Đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi – Chương 75: Ấm Áp (B)
Buổi tối muộn ngày hôm đó, Trường Ninh ngồi trên ghế tre trong viện ngắm chim bay, cá lượn muôn hình muôn dạng, cảm thấy vô cùng thích thú, đương nhiên nàng hiện tại có tâm tình vui vẻ như vậy là nhờ luôn có Tô Hạo bên cạnh.
Nàng từ nhỏ đối với tình cảm của phụ hoàng luôn vô cùng lạnh nhạt, đối với hắn luôn là vì mưu quyền Đế vương đã sớm mệt mỏi, đối với việc hắn kết tóc phu thê không ngừng biến hóa có mới nới cũ lại càng thêm thất vọng, đối với việc ngay cả nữ nhi duy nhất cũng coi là quân cờ chính trị vô cùng đau khổ, đến bây giờ hắn còn hoài nghi lòng trung thành của nàng, phái nàng tự mình làm giám quân cùng giao chiến với Huyền Tuyết để thử thách lòng trung thành của nàng, làm nàng mất đi phần tôn kính cùng ảo tưởng cuối cùng trong lòng.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản làm nàng bệnh mãi không khỏi khi lên đường.
Cũng chính vì lần sinh bệnh này làm nàng có một phát hiện bất ngờ —– nàng mất đi tình cảm trong lòng phụ hoàng, hoặc là nói chưa bao giờ chiếm được sự sủng ái đấy, nhưng lại chiếm trọn được tình cảm của Tô Hạo, Tô Hạo khi còn chưa lớn hẳn đã sớm hiểu được vì nàng mà giang ra đôi cánh chắn mưa chắn gió, làm cho nàng tự trong đáy lòng cảm thấy được ấm áp cùng bảo hộ.
Nàng bỗng nhiên rất muốn làm nũng, và quả thực nàng cùng đã làm như vậy.
Nàng mượn bệnh không muốn ăn cơm, muốn Tô Hạo đút cho nàng ăn, nàng nằm trong lồng ngực Tô Hạo nhíu mày, muốn ánh mắt của Tô Hạo một khắc cũng không rời khỏi nàng…..
Nàng có một chút không nhận ra được chính mình, nhưng nàng cũng cảm thấy mình làm vậy cũng chẳng sai —— nhiều thời điểm nàng rất thích trêu chọc Tô Hạo, nhìn thấy tay chân Tô Hạo luống cuống, liền cảm thấy không uổng công đời này.
Nghĩ tới đây, trên môi Trường Ninh nở nụ cười nhẹ nhàng, quay đầu ngồi ngắm Tô Hạo cách đó không xa.
Lúc thị sát quân tình, nhìn thấy núi đá bên bờ có mọc rong rêu, màu sắc sặc sỡ, Tô Hạo nhìn kĩ hồi lâu nói, “Điệp Bồn sơn này nhìn xa cũng không khác gì Tuyên Châu Bạch Thạch, để trong phòng trang trí cũng rất đẹp” liền sai người chở một ít đến để trong viện, tìm một cái bồn sứ tự tay mình chăm chút.
Trường Ninh đang ngắm nhìn Tô Hạo, liền nghe Tô Hạo nói, “Cũng chớ xem thường bồn hoa này, tiểu cảnh có thể Nhập Họa, Đại Cảnh có thể nhập thần, vạn ngàn thế giới đều cô đọng ở trong bồn hoa này.”
Trường Ninh gật gù, đưa củ trỏ đặt trên ghế vịn, nâng quai hàm ngồi ngắm Tô Hạo đang chăm bẵm bồn hoa, “Phò mã chuẩn bị đặt nó ở đâu ?”
Tô Hạo nói, “Đặt ở cửa sổ trong phòng ngủ, như vậy mỗi ngày khi mở mắt nhìn ra cửa sổ có thể ngắm bồn hoa, tựa như ta đang đứng trên núi cao vô cùng thích thú, tinh thần đương nhiên cũng sẽ tốt lên.”
Đang nói, Trường Ninh mở ra lư nóng trên bàn, hơi nước nóng đẩy nắp lư phát ra tiếng “Phốc Phốc”, Tô Hạo vội vàng rửa tay, chạy vào trước mặt Trường Ninh, “Nước nóng cẩn thận chút.” Nhìn Trường Ninh một chút, đi vào phòng ngủ cầm chăn mỏng đi ra nhẹ nhàng đắp lên chân Trường Ninh, “Thời tiết đã là cuối thu se lạnh, ngắm trăng cũng phải để ý sức khỏe một chút, đừng để lại cảm mao.”
