Phò Mã 16 Tuổi

Chương 62: Nồi Vàng Lấy Hương (B)


Đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi – Chương 62: Nồi Vàng Lấy Hương (B)

“Ầm! Ầm! Ầm!”
Là âm thanh hỏa khí vang lên, phá tan không gian tuyết trắng  yên tĩnh mênh mông  ở trong sơn cốc.
Là Tô Hạo gánh trên vai hỏa súng kiểu mới.
“Trong vòng năm trăm bước mọi thứ đều bị xuyên thấu thủng, có thể bắn xuyên qua được mấy người, có thể san phẳng mọi thứ, nếu hoàn thành, có thể nói trong vòng mười dặm không có đối thủ.
Giang Tuấn ở một bên tán dương.
Tô Hạo gật gù, “Xác thực so với trước đây, dây kéo hỏa ống thực hiện thao tác chính xác hơn, tầm bắn cũng xa hơn mười mấy lần, có điều vẫn còn chỗ cần phải cải tiến.” Tô Hạo nói xong nhìn về phía bên mấy vị Cơ Quan thuật sư cùng với hỏa sư.
 “Đầu tiên là trọng lượng nhất định phải giảm bớt, kiểu súng hỏa mới này nặng đến hơn hai mươi cân, mặc dù ban đầu các quân sĩ cũng có thể cầm, nhưng nếu hành quân đường dài thì phi thường tổn hao sức lực, mặt khác đạn bắn ra gây chấn động quá lớn, sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể, quân sĩ dùng lâu chỉ sợ không chịu nổi, còn một điều bất lợi nữa là mỗi lần bóp cò súng chỉ bắn được một viên, rất mất thời gian, phải biết trên chiến trường thắng bại ở trong chớp mắt, vì lẽ đó tốt nhất là một lần bắn ra có thể bắn được mấy chục viên hoặc hơn trăm viên, như vậy phần thắng có thể tăng lên chín mười phần.”
Chúng Cơ Quan Thuật sư cùng hỏa dược sư nghe xong cùng kêu lên nói, “Đề đốc đại nhân đã nói, chúng ta đương nhiên sẽ tận lực mà làm.”
Tô Hạo nở nụ cười, chắp tay nói, “Làm phiền các vị sư phụ.” 
Lại nói, “Sau khi mọi chuyện thành công Tô Hạo tất có hậu tạ.”
Từ biệt mọi người, Tô Hạo cùng Giang Tuấn, Vũ Lương, Ngô Tương cùng nhau đi bộ trở về rừng trúc.
Trên đường, xa xa ngửi thấy một mùi hương thơm ngát,trong lòng  Tô Hạo   hơi động, không khỏi đưa mắt nhìn theo hướng mùi hương bay tới, lại bị một gò núi ngăn trở tầm mắt, Tô Hạo biết rõ hương thơm ấy là hương thơm của mai hoa, liền tìm hướng đi tới, mọi người không hiểu vì sao, cũng đều đi theo xem rõ ngọn ngành.
Quả nhiên, lướt qua gò núi, liền thấy một cây mai, cổ xưa như rồng mọc sừng, đầu cành bị băng tuyết ức hiếp ngạo nghễ phủ lên.
Tô Hạo cao hứng xuất khẩu nói, “Không cốc sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai, dao tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai.”

