Đọc truyện Phò Mã 16 Tuổi – Chương 27: Đừng Để Ý Nàng (B)
Tiểu Kiều đi rồi, Huyền Tuyết hướng về Trường Ninh cáo từ ,”Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu cung phấn cùng Phò mã sớm đi nghỉ ngơi,” Trước khi đi nhìn Tô Hạo một chút, bám vào cạnh tai Trường Ninh, giọng nói cực kì mập mờ nói,
“Ở trên giường nhẹ nhàng một chút, cái này còn nhỏ lắm.”
Nói xong thân hình lóe lên bỗng nhiên biến mất.
Tô Hạo ở bên cạnh rõ ràng nghe được, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc hồng thành một mảnh, cúi đầu.
Tuổi của nàng chuyện nam nữ đã mơ hồ biết chút ít , chỉ có điều bởi vì Trường Ninh cũng là nữ tử, vì lẽ đó cùng giường cùng gối cũng chưa bao giờ nghĩ về điều này, cũng sẽ không cảm thấy thẹn thùng, nhưng lúc này bị Huyền Tuyết nói, không biết làm sao liền lúng túng.
Hơn nữa cũng nghĩ đến, cùng Trường Ninh tiếp tục như vậy chung quy không phải kế hoạch lâu dài, ngày sau tách ra là tất nhiên, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, khẽ nói, “Đừng để ý tới nàng.” Nói xong liền đi vào trong phòng thay y phục.
Tô Hạo ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trường Ninh, từ từ đi qua 12 phiến màn che, trong con ngươi dần dần có tụ hơi nước.
Trường Ninh hình như có cảm giác, dừng bước lại, chậm rãi xoay người, cùng ánh mắt Tô Hạo gặp gỡ trên không trung, nhìn chăm chú lẫn nhau một lúc lâu, Trường Ninh nói, “Phò mã không nghỉ ngơi sao?” Ý tứ ngươi muốn ở nơi đó đứng bao lâu?
Tô Hạo lúc này mới hơi cúi đầu, đi về phía Trường Ninh.
Ngay vào lúc này, một vệt bóng đen nhanh như chớp tiến vào, hai tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo mà kéo kéo “Không sờ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu này, đêm nay liền đi một chuyến uổng công rồi!” Chính là Huyền Tuyết bất ngờ đánh tới Hồi Mã Thương.
“Huyền Tuyết. . . . . .”
Giọng nói Trường Ninh vô cùng ẩn nhẫn, âm điệu cũng không quá cao, nhưng vẫn có thể nghe ra được hết sức tức giận.
Huyền Tuyết dường như vẫn chưa nghe thấy, buông ra khuôn mặt lại nắm lấy cái mũi của Tô Hạo mà nhéo nhéo.
Váy dài của Trường Ninh duỗi một cái, vẫn chưa thấy có động tác gì, trường kiếm treo trên vách tường đã rơi vào trong tay, tiếp theo “Sát!” Một tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, thân hình bay ra, một đạo hàn quang bay thẳng đến chỗ Huyền Tuyết.
Huyền Tuyết lúc này mới thả Tô Hạo ra , từ sau lưng rút ra trường kiếm, “Coong!” Một tiếng ngăn trở Trường Ninh đánh úp về phía nàng, một bên vận lên bảy tầng nội lực, đem kiếm đẩy hướng về Trường Ninh, nói, “Chà chà, tiểu cung phấn tức giận rồi ?”
“Ngươi nói xem?” Trường Ninh cũng thầm vận nội lực, đem trường kiếm ép hướng về hướng Huyền Tuyết.
“Ta xem không ra, ” Huyền Tuyết quay đầu đi hỏi Tô Hạo, “Phò mã ngươi thấy thế nào?”
Tô Hạo gặp phải biến cố bất thình lình chưa lấy lại tinh thần, thấy hỏi liền nhìn Trường Ninh, lại xem Huyền Tuyết, trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mờ mịt.
“Ha ha, ” Huyền Tuyết nhìn không nhịn được cười.
Trường Ninh lạnh lùng thốt, “Xem kiếm!” Đột nhiên rút trường kiếm về, xuất một chiêu “Thôi Song Khán Nguyệt” đánh úp về phía Huyền Tuyết.
Huyền Tuyết thu tầm mắt lại, vừa nói, “Tiểu cung phấn ngươi thật sự muốn đánh nhau tới ta ?” Một bên sử dụng một thức “Diệp Để Tàng Hoa” cùng Trường Ninh hủy đi một chiêu.
Lúc Tô Hạo lấy lại tinh thần, chỉ thấy ánh nến trong nội sảnh , Huyền Tuyết cùng Trường Ninh, một cười vui vẻ, một mặt băng sương, một xuyên hắc, một mặc đồ trắng, tiến tiến lui lui, leng keng leng keng, đánh không thể tách rời, Đao Quang Kiếm Ảnh, lắc người không mở mắt nổi, các thị nữ mỗi một người đều lui đến góc tường .
Tô Hạo không biết như thế nào cho phải, lẩm bẩm nói, “Điện hạ. . . . . . Huyền Tuyết sư tỷ. . . . . .”
Trường Ninh đuổi tới phía trước cửa sổ, giương tay một cái, đánh ra một điểm hàn khí, chính là phi mai hoa tiêu về phía Huyền Tuyết.
“Điện hạ. . . . . . Cánh tay của người. . . . . .”
Bởi vì vận dụng nội lực,vết thương trên cánh tay phải Trường Ninh bị nứt, bạch y trên người nhiễm một đạo máu đỏ chói mắt.
Tô Hạo nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Trường Ninh nghe xong, nhìn cánh tay một chút, khẽ nói, “Không có chuyện gì.” Đem trường kiếm vào vỏ đeo trên tường.
