Đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi – Chương 59: Bất Kham Kỳ Mỹ (B)
Sáng ngày thứ hai.
Tô Hạo đang chắp tay đứng ở trong nội viện ngắm trúc, chợt nghe một hồi tiếng bước chân oanh đạp núi rừng giống như cường binh từ xa tập kích đến
“Đại tướng quân Hoàng Thượng phái tới ở nơi nào ?”
“Là Quan Tây thế tộc sao?”
“Quan tâm hắn là thế tộc gì làm gì, coi như con trai đương triều Thái úy Nguyên Tử Đốc có đến đi chăng nữa, trước tiên cũng phải cùng lão tử ta tranh tài một phen, thắng được trường thương trong tay ta, ta mới phục hắn!”
“Nếu như không thể thắng được ta, hắn dựa vào cái gì để chỉ huy được Thần Cơ Doanh ta ?”
Hóa ra là tướng sĩ Thần Cơ Doanh nghe được tin tức, khí thế hùng hổ tìm tới.
Bởi vì nhiều năm chưa có chiến tranh, những tướng sĩ này mặc dù ở biên, nhưng bình thường vẫn mưu sinh bằng cách bắt cá, canh, tiều, săn , mỗi tháng chỉ cố định về thời gian thao luyện, bây giờ đến đây, còn gánh theo xiên cá, còn nhấc theo trượng trúc, lưng đeo cung, tay cầm đao, Nha Nha xoa xoa, Long Hành Hổ Bộ, hung hổ cuồn cuộn như sóng biển tràn vào trong viện —-
Vào cửa nhìn thấy bóng người xinh đẹp tuyệt trần đang chắp tay ngắm trúc.
“. . . . . . ? !”
Bọn đại hán cả kinh một hồi không khỏi lùi về phía sau một bước —-Hoàng Thượng lại phái một đứa bé đến? Có điều. . . . . . Bóng lưng này thật đúng là đẹp đẽ. . . . . .
Những người này nhất định là tướng sĩ Thần Cơ Doanh…..
Tô Hạo một bên nghe động tĩnh mọi người, một bên phân tích thân phận cùng tâm lý mọi người, lúc này đã biết tám phần, liền xoay người lại.
Bọn đại hán chợn mắt ngoác mồm nhìn, chỉ thấy thiếu niên này trắng ngần, ngũ quan tuyệt mỹ, có hoa khó so, có họa khó tả, vạt áo song phiêu, chiếu đến Đông Thăng Triêu Dương, hào quang vạn trượng, quay người lại làm người khác không mở mắt nổi.
Chúng tướng sĩ tay chân luống cuống, theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay, làm ra tư thế phòng ngự.
Tô Hạo thấy mọi người như vậy, không khỏi ánh mắt sóng chuyển, khẽ mỉm cười.
Chúng tướng sĩ nhìn thấy nàng mỉm cười, thân hình thường ngày vạm vỡ từng chút từng chút đổ xuống, đỡ lẫn nhau mới không ngã xuống đất, không hẹn mà cùng từng người lùi lại một bước, cứ lùi đến lúc gần ra đến cửa viện.
Tô Hạo đi về phía trước một bước, chắp tay hành lễ, “Tại hạ Tô Hạo, bái kiến các vị Tướng quân. . . . . .” Giọng nói trong trẻo như châu rơi mâm ngọc, thấm vào lòng người.
Giọng, giọng nói cũng dễ nghe như vậy….
Chúng tướng sĩ không khỏi lần thứ hai lui về phía sau, phía sau vấp phải cánh cửa, cùng ngã ngửa phía sau, những người sau thì vấp lên người trước, ngã như phát động đấu vật, điệp điệp trùng trùng ngã xuống, bảy ngửa tám lật.
“Bọn ngươi thân là tướng sĩ, binh nghiệp không ngay ngắn như vậy, còn ra thể thống gì !”
Vũ Lương cùng một vị tai to mặt lớn đi tới, người nam tử trung niên khuôn mặt trắng nõn, người nam tử này thấy dáng dấp chật vật của bọn đại hán, không khỏi lên tiếng trách cứ.
