Đọc truyện Phò Mã Gặp Nạn – Triệu Kit – Chương 70: Nhất Định Phải Chết.
Vũ Nguyệt Tuyền, Chân Lộc, Chân Ny vừa đến trước phủ công chúa lại ngỡ ngàng nhìn thấy cả một đội quân đang vây giữ bên ngoài.
– Có chuyện thật rồi!
Chân Lộc than thầm một tiếng rồi liền cùng hai nữ nhân đồng hành tiến đến gần hỏi thăm nhưng lại bị binh lính canh giữ đuổi đi. Bọn họ chỉ nói cho một câu “phò mã tạo phản, ngày mai sẽ bị trảm thủ. Cả phủ công chúa này xem chừng cũng khó giữ số mạng.”
Ba người nghe xong liền muốn nhảy dựng. Trời ơi, chỉ cách mặt mới mấy tháng, làm sao lại có chuyện lớn đến như này? Phò mã tạo phản cái gì? Lá gan của phò mã ngay cả đánh rắm trước mặt công chúa cũng không dám, làm sao mà nên nổi chuyện lớn nào, huống chi còn tạo phản? Thế nhưng bây giờ người thì không thể gặp hỏi thì không ai đáp cho. Chân Lộc và Chân Ny nhìn nhau vừa nôn nóng vừa lo âu. Có phải không đây, vị vương tỷ lưu lạc này lại vô duyên với phụ hoàng các nàng đến như vậy? Nếu như nàng ấy thật sự có chuyện, về phía phụ hoàng cũng sẽ bị đả kích nghiêm trọng thôi.
Chân Ny cũng khấn nguyện trong lòng:
“Đại hoạ lần này thật sự quá lớn. Lưu Kì Anh à, ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định phải vượt qua đó.”
– Đi! Chúng ta đến phủ thừa tướng.
Lúc này đã là giờ thìn, chỉ còn mấy canh giờ nữa là đến giờ ngọ. Không thể chần chừ được nữa, Vũ Nguyệt Tuyền dẫn đường cho hai huynh muội Chân Lộc đi tìm thừa tướng, nhờ ngài dẫn kiến với hoàng đế. Chân Lộc, Chân Ny có mang theo vương ấn và chiếu thư của quốc vương Chân Triết, xác nhận Lưu Kì Anh là huyết thống hoàng thất Chân thị. Thuận Thái đế vì bang giao hai nước, nhất định sẽ phải nhượng bộ.
Thế nhưng ba người vừa đi chừng mười bước đã bị một bóng người che mặt ngăn lại:
– Các người không thể đi phủ thừa tướng.
-…
…
Trong một quán trà bên hẻm nhỏ, Thu Huyên cẩn thận kể lại mọi chuyện với ba người trước mặt. Chân Ny nghe xong liền nóng tính đập bàn nói:
– Đúng là khốn kiếp! Lão già đó cũng sắp chết đến rồi còn mưu mô quỷ quyệt thế. Dám ngụy tạo thân thế lừa dối hoàng tỷ của ta, lại còn muốn quy chụp phủ hết mọi hắc ám xấu xa lên đầu tỷ ấy! Hoàng huynh, đi! Chúng ta vào tìm hoàng đế. Bổn công chúa không tin chúng ta có điệp thư của phụ hoàng mang đến, lão hoàng đế ấy sẽ dám trảm người của Chân thị chúng ta.
– Hai người bình tĩnh ngồi xuống cho ta! Nếu có thể đơn giản như hai người nghĩ thì phủ công chúa sẽ không bị đối xử như vậy đâu!
Vũ Nguyệt Tuyền tức giận gắt lên. Hai đứa trẻ trước mặt này, cứ nghĩ bản thân là công chúa hoàng tử thì có thể mạnh miệng. Rốt cuộc có hiểu nếu không phải hoàng đế thật sự muốn giết, thì Tô thừa tướng có bày mưu tính kế gì, hoàng đế cũng sẽ không vội vàng như thế chưa kịp xét xử đã muốn đưa người đi chém.
Là hoàng đế không muốn Lưu Kì Anh được sống. Nhất định là chỗ nàng có điều gì đó khiến ông ta lo lắng, không giết được sẽ không yên. Chính vì như vậy, các nàng dù có cầu xin thế nào cũng vô ích. Còn muốn lấy bang giao hai nước ra để uy hiếp, sợ là sẽ càng chọc giận thêm hoàng đế. Chân Ny, Chân Lộc hiện tại là di phục mà nhập quốc, tính ra là đi sứ bất hợp pháp. Hoàng đế còn có thể tùy ý giết chết sau đó lại nói hai người gặp nạn không may. Bao nhiêu hung hiểm có thể xảy ra dường như hai tên này thật sự không thể lường đến.
Thu Huyên nhìn ba người ngồi đó đều đang trương mắt lên vì căng thẳng đến bế tắc. Bây giờ cũng đã đến giờ tỵ, nếu còn kéo dài nữa sợ rằng không kịp. Không thể chần chừ thêm nữa, nàng nhất định không để công tử cứ như vậy mà chết oan.
– Thu Huyên có một cách. Chân Lộc vương tử, ngài nhất định phải đồng ý, nhất định phải cứu được công tử chúng ta!
