Đọc truyện Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi – Chương 70
Không đau một chút nào.
Ha!
Xem ta lại phát ngốc cái gì vậy. Chết rồi thì làm sao biết đau?
Nhưng mà hô hấp đúng là có chút khó khăn, chuyện gì xảy ra? Tuy rằng ta chưa từng chết, nhưng cảm giác nhất định cũng sẽ không phải như vậy.
Có lẽ… Ta vẫn chưa chết?
Những ý nghĩ này tất cả đều là trong lúc hôn mê vô thức hiện lên, trên thực tế nếu ý thức của ta đủ rõ ràng thì tất nhiên sẽ phát hiện rất nhiều bằng chứng chứng minh ta vẫn còn sống, mà quan trọng nhất chính là người đã chết làm sao có thể suy nghĩ nhiều giống ta được chứ.
Đến khi ta biết được mình vẫn còn sống cũng không biết là đã qua bao lâu.
Một ngày? Nửa ngày? Một giờ? Tóm lại cảm giác còn dài hơn so với mười năm.
Giờ phút này có vô vàng cảm xúc đang xuất hiện trong lòng mình, bởi vì ta vẫn chưa chết, chuyện này không biết là tốt hay xấu. Rơi từ trên vách núi cao như vậy cho dù là không chết nhưng toàn bộ cơ thể hoàn toàn không có một chút tri giác nào, có khả năng là đã tàn phế rồi cũng nên. Nếu thật sự như vậy, sau này ta làm sao có thể đối mặt với tiểu Cửu đây?
Có điều loại khả năng này quả thực không lớn, bởi vì hiện giờ ta căn bản không nhúc nhích được, cho dù cuối cùng ta không bị chết đói chết khát thì cũng bị người của Lữ Bách tìm ra rồi bị xiên như thịt nướng thôi.
Ta làm sao lại ra đến nông nỗi này.
Trong lòng than thở một tiếng, muốn mở mắt nhưng cũng không thể mở nổi. Chỉ một động tác nhỏ này ta cũng phải dùng rất nhiều sức lực.
Trước mặt một mảnh đen kịt.
Đen như vậy, đưa tay cũng không thấy năm ngón, đen giống như động không đáy.
Không lẽ đây không phải là thiên đường mà là địa ngục?
Trong lòng thầm cười một tiếng, lúc này mà ta còn có thể pha trò được, ta cũng thật tự phục bản thân.
Não bộ bỗng nhiên bắt đầu thanh tĩnh, rốt cuộc ta cũng ý thức được bản thân không nên cứ tiếp tục ngang nhiên nằm ở đây như vậy nữa. Đây hoàn toàn là xuất phát từ bản năng cầu sinh, cho dù bản thân ta có một lòng muốn chết thế nào.
Ta thử cử động thân mình nhưng lập tức liền phát hiện điều này còn khó hơn lên trời. Vô luận ta cố sức thế nào, hai chân vẫn hoàn toàn không có cảm giác.
Chưa từ bỏ ý định, ta đem toàn bộ khí lực tập trung đến tay phải, nâng lên… Nâng lên, hết sức thì nghỉ một chút, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục nâng.
Đến khi tay phải mò mẫn đến gần mặt mình, khỏi phải nói ta mừng rỡ đến thế nào. Lúc này ta mới nhớ đến trong ngực áo có một cái hỏa chiết tử*, vì vậy ta lại dùng hết sức lấy nó ra, đốt lên, từ từ nhìn xem ta đang ở đâu.
(*Ống trúc bên trong có mồi lửa, rút đầu ra thì liền cháy lên.)
Thị lực từ trước của ta trước giờ không tệ, cho nên tuy ánh sáng của hỏa chiết tử không tốt mấy nhưng ta cũng có thể mơ hồ thấy được tình huống trước mắt. Thì ra lúc này ta vẫn đang ở trong rừng cây dưới vách núi, bên trên ta chính là một cây đại thụ tán lá xum xuê che mất ánh mặt trời. Cũng may là có nó, nếu không chuyện ta có thể sống sót được thật là so với kỳ tích còn kỳ tích hơn.
Sau khi làm xong những chuyện này, thể lực của ta bị tiêu hao nghiêm trọng. Ta lại ngất đi.
