Phố Dài

Chương 6: Đã Gặp Rồi


Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 6: Đã Gặp Rồi


[Hôm nay cô ngủ lại ở nhà bạn]
***
Sau khi máy bay hạ cánh, Hướng Dụ lẫn trong dòng người rời khỏi máy bay.

Hành lý ký gửi của cô vẫn chưa được vận chuyển ra ngoài nên chỉ có thể đứng đợi ở bên cạnh vòng xoay trả hành lý.
Di động được mở nguồn, một loạt tin nhắn liên tục nhảy ra cùng lúc, có tin nhắn cảm ơn quý khách đã bay cùng chúng tôi đến từ công ty hàng không, ngoài ra còn có một vài tin nhắn quảng cáo khác.
Một tin nhắn có ích duy nhất là do Đường Dư Trì gửi đến.
Hôm nay anh ấy bay từ nước ngoài quay về, nói cô đến sân bay đón anh ấy.
Mấy bữa nay Đường Dư Trì và Hướng Dụ không liên lạc nên chắc anh ấy tưởng rằng Hướng Dụ đã kết thúc hành trình du lịch vào mấy hôm trước và đã quay về Đế Đô rồi.

Nói cô tới sân bay đón cũng là chuyện đương nhiên, trong tin nhắn lại còn rất quan tâm hỏi cô rằng Cậu quay về Đế Đô chắc là chán lắm đúng không? Dù sao cậu cũng không vội tìm việc, đợi mình về nước sẽ đưa cậu đi bay nhảy đã đời!
Chuyến bay quốc tế của Đường Dư Trì tận một giờ chiều mới hạ cánh, Hướng Dụ lấy xong hành lý ở lại sân bay đi dạo một vòng.
Khắp nơi đều là tiễn biệt cùng trùng phùng, nhưng cũng có rất nhiều hành khách chỉ thản nhiên hờ hững làm xong thủ tục check in hoặc sẽ yên lặng đi qua lối ra, chứ đâu có quá nhiều sự nuối tiếc và bịn rịn như vậy?
Quả thật là quá vô vị, Hướng Dụ chọn một quán cà phê rồi gọi một cốc, vị trí của quán cà phê này vừa khéo ở ngay cạnh lối ra của chuyến bay đến từ quốc tế, Đường Dư Trì chỉ cần ra ngoài là có thể nhìn thấy ngay lập tức.
Thời gian vài tiếng đồng hồ thật ra cũng trôi qua rất nhanh, bên cạnh bàn còn có ổ cắm có thể cắm sạc, game Rắn tham ăn chơi qua loa mấy ván thời gian cũng trôi đi kha khá rồi.
Chơi đến mức cổ gáy đau nhức Hướng Dụ mới vươn vai rồi bỏ di động xuống.
Trên bãi đậu ngoài cửa sổ có một chuyên cơ loại nhỏ đậu xuống, nhìn trông giống như chuyên cơ riêng, người phụ nữ mặc bộ đồ tiếp viên hàng không màu đỏ hoa hồng vội vã chạy xuống, trong tay còn ôm một túi văn kiện.
Hướng Dụ nghĩ: Lại là người có tiền, lại còn có cả chuyên cơ riêng nữa!
Đợi được Đường Dư Trì ra ngoài là lúc Hướng Dụ đã uống tận ba cốc cà phê vào trong bụng, thế mà nhìn tinh thần của cô cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, trông còn kém hơn cả Đường Dư Trì vẫn còn chưa quen với thời gian bị chênh lệch.
Đường Dư Trì bước ba bước đã tới trước mặt cô, anh ấy gác cánh tay lên trên bả vai Hướng Dụ, nhìn mấy cốc cà phê của cô ở trên bàn, cười lớn: “Nhớ mình đến thế cơ à? Bảo cậu tới đón mà cậu tới cũng sớm quá đấy!”
Hướng Dụ bị anh ấy ép tới mức chao đảo bước chân, cô nghiêng đầu đập vào cánh tay anh ấy: “Gì mà đến sớm chứ, chuyến bay của mình cũng là chiều nay, ngồi taxi về nhà rồi lại quay lại thì mất công lắm nên mình ở luôn đây đợi cậu tận mấy tiếng đồng hồ đấy!”
“Đó cũng là vì mất công mà!”
Ánh mắt của Đường Dư Trì vẫn còn lưu luyến trên mấy cốc cà phê đã bị Hướng Dụ uống hết sạch, anh ấy hỏi: “Nhãn hiệu cà phê này uống có ngon không?”
“Không ngon!”

