Bạn đang đọc Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa – Chương 55: Nghịch Tử
Tiếng trống trên Thành Trịnh Châu vang lên tứ phía, một hàng dài quân lính đứng trên tường thành vương cao cung thủ trên tay chĩa hướng xuống bên dưới.
Trên tiền tuyến là mấy vạn đại quân của địch đang dàn trận chuẩn bị tấn công trực diện vào thành.
Dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó, Đại tướng quân Hàn Dương Phong sẽ ra nghênh chiến trận này.
Phá vỡ cục diện dẫn quân địch hướng đến vị trí đặt bẫy, Hàn Lam Vũ đã cho người đào những hố lớn bên dưới đều cắm gỗ nhọn sắc bén.
Chỉ cần một cước ngựa giẫm vào sẽ ngay lập tức sụp hố.
Cần phải kéo dài thời gian chờ đợi quân viện trợ đến kịp trước khi quân địch công phá được thành.
Đánh nhau nhiều ngày đêm như vậy binh lính phía Hàn Lam Vũ cũng đã thấm mệt mỏi rất nhiều.
Hàn Lam Vũ mặc tướng phục cầm trường kiếm trong tay quan sát, hướng tầm mắt nhìn về bên trong thành.
Các bá tánh đều đã tạm trốn vào trong nhà, hẳn trong lòng ai nấy đều lo sợ.
Nhưng họ tin tưởng vào Hàn tướng quân sẽ bảo vệ họ, tin tưởng từng vị tướng ở đây sẽ không rời bỏ Thành Trịnh Châu.
Tiếng trống ngừng đánh, thay vào đó là tiếng thét lớn của đại quân hai bên!
“Trận đánh bắt đầu rồi”.
Hàn Lam Vũ thì thầm nhỏ trong miệng, lồng ngực có hơi đập nhanh chóng khi nghe tiếng vó ngựa hai bên tiếng thẳng vào nhau.
Nhìn vào hai cánh tay có vô số vết trầy xước lớn nhỏ do vũ khí tạo ra, cũng không còn thấy đau nữa.
Cầm lấy đoạn vải trắng quấn quanh bàn tay siết thật chặt, Hàn Lam Vũ hít mạnh giương cung đứng bên trên tường thành ra hiệu “Bắn!”.
Vô số những mũi tên từ trên thành phóng vun vút xuống, ghim thẳng vào lồng ngực của kẻ địch.
Một người, hai người, hàng trăm người ngã xuống….
Phía quân Man Di cũng không cam chịu, kéo ra một chiếc xe cần đựng được cả tảng đá lớn châm lửa đốt, hướng về phía tường thành đáp trả.
Tường thành loang lổ nhiều mảnh vỡ lớn nhỏ do đá lớn mang lại, bên trong thành những nhà dân cũng bị dính phải, có nơi bị sập có nơi bị cháy.
Dân chúng trong thành hoảng loạn tháo chạy kêu gào khắp nơi.
Trận đánh kéo dài đến tận hoàng hôn, phía quân của Đại tướng quân Hàn Dương Phong vụt chạy về phía Tây nơi đã đặt sẵn bẫy, quân địch như bầy ong đuổi theo phía sau lưng.
Bước chân ngựa của quân Man Di chỉ cách khoảng mười sải chân thì dừng lại.
Hệt như chúng đã biết trước được những cái bẫy chết người này.
“Chuyện gì vậy?”.
Một tướng lĩnh đi bên cạnh Hàn Dương Phong lên tiếng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Theo lý mà nói chúng phải chạy tiếp tục về phía họ, không phải dừng lại ở khoảng cách xa như vậy.
Hàn Bảo Lâm lo lắng liên tục đổ mồ hôi ướt đẫm cả bàn tay, hắn biết vì sao những binh lính ở đây lại dừng lại.
Đại tướng quân Hàn Dương Phong cảm nhận được có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra, siết chặt thanh đao trong tay chuẩn bị đón nhận trực tiếp.
Tiếng chân ngựa giẫm từng bước mạnh mẽ chậm rãi khiến cánh quân Man Di tách ra làm hai bên, chừa một lối ở giữa cho Đại tướng bên chúng đến.
Đối diện với gương mặt đứng bên cạnh khiến cho Hàn Dương Phong sửng sốt chuyển sang tức giận thét lớn “Đặng Dương! Ngươi cấu kết với địch phản bội Đại Đường sao tên khốn kiếp”.
Đặng Dương ngồi yên vị trên chiến mã đứng bên cạnh Đại tướng Man Di lạnh lẽo nhìn Hàn Dương Phong.
Đáng lý ra hắn đã không làm vậy, chẳng qua hắn sau khi phát hiện ra bản thân vốn dĩ chẳng phải người thuộc về Đại Đường, hắn là con dân Man Di.
Năm xưa được chính Đường Thiên Vũ mang về nuôi nấng như con, cứ nghĩ bản thân làm vậy hắn có thể báo ân tình.
Nhưng ngược lại hiểu rằng Đường Thiên Vũ chỉ là đang lợi dụng hắn.
“Phản bội thật nực cười, ta vốn dĩ là người Man Di.
Lần này phải thật đa tạ đại công tử Hàn Bảo Lâm đã giúp chút sức, nếu không thực không nghĩ các ngươi lại thông minh đến vậy”.
Đặng Dương cười nửa miệng mỉa mai.
Hàn Dương Phong vừa nghe hắn nhắc đến Hàn Bảo Lâm liền híp mắt quay sang nhìn đến hắn gằn giọng “Lời hắn nói có thật không?”.
“Phụ thân, ta..ta chỉ là muốn lấy lòng người.
Rõ ràng hắn nói là sẽ đem quân trợ giúp chúng ta sau lưng”.
Hàn Bảo Lâm lắp bắp run sợ trước ánh mắt tức giận của Hàn Dương Phong.
Hắn không nói dối, quả thực hắn tiết lộ kế hoạch này cho Đặng Dương.
Vì nghĩ rằng chỉ cần Đại tướng quân trong lúc nguy cấp nếu hắn có thể cứu nguy kịp lúc, hẳn sẽ được y xem trọng.
Nhưng thật đáng tiếc….
“Nghịch tử!!! Kế hoạch của Nhị đệ ngươi bị ngươi phá hỏng hết rồi”.
Hàn Dương Phong nổi giận tán mạnh vào mặt Hàn Bảo Lâm đến nỗi chảy máu miệng rơi khỏi ngựa.
Nhìn số binh mã Man Di đứng trước mặt thầm nghĩ phải dốc toàn bộ sức kiềm hãm chúng, không thể để chúng tấn công vào thành.
Dù có chết cũng phải ngăn cản!.