Đọc truyện Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi – Chương 28
Cửu công chúa này, thật không biết trong đầu nàng đến tột cùng đang nghĩ cái gì, nói một câu nhẹ nhàng thì sẽ chết người sao.
Ta thở dài, còn có thể làm gì nàng đây? Chẳng lẽ thực sự lãnh nhãn bàng quan nhìn nàng gãi đến tróc da hay sao? “Ngươi đừng gãi, phấn ngứa này càng gãi sẽ càng ngứa, ta đưa thuốc giải cho ngươi, ngươi đi tắm một cái là được rồi.”
Lão Cửu vẫn trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt khó chịu, lại vẫn thấp giọng nói: “Không cần!”
Cô nàng này không phải là muốn chết sao, ta cũng bắt đầu tức giận, quả thực cảm thấy người này không thể nói lý, không lẽ là công chúa thì lúc nào cũng phải ôm khư khư cái ngạo khí công chúa hay sao? Chịu xuống nước một chút thì sẽ lấy mạng của nàng à? Được! Để ta chống mắt lên xem nàng có thể kiên trì đến khi nào.
Ta đi đến chỗ bàn trà ngồi đợi, khắp nơi trên mặt đất đều là thức ăn lúc nãy bị hất đổ, ngoài cửa còn có rất nhiều đầu người đang di chuyển, đều là những hạ nhân đứng đợi bên ngoài, nhưng chưa được truyền gọi nên một đám đều đứng ở cửa không dám tiến vào. Tình huống này ta cũng không phải mới thấy lần đầu tiên, cho nên cũng liền tùy ý bọn họ.
Lúc này công chúa coi như trấn tĩnh, cũng không có lăn lộn dưới đất, bất quá ta cảm thấy cũng đã sắp quá giới hạn của nàng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, hiển nhiên đã rất ngứa rồi.
Ta lại mềm lòng, thật sự không đành lòng nhìn dáng vẻ như thế của nàng. Ngẫm lại cũng kỳ quái, bình thường nàng đối xử với ta độc ác như thế, rõ ràng lúc này ta nên bỏ đá xuống giếng mới phải, nhưng vì sao lại có loại cảm giác đau lòng chứ.
Rối rắm như thế gần một phút đồng hồ, công chúa lại vẫn không mở miệng đòi thuốc giải, đến khi nhìn lại nàng, ý thức của nàng đã sắp không duy trì được nữa, bạch thông ngọc chỉ* càng gãi càng dữ dội.
(*Bàn tay đẹp như ngọc.)
Lòng ta ngay lập tức cả kinh, cũng không quan tâm gì nữa, tiến lên một phen ôm lấy Lão Cửu tung cửa chạy ra ngoài.
Nàng nếu gãi đến làm sẹo, sao này giải độc rồi còn không đánh chết ta sao!
Bên ngoài, đán hạ nhân đều cẩn thận nghe ngóng tình hình, vừa thấy cửa lớn đột ngột mở ra, một đám đều sợ tới mức quỳ xuống đất, ta cũng không quản được nhiều như vậy, vừa chạy vừa kêu: “Nhanh đi chuẩn bị nước ấm!”
Đám hạ nhân nghe thấy tiếng hét của ta, lúc này mới hồi thần, giống như bị điên chạy nhanh đi chuẩn bị nước.
Nơi tắm rửa cách tẩm cung cũng không tính là quá xa, giờ phút này ta ôm công chúa, vận khởi nội lực, một đường chạy đi cũng dễ dàng hơn. Đem công chúa đặt xuống ghế trước, sau đó lại xoay người chạy ra ngoài giúp bọn nha hoàn mang nước đổ vào mộc dũng. Có sự giúp sức của ta, bất quá chỉ một lát, nước ấm cũng đã chuẩn bị tốt. Làm xong hết thảy, ta thấy bọn nha hoàn cũng không có ý lui ra, vì thế hướng các nàng xua tay nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, có việc gì ta sẽ gọi.”
Sắc mặt bọn nha hoàn có chút khó xử, xoay đầu nhìn nhau, có lẽ là bọn họ cảm thấy chưa bao giờ gặp qua Phò mã gia “mở cửa” như vậy. Lúc này ta cũng đang sốt ruột, nên cũng lười cùng các nàng giải thích, thấy các nàng một chút năng lực quan sát làm việc cũng không có liền không khỏi tức giận: “Còn thất thần làm gì, đi ra!”
