược lại với thất vọng của anh, các trưởng bối lại vui vẻ vô cùng.

Cha mẹ chồng là vì Cừu gia có người kế thừa hương khói mà vui vẻ, ba mẹ vui vẻ vì cô không cần lo về áp lực khi không sinh con

Nói chung, sau khi kết hôn, cô là người vợ hạnh phúc nhất, cũng là con dâu hạnh phúc, lại phụ nữ có thai hạnh phúc, tất cả đều hạnh phúc. Đúng rồi, Cố Gia Hào từ sau khi bọn họ đưa thiệp cưới, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô. Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước cô và Cần Tâm lo lắng quả nhiên là ở lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử mà.

Nàng không biết là, quân tử kia bị người nào đó đe doạ, bị dọa đến tè ra quần, mới từ tiểu nhân biến thành quân tử.

Hai mươi tháng bảy, thời tiết thật nóng, Sài Nghê hạ sinh trưởng tôn Cừu gia, nặng ba ký mốt, bộ dạng trắng trẻo, đẹp trai, hơn nữa thân thể khỏe mạnh.

Lại nói, thằng nhóc này có hai cô gái đang chờ gả cho, một là con gái Nhạc San và con thứ hai còn chưa sinh ra nằm trong bụng Tiệp.

Tháng 7 trời thật nóng, may mà có gió lạnh thổi qua, nếu không trong 40 ngày cô ở cữ cũng chịu không nổi.

Người mới làm mẹ như cô thật quá khó khăn, bởi vì con rất đáng yêu, mọi người cướp chiếu cố, làm cho cô ở cữ 40 ngày, chỉ có lúc cho con uống sữa mới ôm được con thôi, còn lại thời gian đều ở làm 「 lạnh mẫu 」. Bốn mươi ngày, đến nước tiểu của con, cô dọn còn chưa đến 3 lần, mỗi ngày ăn no, ngủ, ngủ rồi ăn no, đều nhanh biến thành trư.

Đầu tháng 9, bất tri bất giác mẹ chồng ở Đài Loan 2 tháng rồi về Mỹ, cuộc sống của Sài Nghê bắt đầu từ thiên đường ngã xuống địa ngục, thiếu chút nữa bị con trai chỉnh chết. May mà có Nhạc San và Tiệp Ngọc đã làm mẹ đến hỗ trợ, cô mới thoải mái một chút. Có điều ngay cả như vậy, chỉ một tháng, cân nặng khi còn ở cữ lập tức sụt xuống 7 kg, khôi phục lại dáng người yểu điệu trước khi mang thai, thật sự là không biết nên khóc hay nên cười.

“ Leng keng, leng keng.”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa Sài Nghê nhảy dựng, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến cửa, còn hô “ Đến đây”, để tránh chuông cửa tiếp tục vang, đánh thức con trai thật vất vả vừa mới ngủ.

Thông qua mắt mèo nhìn bên ngoài, muốn xác định người tới rồi mới mở cửa kết quả lại bị người ngoài cửa doạ cho nhảy dựng lên.


Cô vội mở cửa, đón tiếp mẹ chồng vừa mới trở lại Mỹ 1 tháng: “Mẹ, mẹ về nước khi nào, sao không báo cho tụi con biết? Làm sao mẹ từ sân bay về đây? Mau vào” Sao lại không thấy hành lý nhỉ? “Mẹ, hành lý đâu?”

“Hành lý để ba con và Kính nhi mang lên. Tiểu Cương đâu? Đang ngủ sao?” Một tháng không gặp tôn tử, Cừu mẫu khẩn cấp chạy đến phòng xem, phút chốc không thấy người đâu.

Ba? Chẳng lẽ cha chồng cũng trở lại? Sài Nghê sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc. Cừu Kính sao lại không nói chuyện cha mẹ chồng tới đây? Cô quay đầu nhìn phòng khách còn chưa dọn dẹp, đáng giận nha!

“Tiểu Nghê, sao con còn đứng ở đây, nhanh thay quần áo đi” Sau khi thấy tôn tử ăn no ngủ say, Cừu mẫu từ trong phòng đi ra, thấy con dâu vẫn còn ngây ngốc ở phòng khách.

