Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 41: Lời Đồn
[Hay là gọi một suất mỳ Udon đi]
***
Bởi vì phải tranh thủ thời gian nên Hướng Dụ đã trực tiếp đeo luôn chiếc nhẫn đó đến công ty.
Thấy sắp sửa đến muộn, suốt đường đi cô chạy bước nhỏ, ngồi vào bàn làm việc, chấm công xong rồi mới giơ tay vuốt những lọn tóc lòa xòa trước chán, thở hắt ra một hơi.
Chu Liệt ngồi ở bàn làm việc phía đối diện bị chói mắt, anh ta đặt chiếc bút máy trong tay xuống, vừa cười vừa tháo kính ra lau: “Chiếc nhẫn mới của cô chói mắt thật đấy.”
Hướng Dụ không nghe rõ anh ta nói gì, cô cảm thán trước: “May mà tới kịp, vẫn còn ba phút, suýt chút nữa là đi làm muộn rồi.”
Nói xong, cô mới ngẩng đầu nhìn Chu Liệt: “Lúc nãy anh nói gì vậy?”
Chu Liệt đeo lại kính: “Cô đã giàu đến mức đấy rồi mà vẫn còn lo lắng tới mấy đồng tiền thưởng chuyên cần sao?”
Thế là Hướng Dụ biết, anh ta đang nói kháy chiếc nhẫn kim cương của cô.
Chu Liệt không phải là một người đàn ông dễ khiến người ta ghét, anh ta rất kiệm lời, không bao giờ nhiều chuyện.
Anh ta đã từng nhìn thấy Cận Phù Bạch.
Biết được cả một tầng của tòa nhà văn phòng phía đối diện được mua trọn chỉ bởi vì để mỗi ngày thay một bông hoa cho Hướng Dụ ngắm.
Cũng đã từng nhìn thấy bài báo của khoảng thời gian trước, biết được Cận Phù Bạch rất lâu rồi không về nước, có lẽ là đã bí mật kết hôn.
Biết được chiếc nhẫn kim cương hồng cực lớn chói mắt trên tay cô chính là hiện vật của bản phác thảo nhẫn kim cương trên bài báo.
Nhưng anh ta đều không hỏi gì cả.
Về điểm này, Hướng Dụ cảm thấy Chu Liệt thật sự rất giống với dáng vẻ của một ông chủ nên có.
Cô nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình một lúc lâu, hạ thấp giọng xuống hỏi: “Thật sự chói mắt đến mức đấy ư?”
Phòng làm việc này có diện tích hơn 70 mét vuông, nhưng lại chỉ có độc hai người bọn họ.
Những thứ còn lại hoặc là tài liệu chất thành đống, hoặc là những chậu cây xanh um tươi tốt.
Cũng chẳng biết vì sao cô lại phải hạ thấp giọng, cứ như thể sợ làm kinh động đến thứ gì đó vậy.
Chu Liệt bỗng nhiên bật cười: “Cô đeo chiếc nhẫn này, nói không chừng những lời đồn thổi liên quan đến hai chúng ta trong công ty sẽ không phá mà tự vỡ đấy.
Bởi vì nhìn tôi không giống như một ông chủ có thể mua nổi loại nhẫn kim cương này đâu.”
Khó lắm mới được nghe anh ta nói đùa, Hướng Dụ cũng bật cười theo.
“Đành thôi vậy, quay đầu không chừng lại nói tôi coi anh là bàn đạp, giẫm lên anh để bám được vào một ông chủ giàu có hơn cũng nên.”
Hướng Dụ tháo nhẫn kim cương, lấy một tờ khăn giấy bọc nhẫn lại rồi bỏ vào trong túi xách, sau đó thay bằng chiếc nhẫn lúc trước, chỉ chỉ vào chính mình: “Tôi cũng 28 tuổi rồi, không chịu nổi sự giày vò của những lời bàn tán đồn thổi đâu.
Vậy nên vẫn phải để ông chủ Chu chịu ấm ức rồi.”
