Đọc truyện [Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch – Chương 11: Hồng Tuyết sinh khí
Diệp Khai mở to hai mắt, thấy trên đỉnh đầu bốn người đang khẩn trương nhìn hắn.
Diệp Khai bật dậy, “Các ngươi làm cái gì?”
Phó Hồng Tuyết chế trụ vai hắn gọi, “Diệp Khai!”
Diệp Khai đáp lại, “Hồng Tuyết!”
Phó Hồng Tuyết có chút khẩn trương, “Ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?”
Diệp Khai nghe nhắc nhở lập tức vận hành một vòng nội tức, lắc lắc đầu, “Không có, hết thảy đều tốt. Hồng Tuyết, ngươi làm sao có được giải dược? Ta trước khi mất đi ý thức, lo nhất ngươi dẫn ta đi Nam Hải đổi giải dược. Ta sao có thể để ngươi đối phó với roi da của Nam Hải chi chủ được.”
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn khôi phục hết thảy, mới triệt để buông lỏng tâm tình, chỉ hướng Liễu Thiên, “Là vị Liễu Thiên huynh đệ này phối ra giải dược.”
Liễu Thiên vội vàng xua tay, “Không thể xem như giải dược được, ta nghiên cứu cả nửa tháng cũng không dám dùng toàn bộ dược lượng. Diệp đại hiệp, ngươi mỗi ngày khẳng định sẽ có tám canh giờ thanh tỉnh, nhưng bốn canh giờ còn lại sẽ lại hồ đồ. Ta sợ dùng nhiều dược hơn, sẽ có hậu quả bất trắc, chỉ có thể từ từ theo dõi.”
Lạc Thiếu Tân bất mãn, “Liễu Thiên, ngươi không phải thần y sao?”
Liễu Thiên vẻ mặt đau khổ nói, “Không bột đố gột nên hồ. Nếu để ta tới Nam Hải một chuyến, khả năng sẽ có biện pháp.”
Diệp Khai thản nhiên xua tay không cần, “Đa tạ huynh đệ. Nam Hải chúng ta vạn lần không thể đi, một ngày có tám canh giờ thanh tỉnh là đủ rồi, bốn canh giờ mơ hồ kia không phải ngủ một giấc là xong sao.”
Liễu Thiên thở dài nói, “Không thể lập tức giải trừ toàn bộ dược hiệu còn có một nguyên nhân khác, thời gian Diệp đại hiệp ngươi trúng độc quá dài, tuy rằng thời gian phát tác chưa lâu, nhưng ước chừng đã bị hạ dược một năm. Quá trình dài như thế, nếu tiêu độc quá nhanh, khả năng sẽ gây ra tổn thương khác. Ta thật không tài nào hiểu nổi, người của Nam Cung thế gia sao lại có thể ngoan độc tới vậy.”
Lạc Thiếu Tân mỉm cười nói, “Sư đệ ngươi không biết rồi. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi ở trước mặt tổ tiên thề bảo hộ gia tộc, bảo vệ phụ thân huynh trưởng, ngươi có làm theo không?”
Liễu Thiên không biết hắn vì sao bỗng nhiên lại nói tới chuyện này, khẳng định nói, “Đã thề tự nhiên phải thực hiện, huống chi đây là bảo vệ gia đình mình, thân nhân mình a.”
Lạc Thiếu Tân lại nói, “Vậy ngươi có thể nào gặp được một cô nương vô cùng xinh đẹp, vừa gặp đã vội chạy theo nàng, đem phụ thân cùng ca ca chính mình từng phát thệ bảo hộ đều ném qua một bên hay không?”
Liễu Thiên bất mãn trầm trọng, “Đương nhiên không thể! Sư huynh, ngươi nói cái gì, ta cũng là người a, cũng không phải súc sinh, động chút liền phát tình!”
Lạc Thiếu Tân nói, “Vậy đúng rồi, ngươi cũng biết, là người, tất không làm ra loại sự tình này. Nhưng người Nam Cung thế gia bọn họ lại có thể, tất cả đều có thể! Đây là lí do vì sao bọn họ có thể ngoan độc, ngươi lại không cách nào ngoan độc nổi. Nam Cũng Hiệp vì cái gì biến thái như vậy, đó là do dòng dõi nhà bọn họ. Dòng dõi, ngươi đã hiểu chưa? Người nhà bọn họ chính là, ngươi làm ta mất hứng, ta nhất định sẽ ghê tởm ngươi, diệt trừ ngươi. Trượng phu kết tóc còn có thể giết, ám toán Diệp Khai tính là cái gì a.”