Trường Ninh nhướng nhướng mày, “Bổn cung nào có mảnh mai như vậy.”
Lấy một quả lựu trong đĩa trái cây trên bàn, xé da ra, lộ ra những hạt lựu đỏ bé tí ti như tiểu hài tử, lấy một hạt lựu đưa tới trước miệng Tô Hạo, trong lòng Tô Hạo ngọt như rót mật, há miệng muốn ăn, Trường Ninh thu tay lại bỏ vào trong miệng mình.
Mặt Tô Hạo ửng hồng, nuốt nuốt ngụm nước bọt, liền cuốn lên ống tay áo tự mình tiếp tục chăm sóc bồn hoa.
Không biết qua bao lâu, nghe được Trường Ninh gọi nàng.
“Phò mã, ăn táo.”
Tô Hạo xoay người, Trường Ninh cầm một quả táo đỏ, tuy rằng vừa bị Trường Ninh chọc quê một vố, đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, vẫn là không chịu nổi mê hoặc, đi tới, Trường Ninh quả nhiên giở trò cũ, táo đỏ để trước môi Tô Hạo lại thu tay về, bỏ vào trong miệng mình cắn một cái, Tô Hạo không khỏi chu miệng xuống, vừa muốn xoay người lại, Trường Ninh lại đưa ra nửa quả táo còn lại trước mặt Tô Hạo, lần này nàng không rụt tay trở lại, Tô Hạo rốt cục toại nguyện, khuôn mặt nhỏ lập tức cười như hoa, “Tuy là quả táo bình thường, nhưng so với táo do Triều Tiên tiến cống còn muốn ngon hơn.”
Trường Ninh nhìn ngắm vẻ mặt thỏa mãn của Tô Hạo, trêu ghẹo nói, “Ăn không bị ghê răng chứ ?”
“. . . . . .”
Tô Hạo không có gì để nói, yên lặng trở lại chăm sóc cây.
Dọn xong bồn hoa, đặt ở trước cửa sổ, Tô Hạo đứng ở trước bồn hoa ngắm nhìn một chút, cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó, bỗng nhiên nghĩ ra, đi ra ngoài cửa viện.
Trường Ninh rất muốn hoán nàng một tiếng, hỏi nàng đi nơi nào, lại không mở được lời —– chỉ có nương tử hẹp hòi mới chăm chăm giữ tướng công mình như vậy, nàng không phải là người nhỏ mọn như vậy —- chí ít nàng giữ được bình tĩnh.
Qua ước chừng hai ngọn trà công phu, Tô Hạo cùng Giang Tuấn mang tới một chậu Tuyết Quế, Giang Tuấn nói, “Đem đám Tuyết Quế này đặt trong viện, nhìn Tuyết Quế lả lướt trong mưa trong gió, có thể giúp cho người ngắm cảm giác thích thú.”
Tô Hạo cười nói, “Hiện nay đám hoa quế này chưa nở, nếu để một thời gian nữa nở rộ, sẽ tỏa ra mùi hương thơm ngát phòng, đó mới không phụ mỹ danh thần tiên a.”
Giang Tuấn gật đầu cười nói, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Hai người nói xong, theo ý của Tô Hạo đem Tuyết Quế đặt ở sau bồn hoa, sau khi để xong, hai người đứng trước bồn hoa tinh tế đánh giá lại một lần, lúc này chính là mâm ngọc huyền không, ở dưới ánh trăng, hoa trắng như tuyết, hoa quế thiết tha tô điểm phía sau, vắt ngang qua Lục Trúc, quả nhiên không nói ra hết được bao nhiêu thanh nhã thoát tục.
Giang Tuấn không khỏi thở dài nói, “Giang mỗ tự nhận nhiều năm ẩn cư thâm sơn, luôn tự nhận là siêu phàm thoát tục, hôm nay mới biết bàn về thanh nhã thoát tục thật không kịp so sánh với phò mã.”
Tô Hạo cười nói, “Toàn bộ đều vì Điện hạ ở đây, nếu ta ở đây một mình, ngược lại cũng không cần loay hoay nhiều thế.”