Kỳ thực sinh nhật của cô nhỏ như vậy, lấy đâu ra 28 tuổi? Nếu tính tuổi chẵn thì cũng chỉ mới 26 tuổi.
Sinh viên tốt nghiệp đại học rồi lại học lên nghiên cứu sinh cũng chỉ xấp xỉ độ tuổi này, vậy mà cô lại như một bà cụ non nói rằng không chịu nổi sự giày vò.
Chỉ có điều khi cô nói như vậy, không biết có phải là ảo giác hay không, mà Chu Liệt ngồi ở phía đối diện không ngờ lại bắt được một chút ít ý cười không biết là làm nũng với ai ở đáy mắt của cô.
Dường như cô không thể chờ đợi thêm được nữa, chỉ muốn đến độ tuổi này thật nhanh.
Ánh nắng ban mai của những ngày xuân rất đẹp, Hướng Dụ nằm bò trên bàn làm việc, mái tóc mềm mượt bị cô đè trên khuỷu tay.
Cô hỏi: “Hôm nay không có việc gì cần tôi làm à?”
“Tài liệu bảng biểu làm xong rồi sao?”
“Tôi chả làm xong từ lâu rồi, chuyện nhỏ như con thỏ mà.”
Trong ánh nắng mặt trời, Hướng Dụ chậm rãi vươn vai, giống như một con mèo hả hể vừa ý.
Hướng Dụ mặc dù tính cách thờ ơ, nhưng nếu thật sự giao việc cho cô, thì cô chưa bao giờ lề mề.
Lúc nào cũng hoàn thành vào thời gian sớm nhất, mà chất lượng cũng luôn khiến người ta yên tâm.
Về điểm này Chu Liệt biết rất rõ.
Còn điều mà anh ta không biết đó chính là, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân đã quen với việc có sự tồn tại của một người khác ở trong phòng làm việc.
Quen với việc vào giờ giải lao day day ấn đường rồi liếc nhìn cô một cái.
Quen với việc nhìn dáng vẻ uể oải không chịu cầu tiến của cô.
Cũng đã quen với việc cô rõ ràng có tiền mà vẫn keo kiệt đến mức thảo luận với anh ta về việc tiền thưởng chuyên cần khi nào mới được tăng lên.
“Thật sự không có việc để làm sao? Vậy tôi chơi game đây.” Hướng Dụ hỏi.
“Ừ, chơi đi.”
Hướng Dụ cúi đầu mở game Anipop trong di động.
Còn Chu Liệt, ở góc độ mà cô không nhìn thấy, cúi đầu im lặng mỉm cười.
Chiếc nhẫn kim cương đó được Hướng Dụ để ở trong nhà, thỉnh thoảng đêm xuống cô mới lấy ra đeo lên tay.
Nhưng với cách đeo như thế này mà cũng vẫn bị người khác nhìn thấy.
Hôm đó, cũng chẳng biết Đường Dư Trì bị làm sao, có lẽ là uống say rồi, hốc mắt đỏ ửng gọi facetime cho Hướng Dụ.
Khi đó đang là đêm khuya, Hướng Dụ nói chuyện với anh ấy mấy câu, buồn ngủ đến mức giơ tay dụi dụi mắt, bên chỗ Đường Dư Trì lại đột nhiên không có âm thanh gì.
Hướng Dụ căn bản chẳng phản ứng kịp, còn tưởng là do mạng không tốt, đơ chết đi được.
Cô khua khua tay vào video: “Vẫn nghe thấy đấy chứ? Không nghe thấy thì mình ngắt đây.”
Đường Dư Trì có một thói quen, khi gọi facetime là di động luôn để ở khoảng cách rất gần.
Gương mặt búp bê đó của anh ấy chiếm gần hết màn hình, trợn trừng đôi mắt đỏ quạch, bất động hồi lâu mới đột nhiên lên tiếng: “Cận Phù Bạch.”
Đêm khuya yên ắng, Hướng Dụ cầm di động sợ hãi quay đầu.
Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, ngoài cách bày biện trang trí quen thuộc ra thì chẳng có gì khác, đều là một khoảng trống trải.