———–
Trong phủ An Định vương, Triệu Vinh lòng như chảo lửa đứng ngồi không yên. Giờ ngọ đã không còn xa nhưng phía hoàng cung, phụ hoàng hoàn toàn không có ý thu hồi thánh lệnh. Thậm chí, hoàng hậu, thái tử và một số đại thần cầu xin can gián, phụ hoàng vẫn cương liệt quyết ý nhất định phải giết Lưu Kì Anh. Triệu Vinh nghe được thủ hạ kể lại, chính Hồ thái sư cũng vào điện dập đầu cầu xin. Thái sư còn nói Lưu Kì Anh thật ra không thể là hậu nhân họ Lưu, nàng vốn là đứa nhỏ thân sinh của vị tam tiểu thư Hồ gia lưu lạc, là cháu ngoại ruột thịt của thái sư. Thế nhưng hoàng đế nghe xong lại càng nóng giận thêm. Ngài đập bàn, chỉ mặt thái sư mà quát:
– Nó là do Hồ Vận Việt sinh, nó càng phải chết. Hồ Vận Việt chẳng phải từng cùng Lưu gia có hôn ước. Nói nàng đào hôn tẩu thoát hay thật ra cùng Lưu gia âm thầm sinh hạ nghiệt chủng kia ai có thể quản được đây? Thái sư, trẫm niệm tình ngài tuổi đã cao. Chuyện này, tốt nhất đừng bao giờ nhắc lại.
Thái sư thê thảm bị hoàng đế sai người lôi ra khỏi Thái Minh điện. Triệu Vinh nghe xong cũng hoảng hốt. Rốt cuộc thì Lưu Kì Anh và Lưu gia ngày trước có ẩn tình gì mà phụ hoàng lại nhất mực tàn sát, tuyệt không thể tha?
Lúc này, thủ hạ lại chạy đến lần lượt báo tin, công chúa Vĩnh Ninh từ đêm qua đến tận sáng nay đã quỳ ở bên cửa phủ dập đầu xin tha mạng cho phò mã. Nàng đã lạy đến trên trán chảy máu lênh láng. Binh lính canh giữ ngoài cửa cũng hoảng sợ mà vội chạy đi báo tin. Nhưng, hoàng thượng vẫn bỏ mặc Vĩnh Ninh. Ngài lại còn tàn nhẫn để lại một câu: “Nếu như nó xem trọng phò mã đó đến như vậy, trẫm cũng không cản chúng nó cùng nhau.”
Triệu Vinh lặng người hồi lâu. Hắn càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Chính hắn cũng không tin Lưu Kì Anh sẽ tạo phản. Vốn là hắn nghĩ phụ hoàng hắn sẽ anh minh tra xét thật kĩ. Không ngờ lại…
“Nếu thật là bổn vương đã gây oan ức cho phò mã, sợ rằng hoàng muội cả đời này cũng sẽ không thể tha thứ cho bổn vương.”
————-
Tiếng bước chân người đang đến gần và lại dừng trước buồng giam. Cánh cửa buồng giam mở ra, một mâm cơm rượu đầy ắp được đặt trước mặt Minh Anh. Bữa tiệc thiên thu, bữa ăn cuối cùng của vận mệnh người tử tù đây mà!
Minh Anh nhếch môi cười một tiếng, cũng không ngần ngại rót xuống chung rượu mà uống cạn. Sau đó cũng cầm lấy đùi gà mà cắn xé ngấu nghiến.
“Thật là không thể tưởng tượng, biên kịch cô nương ta đây lại vinh dự trải nghiệm cảm giác bị chém đầu! Haha! Đợi đến lúc đầu mình hai ngã, không biết sẽ cảm thụ gì đây nhỉ? Haha! Haha!”
Nàng tự nghĩ rồi lại tự mình bật cười man dại. Lúc này, mấy người trước mặt chợt ngồi xuống. Nàng lúc này mới chịu nhìn đến người ta một lượt:
– Là Nguyệt Tuyền, Thu Huyên, còn có Chân Lộc, Chân Ny nữa. Các người…các người…
Chân Lộc ra hiệu cho Minh Anh đừng lên tiếng. Nàng còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp thì đã cảm thấy đầu choáng, hoa mắt, sau đó thì…cái gì cũng không biết.
Chân Ny và Nguyệt Tuyền lập tức bước đến cởi khoá xích và y phục phạm nhân của Minh Anh sau khi Chân Lộc đã quay mặt đi. Một lúc sau, hắn quay lại nhìn Thu Huyên hỏi:
– Ngươi thật sự sẽ không hối hận ư?
Thu Huyên khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía người đã nằm mê man kia khẽ nói:
– Ta không hối hận. Tất cả tội lỗi là do ta gây ra. Là ta đã ngu si lầm lạc mà hãm hại công tử. Là ta đáng tội…
Thu Huyên nghẹn ngào rưng rưng nắm góc váy sau đó quỳ xuống bên cạnh Minh Anh. Bàn tay nàng nhẹ nhàng sờ chạm trên khuôn mặt thanh tú kia. Khoảnh khắc ấy, khi lần đầu tiên nàng gặp công tử cũng đã sờ chạm như thế khuôn mặt này. Làn da ấy mềm mại và ấm áp, cảm giác đó khiến nàng lưu luyến mãi. Công tử lại đối đãi với nàng rất tốt. Vì cứu nàng không phải bị bán vào lầu xanh mới đắc tội với Tĩnh vương lại còn đả thương Vĩnh Ninh công chúa. Công tử hết lòng cưu mang và che chở nàng. Rốt cuộc nàng lại lừa gạt công tử. Nàng vì bản thân mà hết lần này đến lần khác làm theo ý người ta mà hãm hại công tử. Để rồi lúc này…
– Độc của công tử cũng là do ta hạ…Công tử hết lòng tin tưởng ta…hức…hức…Điều ta có thể làm cho công tử cũng chỉ có mỗi lần này.