Đến khi lần thứ hai tỉnh lại, cảnh tượng đã thay đổi.
Lúc trước thì đen kịt, bây giờ lại sáng đến chói mắt. Bởi vì đã quen với bóng tối cho nên khi bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng lập tức nước mắt của ta cũng sắp chảy ra. Ta vội vàng híp mắt lại, cứ như vậy ba bốn lần mới dần dần có thể quen được ánh sáng.
Chẳng qua là vừa mở mắt ra, ta liền ngây người.
Cảnh tượng đúng là đã thay đổi. Lúc trước ta vẫn ở trong rừng cây, lúc này ta lại đang ở trong một gian phòng. Căn phòng rất đơn giản, nhìn sơ qua cũng chỉ có bàn gỗ cùng giá sách mà thôi, mà ta lại đang nằm trên giường. Ta dùng sức cúi đầu nhìn một chút liền thấy mình hiện giờ cơ hồ bị băng bó hết cả người, có lẽ đẹp ngang với xác ướp.
Có người cứu ta?
Trụy nhai kỳ ngộ*? Quy ẩn cao nhân?
(*Rơi xuống núi bất ngờ gặp được ai đó.)
Trong đầu ta vẫn đang không ngừng suy đoán. Đúng lúc này đột nhiên ta phát hiện ra một chuyện, nếu ấn theo lẽ thường, những người như cao nhân quy ẩn chín phần mười đều là lão đầu tiên phong đạo cốt, mà ta bây giờ…
Là đã bị một lão đầu hơn năm mươi tuổi nhìn qua rồi?
Không bằng bảo ta đi chết đi…
“Tỉnh rồi?” Bỗng nhiên có người lên tiếng.
Ta “Ân” một tiếng, sau đó lập tức ngẩn ra. Là thanh âm nữ nhân? Xoay đầu nhìn lại, quả nhiên là một nữ nhân! Loại tâm tình này, ta không cách nào diễn tả được, chính là có một loại cảm giác giữ được trong sạch. Thầm cảm tạ trời đất, lúc này mới nhìn đến nữ nhân đang đứng trước mặt ta.
Là một lão phụ nhân khoản bốn mươi năm mươi tuổi, mái tóc cơ hồ đã bạc một nữa, nhưng vẻ mặt lại hiền hòa, nhìn thấy liền làm cho người khác cảm thấy an lòng.
“Là… Bà cứu ta?” Ta nhịn một lúc mới lên tiếng, có điều thanh âm lại khàn khàn đến đáng sợ, ngay cả chính bản thân ta cũng bị dọa.
“Mới vừa tỉnh, đừng nói nhiều quá.” Bà ấy sờ đầu ta một cái, sau đó tự mình cầm đến một chén nước, múc một muỗng đặt bên môi ta. Cổ họng ta lúc này khô đến muốn bóc cháy, cho nên một muỗng nước này đối với ta mà nói quả thực chính là cam lộ*. Ta cứ từng chút từng chút uống, đến khi uống cạn một chén nước mới dừng lại.
(*Theo nghĩa đen thì cam là ngọt còn lộ là sương. Người ta thường cứ theo nghĩa đen mà giảng rằng cam lộ là một thứ “sương ngọt làm mát dịu lòng người”.)
Có nước làm ẩm, quả nhiên là dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cảm ơn bà.” Ta cố hết sức nói.
Bà ấy dọn dẹp chén, không hề nhìn ta, lạnh lùng nói.
“Không cần nhìn ta, ta có chuyện hỏi ngươi cho nên mới cứu ngươi.”
Có chuyện hỏi ta?
Ta nghĩ thầm “mình không biết lão thái này a, sao lại có chuyện hỏi mình chứ?”
Vì vậy ta liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Bà ấy vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại ta.
“Chờ thân thể ngươi khá hơn một chút nữa rồi nói sau. Một lát nữa ngươi ăn chút cháo.” Dứt lời, bà ấy liền xoay người đi ra ngoài, có lẽ là mang cháo cho ta.