Cô nửa thở phào, nửa thất vọng, quay đầu lại mắng Đường Dư Trì: “Cậu có bệnh hả? Đang yên đang lành tự dưng gọi tên anh ấy làm gì?”
“Mình đang nói chiếc nhẫn trên tay cậu, là Cận Phù Bạch tặng à? Anh ta quay về rồi?”
Hướng Dụ kể lại câu chuyện chiếc áo khoác gió và nhẫn kim cương hồng cho Đường Dư Trì nghe.
Đường Dư Trì im lặng nghe xong, dùng đại não bị ngâm trong rượu suy nghĩ một lúc lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn không hiểu chuyện này nên chúc mừng hay là nên than thở đây.
Điều không ngờ đến chính là chiếc nhẫn kim cương này giống như chiếc chìa khóa mở ra một bước ngoặt chuyển tiếp nào đó.
Một năm nay, tin tức liên quan đến Cận Phù Bạch đột nhiên truyền đến từ nước ngoài một cách dồn dập.
Đầu tiên là toàn bộ các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn đều được thiết lập lại, tình trạng khó khăn về tài chính bị bại lộ, sau đó là bán hết tất cả 23 sản nghiệp dưới chướng tập đoàn để duy trì dây chuyền vốn.
Mà những dự án được bán đi đều có giá trị lên đến cả trăm triệu.
Những tin tức này lần lượt được phát trên các chương trình tài chính lớn, các lãnh đạo tài chính lớn nhất thế giới ngồi trong phòng ghi hình, thổi phòng khuếch đại mà thảo luận.
Bố mẹ của Hướng Dụ cũng gọi điện thoại về, nhắc đến chuyện này với cô.
Bố Hướng ở trong điện thoại nói, may mà năm ấy dự án đó không trúng thầu, về sau dự án bị bán rồi chắc chắn sẽ phải đền tiền.
Cô cười nói, vâng, thật sự là may mắn.
Tập đoàn đó thật sự là quá nổi tiếng quá nổi tiếng.
Khi nó sụp đổ, có rất nhiều người đều nói đây là một thất sách trong chiến lược của nội bộ công ty.
Cũng có người nói, giàu có không quá ba đời, đây là số mệnh đến điểm cuối cùng rồi.
Một đợt sóng vẫn còn chưa yên ả thì lại có đợt sóng khác đánh tới, mà điều truyền tới sau đó lại là tin kết hôn của Chử Lâm Lang.
Cô ta quả thực đã gả vào nhà họ Cận, nhưng người mà cô ta gả lại không phải là Cận Phù Bạch.
Trong ti vi, Hướng Dụ nhìn thấy Chử Lâm Lang khoác cánh tay một người đàn ông trẻ tuổi, cười rất hạnh phúc.
Hai người họ bước vào trong nhà thờ, được báo đưa tin với tên gọi “Đôi vợ chồng chưa cưới cùng nhau thống nhất địa điểm cử hành hôn lễ!”
Sự tình đến bước này, Hướng Dụ vẫn còn không biết trên thế giới này rốt cuộc đã xảy ra những gì.
Chỉ có điều càng đọc tin tức cô lại càng tức giận, cách một lớp filter cực kỳ dày phàn nàn với Đường Dư Trì:
Đều là người nhà họ Cận, vậy mà sao người đàn ông này lại trông bình thường vậy chứ.
Cũng chẳng biết Cận Phù Bạch làm ăn kiểu gì, không ngờ lại bị một người như vậy cướp mất vợ chưa cưới?!
Nhưng sau này nghĩ lại, năm đó Lý Xỉ chả khác nào một cái miệng quạ đen đủi cả.
Năm đó anh ấy đứng ở trên tầng thượng, vừa đón gió vừa nói những lời đó, không ngờ lại trúng hết thảy.
Nếu như tin tức chỉ tới chỗ này thôi thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là có rất nhiều chuyện rất nhiều chuyện không hề có nếu như.
Đầu tháng năm, thưởng thức hoa đào trên đường vành đai ba vẫn còn rất thịnh hành.