Nguyên lai nam tử trung niên này họ Giang tên Tuấn, là đương nhiệm chủ bộ của Thần Cơ Doanh, tuy là chưởng quản bộ cấp quan văn, nhưng bởi vì chức Đề Đốc còn trống, bình thường chúng giáo đầu huấn luyện võ nghệ đều do hắn an bài, thêm vào hắn làm người trầm ổn có mưu, luôn luôn rất được chúng tướng sĩ kính yêu, bởi vậy ở trong quân rất có uy vọng.
Lập tức Giang Tuấn ra lệnh cho mọi người chỉnh lại quần áo quỳ lạy trên mặt đất, Vũ Lương đem thánh chỉ tuyên đọc một lần, mọi người mới biết thiếu niên Đề đốc chính là Tân Khoa Trạng Nguyên, đương triều Phò mã, không khỏi chụm đầu bàn tán sôi nổi, “Trường Ninh công chúa phúc khí thật là không nhỏ” , “Trường Ninh công chúa vẫn không chịu lấy chồng ước chừng chính là đang đợi Phò mã” , vân vân mây mây….
Chỉ vì Trường Ninh là nữ nhi duy nhất của Tề Minh Đế, mà từ mười sáu tuổi đã cự hôn vô số lần, mãi cho đến hai mốt tuổi mới lấy chồng, phụ nữ trẻ em ở Đại Tề đều biết, những quân sĩ này mặc dù nhiều năm ở thâm sơn, cũng đều biết đến.
Giang Tuấn hướng về Tô Hạo nói, “Những tướng sĩ này đều là tướng sĩ đời sau của Thần Cơ Doanh do Thái Tổ lưu lại , tuy rằng vẫn kiên trì thao luyện, nhưng chưa bao giờ trải qua chiến trường, vì lẽ đó cũng không được tính là quân đội chân chính, bởi vậy kỷ luật chưa nghiêm, mong rằng Đề đốc đại nhân không lấy làm phiền lòng.”
Tô Hạo khẽ mỉm cười nói, “Bọn họ tuy là sinh ra vạm vỡ, nhưng lại là người đơn thuần không chút tì vết, Tô Hạo yêu thích còn không kịp, sao trách tội bọn họ.” Dừng một chút lại nói, “Tô Hạo mới tới Thái Sơn, vẫn cần khảo sát nhiều nơi, vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi này, cho nên vẫn nên để Giang Đại nhân làm chủ quản, tất cả như thường lệ.”
Giang Tuấn gật gù, “Như vậy cũng tốt, chờ Đề đốc đại nhân tính trước kỹ càng có sách lược mới, đến lúc đó đổi nữa không muộn.”
Cùng ngày có dịch tốt thám mã báo lại, bởi có nhiều quan chức phản chiến, quân đội của Thanh Xuyên vương đã hoàn toàn chiếm lĩnh được đất Thục, trong lòng Tô Hạo không khỏi cả kinh, nàng đối với bố cục địa lý cùng hành chính của Đại Tề hết sức quen thuộc, biết đất Thục như trong miệng dịch tốt báo cáo bao quát toàn bộ Tứ Xuyên, toàn bộ Vân Quý, toàn bộ Hồ Nam, cùng đại bộ phận Hồ Bắc, tương đương một phần ba lãnh thổ Đại Tề, hơn nữa đất Thục cùng đất phong của Thanh Thành Vương là Giang Tây liền nhau, cùng với Huy Châu – đất phong của Thành Hà Vương cũng vô cùng gần, một khi quân đội tam vương hội sư, coi như không lập tức gây nguy hiểm cho Kinh thành, cũng sẽ cùng Tề quân hình thành cục diện nam bắc giằng co. Có điều bởi tam vương từng người mang ý xấu riêng, hẳn là sẽ không nhanh như vậy kết thành đồng minh, coi như kết thành đồng minh, cũng sẽ dễ dàng phá được quan hệ.
Tô Hạo ở trong đầu phân tích một phen, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình của nàng chập trùng đều ở trong lòng, trên mặt cũng không hiển lộ nửa phần, lập tức hướng về dịch tốt nói,. “Trở lại dò xét” liền cùng đám người Giang Tuấn, Vũ Lương cùng đi, đi qua đường hầm dưới lòng đất, tiếp tục hướng về Thái Sơn mà đi.