Những người cùng lớn lên từ trường mẫu giáo sẽ luôn có một loại ăn ý mà những người khác không có được.

Hướng Dụ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lưỡng lự bất định của Đường Dư Trì là cô đoán được ngay anh ấy lại nhớ đến An Tuệ.
Đường Dư Trì và An Tuệ yêu nhau năm năm, trong khoảng thời gian đó cũng vô số lần tan tan hợp hợp.

Thời gian của lần chia tay này là dài nhất, nhưng cũng không nói rõ được rốt cuộc hai người họ là chia tay thật hay chỉ đang chiến tranh lạnh, hoặc cũng có thể chỉ là yêu nhau đến phát chán rồi nên muốn tự do một thời gian, đợi tới ngày nào đó nhớ nhung đến nhau sẽ lại quay về bên nhau.
Mỗi một cặp tình nhân đều có cách thức suy nghĩ của riêng mình, Hướng Dụ cảm thấy chuyện này không cần cô lo lắng.
Khi Đường Dư Trì hỏi lại cô lần thứ ba cậu đã uống hazelnut latte chưa?, Hướng Dụ dường như đã đưa ra được kết luận không quá ba ngày sau Đường Dư Trì nhất định sẽ đi tìm An Tuệ.
Cô bỏ hành lý lên trên xe đẩy hành lý của Đường Dư Trì rồi trả lời: “Mình vẫn thích uống cà phê hòa tan hơn.”
Đường Dư Trì chê cười cô: “Cà phê hòa tan toàn mùi dầu mè ngấy chết đi được có gì mà ngon chứ?”
“Mình thích! Bốn mươi tệ năm mươi gói, còn được tặng cả cốc cà phê màu đỏ.”
“Cốc cà phê đó xấu như vậy mà cậu cũng muốn?”
“Không dùng để uống thì có thể dùng làm ống đựng bút hoặc đựng bàn chải đánh răng cũng được mà, màu đỏ là màu may mắn, có chỗ nào không tốt?”
Đường Dư Trì đẩy xe hành lý đi được mấy bước, bị gu thẩm mỹ của Hướng Dụ dọa sợ đến mức không còn nghĩ tới An Tuệ nữa: “Hướng Dụ, cậu không phải là người vì để có thể được tặng một cái bát mà sẽ mua những hai thùng sữa chua to tướng về để uống tới mức no chết đấy chứ?”
“Là mình đó! Mình còn có thể mua bốn thùng ấy chứ, bỏ vào trong tủ lạnh từ từ uống, hai cái bát sẽ thay nhau dùng!”
“Vậy thì mua tám thùng đi! Bốn cái bát luôn!” Đường Dư Trì hét lên một tiếng.
Lời này rõ ràng là muốn tranh cãi vậy mà Hướng Dụ lại bình thản như không, cô lại còn suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thật ra thì cũng được đấy, bốn cái bát dùng không hết có thể bỏ trong khu phố cho mèo con ăn.”
“Này…!có phải cậu muốn làm mình tức chết không?”
“Cho cậu tức chết!”
Hai người đấu võ mồm với nhau từ nhỏ tới lớn nên đã sớm quen với cảnh này rồi.
Ra khỏi sân bay, Đường Dư Trì nói với tài xế taxi: “Bác tài, bác chọn đường tắt đi đi, hai chúng cháu sắp đói chết rồi.”
Trong lúc Đường Dư Trì và tài xế nói chuyện, Hướng Dụ quay người nhìn lại phía sau.
Xe cộ đi qua đi lại sân bay liên tục, có một chiếc Bently màu đen ở sau lưng bọn họ chuyển hướng rẽ vào ngã ba, sau đó lái sang bên phải rồi phóng mất hút.
Không biết có phải là cô hoa mắt hay không mà mơ hồ cảm thấy biển số xe có rất nhiều số 4.