Cái tên “Cận Phù Bạch” này khí thế rầm rộ, được đưa vào trong rất nhiều các tin tức khác nhau, và lan truyền đến cuộc sống của Hướng Dụ.
Có người nói Cận Phù Bạch ở nước ngoài gặp phải tai nạn xe cộ.
Có người nói anh ở trên đường bị đâm mấy chục nhát dao, phải nằm trong phòng ICU của bệnh viện tư nhân, hoàn toàn dựa vào việc “tiêu tiền như nước chảy” để duy trì mạng sống cuối cùng.
Có người nói anh bị những tên côn đồ dùng súng bắn chết khi đang ở trên con đường tài chính danh tiếng lẫy lừng.
Có người nói anh uống say, từ trên tầng khách sạn ngã lộn xuống, nhưng tầng lầu không cao, mà anh bị một cái cây nào đó ở trong vành đai xanh đâm xuyên qua tim.
…
Khoảng thời gian đó, Hướng Dụ cực kỳ tận tụy, mỗi ngày đều chỉ hoạt động trong phạm vi giữa nhà và công ty.
Trông cô như thể không biết một chút gì về tất cả mọi thứ.
Nhưng trong một buổi chiều nào đó, Hướng Dụ lỡ tay làm đổ một cốc cà phê ở trong phòng làm việc.
Rồi lại thẫn thờ ngẩn ngơ ngồi xổm xuống dưới đất, chuẩn bị thu dọn những mảnh vỡ.
Cổ tay bị Chu Liệt kéo lại, anh ta nói đã bảo dì dọn vệ sinh đi lấy dụng cụ lau chùi dọn dẹp rồi, dặn cô cẩn thận, đừng để bị cứa ngón tay.
Hướng Dụ im lặng không lên tiếng, thu tay lại.
“Hướng Dụ.”
Chu Liệt đột nhiên gọi cô một tiếng, giống như đang cân nhắc câu chữ, cuối cùng nhíu mày nói: “Cô có muốn nghỉ ngơi mấy ngày để ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa không?”
Cô lắc lắc đầu, thanh âm khe khẽ, không biết là đang an ủi ai: “Những tin đồn đó khoa trương đến mức nào anh còn không biết sao? Những thứ báo đưa tin chưa chắc đã là sự thật, huống hồ đây còn là những tin đồn xuyên đại dương cách đây hơn mười nghìn kilomet?”
Chu Liệt không đành lòng nhắc nhở cô, hoa ở phía đối diện đã mấy ngày nay không có người thay rồi.
Mà anh ta chỉ gật đầu đáp lại: “Phải, là tôi nghĩ sai rồi.”
Người không biết rõ mà còn nói đến mức rõ ràng đâu ra đấy.
Ngược lại, người ở trong giới của Cận Phù Bạch thì lại chưa từng truyền ra ngoài bất cứ tin tức nào.
Lòng của Hướng Dụ chìm xuống từng chút từng chút một.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn được chính là có điều gì đó tồi tệ đã thực sự xảy ra với Cận Phù Bạch.
Bởi vì chuyện này, đến ngay cả Đường Dư Trì cũng đã bay từ nước ngoài trở về.
Anh ấy không báo cho Hướng Dụ đến sân bay đón anh ấy, mà anh ấy đến thẳng luôn công ty của Hướng Dụ.
Tranh thủ thời gian lên trên tầng kéo Hướng Dụ người mới vừa tan làm còn chưa kịp thu dọn đồ đạc rời đi.
Đường Dư Trì nói: “Đi, đưa cậu đi ăn món ngon.”
Anh ấy đi ăn cùng với Hướng Dụ rất nhiều bữa.
Bữa trưa, bữa tối, bữa nào cũng có đủ.
Về sau dứt khoát giựt giây bố mẹ nuôi, trực tiếp đón Hướng Dụ về nhà họ Đường ở một khoảng thời gian.
Bình thường Cận Phù Bạch có bất cứ biến động nhỏ gì là Hướng Đều ở trong facetime, trong điện thoại nhắc đến liên tục.