Liễu Thiên nghĩ nghĩ, nhịn không được run rẩy, cảm khái nói, “May mắn ta không phải cái gì võ công kì cao đại hiệp, bộ dạng cũng không anh tuấn, không bị dạng người khủng bố này đeo đuổi. Chưởng môn, ta bỗng nhiên phát hiện, võ công không cao cũng có chỗ tốt. Điểm Thương phái chúng ta xếp sau các đại môn phái khác, lại càng an bình a.”
Chuyện hai người bọn họ nói là khối tâm bệnh trong lòng Diệp Khai. Mà nghe hai người đàm luận, toàn bộ khúc mắc triệt để sáng tỏ, tựa như đám mây che phía trước thái dương giờ phút này tiêu tán, không bao giờ tồn tại nữa.
Diệp Khai cảm thấy một thân thoải mái, thân thủ vỗ vỗ vai Liễu Thiên, “Đến đến đến, Diệp đại ca mời ngươi uống rượu, không say không cho ngủ.”
Băng Di vội hỏi, “Rượu nơi này đều ủ từ hoa quả, mấy hài tử các ngươi uống quen không?”
Diệp Khai cười nói, “Chỉ cần là rượu là được, cần gì quan tâm được ủ từ cái gì.”
Hắn lôi kéo Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi cũng uống. Ba năm qua ta chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay.”
Trà được thi nhân, tăng gia yêu thích.
Rượu lại chính là bạn thân của du hiệp lãng tử.
Bọn họ bốn người đều còn trẻ, mấy ngày nay lo lắng vất vả, rốt cục có hồi báo.
Hào hùng tùy ý, rượu vơi lại rót.
Lạc Thiếu Tân là người đầu tiên đổ gục trên bàn, miệng thì thào, “Cha, nương, ta nhất định sẽ phát triển Điểm Thương phái.”
Liễu Thiên cũng chếnh choáng say, ở một bên phụ họa, “Ân, ân, hảo hài tử.”
Diệp Khai cười nhạo, “Ngươi cũng không phải cha mẹ hắn.”
Lạc Thiếu Tân nghe Diệp Khai nói chuyện, tinh thần mơ hồ, nhu nhu hai mắt, “Diệp Khai, ngươi biết không, ngươi nếu là nữ nhân khẳng định là đại mỹ nữ, so với Chu Đình, Minh Nguyệt Tâm còn muốn xinh đẹp hơn. Ta tại đỉnh Vân Thiên nhìn thấy ngươi, hồn phách đều bay mất, ta đã nghĩ ta, Lạc Thiếu Tân, nếu được ngủ cùng đại mỹ nữ như vậy, ngưu a.”
Diệp Khai cũng đã có chút say, nửa mê nửa tỉnh cùng Lạc Thiếu Tân đối đáp, “Thật không, Thu Mộng Địch thật lắm trò mà. Lạc Thiếu Tân, ngươi cùng sư đệ đã cứu ta, ta hiện tại cũng không có cách gì báo đáp, nếu như thực sự có thể biến thành mỹ nữ, ta bồi ngươi ngủ đủ.”
Phó Hồng Tuyết không vui nói, “Diệp Khai!”
Diệp Khai quay đầu nhìn y, nhíu mày suy nghĩ, dường như ngộ ra, “Đúng rồi, còn phải báo đáp Liễu Thiên nữa.”
Phó Hồng Tuyết tức giận quát, “Diệp Khai!”
Diệp Khai không biết y vì cái gì sinh khí, nhưng cũng cảm nhận được Phó Hồng Tuyết không vui. Hắn theo đuôi Phó Hồng Tuyết lâu như vậy, Phó Hồng Tuyết chọn lông mi một chút, hắn cũng có thể lập tức nhìn ra được cảm xúc nội tâm y.
Hơi rượu không ngừng dâng lên, Diệp Khai còn muốn kêu Phó Hồng Tuyết không cần tức giận như vậy, lại vô luận như thế nào cũng không tập trung ý thức được, gục trên người Phó Hồng Tuyết.
Lạc Thiếu Tân nhìn hắn nghiêng ngả, đắc ý cười to, “Truyền nhân của Tiểu Lý phi đao đã gục, ta…….đệ tử phái Điểm Thương chúng ta còn có thể lại đến hai chén.”
Quay đầu lại thấy Liễu Thiên đã muốn nhũn người trên bàn, thật không cho kẻ làm chưởng môn như hắn chút mặt mũi nào.