Giang Tuấn không khỏi khen hay, “Đề đốc đại nhân không hổ là Đại Tề Trạng Nguyên, xuất khẩu thành chương, ý cảnh sâu xa.”
Vũ Lương nói, “Bây giờ tam vương tạo phản thêm vào lại có nông dân khởi nghĩa, thế cuộc Đại Tề vô cùng phức tạp, Phò mã một câu nói lăng hàn độc tự khai chính là dụ ý Thần Cơ Doanh ở Thái Sơn giấu tài, ý là muốn đón lưỡi kiếm xuất kích của phản tặc, một lần bình định thiên hạ, tiếng thơm bảo hộ quốc lưu truyền Bắc Nam.”
Ngô Tương không để ý tới hai người, hướng về Tô Hạo nói, “Sư phụ thấy hoa mai này, cũng chính là hoa mai cúc phấn, tên là Hồng vựng cung phấn.”
Tô Hạo mắt sáng ngời, “Quả nhiên là. . . . . . Cung phấn sao?” Nói đến hai chữ “Cung phấn” âm thanh nhất thời có chút ôn nhu.
Cây hoa mai này tỏa ra mùi thơm so với cách cây mai khác ở trong vườn còn muốn thơm hơn rất nhiều, lại nhìn thấy hình dáng cánh hoa cùng với hình dáng hoa thêu trên y phục của Điện hạ cực kỳ tương tự, Tô Hạo liền cảm thấy thân thiết phi thường, lúc này nghe Ngô Tương cũng nói như thế, lại càng thêm yêu thích cây mai trước mặt.
Ngô Tương nói, “Phò mã nếu như yêu thích hương thơm của hoa mai này, sự phụ ngược lại có một phương pháp, có thể làm cho mùi hương này bốn mùa làm bạn với phò mã.”
Sắc mặt  Tô Hạo   khẽ biến thành hơi hồng, “Xin mời sư phụ chỉ giáo.”
“Sáng sớm hái hoa mai vẫn còn tuyết phủ trên, lựa chọn những cánh hoa có hình dáng màu sắc đẹp nhất, còn lại thì bỏ đi, lại dùng nồi bằng bạch kim, đem cánh hoa nấu trong nước, chưng cất tích lại hơi nước, tích lại thành hương, mùi thơm đậm đà, có thể giữ mùi rất lâu, chiết vào trong một chiếc bình nhỏ, lấy sáp đóng kín nắp, để ở trong túi gấm, hương vẫn có thể thoang thoảng tỏa ra, trong vòng mấy chục bước vẫn có thể ngửi thấy, như xịt lên trên y phục, mấy ngày trôi qua vẫn còn hương thơm.”
Tô Hạo vui vẻ nói, “Nếu có thể làm thành túi thơm mang theo bên người chính là không còn gì tốt hơn, chỉ là dùng nồi bạch kim để nấu thì có hơi chút bày vẽ quá.”
Giang Tuấn cũng nói, “Trong núi này còn rất nhiều cây Hồng vựng cung phấn, hái cánh hoa trên thực tế là dễ như trở bàn tay, chỉ là nồi bạch kim thì hơi khó tìm.”
Vũ Lương nói, “Phò mã là con em thế tộc ở Giang Nam, thân là nam nhi lại yêu thích hương hoa, son phấn.” 
Nói xong lắc lắc đầu, cho đến khi nhìn Tô Hạo một chút, ngữ khí liền trở nên ôn hòa một ít, “Phò mã nếu như thực sự muốn làm nước hoa như vậy, nồi bạch kim lão phu cũng có thể kiếm được.”
Tô Hạo lập tức hướng Vũ Lương chắp tay tạ ơn, “Làm phiền Vũ Sư phó nhọc lòng.”