Nhưng lần này cô không vậy, xảy ra chuyện lớn như thế mà cô đều không nhắc dến dù chỉ một lần.
Thẳng đến khi Đường Dư Trì đã về thành phố Đế Đô được một tuần, thì Hướng Dụ mới ở trong một buổi chiều tan làm nào đó, cầm chiếc túi xách ngồi vào trong xe của anh ấy, tinh thần tràn đầy búng tay một cái: “Ánh trăng đẹp như vậy, hai đứa mình đi ăn đồ Nhật đi?”
Đường Dư Trì luôn cảm thấy ngữ khí này rất quen thuộc, lúc khởi động xe mới nhớ ra, đó hình như là cái năm mà anh ấy phát hiện mình bị An Tuệ cắm sừng.
Khi đó anh ấy chạy đến hộp đêm của Lý Xỉ uống rượu tận một tháng trời, ngày nào cũng uống say bí tỉ.
Anh ấy muốn cắm điểm ở đó để xem xem, rốt cuộc An Tuệ đã bám vào được người như thế nào?
Kết quả chẳng đợi được An Tuệ, ngược lại lại bị Hướng Dụ tóm được, lôi anh ấy từ trong hộp đêm ra ngoài.
Sau đó đụng phải Cận Phù Bạch.
Cũng vào khoảng thời gian đó, Hướng Dụ và Cận Phù Bạch giận dỗi nhau, không liên lạc.
Khi ấy Đường Dư Trì vẫn còn chưa nghĩ xong liệu có nên ủng hộ cô nhảy xuống dưới cái vực sâu thẳm là Cận Phù Bạch này hay không.
Còn Hướng Dụ thì hiển nhiên đã tự suy nghĩ xong nên làm thế nào rồi, cô dùng một ngữ khí y hệt với ban nãy nói rằng:
“Ánh nắng mặt trời đẹp như vậy, buổi chiều chúng mình đi đánh mạt chược đi?”
Nghĩ như vậy, Đường Dư Trì cuối cùng cũng thở phào.
Cô đã nghĩ rõ ràng rồi.
Nhà hàng đồ Nhật mà bọn họ đến ăn là một nhà hàng lâu năm ở thành phố Đế Đô, giá cả không đắt, nhưng mùi vị lại rất chính gốc.
Hướng Dụ thích vị trí gần cửa sổ, cô nâng một ly rượu Sake, ngắm nhìn ánh trăng bóng cây ngoài cửa sổ.
Cô mỉm cười nói: “Mình vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến đây là đang học cấp ba, bố mẹ nuôi chiêu đãi, đưa hai đứa mình đi cùng.”
“Bố mẹ nuôi của cậu rõ ràng là không nghiêm chỉnh gì cả.
Khi ấy hai đứa mình mới học lớp 10, vậy mà lại để hai đứa mình uống rượu Sake.”
Đường Dư Trì nói xong, lời nói lại thay đổi: “Hướng Dụ, mấy lời đồn đại kia cậu đừng có tin, không cần nghe bọn họ nói vớ vẩn.
Ăn bẩn sống lâu, người tốt chết sớm, Cận Phù Bạch sao có thể chết dễ dàng vậy được?”
Đường Dư Trì quay về lâu như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy dám nhắc đến tên của Cận Phù Bạch.
Thấp thỏm lo sợ đợi chờ để nghe xem Hướng Dụ sẽ có phản ứng như thế nào.
Trong mắt Hướng Dụ, khắp căn phòng đầy thực khách giống như bị người ta nhấn vào nút tắt tiếng.
Nồi lẩu Sukiyaki im lặng không tiếng động đang nấu món thịt bò vân cẩm thạch ngon lành.
Đây là mùa đẹp nhất ở thành phố Đế Đô, ban ngày ấm áp nhưng lại không quá oi bức, đến buổi tối thì có gió mát thổi tới.
Cô nhớ tới mùa xuân của một năm nào đó, Cận Phù Bạch đưa cô đi bơi.
