Bạn đang đọc Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa – Chương 17: Nữ Nhân Dưới Ánh Trăng
Hàn Lam Vũ nghe xong ngụm trà đang uống cũng bị sặc liên tục vuốt ngực.
“Lục huynh, ngươi đang đùa ta à?”
Hàn Bảo Lâm nổi tiếng trêu hoa ghẹo nguyệt mà lại yêu thích, tinh thần cô nương này thật kỳ quái.
Công chúa Đường Giai Tuệ rút một chiếc khăn trong tay áo ra, lau vài giọt nước trà dính ở bên mép môi của Hàn Lam Vũ như cưng nựng.
“Ta không đùa ngươi, muội muội ta nàng rất xinh đẹp”.
[Vấn đề ở đây không phải là đẹp hay không, mà là ta vốn không phải Hàn Bảo Lâm a].
Thấy Hàn Lam Vũ trầm ngâm không phản ứng, Đường Giai Tuệ hơi nhướn mài cao “Hay là Bảo Lâm đã có nữ nhân trong lòng rồi? Nếu là vậy ta không miễn cưỡng ngươi”.
“Không phải”.
Hàn Lam Vũ khoát tay lắc đầu
“Vậy vì điều gì?”.
Vẫn là không buông tha dễ dàng Đường Giai Tuệ tiếp tục hỏi dồn
[Không lẽ ta phải nói bản thân không phải Hàn Bảo Lâm, còn là nữ nhân sao].
“Bảo Lâm xem như giúp ta gặp muội ấy một lần được không?”.
Tiếng thở dài buông ra khỏi miệng, Hàn Lam Vũ thực chẳng biết phải làm sao từ chối.
Nghĩ kỹ thì dù sao Lục Hạ Tiên cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều từ khi vào đây, không lẽ ở cạnh nàng cũng là vì muốn giúp muội muội sao.
Muội muội của Lục huynh xem như là muội muội của nàng đi.
Gặp một lần cũng chẳng sao!
“Ân, vậy ta sẽ gặp muội muội huynh ở đâu?”.
Công chúa Đường Giai Tuệ mỉm cười nhẹ, tay xoay xoay tách trà “Ta sẽ gửi huynh điểm hẹn gặp! Bảo Lâm, đừng làm ta thất vọng”.
Hàn Lam Vũ cảm thấy như vừa đào hố chôn bản thân nàng vậy.
Tự trấn an bản thân chỉ là đi gặp mặt, nói rõ ràng mọi chuyện là xong thôi.
*
Địa điểm hẹn là một rừng cây trúc phía sau tệ xá, rất ít người đến nơi này vì nó khá khuất lại không dễ gì tìm được.
Phải mất khá nhiều thời gian để Hàn Lam Vũ tìm được nơi đó.
Bên cạnh rừng trúc lớn là một hồ nước hình tròn trong trẻo, phía bên góc có một phiến đá lớn bằng phẳng.
Ở từ xa Hàn Lam Vũ có thể nhìn thấy được một thân ảnh hồng y ngồi bên trên, tóc đen dài xoã xuống chạm bờ eo thon gọn, trên đỉnh tóc cài một thanh trâm hình quạt đính hồng ngọc.
Hướng mũi chân bước chậm đến gần, thân ảnh nữ nhân ngày càng rõ nét hơn.
Ở phía sau Hàn Lam Vũ vẫn có thể dễ dàng đoán được nữ nhân này tuyệt đối là mỹ nhân khuynh sắc.
“Tại hạ Hàn Bảo Lâm, hẳn nàng là muội muội của Lưu huynh?”.
Hàn Lam Vũ trấn lại giọng nói của nàng một chút, hướng quyền tới nữ nhân trước mặt.
Rất nhẹ nhàng từ tốn nữ nhân trước mắt xoay người lại mỉm cười, ánh mắt va chạm khiến trái tim Hàn Lam Vũ đập mạnh.
[Thình thịch].
Nữ nhân này đẹp đến câu hồn lạc phách, trùng hợp lại là đêm trăng thanh gió mát chiếu sáng bừng cả khuôn mặt nàng, Hàn Lam Vũ ngẩn ngơ cứ tưởng lạc vào chốn cung đình hạ giới nào đó.
Cũng khó trách được Lục Hạ Tiên đã nổi bật như vậy, hẳn muội muội cũng phải là giai nhân tuyệt sắc.
“Tiểu nữ Lục Giai Tuệ, nghe danh Hàn công tử đã lâu gặp mặt thật khác hẳn lời đồn”.
Hàn Lam Vũ cảm nhận như có một cái vả vào mặt cực mạnh.
Thật sự muốn đào hố tự chôn bản thân ghê!
Tên Hàn Bảo Lâm này rốt cuộc là đã trêu hoa ghẹo nguyệt bao nhiêu người rồi, chọc ai không chọc sao lại chọc trúng muội muội của Lục Hạ Tiên.
Cố gắng nở một nụ cười hơi gượng gạo, Hàn Lam Vũ đứng thẳng lưng “Chỉ là vài tin đồn không hay, cô nương đừng để tâm”.
Lục Giai Tuệ đưa tay lên che miệng ngăn đi ý cười, nghĩ người này thật ngốc nàng chỉ thay đổi y phục sang nữ nhi nhưng vẫn là không nhận ra.
“Ta vốn không quan tâm đến tin đồn đó, Bảo Lâm vốn không giống như vậy”.
Cô nương này nói cứ như biết rất rõ về Hàn Bảo Lâm vậy, cơ mà nàng vẫn là nhìn sai người rồi.
Hàn Lam Vũ nhíu mài, tuyệt đối không để muội muội của Lục huynh va vào kẻ như Hàn Bảo Lâm được.
“Nếu ta vốn là như vậy, cô nương nghĩ gì?”.