Trở lại cửa viện trước rừng trúc, Giang Tuấn cáo từ, Tô Hạo cùng Ngô Tương cũng chuẩn bị vào sân, không nghĩ Vũ Lương bất ngờ từ phía sau hoán, “Ngô sư phụ mời về, Phò mã dừng chân.”
Ngô Tương nhìn Tô Hạo một chút, Tô Hạo nghĩ thầm nhất định là Vũ Lương có chuyện cùng nói với nàng nhưng không muốn cho người ngoài biết, nhân tiện nói “Sư phụ trước về đi.”
Ngô Tương gật gù, chắp tay mà đi.
Vũ Lương thấp giọng nói, “Sáng sớm ngày mai đem hộp báu Hoàng Thượng đưa cho ngươi mang tới, đi một mình đợi lão phu ở đây, lão phu dẫn phò mã đi xem một vài thứ.”
Tô Hạo đối với đồ vật bên trong hộp báu vô cùng hiếu kỳ, cũng biết can hệ trọng đại, tùy tiện nói, “Được.” Cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau, Tô Hạo đúng hẹn mà tới, lòng tràn đầy nghĩ rằng Vũ Lương sẽ ở trước mặt mình mở hộp báu ra, nào ngờ lại không phải như vậy, Vũ Lương chỉ làm một động tác xin mời, liền tự dẫn đường, Tô Hạo cầm hộp đuổi theo, một đường thông qua mật thất, đi vào bảo thạch.
Đến lúc này,  Vũ Lương mới từ trong lòng lấy ra chìa khóa, mở ra hộp báu, Tô Hạo chợt lóe lên đôi mắt đẹp nhìn, trong hộp báu chính là để một chìa khóa đã ố vàng cùng vài tờ bản vẽ.
“Loảng xoảng! Chít chít. . . . . .”
Lúc Tô Hạo còn chưa để ý, Vũ Lương đã lấy chìa khóa bên trong hộp ra, mở ra nhà đá trước mặt, Tô Hạo đưa mắt nhìn lại, ước chừng nhá đá này rộng 6 trượng, chất đầy thùng gỗ, trên hòm tràn đầy mạng nhện, có thể thấy được đã rất lâu không có ai đi vào.
Vũ Lương đi tới trước mặt một thùng gỗ, mở lên nắp hòm, bên trong chứa đầy vàng thỏi, sau đó quay đầu nhìn phản ứng của Tô Hạo.
Chỉ thấy Tô Hạo thở phào nhẹ nhõm nói, “Tam quân nếu như không có quân lương, lòng trung thành chung quy cũng sẽ thành mây khói, mắt thấy ngân lượng từ kinh thành mang tới cũng dùng sắp hết,  mấy ngày trước ta còn lo lắng, giờ thì an tâm được rồi.”
Vũ Lương nở nụ cười, “Hiếm thấy trong mắt  Phò mã  không hiện ra vẻ tham lam.”

“Tiền tài đều là vật ngoại thân, ta đây một đời, chỉ nguyện có thể cùng công chúa điện hạ đầu bạc răng long, cha mẹ trưởng bối an nhàn tuổi già.”
Vũ Lương gật gù, “Phò mã còn trẻ như vậy, đã có tâm an nhàn, thật là hiếm thấy,” dừng một chút lại nói, “Kỳ thực trong lòng  lão phu   vẫn có một nghi hoặc, chỉ là không biết phải hỏi như thế nào.”
Tô Hạo nói “Võ thánh vệ không cần giữ lễ tiết, cứ hỏi đi.”
“Lão phu liền thẳng thắn — Phò mã vẽ ra bản vẽ hỏa súng là từ nơi nào xem ra ?”
Tô Hạo xoay mắt một cái thong dong đáp, “Ngày ấy dò hỏi  lão nhân râu bạc , thấy trong thôn có người chế thành hỏa ống săn thú, bởi vậy dựa theo linh cảm, thật là tự nghĩ ra.”
“Thì ra là như vậy. . . . . . Là lão phu đa nghi rồi.”
Tô Hạo nhân cơ hội đổi chủ đề, “Trong  các rương  này có phải đều là hoàng kim hay không ?”
“Không phải vậy, ”
Vũ Lương lắc đầu, “Kim Ngân châu báu đều có, “
 Nói xong đi về phía trước mấy bước, mở ra từng cái, tìm thấy một nồi bạch kim lấy ra, “Cái này có thể chưng cất được hoa mai để làm nước hoa rồi.”
Tô Hạo vội vàng xua tay, “Như vậy chỉ sợ không tốt. . . . . .”
Vũ Lương nói, “Phò mã không cần câu nệ tiểu tiết.” 
Từ bên hông tháo xuống một chiếc túi đã chuẩn bị từ trước, cho vào bên trong.
Hai người đi ra khỏi nhà đá, Vũ Lương đem chìa khóa nhà đá kia thả lại vào trong hộp trên tay Tô Hạo, sau đó khóa hộp, đem chìa khóa kia treo lại trước ngực mình.
Đợi đước đến lúc làm xong túi thơm mùi hoa mai, thời gian cũng là mùng một tháng giêng rồi.