Giang Tuấn sang sảng cười nói, “Phò mã thật là người có tâm.”
Tô Hạo nghe xong cũng chỉ cười không nói, Giang Tuấn đang muốn cáo từ, chợt nghe Tô Hạo nói, “Ngươi và ta đã một thời gian dài chưa gặp mặt, mấy ngày qua lại bận công vụ chưa có ngày nào hàn huyên nói chuyện, hôm nay trăng sáng thật tốt, Giang chủ bộ nếu không chê, liền mời ngồi lại uống trà hàn huyên có được hay không ?”
Giang Tuấn nói, “Chỉ e làm phiền Phò mã cùng công chúa…..”
Giọng nói của Trường Ninh truyền tới, “Phò mã coi Giang chủ bộ như tri kỉ, Giang chủ bộ không cần khách khí.”
Giang Tuấn vô cùng cảm động, lập tức đi đến trước mặt Trường Ninh hành lễ.
Trường Ninh nói, “Mời ngồi.”
Giang Tuấn cũng không khách sáo ngồi xuống.
Ngày Trường Ninh đặt chân tới, mặc dù Giang Tuấn đứng ra nghênh tiếp, nhưng bởi vì nàng là công chúa hoàng gia, nàng là quân, hắn là thần, trước sau không dám ngẩng đầu, lúc này mới liếc nhìn nàng ở dưới ánh trăng, chỉ thấy Trường Ninh xuyên y phục họa tiết thanh nhã, khuôn mặt lạnh lùng mà không kém phần mỹ lệ, ánh mắt lưu chuyển, phảng phất làn nước thấm vào lòng người, dáng ngồi tùy tiện, lại nói không ra được bao nhiêu cao quý, làm người vừa thấy không khỏi thấy nàng cao cao tại thượng, vô cùng cao quý.
Giang Tuấn không khỏi than thở trong lòng, dung mạo cùng tài học của phò mã đều là có một không hai trong thiên hạ, công chúa lại mỹ lệ xuất thần như vậy, phò mã cùng công chúa quả thực là quần anh tụ hội Thần Tiên mỹ quyến!
Tô Hạo rót ra một chén trà đưa cho Giang Tuấn, Giang Tuấn hạ thấp người đón ở trong tay, luôn miệng nói tạ ơn.
Trường Ninh khẽ nói, “Sở Quân hoảng sợ uy lực của hỏa súng ta nên không dám qua sông, quân ta vì sao không qua sông trước ?”
Giang Tuấn nói, “Hai quân giằng co đối đầu qua bờ sông hơn hai mươi dặm, dòng nước chảy xiết, thực sự rất khó vượt qua, Sở quân mặc dù không có hỏa súng, nhưng chỉ cần dựa vào cung nỏ, quân ta cũng khó có thể đổ bộ. Vi thần từng hạ lệnh cho quân sĩ thử dựng cầu nổi theo phương pháp của người bản sứ —- dùng bè nổi da trâu để qua sông, sau nhiều lần nỗ lực đều thất bại.”
Trường Ninh nói, “Lẽ nào bờ sông cũng không có chỗ nào nhỏ hẹp có thể qua được ? Tề quân nhất định phải có đường nào đó để qua sông ?”
Giang Tuấn nói, “Có đúng là có, nhưng hai bờ sông đều là vách núi cheo leo, qua sông so với việc lên trời còn khó hơn, mà Sở Quân đang đóng ở bờ bên kia, nếu như ta di chuyển qua, Sở Quân nhân cơ hội qua sông, thực là khó lòng phòng bị.”
Trường Ninh nói, “Có thể lưu một phần quân lực ở đây, di chuyển một phần binh lực về phía đối phương, như vậy có thể vẹn cả đôi đường.”
Giang Tuấn nói, “Phò mã cùng công chúa mới tới một thời gian nên chưa rõ tình hình, phe ta chỉ có mười vạn đại quân, đối phương có những mười hai vạn đại quân, vốn đã không chiếm ưu thế về số lượng, lại phân ra làm hai chỉ sợ là khó có thể chống đỡ khi địch đột kích.”
Trường Ninh nói, “Lẽ nào nước sông không có chỗ nào nông một chút.”
Giang Tuấn nói, “Năm trước thì có, nhưng năm nay lưu thủy từ phương bắc đổ xuống không ngừng, nước sông tăng vọt. . . . . .”
