Đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi – Chương 64: Ám Sát (B)
Huy Châu Thanh Hà.
Canh ba nửa đêm, Huyền Tuyết cùng Trường Ninh thu thập thỏa đáng, trước khi đi, Huyền Tuyết không nhịn được hỏi.
“Chúng ta thật sự là sẽ mặc y phục như này hiện thân ở Thanh Hà vương phủ sao?”
Các nàng một người mặc hắc y phục, một người bạch y phục, đều là trang phục bản sắc, rất dễ dàng bị Thanh Hà vương nhận ra.
Trường Ninh nói, “Đương nhiên, ta không mặc y phục này, cảm giác dùng kiếm không được thuận lợi.”
Huyền Tuyết gật đầu, “Kỳ thực ta cũng thế, không mặc y phục như này, thậm chí còn quên mất mình là cung chủ.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, thân hình lóe lên, tự cửa nhảy ra.
Thanh Hà vương phủ xây dựng cực kỳ hùng vĩ, hành lang trùng trùng điệp điệp, ở mỗi cái mái cong vểnh lên đều treo một đèn lồng lưu ly, nguyệt quang, tuyết quang, kim quang, hào quang ánh xạ, tráng lệ bên ngoài, bên trong lại không nói ra được có bao nhiêu không khí thần bí.
Thân hình Huyền Tuyết cùng Trường Ninh như hai mảnh lá cây bay vào, rơi xuống đất không hề có một tiếng động.
“Ngươi xác định Thanh Hà vương không ở tiền tuyến mà ở vương phủ?”
Trường Ninh ném lấy ánh mắt dò hỏi.
Huyền Tuyết gật đầu, lấy ánh mắt trả lời, “Tuyệt đối tin cậy.”
Vạn vật im tiếng, bên trong bỗng vang lên tiếng nhạc, một trận đạn nhanh , boong boong tiếng, rung động tâm hồn, Trường Ninh cùng Huyền Tuyết chỉ cảm thấy mười ngón tay tê dại, không khỏi tâm linh rùng mình, vội vàng vận lên nội lực bảo vệ tâm thần.
Động thủ không ngại động phải tiểu nhân, nhớ kĩ là phải trấn định.
Hai người liếc nhau một cái, nhắc nhở lẫn nhau.
Huyền Tuyết hai năm trước đã phái người nằm vùng ở bên cạnh vương phủ Thành Hà, vì lẽ đó có bản vẽ tường tận vương phủ, vì vậy Huyền Tuyết đối với kiến trúc vương phủ hết sức quen thuộc, lập tức đi phía trước dẫn đường, đi thẳng đến hậu hoa viên, đi tới khối đá Thái Hồ giả sơn thì dừng lại lấy ra một tờ giấy.
Trường Ninh đi theo phía sau Huyền Tuyết, đi qua bụi cây trúc, chợt thấy trên đỉnh đầu lá trúc rơi xuống như mưa, cảm thấy khác thường —–Trúc bốn mùa bình thường không tập trung nhiều lá như vậy, không khỏi dừng bước lại, đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy bên trái cách đó không xa ở góc tối có một thiếu niên khoác một thân áo màu đỏ tươi, vẻ mặt lành lạnh, thấy nàng quay đầu, hướng về nàng khoát tay áo một cái, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Thiếu niên này là địch hay bạn ? Xua tay lại là ý gì?
Trường Ninh trong lòng vừa nghi mà hoặc, lông mày không khỏi nhăn lại.
“Người đang tại thư phòng.”
Huyền Tuyết xem xong nội dung trên giấy, thân hình lóe lên, nhìn thoáng qua Trường Ninh bên cạnh, ra hiệu Trường Ninh theo sau lưng.
Chẳng lẽ là người nằm vùng của Huyền Tuyết cung ? Trẻ như vậy mà công phu cao thâm khó dò….
Trường Ninh âm thầm suy đoán trong lòng, mặc dù không đáp án, cũng biết lần hành động này sớm bị đối phương đoán được, lành ít dữ nhiều, muốn ngăn cản Huyền Tuyết tiến lên, lúc này đã muộn, bóng người Huyền Tuyết đã nhảy vọt đến thư phòng.
“Nhào –!”
Hai chân Huyền Tuyết vừa hạ xuống đất, một chiếc lồng sắt bắn ra từ bốn phía bay tới, mơ hồ mang theo tiếng sấm gió, phủ đầu chụp xuống.
“Sư tỷ cẩn thận!”
Trường Ninh không khỏi kêu một tiếng.