Hướng Dụ ăn cơm trưa ở nhà Đường Dư Trì, mẹ Đường và bố Đường đều rất yêu quý Hướng Dụ, coi cô như con gái của mình, gắp rất nhiều thức ăn ngon cho cô.
Một miếng thịt bò viên còn chưa nuốt xuống đã thấy sò biển xào tỏi và tôm hùm được đặt vào trong bát Hướng Dụ, cô che miệng, phồng mang trợn má nói: “Con cảm ơn bố mẹ nuôi, bố mẹ cứ để con tự gắp là được rồi ạ.”
“Bố mẹ đừng có gắp cho cậu ấy nữa, cậu ấy mà biến thành heo thì làm thế nào!”

Mẹ Đường dùng đũa đánh Đường Dư Trì: “Con ngậm miệng lại ăn cơm đi! Dụ Dụ gầy tới mức gió vừa thổi là có thể bay đi luôn rồi đây này, sao có thể biến thành heo được chứ? Còn con ra nước ngoài học có mấy năm mà tiếng người cũng không biết nói nữa à?”
Đường Dư Trì cướp con tôm ở trong bát của Hướng Dụ: “Con ra nước ngoài có mấy năm mà thấy hai người càng ngày càng hối hận vì đã sinh con ra đấy, bây giờ hai người chỉ cần có con gái nuôi thôi!”
“Chứ còn gì nữa, vẫn là Dụ Dụ ngoan nhất!” Mẹ Đường nói.
Hướng Dụ cũng rất thích gia đình Đường Dư Trì, bởi vì bố Đường mẹ Đường là những người bất luận kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Lúc Hướng Dụ và Đường Dư Trì học cấp hai, bố Đường từng có một cơ hội có thể thăng tiến lên một chức vụ to hơn, nhưng ông vì không muốn rời xa vợ mình nên đã từ chối.
Bố mẹ của Hướng Dụ không làm được như vậy, Hướng Dụ rất ít khi gặp được họ.
Trong nhà cũng chỉ có mỗi bà vú.
Ăn xong cơm, Đường Dư Trì thay quần áo, vô cùng phấn khích: “Hướng Dụ đi thôi, đi chơi!”
Đi dạo phố mua sắm, rồi dạo chơi trong khu phố trò chơi điện tử, đến cả nhà hàng mà Đường Dư Trì đặt bàn để ăn tối cũng là một nơi vừa ăn vừa có thể ca hát.
Bên trong phòng riêng có một chiếc bàn hình vuông, trước mặt Hướng Dụ là một màn hình to lớn và máy chọn bài hát, ngoài có thể ăn cơm ra thì nhà hàng này nhìn thế nào cũng trông giống hệt KTV.
Hướng Dụ còn hồ nghi nơi đây đích thị là KTV, sau đó có lẽ làm ăn không được thuận lợi nên mới mướn một đầu bếp đến.
Nhưng phải công nhận là cơm thịt bò ở đây được làm rất ngon!
Đường Dư Trì chọn bài hát [Những năm tháng ấy], anh ấy hát hết sức nghiêm túc.
Đó là bài hát trong bộ phim điện ảnh về thời thanh xuân [Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi]  vô cùng hot vào năm trước, Hướng Dụ và Triệu Yên Mặc còn cùng nhau đi xem bộ phim đó.
Lúc rời khỏi rạp chiếu phim cô thở dài thườn thượt, còn Triệu Yên Mặc lại nói: “Rạp chiếu phim này phải kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một vé tận bốn mươi tệ, lại còn phải mua cả bỏng ngô đồ uống ăn kèm, đến cả giá của bỏng ngô cũng…!chậc…!đúng là một món lời kếch sù!”

“Đã từng muốn chinh phục cả toàn thế giới
Đến cuối cùng khi quay đầu mới phát hiện ra rằng
Từng chút từng chút một trên thế giới này tất cả đều là cậu…”

Đường Dư Trì hát rất có cảm xúc, Hướng Dụ vừa ngồi nghe vừa xúc một muỗng cơm thịt bò, cái cô nhớ đến không phải là Triệu Yên Mặc và [Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi]  mà cô nhớ đến khung cảnh Cận Phù Bạch giúp cô vén gọn những lọn tóc lòa xòa ra sau tai.
Một vài kỷ niệm không thể không cảm thấy hối tiếc.
Lúc ấy khi xảy ra chẳng có chút cảm giác gì sâu đậm cả, giống như lời nói tạm biệt ở sân bay của Hướng Dụ và Cận Phù Bạch, cả hai người đều cất bước rời đi rất tiêu sái.


