Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 81


Đọc truyện Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi – Chương 81

Trong căn phòng đen kịt như mực, ta cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc kỹ lượng chuyện bảy ngày sau nên làm, cứ như vậy cho mãi đến nửa đêm, lúc này ta mới cáo từ Doãn Quốc Bình.

Nửa đêm, phần lớn binh lính đều có vẻ mệt mỏi, hơn nữa so với lúc ta đến số lượng đã ít hơn rất nhiều. Lúc này, ta một lòng đều đặt trên người tiểu Cửu đang ở khách điếm. Mới vừa rồi lúc cùng Doãn Quốc Bình bàn bạc kế hoạch, hoàn toàn không để ý đến thời gian, đến khi xong chuyện ta mới phát hiện trời đã gần sáng, mặt trời đã nhấp nhô mọc lên. Tiểu Cửu nhất định sẽ rất lo lắng đây.

Ta sốt ruột. Sau khi ra khỏi phủ tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào con đường phía trước, ai ngờ lúc này lại có người nắm lấy vai ta!

Một trảo này không tính là chặt, thế nhưng lại làm ta hoảng sợ đến thiếu điều quỵ xuống đất. Cảm giác lúc đó, thật sự ta không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. Trong nháy mắt, ta đều có thể cảm nhận được phía sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng lại thầm mắng xong rồi xong rồi, làm sao lại sơ ý để địch bắt tại chỗ như vậy chứ?!

Nhưng ta cũng không thể bị khống chế như vậy, bởi vì còn rất nhiều chuyện đang chờ ta làm. Lúc này, ta cảm giác được bàn tay trên vai thoáng dùng sức, định quay người ta lại. Ta nhanh trí định xoay người nhanh chóng đốn ngã người đó trước rồi tính sau.

Nhưng ai ngờ, trong khoảng khác xoay người đó, ta ngay cả một chiêu cũng không xuất ra được.

Đôi mắt kia dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Đó không phải là đồng chí Lão Cửu không nghe lời nhà ta thì còn có thể là ai?!

“Sao nàng lại ở đây?” Lập tức, ta vừa vui mừng vừa lo lắng, sự khẩn trương mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, cả người buông lỏng không ít.

Trái lại, tiểu Cửu lại trấn định hơn rất nhiều, nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút liền kéo ta đi, vừa nói.

“Ngươi nói xem. Ngươi đi một lần chính là cả đêm, ta lo lắng nên đến nhìn một chút, không được sao”


“Được được.” Lúc này ta đảo ngược tình thế, chủ động nắm tay tiểu Cửu thi triển khinh công, nói.

“Vẫn chưa thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, trở về rồi nói tiếp.”

Tiểu Cửu tất nhiên cũng biết tình hình hiện tại cho nên cũng không nhiều lời. Hai ta tay nắm tay, nhanh chóng rời khỏi Doãn phủ chạy về khách điếm.

Sau khi trở lại khách điếm, tiểu Cửu lấy cho ta một chậu nước để ta rửa mặt tẩy trang, sau đó hai ta thay đổi xiêm y. Lúc này mới an tĩnh ngồi bên bàn trà, ta đem toàn bộ những chuyện xảy ra tối hôm qua thuật lại một lần. Sau khi nói xong, sắc trời bên ngoài cũng đã sáng tỏ.

Từ đầu đến cuối, tiểu Cửu đều mang dáng vẻ cau mày nhíu mi.

Ta thấy nàng không nói gì nên cũng yên lặng không nói thêm gì nữa. Cái kế hoạch này bảy ngày sau sẽ tiến hàn, ta cùng Doãn Quốc Bình đã quyết định, mà ta nói với nàng chuyện này cũng không phải để thương lượng mà là thông báo để nàng biết. Yên lặng âm thầm tính trong lòng, suy nghĩ chuyện bảy ngày sau sẽ xảy ra cùng với đối sách.

“Không có biện pháp khác sao?” Tiểu Cửu đột nhiên hỏi ta.

Ta cười cười, từ tốn hỏi lại nàng.

“Vậy nàng nói thử xem, nàng có cách gì tốt hơn không?”

Tiểu Cửu không đáp.


Ta lại nói.

“Kế hoạch này, cha ta đã đồng ý, đây là kế hoạch mà trước mắt chúng ta cho rằng có thể thành công nhất. Mà cũng vừa hay, bảy ngày tới là một dịp thuận lợi, cho nên chúng ta không thể bỏ qua cơ hội lần này.”

Tiểu Cửu giống như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau mới gật đầu một cái, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

“Vậy chúng ta làm thế nào để lẻn vào Diễn Võ trường?”

“Không phải chúng ta. Là ta.”

Tiểu Cửu ngẩn ra, ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng, nói.

“Ngươi lại muốn bỏ lại ta, muốn tự mình đi?”

Ta trầm trọng gật đầu, không mang theo chút do dự nào.