Huyền Tuyết tuy rằng bất ngờ, nhưng hoàn toàn không sợ, vận lên nội lực, quanh thân tỏa ra kiếm khí uy nghiêm đáng sợ , thân hình như bảo kiếm ra hộp, nhanh như chớp đón lồng sắt xoay quanh mà lên, trong nháy mắt đem lồng sắt cắt thành vô số kim loại rơi xuống mặt đất.
Trường Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng rút ra trường kiếm, phi thân nhảy vọt đến phía sau Huyền Tuyết, cùng dựa vào lưng Huyền Tuyết mà đứng, răng ngọc hơi cắn môi, “Sư tỷ, chúng ta rơi vào bẫy rồi.”
“Vốn là biết rõ trong sơn có hổ cũng không lùi bước, bên trong có bẫy cũng không khác biệt lớn,” Huyền Tuyết ngữ khí vô cùng ung dung, “Hơn nữa sư tỷ ta nội lực mới vừa luyện đến tầng thứ mười năm, còn chưa cùng người giao thủ, không biết uy lực làm sao, ngày hôm nay liền muốn thử xem thân thủ thế nào.”
Trường Ninh cười nhạt, “Chúc mừng sư tỷ.”
“Tiểu cung phấn đây? Gần nhất có tiến bộ hay không ?”
“Sư muội bất tài, bây giờ công được bách huyệt, nội lực hơi so với sư tỷ cao bốn tầng.”
“. . . . . . ? !” Huyền Tuyết không thể tin vào tai của mình, “Còn kém một tầng liền có thể so sánh với sư phụ ?”
“Đúng là như vậy” Trường Ninh khẽ mở môi đỏ, “Ta nói đùa.”
“Tốt tiểu cung phấn, ngươi lại dám đùa giỡn sư tỷ? !”
Huyền Tuyết nắm gót chân đá Trường Ninh một cước.
Ngay vào lúc này, cửa thư phòng”Kẹt kẹt” một tiếng mở ra, Thanh Hà vương đang từ phía sau mọi người đi ra, vỗ tay cười nói, “Bản vương thật khâm phục hai người các ngươi, lúc trước không đem thư viện Bạch Thực để ở trong mắt, đứng trên nóc nhà nói chuyện sôi nổi một hồi, bây giờ đi tới quý phủ của bản vương cũng không coi ai ra gì, biết rõ rơi vào nghịch cảnh vẫn còn nói đùa được.”
Huyền Tuyết nở nụ cười, “Ta làm sao so sánh được với tiêu sái của Vương gia, đêm hôm đi thẳng từ cửa chính vào bái phỏng phò mã.”
Ánh mắt Trường Ninh đảo qua một vòng những người bảo hộ của Thanh Hà Vương, phát hiện ngoại trừ Thanh Nguyệt từng gặp ra, dáng dấp của thiếu niên áo đỏ vừa gặp trong bụi trúc đó cũng có trong hàng ngũ, vẫn là một vẻ mặt hững hờ.
Người này đến tột cùng là. . . . . .
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, đối đầu kẻ địch mạnh, Trường Ninh không dám phân tâm, thầm vận nội lực tụ với bàn tay phải, “Vèo!” Búng một ánh kiếm, thẳng hướng về ngực Thanh Hà vương mà bay tới, Thanh Hà vương mặc dù nội lực hoàn toàn biến mất, nhưng võ công vẫn còn, lập tức nhẹ nhàng né qua.
Huyền Tuyết thấy, vừa khinh vừa hỉ nói, “Ngươi còn nói là nói đùa ! Công lực rõ ràng đã đạt đến tằng mười chín!”
Trường Ninh nhẹ như mây gió trả lời, “Ta sợ sư tỷ đố kị.”
“Tốt tiểu cung phấn. . . . . .”
Huyền Tuyết chưa nói xong, Thanh Hà Vương Nhất thanh ra lệnh, mọi người cầm binh khí oanh một tiếng tiến lên, Huyền Tuyết cùng Trường Ninh song song vung vẩy trường kiếm nghênh địch, lập tức Đao Quang Kiếm Ảnh, leng keng không ngừng bên tai, hoà mình.
“Sư tỷ, những người này giao cho ngươi!”
Cùng mọi người giao thủ thử sâu cạn, biết Huyền Tuyết đối phó với bọn người này nhất định sẽ không biểu hiện ra dấu hiệu thất thế, Trường Ninh nói một tiếng, hai tay lung lên thân hình bay lên, nhảy ra khỏi vòng vây, xoay người trên không trung, vút nhanh mà xuống, trường kiếm một chiêu “Đảo quyển thiên hà” từ trên cao đâm tới, nhất thời tung ra trăm ngàn điểm hành quang, phủ xung quanh thân hình Thanh Hà vương.