Cô chỉ mặc độc một bộ bikini, bị Cận Phù Bạch khều khều quai áo bé nhỏ, quét mắt tới toàn bộ đám đàn ông ở xung quanh, nói, đừng bơi nữa, quay về phòng cho rồi.
Hướng Dụ nổi đóa, em thay đồ xong hết rồi, anh nói không bơi là không bơi nữa sao?
Cận Phù Bạch nở một nụ cười xấu xa, anh giúp em thay đồ lại nhé?
Thanh âm xung quanh dần dần quay trở lại, Hướng Dụ nhấp một ngụm rượu Sake, nhìn có vẻ không có phản ứng gì đặc biệt lắm: “Ừ.”
Đường Dư Trì khuyên một câu, cô gật đầu một cách rất biết điều.
Anh ấy lại khuyên, cô lại tiếp tục gật đầu.
Về sau khi đã uống hơi nhiều, cô thậm chí còn bừng bừng hứng khởi, nói tới những chuyện cũ khi còn ở bên cạnh Cận Phù Bạch.
Nói khi đó cô ở trong nhà của Cận Phù Bạch, không biết anh đã tham dự bữa tiệc rượu nào đó, lúc quay về nhà cô đang xem phim điện ảnh, cô thuận miệng nói ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên người anh, cảm thấy rất đói.
Cận Phù Bạch hỏi cô muốn ăn gì, Hướng Dụ không nghĩ ngợi, trả lời đáp, nếu như có mỳ ăn liền thì tốt rồi.
Đợi tới lúc cô xem xong phim đi ra ngoài tìm, nhìn thấy Cận Phù Bạch khắp người toàn mùi rượu dựa vào trong bếp, đang nấu mỳ cho cô.
Anh không bật máy hút mùi, khắp phòng ngập trong hơi nước.
Ánh đèn ấm áp dịu dàng, hắt lên trên gương mặt anh.
Anh quay đầu nhìn cô, cười khẽ, tắt bếp ga, nói, đúng lúc lắm, mỳ xong rồi đây, em tới ăn đi.
Thật ra Hướng Dụ rất muốn hỏi Đường Dư Trì, người đàn ông dịu dàng đến tận xương tủy như Cận Phù Bạch, lẽ nào anh không nên được đối xử dịu dàng sao?
Sao anh lại có thể rơi vào con đường sinh tử không rõ chứ?
Nhưng cô không hỏi, cô chỉ nói: “Hay là gọi một suất mỳ Udon đi, đột nhiên mình muốn ăn mỳ quá.”
Đường Dư Trì còn tưởng rằng chuyện cứ thế trôi qua rồi.
Trong màn đêm tiếng người dần thưa thớt, bọn họ rời khỏi quán đồ Nhật, Hướng Dụ uống say dựa vào hàng ghế đằng sau xe taxi ngủ thiếp đi.
Lúc đến nhà, Đường Dư Trì mở cửa xe gọi cô: “Hướng Dụ, mau dậy đi, đến nơi rồi.”
Bọn họ không dám lên thẳng trên tầng, sợ mùi rượu quá nồng sẽ chọc giận mẹ Đường, thế là đứng ở trên bậc thang dưới tầng chờ cho vơi bớt mùi rượu.
Trong tiểu khu bốn bề vắng lặng, ánh trăng xa xôi, Hướng Dụ vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt mờ mịt yên tĩnh.
Sau đó, trong gió đêm, cô hỏi khẽ: “Cậu bảo, trái tim là bộ phận quan trọng như vậy, sao nó không thể tiến hóa để có được sức chống đỡ cao hơn chứ? Dù gì cũng phải sinh trưởng một lớp xương cốt bao bọc chắc chắn ở xung quanh nó, tránh cho việc bất cứ cành cây nào cũng đâm xuyên qua được.”
Đường Dư Trì thở dài một hơi.
Anh ấy biết, Hướng Dụ đã sớm khắc ghi từng câu từng chữ của những lời đồn đó vào trong đầu rồi.
~Hết chương 41~