Lúc này đây Hướng Dụ ở trong tiếng nhạc ồn ào bị mắc kẹt lại trong ký ức của những ngày vừa qua.
Kỷ niệm đã dát một lớp vàng lên một tầng cảm xúc nhỏ nhặt nào đó, càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối, không thể không chú ý đến.
Đường Dư Trì hát xong, bực bội uống cạn hết một ly rượu, anh ấy nghiêng đầu nhìn Hướng Dụ: “Lúc cậu thất tình cũng đâu có thấy buồn bã đến vậy, bây giờ đã hơn một tháng rồi còn thở ngắn than dài làm cái gì?”
Anh ấy tạm dừng đoạn nhạc đang phát trên màn hình lớn: “Không lẽ cậu muốn quay lại với thằng ranh Triệu Yên Mặc đó?”
Dòng suy nghĩ của Hướng Dụ bị Đường Dư Trì cắt ngang, cô nhất thời nhìn anh ấy với nét mặt mơ màng: “Ai? Triệu Yên Mặc?”
“Ồ…!Xem ra không phải là cậu ta.

Hướng Dụ, chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của cậu có phải là đã thu hoạch được kha khá không? Gặp được điều gì đặc biệt à?”
“Mình mua được một bình hoa bằng sứ, đẹp lắm, tặng cậu đấy.”
Đường Dư Trì nhăn mũi lại, khuôn mặt ghét bỏ: “Cậu biết rõ chuyện mình nói không phải là chuyện này!”
Thấy Hướng Dụ không chịu mở miệng, anh ấy bĩu môi: “Thôi được rồi, không hỏi nữa, nhìn trúng người đàn ông nào rồi mà còn không dám nói với mình.

Mình mãi mãi đứng ở bên cạnh cậu mà, lúc đầu cậu thích Triệu Yên Mặc, chẳng phải mình cũng vẫn không tuyệt giao với cậu đấy ư?
Hướng Dụ chẳng còn tâm trạng chơi bời nữa, cô chuẩn bị về nhà.
Tài xế nhà họ Đường đến đón bọn họ, Đường Dư Trì kéo cửa xe giúp Hướng Dụ: “Về nhà mình ở cho rồi! Bố mẹ mình suốt ngày trông mong cậu, nhà cậu ngoài dì Trần ngày ngày trông coi nhà cửa ra cũng đâu còn ai khác, cậu gọi điện thoại cho dì Trần nói với dì ấy một tiếng đi.”
“Ừm.” Hướng Dụ rút di động.
Lúc bấm số điện thoại cô lại đột nhiên nghĩ tới việc anh và cô đến cả số điện thoại cũng chẳng cho nhau.

Người tiếc nuối không chỉ có một mình Hướng Dụ, ban đêm Cận Phù Bạch từ chỗ của Lý Xỉ ra ngoài, ngồi vào trong xe.
Lý Xỉ dựa bên cạnh, gõ gõ lên trên cửa sổ xe: “Anh Cận, bên phía Trường Sa gửi tin tức đến, em cũng hỏi giúp anh rồi, anh có còn cần không?”
“Đưa đây.” Cận Phù Bạch hạ cửa sổ xe xuống, thò tay ra ngoài.
“Haiz! Em cũng không thể đưa không cho anh đâu, đến ngay cả anh em ruột cũng tính toán sòng phẳng đấy! Em tốt xấu gì cũng giúp anh một việc lớn như vậy, anh không định cho thằng em này chút lợi lộc gì à?”
Cận Phù Bạch cười khẩy một tiêng: “Lại thích cái gì ở chỗ anh rồi?”
“Lần trước có người tặng anh bình rượu Brandi anh cho em đi, anh cũng biết em là người thích uống rượu mà!” Lý Xỉ xoa xoa tay.
Nghĩ gì vậy? Bình rượu Brandi đó là phiên bản giới hạn được khảm nạm kim cương khắp xung quanh thân bình, trị giá lên đến cả trăm vạn!
Cận Phù Bạch mỉm cười, lòng bàn tay ngoắc ngoắc: “Thích thì cứ lấy, đưa thứ mà anh cần đây!”
Lý Xỉ đặt một tờ giấy ghi chú in hình lá vàng vào trong tay Cận Phù Bạch.
Anh ấy quan sát biểu cảm của Cận Phù Bạch, chần chừ giây lát cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh Cận, cũng chỉ hai năm thôi, bây giờ mà anh dính vào chuyện tình cảm thì có phải là…”
Cận Phù Bạch bình thản nói: “Anh có chừng mực!”
Xe lái ra ngoài anh mới nhìn lại vào tờ giấy ghi chú trong tay, nét chữ xấu như ma của Lý Xỉ ngoáy ra được một dãy số điện thoại.