Hoàng đế từng nói, Thái Sơn cũng không phải núi, mà là một toà tước sơn dựng thành pháo đài.
Tô Hạo nếu không tận mắt nhìn, còn không hiểu rõ hàm ý bên trong của Hoàng đế, mãi đến khi tận mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới biết quy mô hùng vĩ khổng lồ không kém gì Hoàng lăng của Tần Thủy Hoàng.
Vũ Lương nói, “Thái Sơn bốn phía đều là ngọn núi cao và hiểm trở vách núi cheo leo, lại được núi rừng che chắn, vị trí vô cùng bí mật, chỉ có đi qua mật đạo mới có thể đi vào, một khi ngọn lửa chiến tranh đốt tới nơi đây, quân sĩ Thần Cơ Doanh rút lui vào Thái Sơn, phong tỏa mật đạo, kẻ địch chính là có trăm vạn hùng binh cũng công không vào Thái Sơn, mà bên trong Thái Sơn tích trữ nước cùng lương thực có thể cung cấp cho binh sĩ của Thần Cơ Doanh sinh hoạt được năm năm.”
Tô Hạo gật gù, thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách phụ hoàng nói Thái Sơn còn thì Đại Tề còn, như vậy có thể tiến công về thủ, xác thực không có gì phá nổi.
Ngày kế, bởi vì thất thố ngã té trước mặt Tô Hạo, các tướng sĩ lại lần nữa kết đội đi tới trước mặt Tô Hạo, tuy rằng lần này đều là tay không, không mang theo bất kì vũ khí nào, nhưng ý đồ đến vẫn là bất thiện.
“Đề đốc đại nhân mặc dù thân là Phò mã, cũng biết hai chữ Phò mã có ngọn nguồn gì ?”
Dẫn đầu đội binh sĩ là Đỗ vân, vừa thấy Tô Hạo liền hai tay ôm ngực đi tới, một mặt khiêu khích.
Tô Hạo biết rõ tuổi thọ những vị tướng quân này đều trên hai mươi tuổi, chính là không phục người quản mình lại ít tuổi hơn mình, sẽ không dễ dàng chấp nhận một người nhỏ yếu đuối mỏng manh như thiếu niên làm thủ lĩnh của mình, bởi vậy cũng không tức giận, khẽ mỉm cười nói, “Tô Hạo xác thực không biết cưỡi ngựa.”
Đỗ Vân không nghĩ tới Tô Hạo rất nhanh liền hiểu được dụng ý của hắn, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo sờ sờ sau gáy cùng nhìn chúng tướng sĩ đi cùng một chút, ho khan hai tiếng, lúc này mới nói, “Phò mã đến ngựa còn không biết cưỡi, dựa vào cái gì chỉ huy Thần Cơ Doanh?”
Tô Hạo nói, “Ta tuy rằng không biết, nhưng cũng có thể học, nếu như tướng quân không ngại, có nguyện ý dạy cho Tô Hạo cưỡi ngựa hay không ?”
Đỗ Vân nghe xong, mặt đỏ lên, nói không ra lời, “. . . . . .”
“Phò mã xác thực cần luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, ” Vũ Lương chắp tay đi vào trong viện, “Nhưng sẽ có lão phu đến dạy, ” nói xong xoay người, ánh mắt sắc bén quét nhìn chúng tướng một chút, “Các người này công phu chỉ sợ còn không cầm được.”
Bọn người Đỗ Vân bị khí thế của Vũ Lương áp chế, không một người nào dám mở miệng phản bác.
Vũ Lương lại nói, “Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, lần sau các ngươi còn dám đến trước mặt Đề Đốc đại nhân nói lời bất kính, ta liền theo quân pháp xử trí!” Lại nói, “Còn không mau lui ra!”
Mọi người mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn quay lưng rời đi.
Vũ Lương ngược lại đối với Tô Hạo nói, “Phò mã không thể quá mức nhân từ.”
Tô Hạo nghe xong, cũng chỉ mỉm cười không nói.
Kinh Thành, hoàng cung, càn cùng điện.
Hoàng đế đang nổi trận lôi đình, tin tức chiến trận bất lợi liên tục truyền đến, dĩ nhiên không có một tin chiến thắng.