Thế này bọn nha hoàn mới kinh sợ cúi đầu “Vâng” một tiếng rồi lần lượt đi ra ngoài.
Đợi cánh cửa vừa đóng lại, ta xoay người hai bước đến bên người công chúa, thuần thục giúp công chúa thoát ngoại sam, sau đó là trung y, sau đó…
Chính là không biết vì cái gì, quần áo Lão Cửu càng ít, ta lại càng thấy nóng, đồng thời còn có cảm giác miệng khô lưỡi khô. Đến khi toàn thân Lão Cửu chỉ còn cái yếm cùng tiết khố, cả người ta lại càng có chút xu hướng ngu đi.
Thân là một người hiện đại, ta có thể rõ ràng hiểu được cảm giác bây giờ là gì.
Ta mạnh mẽ lắc đầu, làm cho chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh, bây giờ là thời khắc mấu chốt, cũng không phải là lúc để nghĩ bậy a. Bất quá tuy là nghĩ như vậy, nhưng tay của ta lại không nghe theo sự điều khiển, không cử động được.
Ta sợ sau khi ta thấy ‘thứ không nên thấy’ thì sẽ lập tức ngất xỉu mất.
Mặc dù ngôn ngữ có khoa trương một chút, nhưng ta là sợ thật a.
Rối rắm hết lần này đến lần khác, cuối cùng ta vẫn cắn răng một cái, ngoan tâm, đem Lão Cửu bóc sạch sành sanh, sau đó ném vào trong nước. Lúc này, ta dĩ nhiên đã cảm thấy nóng đến đòi mạng, cả người đều sắp sôi trào rồi.
Tay ta run run đem thuốc giải lấy ra, mở nắp, sau đó đổ vào trong nước, một bên cầm bố khăn, nhắm mắt lại bắt đầu chà sát trên người Lão Cửu. Tuy rằng chưa từng mở mắt, nhưng nơi tay ta chạm đến đều có thể rõ ràng cảm nhận được đường cong quyến rũ của Lão Cửu.
Trời ạ, máu mũi của ta sắp phun ra rồi.
Nhưng dù ta suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ thầm mặc dù đời trước ta chưa từng thích qua nam nhân nào, nhưng cũng chưa từng có ý với nữ nhân, tại sao đời này lại có thể có phản ứng với nữ nhân, lại còn là nữ nhân luôn luôn ức hiếp ta nữa chứ.
Ta vô cùng phiền muộn, trong lòng nghĩ đến chuyện này, cảm xúc cũng dần dần lắng xuống.
…
Ta mở mắt, vừa vặn liền cùng Lão Cửu bốn mắt nhìn nhau. “A!” Ta liền hét to một tiếng, lần này thật dọa ta không nhẹ.
Nàng.. Tại sao nàng lại tỉnh nhanh như vậy? Vừa rồi không phải vẫn còn mơ mơ màng màng sao!
“Ta… Ta cái gì cũng chưa thấy!” Ta vội vã xoay người quăng bố khăn, lắc mạnh hai tay phủ nhận. Nhưng dù là như thế, ta vẫn có cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng đang đổ ào ào như thác. Ta có thể tưởng tượng được ánh mắt Lão Cửu lúc này có bao nhiêu dọa người, nàng nhất định rất muốn đem ta giết chết.
Bây giờ ta từng giờ từng phút đều đề phòng, chỉ sợ đột nhiên sẽ bị đánh một chưởng sau lưng.
Nhưng một hai phút trôi qua cũng không thấy có chuyện gì, lập tức trong lòng liền có chút nghi hoặc, nghĩ thầm không lẽ vừa rồi là ta hoa mắt? Nhưng sao có thể như thế được? Ta cũng chưa có già đến mức mắt mờ lú lẫn. Chẳng lẽ… Là sau khi Lão Cửu vừa rồi trừng ta liếc mắt một cái, ngay sau đó lại tiếp tục hôn mê rồi? Nghĩ lại cũng rất có khả năng, nếu không thì tại sao bây giờ ta vẫn bình an vô sự?
Ôm suy nghĩ này, ta hít sâu một cái, lại cực độ cẩn thận xoay người sang chỗ khác một chút, chính là thân thể còn chưa xoay xong, cả người cũng đã cương cứng một chỗ. Đúng rồi, Lão Cửu làm sao lại ngất đi chứ, nàng giờ phút này đang im lặng ngồi trong mộc dũng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ta đến mức khiến cả người ta phát run.