Có lẽ không ngờ đến ta sẽ phản ứng như vậy, tiểu Cửu nhìn ta chăm chăm. Thật ra, trong lòng ta cũng có rất nhiều mâu thuẫn, ta biết chuyện xảy ra lần trước vẫn còn là một cây gai trong lòng tiểu Cửu, nhưng sự tình liên quan đến sinh tử thế này, ta quả thật không muốn để tiểu Cửu tham gia vào.

Nàng trách ta cũng tốt, oán ta cũng được. Ta chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi.


Vốn nghĩ, tiểu Cửu sẽ cùng ta ầm ĩ một hồi, hay ít nhất cũng phát tính tình nóng nảy.

Thế nhưng, nàng lại không nói gì, cũng không cãi nhau, nàng chỉ lặng lặng nhìn ta, nhìn đến lòng ta cảm thấy sợ hãi.

Thế này là sao? Ta có chút không rõ cho nên nhẹ giọng khuyên bảo nàng.

“Tiểu Cửu, chuyện lần này cùng chuyện ở vách núi không giống nhau, ta chỉ có thể nói lần này đi chính là cửu tử nhất sinh. Ta biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, không phải ta không muốn cùng nàng chung hoạn nạn, mà ta thật sự không muốn để nàng chịu bất kỳ tổn thương gì. Huống chi, nàng phải tin tưởng ta, thực lực của ta đã tiến bộ rất nhiều. Kế hoạch lần này, ta không dám cam đoan thành công trăm phần trăm nhưng ta có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ không để mình có chuyện. Nàng phải tin tưởng ta.”

“Tin ngươi?” Tiểu Cửu xuy một tiếng.

“Lần trước ngươi cũng nói tin ngươi. Nhưng kết quả?”

Ta không có lời nào để phản bác.

“Doãn Hiếu Ân, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được cái loại cảm thụ đó, bởi vì người rơi xuống núi không phải ta, bởi vì người chờ đợi không phải ngươi.”

Những lời này của tiểu Cửu thật đúng là làm ta không nói được một lời. Quá sâu sắc!

“Nói không chừng hai ta sẽ cùng chết ở nơi đó.” Lời này dĩ nhiên là từ ta phát ra, chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc, ta không muốn nói như vậy a, nói vậy chẳng khác nào là đồng ý để tiểu Cửu đi cùng ta sao?! Tại sao thân thể này ngày càng không nghe lời, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là…

Cái hiện tượng này quả thật làm ta vô cùng kinh hách. Dẫu sao chuyện này cũng không phải là lần một lần hai, xem ra ta đoán tám chính phần mười, mặc dù chuyện này rất cẩu huyết, nhưng ta không thể phản bác rằng bên trong thân thể này, e rằng không chỉ có một mình ta tồn tại. Nhưng điều ta có thể xác định chắc chắn chính là, một bộ phận ý thức của Hiếu Ân lúc trước vô cùng nhỏ, những lần nàng chi phối ta đều là vào những lúc gặp phải người mà nàng để ý.


Nhưng tiểu Cửu?! Nàng để ý tiểu Cửu?

Thế nhưng không cho ta có thời gian suy nghĩ nhiều, tiểu Cửu đã lên tiếng cắt đứt. Mới lúc nãy, ta nói một câu kia, không cần nghĩ cũng biết tiểu Cửu sẽ trả lời thế nào. Lời là chính miệng ta nói, muốn đổi ý cũng đã quá muộn. Trong lòng ta không biết tại sao lại bật cười, có lẽ thật sự là người trong cuộc mơ hồ, tên tiền Hiếu Ân e là nhìn không nổi nữa cho nên mới đi ra bất bình thay.

Được rồi được rồi.

Chuyện này ta cũng không có lỗ cho nên liền nói với tiểu Cửu.

“Đến lúc đó nàng nhất định phải theo sát ta, nhất định phải bảo vệ an toàn của mình. Chúng ta nếu có thể không động võ thì có gắng đừng động võ, nếu kế hoạch thất bại thì nàng phải nghe theo chỉ thị của ta mà làm.”

“Thất bại, có phải là đồng nghĩa với chuyện cho dù chúng ta còn sống có lẽ cũng phải lẩn trốn cả đời?”

Ta cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái nói.

“Vậy không tốt sao, cách xa những âm mưu quỷ kế này, hai ta tìm một nơi không có người, cùng làm cao nhân ẩn cư, sống cuộc sống của chúng ta như vậy chẳng phải sẽ hạnh phúc biết bao.”

Nhờ vào những lời này, tâm tình của tiểu Cửu cũng khá lên, nàng cười rộ lên, không ngừng gật đầu.

“Ta cũng mệt mỏi. Cái kết cục này có lẽ cũng không đến nỗi tồi. Dù sao cho dù thế nào, đời này ngươi đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể cách xa ta hơn năm bước, đây là một chuyện cuối cùng mà ta dùng thân phận công chúa ra lệnh cho ngươi.”

Ta bật cười to, nhanh chóng ôm nàng vào lòng.

“Được được, Ta còn nàng còn, ta chết nàng sẽ cùng chết chung! Hai ta cho dù có xuống âm phủ cũng phải làm một đôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.