Thái tử nói, “Phụ hoàng. . . . . . Nhi thần cảm thấy, từ khi tam vương tạo phản tới nay, phụ hoàng bởi vì kiêng kỵ Quan Tây thế tộc, phái tướng lĩnh đều không phải con cháu Quan tây….kỳ thực muốn nói đánh trận còn cần phải đề bạt bọn họ không thể. . . . . .”
Hoàng đế thấy hắn mồm miệng không rõ, không khỏi tức giận, quay lưng đối với Lý công công nói, “Đi truyền Trường Ninh công chúa!”
Hắn biết thái tử cũng không phải là người nghĩ ra chủ ý, luôn luôn đều là Trường Ninh ở sau lưng giúp hắn bày mưu tính kế, cùng với việc ở đây nghe thái tử lắp ba lắp bắp, còn không bằng nghe Trường Ninh tự mình nói, Trường Ninh xưa nay đều là lâm nguy không loạn, khí chất bình tĩnh ung dung, chính là người làm phụ hoàng như hắn cũng cảm thấy không bằng.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Trường Ninh tiến vào điện hành lễ, một vẻ mặt hờ hững. Từ khi Phò mã đi rồi, nàng vẫn là lần đầu tiên tiến cung.
Hoàng đế tằng hắng một cái, đem tình hình trận chiến nói một lần, sau đó nói, “Ninh nhi ngươi thấy thế nào?”
Trường Ninh nói, “Nhi thần thân là nữ tử, lại đã gả làm vợ người, không thích hợp tham dự chính sự.”
Hoàng đế thở dài, “Ngươi còn đang vì chuyện Phò mã mà oán hận phụ hoàng?”
“Nhi thần không dám.”
“Hai chuyện đều là chuyện quốc gia đại sự, lại há tại triều oán hận ta, ngươi cùng Phò mã cũng còn tuổi trẻ, sau này còn thời gian dài dài tiêu dao tự tại, không cần vẫn canh cánh trong lòng.”
“Nhi thần không có.”
Hoàng đế lắc đầu, “Tính khí quật cường cao ngạo của ngươi cũng phải sửa lại.”
Trường Ninh ngữ khí hờ hững nói, “Phụ hoàng nếu không có chuyện khác thần liền cáo lui.” Nói xong quay lưng liền đi.
Thái tử tiến lên kéo tay Trường Ninh , “Ninh nhi, không phải huynh trưởng nói ngươi, tình thế thiên hạ hiện nay, đã không còn có thể bực bội chuyện nhỏ nhặt nữa rồi, phụ hoàng muốn nghe ý kiến của ngươi, ngươi cũng nên nói suy nghĩ trong lòng ngươi cho phụ hoàng mới là tất yếu.”
Trường Ninh nói, “Không phải theo tổ chế Đại Tề , hậu phi ngoại thích không được tham gia vào chính sự sao ?”
Tuy là phản bác một câu, nhưng cũng dừng bước, nhìn Hoàng đế một chút, nói tiếp, “Phụ hoàng, bây giờ ngoại trừ đề bạt tướng sĩ Quan Tây còn có lựa chọn khác sao?”
Hoàng đế vẫn như cũ do dự, “Nhưng là. . . . . .”
Trường Ninh nói tiếp, “Phụ hoàng nếu không yên tâm, có thể phái người tin cẩn đi vào giám quân, ứng cử viên cho chức giám quân, nhi thần cảm thấy có thể tuyển từ chúng hoàng tử đã trưởng thành, thông tuệ lại quả cảm, ngoại trừ để giám thị Quan Tây thế tộc, còn có thể tăng cường kinh nghiệm cho chúng hoàng tử thực chiến, cho bọn họ cơ hội lập công, sau này phân phong đất phong cũng có thể dựa vào, có thể nói một mũi tên trúng ba đích.”
“Phái hoàng tử giám quân, ý kiến này không tồi, “
Hoàng đế gật gù, “Từ khi trẫm để thái tử tự mình Đề đốc chín cổng kinh thành, chúng chư phi rất không vui, nói trẫm một lòng chỉ muốn thái tử, không cho các hoàng tử cơ hội báo quốc , trẫm lần này liền muốn ngăn chặn miệng các nàng .”