“Thay quần áo?” Sài Nghê ngốc lăng, biểu tình trên mặt mờ mịt khó hiểu.

“Đúng vậy, không phải sẽ xuất phát sao?” Cừu mẫu mỉm cười nói.

“Xuất phát đi đâu?” Cô có chút khó hiểu.

“Không phải muốn đi Canada à?” Mẹ chồng nói.

“Canada?” Cô càng lúc càng không hiểu.

“Chẳng lẽ Kính nhi còn chưa nói với con? Nó muốn dẫn con đi

Canada hưởng tuần trăng mật, hiện tại đi Canada là tốt nhất. Con không cần lo tiểu Cương, mẹ và ba sẽ giúp con chăm sóc nó, nhanh đi thay quần áo đi.” Mẹ chồng bừng tỉnh đại ngộ cười nói.

Sài Nghê bị tin tức này doạ ngây người, cô thế nhưng không biết anh gạt cô, an bài tất cả.

Nếu anh muốn cho cô một cái kinh hỉ, anh đã thành công, nàng thật sự vừa kinh vừa vui, còn tràn ngập cảm động.

Cửa nhà mở ra, Cừu phụ từ ngoài đi vào, phía sau là Cừu Kính hỗ trợ xách hành lý.

Sài Nghê lễ phép muốn chào hỏi cha chồng, nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, không phát ra tiếng.

Mẹ chồng lập tức cứu cô, không nói hai lời kéo cha chồng vào phòng, nhìn kim tôn của bọn họ, phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai vợ chồng.

“Mẹ đã nói với em?” Cừu Kính mỉm cười nhìn cô, ôn nhu hỏi nói. Thấy mắt cô ứa lệ, vẻ mặt cảm động, anh liền đoán được.

“Em chưa chuẩn bị hành lý.” Cô nhìn anh, ách vừa nói.

“Anh đã chuẩn bị hết.” Anh mỉm cười, “Đồ cần mang như quần áo, đồ dùng, hộ chiếu, vé máy bay tất cả đều chuẩn bị tốt, em chỉ cần theo anh đến sân bay, ngồi trên máy bay là đến nơi.”

“Em không thấy anh chuẩn bị hành lý.” Giọng cô khàn khàn.

“Anh thừa dịp em ngủ mà chuẩn bị.”

“Vì sao?”

“Bời vì muốn cho em kinh hỉ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh yêu em.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em là món quà ông trời ban cho anh, là người anh yêu kiếp này, vì để cho em hạnh phúc, khoái hoạt, anh sẽ yêu em cả đời, đau em, sủng em, muốn cùng nhau sánh cùng thiên địa.”

Sài Nghê kìm lòng không được nhào vào lòng anh, nhón chân ôm cổ anh. “Em yêu anh.” Cô nói, sau đó thâm tình hôn anh, tình yêu của cô cả cuộc đời này vĩnh không thay đổi.

Cừu mẫu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lưu chút không gian riêng tử cho con cùng con dâu. Cái này gọi là phi lễ chớ nhìn, nhưng là thật đúng là hảo lãng mạn, hảo cảm động nha!

“Lão công, ông yêu tôi chứ?” Đây là hiệu ứng con bướm, khiến người ta cũng muốn hỏi một câu như thế, bà quay đầu nhìn về phía bạn già, mở miệng hỏi

Cừu phụ sửng sốt, liếc mắt không nhìn: “Đều lão phu lão thê, nói cái này làm chi?”

“Lão công, ông yêu tôi chứ?” bà quấy nhiễu bạn già, hỏi lại lần nữa.

Chỉ thấy bạn già mặt không biết khi nào hồng thành một mảnh, đầu quẹo trái quẹo phải, vẫn không tránh được ánh mắt như đạn đạo truy tung, rốt cục xấu hổ quẫn bách nói, “Yêu” Thật sự là siêu cấp đáng yêu.

Cừu mẫu cúi đầu che miệng cười trộm, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Nhân sinh không phải mọi chuyện đều có thể hài lòng như ý, nhưng chỉ cần có yêu thì còn có hạnh phúc cùng tương lai.

“Oa a oa a……” A, tương lai đang khóc.

“A, cháu ngoan đừng khóc nha, bà nội ôm nha, ngoan.”

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.