Thanh Hà vương chỉ cảm thấy một luồng băng hàn cương phong đang ập tới, không thể tiến vào, lùi cũng không xong, trán không khỏi toát ra mồ hôi hột, toàn thân run rẩy.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Nguyệt vận dụng hết mười phần nội lực, chọn rút đàn tỳ bà, gảy một tiếng nhạc, tiếng nhạc vang lên, phá vỡ đi cương phong của Trường Ninh vung ra, Thanh Hà vương lúc này mới có thể di chuyển được thân thể, rất nhanh tách ra khỏi khoảng cách tập kích của Trường Ninh.
Thiếu niên áo đỏ đến lúc này vẫn chưa ra tay.
Thanh Nguyệt thấy thế không khỏi khẽ kêu một tiếng, “Vấn Nguyệt ! Còn không hộ giá!”
Vấn Nguyệt được nghe, lúc này mới vận động nội lực, tay trái nắm tay, bàn tay phải đẩy ngang, đánh về phía trước ngực Trường Ninh,tay phải Trường Ninh vung kiếm ngăn trở Thanh Nguyệt tiến công, tay trái xuất chưởng, đón nhận thiếu niên, chưởng lực đụng vào nhau, Trường Ninh chỉ cảm thấy một luồng nội lực âm nhu từ lòng bàn tay truyền vào, trong lòng cả kinh, lập tức thu chưởng.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe trên bầu trời vang đến tiếng xèo xèo, đầy trời rơi xuống những hạt kích cỡ như trân châu, sáng lấp lánh như băng đạn, đàn tỳ bà của Thanh Nguyệt rung lên, vỡ vụn thành phấn, nhất thời lan ra một đoàn hàn quang hơi lạnh, tràn ngập toàn bộ sân.
Trường Ninh chợt cảm thấy khó thở, đầu choáng váng hoa mắt, trời đất quay cuồng, trong lòng mặc dù sáng như gương sáng, biết là trúng độc, nhưng hoàn toàn vô lực phản ứng, một bên khác Huyền Tuyết đã vô lực chống đỡ thân thể, uể oải ở mặt đất.
Từ cửa viện đi vào có hơn hai mươi người mặc áo đen, nữ tử cầm đầu hướng về Thanh Hà vương chắp tay chúc.
“Thủ đoạn của Vương Gia thật sự là cao minh! Vây công là giả, mượn cơ hội thi độc mới là thật.”
Thanh Hà vương chắp tay đáp lễ, “Quá khen quá khen, ”
Tiện đà quay đầu hướng về Vấn Nguyệt nói, “Còn không mau đem thuốc giải giao cho Sở Sứ.”
Vấn Nguyệt nghe vậy, lập tức từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ tiến lên đưa cho cô gái kia, lui về phía sau, thừa dịp ánh mắt mọi người đều đặt trên người Sở sứ, ngón tay ở trong tay áo bắn ra một viên thuốc, rơi vào trong miệng Trường Ninh, Trường Ninh chỉ cảm thấy một tia U Hương thấm phổi, tinh thần đột nhiên chấn động, thể lực cũng từ từ khôi phục, biết là thuốc giải, không khỏi nhìn thiếu niên một chút, ống tay thiếu niên áo phất phất, ám chỉ Trường Ninh không nên khinh động.
Trường Ninh hiểu ý, vẫn giả bộ trúng độc, cúi đầu phục ở trên mặt đất .
Sở sứ nói, “Dựa theo ước định trước đó, công chúa Đức Hiền của Đại Sở được chúng ta mang về, Trường Ninh thì giao lại cho vương gia tùy ý xử lý, bây giờ đại sự đã thành, chúng ta này liền cáo từ.”
Thanh Hà Vương cười, “Sở sứ đi thong thả, bản vương không tiễn.”
Thuộc hạ của Sở sứ nhấc lên Huyền Tuyết, đoàn người quay lưng rời đi.
Thanh Hà vương bỗng nói, “Chậm đã.”
Sở khiến quay người lại, “Làm sao, Vương Gia đổi ý rồi hả ? Tuy nói Sở Quân cùng vương gia sau khi diệt Đại Tề có khả năng sẽ đao kiếm đối mặt, nhưng hiện tại vẫn là chúng ta cùng liên thủ phản Tề, Vương Gia không đến nỗi ánh mắt thiển cận như thế chứ?”