Rất nhanh có thị nữ bưng đến Kim Sang Dược cùng lụa trắng, Tô Hạo tự tay băng bó cho Trường Ninh, nguyên là hai ngày nay mỗi lần đổi thuốc đều là Tô Hạo làm, vì lẽ đó động tác hết sức quen thuộc.
Trường Ninh liếc nhìn các thị nữ, các thị nữ dồn dập lui ra, từng tầng từng tầng màn che được thả xuống.
Bên trong màn che chỉ còn Tô Hạo cùng Trường Ninh.
Trường Ninh nhìn chăm chú khuôn mặt Tô Hạo chốc lát, nhẹ giọng nói, “Sư tỷ của ta chính là người như vậy, Phò mã không cần tính toán với nàng.”
Tô Hạo đang quấn băng gạc, thoáng dừng một chút, gật gù, đầu tiên là “Ừ” một tiếng, tiện đà nói, “Ta biết sư tỷ trêu ta . Ở trong mắt nàng, ta dường như đứa bé ba tuổi, cũng không để tâm.”
Trường Ninh không trả lời, sau một chốc mới nói, “Phò mã nếu có tâm sự, không đề phòng nói thẳng với Bổn cung .”
Tô Hạo lúc này đã băng bó kỹ vết thương, cúi đầu ngồi ở chỗ đó nhìn xuống mặt đất, không nói một lời. Nàng không biết Trường Ninh vì sao đột nhiên lại nói như vậy, lại càng không biết làm sao đem tâm sự nói ra khỏi miệng.
Bên trong Sa duy một mảnh trầm mặc.
Giọng nói Trường Ninh lại vang lên, “Ta nói là sau này, sau này Phò mã nếu có tâm sự, có thể nói thẳng với Bổn cung .” Nói xong đứng dậy thay y phục.
Tô Hạo đau lòng cánh tay nàng bất tiện, vội vàng đứng dậy giúp nàng, Trường Ninh cũng không từ chối.
Hai người trước sau thay y phục đi ngủ.
Ánh nến sau khi lửa tắt, trong phòng ngủ một vùng tăm tối.
Tô Hạo chớp chớp con ngươi lẳng lặng nằm, xoay người, nhẹ nhàng kéo kéo một góc vạt áo, “Điện hạ, ngươi ngủ rồi sao?”
Một lát không có trả lời.
Tô Hạo nghĩ Trường Ninh đã ngủ, khôi phục tư thế nằm thẳng , vẫn như cũ mở to đôi mắt đẹp , thỉnh thoảng chớp chớp.
Nghĩ lại lời Trường Ninh mới nói, không biết phải nói gì với Trường Ninh mới tốt, không phải vì chuyện đó Trường Ninh sẽ tức giận chứ ? Liệu có phải Trường Ninh đang tức giận không ?
“Phò mã có chuyện gì muốn nói với Bổn cung ?” Giọng nói của Trường Ninh bỗng nhiên vang lên, nói xong trở mình, nhìn Tô Hạo.
Trong lòng Tô Hạo vừa mừng vừa sợ, nghiêng người sang, nằm đối diện với Trường Ninh, nghĩ nghĩ một lát nói, “Điện hạ luyện võ từ lúc nào ?” Chung quy là chuyện trong đáy lòng vẫn chưa nói ra được.
Trường Ninh vẫn chưa đáp lại, một lát sau xoay người.
“. . . . . .” Tô Hạo không biết Trường Ninh làm sao, ngược lại vừa nghĩ, đại khái nàng mệt mỏi a, không có tinh thần cùng mình nói chuyện không đâu, trong lòng vừa mới thoải mái.
Lại nghe Trường Ninh chậm rãi nói rằng, “Lúc còn rất nhỏ, nhớ không rõ , chắc là tầm 6 tuổi.”
Bất ngờ được đáp lại, Tô Hạo nhất thời không biết làm sao nói tiếp, liền “Ơ” một tiếng.
Chỉ nghe Trường Ninh ngược lại hỏi nàng, “Thời điểm nào phò mã bắt đầu đọc sách?”
Tô Hạo bật thốt lên, “Bốn tuổi.” Khi đó mẹ dẫn nàng đi báo danh nhà trẻ , Tiểu Nhân Nhân ôm lấy chân mụ mụ khóc oa oa , muốn cùng mẹ về nhà, chết sống không ở lại nhà trẻ. (Lời của edit: Đọc đến chỗ này chắc mọi người k hiểu…tiện sửa lại thì mình giải thích luôn cho mọi người dễ hiểu…Cái này là Tô Hạo nói lỡ khi nhớ đến lúc chưa xuyên không tới, ở hiện đại 4 tuổi đi nhà trẻ nên nói vậy. Cái này không liên quan gì đến Tô Phu nhân cả :v )
“. . . . . . Nguyên lai Phò mã trúng Trạng Nguyên trải qua mười hai năm khổ đọc. . . . . .”
Tô Hạo lúc này mới phát hiện lỡ lời, cổ nhân đọc sách, tuổi bắt đầu đọc sách là 5 tuổi trở ra, vội nói, “Không phải, ta khoảng chừng nhớ lộn, không sớm như vậy.” Cũng không nghe thấy tiếng Trường Ninh đáp lại, lắng nghe, có tiếng thở nhẹ nhàng , biết lần này Trường Ninh đã ngủ thiếp đi.
Tô Hạo hi vọng Trường Ninh sau khi tỉnh giấc liền quên đi đoạn hội thoại này.
Tác giả có lời muốn nói: một chương này suýt chút nữa khó viết rồi . . . . . Xem ra sau này phải viết sớm một chút mới được……
【 Thời gian thật chậm, ghi lại lời nói sáng sớm ngày mai về 】