Trường Ninh đánh gãy lời nói của Giang Tuấn, “Vậy không phải chỉ còn cách đợi sang đông nước không kết băng hay sao ?”
Lại nói, “Sở quân lẽ nào cũng áng binh bất động, đợi thời cơ như quân ta sao ?”
“Quả thực cũng hơi kì quái,”
Giang Tuấn nói, “Sở Quân vẫn án binh bất động, vi thần từng phái dân bản xứ qua sông tra xét, báo lại nói, Sở Quân đang đợi Đức Hiền công chúa chủ trì đại cục, mà vị công chúa này thuở nhỏ sinh trưởng với trong giang hồ, tự do quen rồi, không chịu được gò bó, vẫn chưa từng xuất hiện trong quân đội, vi thần khó có thể phán đoán được nên tin hay không tin.”
Trường Ninh gật gù, không tiếp tục nói nữa.
Tô Hạo lại cùng Giang Tuấn nói chút về việc bày biện trong phòng, Giang Tuấn thấy thời gian cũng đã muộn, liền đứng dậy cáo từ.
Giang Tuấn đi rồi, Trường Ninh đối với Tô Hạo nói.
“Người này đúng là có thể dùng tài năng.”
Những chuyện nàng vừa hỏi Giang Tuấn, nàng cũng đã từng bàn qua với Tô Hạo, sở dĩ muốn nhắc lại là vì muốn thử tài năng của Giang Tuấn.
Sở Quân đại doanh, tại lều trại của chủ quân.
Huyền Tuyết một thân nhung trang đang ngồi ở giữa, chúng tướng sĩ phân hai hàng ngồi bên cạnh, trước mặt bày ra một bản đồ rộng sáu thước.
Một vị Tướng quân tay cầm trường kiếm, trên địa đồ chỉ điểm giang sơn, giọng nói vang dội nói, “Sở Quân đóng quân đã hơn hai tháng, vi thần đã dùng một số tiền lớn thuê hơn 300 người địa phương quen thuộc kĩ năng bơi ở Hoàng Hà khảo sát tình hình xung quanh, phát hiện cách đây hơn hai mươi dặm có một khúc sông thích hợp dựng cầu nổi, hơn nữa bờ bên kia cũng trống trải, dễ dàng cho đại quân của ta lên bờ………”
Huyền Tuyết đem hoa mai tiêu dùng dây đỏ buộc lại, cầm ở trong tay xoay xoay, ánh mắt xa xăm, trong miệng thỉnh thoảng “Ừ, ơ, như vậy a, được, không sai, cứ làm như vậy đi, khổ cực các vị rồi.”
Nói xong, người xung quanh cũng không phát hiện ra chỗ khác lạ của nàng.
Cuối cùng Diệp Tôn đứng lên nói, “Điện hạ, dùng binh quan trọng nhất là thần tốc, việc này không nên chậm trễ, thần tối nay liền sai người tạo cầu nổi !”
Huyền Tuyết nghe được hai chữ “Điện hạ” thu hồi tâm thần, con mắt chớp chớp, nói, “Diệp nguyên soái không nên quên Tề quân có hỏa súng. . . . . .”
Nói phân nửa liền dừng lại, bởi vì căn bản không nghe Diệp Tôn mới vừa nói cái gì, lấy hỏa súng ra nói đều là vì biết vấn đề này là khó khăn không nhỏ nên mang ra nói cho lấy lệ mà thôi.
Diệp Tôn nói, “Vì lẽ đó thần muốn đi suốt đêm tạo cầu nổi, tranh thủ lúc Tề quân không có phòng bị, đánh bất ngờ, công lúc bất ngờ, đánh hắn tơi bời hoa lá.”
“Kỳ thực Bổn cung có một chủ ý tốt hơn,”
Huyền Tuyết nói xong đứng lên, đem mai hoa tiêu ném trước mặt mọi người rồi lại thu trở về, nói tiếp, “Chúng ta trước tiên không cần vội vã qua sông, trước mắt đem người phái sang Tề Quân trộm một ít hỏa súng, sau đó phái người làm giả, đến lúc Tề quân phát hiện có quân ta tiến tới, phái đem hỏa khí ra ven bờ bắn.
Tác giả có lời muốn nói: Trường Ninh cũng là nữ tử cũng sẽ làm nũng cùng tùy hứng mà thôi (*n_n*)