“Sở sứ đa nghi rồi, ” Thanh Hà Vương cười nói, “Bản vương chỉ là có một nghi hoặc, muốn thỉnh giáo sở sứ.”
“Ơ?”
“Đức hiền cùng Trường Ninh chính là sư tỷ muội, nói vậy thuở nhỏ sớm chiều ở chung, sở người làm sao yên tâm đem huyết thống duy nhất còn lại trên đời của tiên đế cùng huyết thống của hoàng thất Đại tề ở bên nhau, lẽ nào không sợ Đức Hiền công chúa gặp nguy hiểm sao?”
“Vương Gia có nghe qua câu nói này hay chưa ? Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.”
“A ha ha ha. . . . . .” Thanh Hà vương không khỏi cười to, “Người Sở quả nhiên cao minh.”
Thái Sơn.
Hội nghị sảnh.
Tô Hạo ngồi ở giữa, Vũ Lương, Giang Tuấn cùng với chúng tướng sĩ chia làm hai hàng đứng trong sảnh.
Giang Tuấn nói, “Sở Quân ở Bắc, tam vương ở Nam, đối với Kinh Thành hình thành tư thế giáp công, không xuất binh nữa, e rằng Đại Tề tràn ngập nguy cơ.”
Vũ Lương nói, “Hoàng thượng lệnh Phò mã trấn thủ Thái Sơn, vẫn chưa muốn Phò mã xuất binh, Phò mã há có thể cãi lời thánh ý?”
“Không phải vậy, ”
Tô Hạo nói, Phụ hoàng từng có khẩu dụ, trên nguyên tắc không có thánh chỉ không thể xuất binh, nhưng một khi tin tình báo gián đoạn, ta có thể tự mình châm chước có hay không xuất binh, khi nào xuất binh.”
Giang Tuấn nói, “Hiện tại tin tình báo chưa gián đoạn, nhưng Thanh châu đã ngàn cân treo sợi tóc, Phò mã lẽ nào trơ mắt nhìn Tô Thái thủ chết trận đền nợ nước sao?”
Vũ Lương nói, “Triều đình đã phái ra viện quân, chỉ là bị ngăn cản ở nửa đường, nếu có thể công phá được phong tỏa của Sở Quân, đại quân tất nhiên hoả tốc gấp rút tiếp viện Thanh châu, hơn nữa Thái Sơn đến Thanh châu ngàn dặm xa, nước xa không cứu được lửa gần, từ Thái Sơn xuất binh cứu Thanh châu tuyệt đối không thể.”
Một vị tướng sĩ ra khỏi hàng lớn tiếng chất vấn, “Theo ý tứ của Vũ đại nhân, chúng ta vẫn là án binh bất động ?”
“Việc này cũng không phải là Vũ mỗ có thể làm chủ, cần Phò mã định đoạt.”
Tô Hạo nói, “Bây giờ khôi giáp tướng sĩ còn chưa chế tạo xong, thần uy hoả súng tuy rằng đã nghiên cứu chế tạo ra, nhưng chỉ mới được mấy cái, khó có thể hình thành sức chiến đấu, hơn nữa binh lính còn chưa có kinh nghiệm ra trận, còn cần huấn luyện nữa, vì lẽ đó thời cơ xuất binh vẫn chưa đến.”
Giang Tuấn gật gù, “Phò mã nói phải.”
Dừng một chút lại nói, “Nói muốn huấn luyện quân sĩ thích ứng thực chiến, Giang mỗ cũng cảm thấy việc này không khó, chỉ là trong một thời gian ngắn phải chế tạo hơn ngàn hỏa súng, Giang mỗ thực sự không nghĩ ra cách gì.”
Tác giả có lời muốn nói: ai có thể đoán ra lai lịch của Hồng Y thiếu niên ? Dưới chương tranh thủ để Điện hạ cùng Phò mã gặp mặt. . . . . .
【 Tiểu Bình Quả cảm thấy bạn đọc có quyền đưa ra bình luận đối với nội dung truyện, vì lẽ đó tôn trọng bình luận của độc giả , thế nhưng mặc kệ ước nguyện ban đầu làm sao, có lý hay không, ầm ĩ lên là không đúng rồi, làm cho Tiểu Bình Quả liên tưởng đến những lần cha mẹ cãi nhau, Tiểu Bình Quả không muốn nhìn thấy, rồi lại không cách nào bình tĩnh được, Tiểu Bình Quả cũng không hoàn mỹ, nếu không thích Tiểu Bình Quả , mời đi, đừng làm phiền! 】( bịt lỗ tai)