Trong lòng ta cảm thấy rất kỳ quái, luôn cảm thấy lão thái này có chút lạnh lùng, bất quá nghĩ lại, cao nhân đại khái đều là loại đức hạnh này thôi, cứ thích tỏ vẻ như vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng ta liền thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không để ý đến bà ấy nữa, tiếp tục suy nghĩ đến tình hình hiện giờ.
Thứ nhất, Tam hoàng tử nhất định sẽ hạ lệnh xuống núi lục soát tìm xác, không tìm được ta, như vậy sau này hắn sẽ sử dụng tiểu Cửu để kiềm chế ta, chuyện này đối với ta mà nói, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.
Thứ hai, sau khi ta rơi xuống vách núi, Tam hoàng tử biết đã không còn hy vọng lấy được hổ phù, như vậy hắn nhất định sẽ từ bỏ, lập tức chiếm lấy hai đội binh mã còn lại, sau đó lên ngôi. Nhưng để thâu tóm hai đội binh mã còn lại cũng cần phải có binh lính (1), không có hổ phù, bọn họ sẽ làm thế nào chứ?
Thứ ba, còn chưa kịp nghĩ ra, lão thái cao nhân đã đẩy cửa tiến vào.
Bà ấy mang vào cũng chỉ đơn giản là cháo trắng, một chút mùi vị cũng không có, nhưng trong tình trạng này, ta có thể lấp đầy bao tử cũng không tệ. Không nói một lời nào từng chút từng chút ăn giống như sơn trân hải vị, uống đến một hạt gạo cũng không chừa, lúc này ta mới có chút tinh thần.
“Ta hôn mê bao lâu?” Ta hỏi cao nhân lão thái.
“Mười ngày.”
Lão thái cũng tùy ý trả lời, nhưng ta nghe vào lại có chút không thoải mái. Mười ngày? Ta làm sao sống được? Ta thật bội phục bản thân mình a, mạng dẻo dai giống như cỏ dại vậy. Rất nhanh, ta đã chấp nhận sự thật rằng ta đã hôn mê mười ngày, sau đó ta liền hỏi bà.
“Đây là nơi nào?”
“Trong rừng.”
…
Câu trả lời sắc nhọn của lão thái làm ta không nói được lời nào. Nhưng thấy ta không hỏi gì nữa, lão thái trái lại lại mở miệng hỏi ta.
“Ngươi không hỏi xem tình huống bên ngoài như thế nào sao?”
Trong lòng ta thót lên một cái, xem ra bà ấy đã biết chuyện gì đó rồi?
Thuận theo ý lão thái, ta nhỏ giọng hỏi.
“Nếu vậy, bây giờ bên ngoài như thế nào?”
“Quan binh mỗi ngày đều ở bên ngoài lục soát thi thể của ngươi.”
Quả nhiên…
Trong lòng ta chợt cảm thấy ái náy, liền mở miệng nói.
“Hay là bà đem ta đưa ra đi, lỡ như những người đó lục soát đến nơi này, vậy bà…”
Ai ngờ chưa đợi ta nói xong, lão thái thái liền mở miệng cắt ngang.
“Bọn họ không thể lục soát đến nơi này đâu, ngươi yên tâm dưỡng thương đi. Cái bộ dạng của ngươi bây giờ có thể sống sót đã là kỳ tích, muốn dưỡng để hồi phục triệt để cũng phải bốn năm tháng.” Dứt lời, bà lại buông tiếng thở dài, nói.
“Thật là càng ngày ta càng bội phục y thuật của mình.”
…
Chưa thấy trình độ tự luyến của người nào cao đến như vậy! Quả nhiên con người là không thể nhìn bề ngoài!
– ———
(1) Binh lính trong đất nước sẽ được chia thành ba đội. Một đội là Cấm vệ quân hoặc là đội quân trấn giữ hoàng thành. Một đội là binh lính trấn thủ biên cương. Đội còn lại là binh lính dưới sự điều động của hổ phù. Đây cũng là để đề phòng một binh lực chỉ tập trung vào một người nào đó. Cũng là để duy trì thế cân bằng trong triều.
– —–
Tui đã comeback. Đã để cho mọi người chờ lâu. Hôm nay tui sẽ up hoàn luôn. Đây cũng là món quà giáng sinh cho những người thích bộ truyện này:))))
Giáng sinh vui vẻ:))))