Tô Hạo mới biết ở đây không để ý đến tháng năm, giao thừa chính là dùng ngày mùng một tháng giêng làm ngày, tiến hành chức mừng, đón chào xuân đến.
Buổi trưa ngày hôm đó, Tô phu nhân mang theo nhũ mẫu cùng hai ni cô xuống bếp làm một bàn thức an thật ngon, làm ấm rượu trái cây, mời Ngô Tương tới, cũng đem Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm cũng hoán vào bàn, “Hai người các ngươi theo chúng ta hơn một năm, ở đây cũng chịu không ít cực khổ, hôm nay cũng tới đây ngồi ăn uống, một năm tiếp theo lại làm phiền các ngươi theo hầu.” Nói tất cả mọi người cùng cười.
“Không nhìn thấy người, đem cái hương thơm kia bất ly thân, thiệt là.”
Lúc Tô Hạo đang ngồi xuống bên cạnh Tô Phu nhân, Tô Phu nhân sờ sờ túi thơm của Tô Hạo, cười trêu ghẹo.
Mọi người đương nhiên biết ý tứ của Tô Phu nhân, sợ Tô Hạo lúng túng, đều không  bắt chuyện.
Lúc này Kinh Thành  đang diễn ra một lễ cưới thịnh đại —- lễ cưới của tiểu thư Chu Tiểu Kiều — nữ tử của Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An cùng với đương kim Thái Tử.
Từ khi tam vương làm phản tới nay, trong lòng  bách tính Kinh thành   vẫn luôn hoang mang rối loạn, Hoàng Thượng chính là muốn cử hành lễ cưới này vào đầu xuân,  lấy đó để làm điềm tốt đầu năm.
Trong thời gian đoàn nghi trượng của Tiểu Kiều chưa tiến vào Vũ Môn, Thái Tử đang khoác lên người y phục đen đỏ, đội mũ cửu lưu, một thân y phục đại hôn, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, vừa đi vừa chất vấn Trường Ninh đang an tọa bên cạnh, “Muội muội ngươi thẳng thắng nói” dừng một chút lại nói, “Ngươi có phải là muốn chặt đứt lòng say mê của Tiểu Kiều đối với Phò mã mới ra hạ sách này, hướng tới phụ hoàng bày ra ý kiến muốn ta cưới nàng làm phi ?”
“Không phải, ” Trường Ninh không nhanh không chậm trả lời, dừng lại một chút lại nói, “Muội muội làm thế, đều là vì cân nhắc đến đại cục của Thái tử.”
“Vì ta mà cân nhắc ?” Thái tử vừa tức giận vừa buồn cười nói, “Tiểu Kiều người này, nói dễ nghe một chút thì là nhí nha nhí nhảnh, mà nói khó nghe một chút, đó chính là quỷ kế đa đoan, hơn nữa từ nhỏ đã được Chu Thế An sủng ái cưng chiều đến tận trời, từ trước đến giờ không hiểu cái gì gọi là khuê các lễ tiết, ta cưới nàng làm phi, tương lai….”
“Tương lai là tương lai, bây giờ là hiện tại, ” Trường Ninh đánh gãy lời nói của thái tử , “Tiểu Kiều đương nhiên điêu ngoa, nhưng là tài hoa hơn người, tài trí so với muội muội thật là không kém, thái tử có một phi tử như vậy, chỉ cần mỗi ngày làm nàng hài lòng, liền có cuồn cuộn không ngừng cẩm nang diệu kế, như vậy còn phải lo lắng không có được cưng sủng của phụ hoàng sao ? Một khi vị trí  Thái tử  đã vững chắc, phụ hoàng sau khi trăm tuổi chính là lúc thái tử kế nghiệp sự nghiệp thống nhất đất nước, khi đó ngươi mang Tiểu Kiều nhốt vào lãnh cung, nàng cũng chẳng thể làm được gì, thái tử cần gì phải sầu lo cho tương lai ?”
“Nghe ngươi vừa nói như vậy ngược lại cũng có lý. . . . . .” 
Thái tử dừng bước lại, gật gật đầu, lại nói, “Ta có thể nào nhẫn tâm đem đệ nhất thiên hạ mỹ nữ đày vào lãnh cung? Coi như không thích nàng đi nữa, cũng không đành lòng làm như thế.”
Khóe môi  Trường Ninh khẽ cười nhạt, “Xuống tay không được, vậy phải xem lại thái tử rồi.”
Đúng lúc này, chỉ nghe xướng lễ quan cao giọng nói, “Xe loan Thái tử Phi đã tiến vào Vũ Môn, xin mời Thái Tử điện hạ đứng ra tiếp đón.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.