“Ta…”
“Hiếu Ân đã nhìn đủ?” Lão Cửu tựa tiếu phi tiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ ửng, cũng không biết là vì xấu hổ hay là vì nóng.
Mà ta làm sao bận tâm được nhiều như vậy, một câu này của nàng, quả thực như ngàn vạn mũi tên cắm vào lòng ta, làm ta sợ đến mức run rẩy. “Ta.. Ta cái gì cũng chưa thấy.” Ta vội vàng nhắm chặt mắt, tỏ vẻ những lời ta nói đều là lời nói thật.
“Ngươi cảm thấy bản cung sẽ tin?”
Được rồi được rồi, dù cho ta muốn nói một chút không thấy nhưng thật sự không thể nào nói được, dù sao ta cũng đã nhìn rồi, suy cho cùng nàng cũng không thể thực sự móc mắt ta, đúng không? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ta vẫn là kiên nhẫn giải thích: “Ta phải giải độc cho ngươi, là bất đắc dĩ, không phải cố ý.”
Vừa nói xong thì bên tai đã nghe thấy ‘ào’ một tiếng, ta biết, đó là công chúa bước ra khỏi mộc dũng. Lúc này, ta vốn phải lo lắng xem sau khi đã giải độc thì Lão Cửu có ngược đãi ta hay không, nhưng không biết tại sao, lúc này trong đầu ta lại hiện ra cảnh tượng lúc cởi y phục cho công chúa, nước da như dương chi bạch ngọc[1], dường như sờ vào có thể xuất ra sữa, còn có dáng người quyến rũ, còn có.. Còn có…, Tóm lại ta chỉ là cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng loạn, đại não thậm chí là trong tâm đều loạn thành một đoàn.
Bất quá một lát sau, trước mũi đột nhiên ngửi được hương hoa nhàn nhạt, ta biết Lão Cửu đã đứng trước mặt ta, thế nhưng ta vẫn chưa thể hoàn hồn, thậm chí Lão Cửu càng tới gần, ta lại càng thêm bối rối.
Lúc này, ta có chút sợ hãi dáng vẻ của ta lúc này, ta biết Lão Cửu có lẽ là thích ta, nhưng ta không thích nàng a, nàng ác độc như vậy ta nên chán ghét nàng mới đúng. Thế nhưng nếu ta không thích, vậy thì phản ứng bây giờ của ta phải giải thích như thế nào?
Lão Cửu cũng không để cho ta thời gian suy nghĩ, nàng đứng ở trước mặt ta, thanh âm lạnh như băng thốt ra hai chữ “Mở mắt.”
Ta sợ sệt từ từ mở ra hai mắt.
Trước mắt, Lão Cửu đã đem trung y mặc vào, nhưng có lẽ vì không có nhiều thời gian cho nên quần áo cũng không chỉnh tề, hơn nữa lúc này tóc nàng có chút ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên…
Trời ơi, ta thực sắp không kiềm chế được nữa rồi, máu mũi của ta.
Lão Cửu cũng không biết trong lòng ta lại có nhiều ý nghĩ ‘vẫn vơ’ như vậy, nàng hính là diện vô biểu tình nhìn ta, dường như đang nghi ngờ tính xác thực của những lời ta nói lúc nãy. “Nếu không phải cố ý, Hiếu Ân chính là đang quan tâm bản cung?”
A?
“Giải độc thôi mà, Hiếu Ân chỉ cần đem thuốc giải giao cho nha hoàn, để nha hoàn làm là được rồi, hơn nữa vừa rồi bản cung vẫn chưa hôn mê, nhất cử nhất động của Hiếu Ân bản cung đều biết, chỉ là thật kì lạ, rõ ràng người dùng độc với bản cung là ngươi, ngươi hướng hạ nhân phát hỏa lớn như vậy làm gì?”
Ta ngây lập tức ngẩn ra, những câu này của công chúa, mặc dù nghe rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng từng chữ đều như châu ngọc. Đúng rồi, nhớ lại phản ứng của ta vừa rồi, thật đúng là chuyện bé xé ra to, nhưng vì cái gì?
Ta sửng sờ ngay tại chỗ nửa ngày, lại căn bản không nghĩ ra được là vì cái gì.
– ——————————–
[1] (*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): Hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.)
T