Là số điện thoại cố định mà Hướng Dụ gọi đi lúc còn trong khách sạn ở Trường Sa.
Mấy hôm đó mưa bão rất nghiêm trọng, điện thoại di động lúc dùng được lúc không.

Có một buổi tối Hướng Dụ đến gõ cửa phòng ngủ của anh, cô mặc một chiếc váy xuông in hình cây dành dành, mặt mộc đứng ở cửa phòng ngủ của anh hỏi anh có thể để cô dùng điện thoại bàn gọi về nhà không?
Anh nói: “Cứ tự nhiên.”
Cánh cửa được đóng lại, có thể nghe thấy loáng thoáng Hướng Dụ bấm số điện thoại gọi đi, cô nói thời tiết ở Trường Sa không tốt nên máy bay không thể cất cánh được, qua mấy hôm nữa sẽ về nhà.
Cận Phù Bạch nhờ Lý Xỉ tra ra số điện thoại mà Hướng Dụ gọi đi hôm đó.
Xe ô tô không nhanh không chậm chạy trên con đường phồn hoa sáng rực của Đế Đô khi về đêm.

Cận Phù Bạch rút di động bấm dãy số điện thoại cố định của nhà Hướng Dụ.
Người nhận máy là một người phụ nữ, Cận Phù Bạch rất lịch sự lễ phép nói mình muốn tìm Hướng Dụ.
Người phụ nữ đó nói hôm nay Hướng Dụ ngủ lại ở nhà bạn.
Ngắt điện thoại, Cận Phù Bạch nhìn ra bóng đêm đen kịt ở bên ngoài, sau đó bực bội cáu kỉnh thu lại ánh mắt.

Hướng Dụ và Đường Dư Trì về tới nhà, phòng ngủ dành cho khách đã được dọn dẹp xong xuôi.
Đường Dư Trì dựa trên khung cửa càm ràm: “Hướng Dụ, bình hoa mà cậu bảo tặng mình đâu mang ra đây mình nhìn một chút.”
Hướng Dụ mở vali lục tìm mang ra ngoài.
Bình hoa sứ có chiều dài bằng cẳng tay, màu trắng tinh khiết không hề có chút tạp chất nào, nhìn qua trông vô cùng bình thường.
Bị Đường Dư Trì cười nhạo: “Đây là cái gì thế hả? Xấu chết đi được, giống như trộm từ khách sạn tốc hành ấy!”
“Nếu mà nói vậy thì trông nó cũng giống cậu lắm đấy!”
Đường Dư Trì đang chuẩn bị đánh trả, liếc mắt lại nhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu đen trong vali: “Đây là chiếc áo sơ mi mà cậu nhặt được à?”
Thật ra chiếc áo sơ mi này Hướng Dụ đã giặt sạch rồi, nhưng lúc trả cho Cận Phù Bạch thì anh lại không nhận, anh chỉ cười nói cô mặc sẽ càng đẹp hơn.
Đường Dư Trì cầm chiếc áo sơ mi lên nhìn, đột nhiên nhíu mày: “Hướng Dụ!”
“Hử?”
“Cậu…!có phải đã gặp Cận Phù Bạch rồi không?”
Bất thình lình nghe thấy tên của Cận Phù Bạch khiến Hướng Dụ nhất thời mờ mịt, nhưng Đường Dư Trì lại để lộ ngữ khí vô cùng nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Gặp rồi hay là chưa gặp?”
“Gặp rồi!”
Đường Dư Trì nhíu chặt mày: “Cậu tránh xa người này ra một chút!”
~Đã gặp rồi~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.